Quyển 1: Ti Mệnh
Chương 26: Lời ước nguyện đi theo cùng mây gió
- Này, ngươi muốn giết chết Ti Mệnh hả?
Trông thấy Ti Mệnh bị bật ngược ngã về phía sau, trông bộ dạng hơi chật vật, Kha Thiên Lạc vừa tránh né quyền cước của Tang Tương, vừa lên tiếng nhắc nhở. Tang Tương giật mình tỉnh ngộ, quay mặt nhìn lại thì Ti Mệnh đã bị hoa tuyết phủ kín người.
Sực nhớ ra rằng Ti Mệnh không có man lực hộ thân, bị kình lực bất ngờ công kích như vậy nhất định sẽ trọng thương. Thế nên nộ hỏa trong lòng lập tức biến mất.
Mà Kha Thiên Lạc trông vậy thì cười khẩy. Tang Tương chỉ nghe bên tai vang lên giọng nói của hắn:
- Hắc hắc, ta đi trước đây.
Giọng điệu hắc ám làm cho Tang Tương không khỏi ngạc nhiên. Nhưng nàng cũng chẳng có thời gian để tâm làm gì, mặc cho Kha Thiên Lạc bỏ chạy, bản thân thì vội đến xem tình hình Ti Mệnh thế nào.
Hốt hoảng đỡ Ti Mệnh ngồi dậy, vừa phủi tuyết đậu trên người hắn xuống, vừa thút thít xin lỗi:
- Là ta không tốt, ta xin lỗi…
Gương mặt lần nữa rưng rưng lên, khiến cho người ta trông thấy vừa vấn vương thương nhớ, chỉ muốn kéo vào lòng dỗ dàng, nào có thể lên tiếng trách móc chứ.
Lại nói, Ti Mệnh tuy bị dư chấn làm cho chật vật không ít, tuy nhiên gần đây nhờ sử dụng phương pháp thổ nạp để hấp thu thiên địa linh khí, đau nhức cơ thể đương nhiên là không thể tránh khỏi, thế nhưng tình hình hiện tại vẫn rất tốt. Nếu là trước đây, không phải thổ huyết thì cũng lăn ra bất tỉnh.
Ti Mệnh nén cơn đau lại, vẫn cố nặn ra nụ cười trên mặt, bàn tay ôn nhu xoa đầu Tang Tương, an ủi nói:
- Lại khóc nữa à? Ta không muốn lại phải mua thêm bộ đồ mới đâu!
Tang Tương trông thấy nụ cười ôn hòa đó thì càng thêm áy náy trong lòng.
- Anh thực sự không sao chứ? Có bị đau ở chỗ nào không?
- Trông ta giống đang bị thương lắm à?
- Thực sự không sao?
Nàng thực sự rất lo lắng cho Ti Mệnh, vậy nên hỏi hắn rất kỹ, đến khi nào chắc chắn thì mới thôi.
- Nếu em làm thêm một phát như vậy nữa thì anh thực sự phải để cho em chăm sóc đấy.
Ti Mệnh cười mếu máo, khổ não nói. Nghe đến vậy, Tang Tương mới không tiếp tục hỏi nữa.
Trông nàng đáng yêu như vậy, Ti Mệnh nở nụ cười hòa nhã, dưới nền tuyết trắng, hắn nhẹ nhàng kéo nàng sát vào người mình, để cho nàng ngồi tựa lưng vào ngực, hai tay ôn nhu ôm lấy thân thể mảnh khảnh ấy.
- Ngày mai anh lại phải đến Bách Thảo đường, em phải tự chăm lo cho mình thật tốt. Còn nữa, khảo hạch tiếp theo, nếu gặp phải đối thủ quá mạnh thì cứ trực tiếp nhận thua, không được làm khó mình. Nếu em bị thương, anh sẽ rất đau lòng đấy.
Ti Mệnh tỉ mỉ dặn dò, Tang Tương mỉm cười, lẳng lặng gật đầu không nói gì cả. Lâu lâu lại đưa mắt nhìn lên gã thiếu niên đang ôm ấp mình, không hiểu sao trong lòng lại lâng lâng tràn đầy ấm áp. Cứ như vậy, bên cạnh đống lửa đang kêu tí tách khe khẽ, những bông tuyết lưa thưa trải đều khắp thiên địa, có hai bóng người ngồi tựa vào nhau.
Hai người không hề biết rằng, có một người khác ở cách đó không xa, ngồi trên một nhánh cây đại thụ khổng lồ đã bị tuyết trắng phủ đầy, hắn ngồi trên đó, hướng ánh mắt u sầu nhìn bọn họ.
Gã chính là Kha Thiên Lạc.
Đã không còn bộ dạng hóng hớt, tươi cười như khi nãy nữa. Ngược lại là một sắc thái bi thương bao vậy lấy hắn.
Bàn tay bất giác đưa qua bên cạnh mình, chợt nhận ra không có một người nào cả, có chăng chỉ là sự tưởng tượng của mình bản thân. Đâu đó có tiếng gió thổi vi vu, tựa như tiếng thởi dài ai oán, đồng cảm với tâm trạng của Kha Thiên Lạc.
Hai bờ môi cử động, là âm thanh thì thầm hòa chung với không gian hoang vắng xung quanh.
- Ước gì…
Tiếng thì thầm… hay chính xác hơn là lời ước nguyện ấy, chỉ có hắn và thiên địa nghe được, còn lại không ai hay biết cả.
********* Quyển 1: Ti Mệnh *********
Khung trời xanh vốn bình lặng, những áng mây trắng xóa bay bồng bền trên bầu trời. Đâu đó xuất hiện một cánh chim bay xuyên qua tầng mây, có vẻ như nó đã có một hành trình rất dài nên tỏ ra khá mệt mỏi. Nó đậu trên đỉnh của một cây thiết trụ để nghỉ ngơi sau những ngày bay trên bầu trời.
Bỗng âm thanh đùng đùng bất ngờ vang lên, âm thanh tựa hồ tiếng sấm rền vang, khiến cho con chim nhỏ giật mình hoảng sợ, vội tung cánh bay đi vì sợ hãi.
Xui cho con chim này, nếu như ngày thường thì nó đã có một ngày nghỉ ngơi thật thoải mái, bởi nơi đây bình thường rất tĩnh lặng. Nhưng hôm nay lại là ngày diễn ra đại thử của Phong Tuyết bộ lạc, vậy nên bây giờ chỗ này rất đông người.
Tiếng trống vang lên như tiếng trống trận, nghe cực kỳ oai hùng, oanh liệt.
Ngoại trừ những người có trách nhiệm thủ hộ bên ngoài Phong Tuyết bộ lạc, còn lại tất cả cư dân Phong Tuyết bộ lạc đều tập trung về Đại Đấu Trường này cả.
Đại Đấu Trường này cực kỳ rộng lớn, sức chứa cũng phải lên đến gần hai vạn người. Đối với một bộ lạc trung giai như Phong Tuyết bộ lạc, có thể xây dựng nên một Đại Đấu Trường khổng lồ như vậy, thực sự tài lực của bọn họ cực kỳ khổng lồ.
Đại Đấu Trường này toàn bộ được xây dựng bằng Kim thạch phổ thông, thế nên có thể nói là rất vững chắc. Xung quanh những hàng ghế dành cho khán giả đến cổ vũ đã chật kín người. Những người đến đây xem dĩ nhiên không chỉ là người dân Phong Tuyết bộ lạc mà còn có cư dân của các bộ lạc lân cận và các dị sĩ du lịch.
Chính giữa Đại Đấu Trường là một tòa bình đài rộng chừng năm trăm thước. Bình đài này là nơi diễn ra các cuộc so tài giữa của những người đã vượt qua vòng sơ khảo trước, thế nên tài liệu dựng bình đài không phải là Kim thạch phổ thông.
Tài liệu dựng bình đài gọi là Hắc Trọng Thiết đã trải qua tinh luyện. Độ rắn chắc so với Kim thạch phổ thông không chỉ gấp bốn, gấp năm lần, mỗi khối Hắc Trọng Thiết tinh luyện này còn được khắc một đạo phù văn phòng thủ, thế nên ngay cả dị sĩ Tẩy Cốt Cảnh cũng rất khó khiến cho bình đài này tổn thương.
Đứng trên bình đài này là một ông lão đầu tóc trắng xóa, chính là ông lão ngày đó đã đứng ra phân xử mâu thuẫn của U Đô bộ lạc và Mộ Lan bộ lạc – Cảnh lão giả.
Bởi vì đại thử này có sự góp mặt của sứ giả cao giai bộ lạc là Mông Đan bộ lạc. Sự tình trọng đại như vậy, tất nhiên phải để cho người có địa vị cùng tu vi cao cấp mới có thể điều khiển được đại thử này. Với danh tiếng cùng thực lực, khi nhìn thấy ông lão họ Cảnh này, không có người nào lấy làm ngạc nhiên cả.
Các bộ lạc có tộc nhân tham dự đại thử vòng hai này được sắp xếp ở vị trí gần với vị trí dành cho Thượng man Phong Tuyết bộ lạc.
A Công đã có mặt ở đây từ sáng sớm, ngồi ở bên cạnh là mấy tên Đồng Tường và các tộc nhân khác. Trong sự hỗn loạn, ồn ào của những khán giả đang bàn luận kia, A Công vẫn nhắm mắt minh tưởng.
Trái lại, Đồng Tường thái độ dường như đang rất lo lắng. Có lẽ là không ngờ đến đại thử lại trọng đại như vậy.
Mà không chỉ riêng gì Đồng Tường, có rất nhiều người khác cũng tỏ ra cực kỳ lo lắng.
Đương nhiên cũng có sự ngoại lệ. Đó chính là người của Mộ Lan bộ lạc. Thái độ bọn chúng rất dửng dưng, tựa như không có gì xảy ra cả. Có chăng chỉ là lâu lâu nhìn sang U Đô bộ lạc với thái độ bất thiện mà thôi.
Đặc biệt là tên Vưu Thành, mỗi lần liếc sang U Đô bộ lạc, thấy A Công bình thản thì khóe miệng nở nụ cười âm hiểm.
- Hắc hắc, không biết khi nhận ra tên tiểu tử Kha Thiên Lạc kia sắp chết, chẳng biết lão già này có còn bình tĩnh như vậy không.
Một tên thuộc hạ ngồi cạnh Vưu Thành không nhịn được sự hưng phấn, tàn khốc nói.
Vưu Thành nhìn gã ta hừ lạnh một tiếng:
- Giữ mồm giữ miệng một chút, nếu để người khác biết được thì không hay đâu.
Tuy nhắc nhở thuộc hạ, nhưng dường như Vưu Thành cũng cực kỳ tán đồng với ý tứ của gã thuộc hạ này, ánh mắt hắn sáng lên, có lẽ trong đầu đang tưởng tượng đến viễn cảnh Kha Thiên Lạc đang nằm hấp hối trong sự bất lực của A Công cùng toàn thể tộc nhân U Đô bộ lạc, không khỏi cười lạnh trong lòng.
Gã thuộc hạ kia tinh ý nhận ra, nhưng nên biết làm gì, vội gật đầu vâng dạ.
Có lẽ phát hiện ra điểm gì kỳ lạ, Đồng Tường chợt nhíu chân mày, bỗng nhìn A Công nói:
- A Công, ta cảm thấy mấy tên Mộ Lan bộ lạc có gì đó không bình thường. Chỉ sợ bọn chúng có kế hoạch gì đó đối phó với Kha Thiên Lạc.
A Công nhẹ nhàng mở mắt ra, trong ánh mắt tràn đầy sự trí tuệ in gương mặt lo lắng của Đồng Tường, chỉ thấy A Công mỉm cười, đáp:
- Yên tâm, Thiên Lạc sẽ không sao đâu.
- Nhưng mà A Công…
Đồng Tường định nói gì đó thì bỗng trước mặt xuất hiện một bóng người. Đó là một bà lão tóc đã ngã sang màu trắng tuyết, thế nhưng vẫn bóng mượt mềm mại. Gương mặt đã xuất hiện nếp nhăn, tuy nhiên gương mặt rất hồng hào tràn đầy sức sống, hiển nhiên khi trẻ tuyệt đối cũng là đại mĩ nhân.
Khí tức trên người bà lão này dao động rất mạnh mẽ, Đồng Tường ở gần đó chỉ cảm giác khí huyết trong người mình trở nên tán loạn.
“Cường giả Tẩy Cốt cảnh”. Đồng Tường trong lòng hốt hoảng.
- Dịch Ân, ta có thể nói chuyện riêng được chứ?