Tiến tới phòng ăn, nơi này đã có Lê Thị Linh ngồi chờ sẵn, trong phòng ăn lộ ra vẻ trống trải.
Nhìn thấy Vũ Gia Minh bước vào, bà lên tiếng: “Hai đứa đi thăm quan hết rồi hả? Tiểu Ly, cháu thấy thế nào? Đẹp chứ?”
Mục Ly cười, lễ phép đáp: “Dạ, căn nhà thật ấn tượng.
Chắc hẳn để xây được căn nhà thế này, cả ông và bà đều bỏ ra rất nhiều tâm huyết.”
Lê Thị Linh che miệng cười khẽ, nói: “Đấy là đương nhiên rồi…”
Hai người ngồi vào vị trí của mình, không lâu sau đó thì Nhân Vinh cũng xuất hiện, mà ngay sau đó là Nhân Chính đi vào, ông còn đẩy theo một xe đẩy vài tầng, đồ ăn đậy nắp xếp ngay ngắn.
Không ai hỏi Nhân Vinh đã đi làm gì, Vũ Gia Minh thầm cho rằng ông đã đi gặp vị tưởng khiển giả kia.
Có vẻ như vụ án mạng ở quảng trường Danh Lợi khá nghiêm trọng, thậm chí còn khiến Nhân Vinh phải biến sắc, chạy đi bàn bạc với tưởng khiển giả.
Bữa trưa sau đó khá vô vị, không ai nói lời nào.
Hai ông bà là người có giáo dưỡng, không có thói quen vừa ăn vừa nói chuyện.
Vũ Gia Minh thì bị ảnh hưởng bởi năng lượng thành ra không có hứng thú nói chuyện, còn Vũ Gia Minh toàn một bụng suy tư, thành ra cũng không mở lời.
Bữa trưa nhanh chóng kết thúc, ngay lập tức Vũ Gia Minh kéo Mục Ly, xin phép ông bà ra về.
Lan Thị Linh ban đầu còn cố níu kéo ở lại chơi, nhưng Vũ Gia Minh nói còn có bạn chờ ở khách sạn, lúc này bà mới chịu thôi.
“Ông bà đều chưa bị kí sinh, thật tốt.
Như vậy là tôi có thể yên tâm hành động rồi.”
“Có điều, nếu như tên thả trùng ấy còn chưa bị bắt, tôi cũng không an tâm thêm nổi.”
Mục Ly nói: “Tên này rất mạnh, mạnh đến kinh người.
Hơn nữa hắn còn là một thằng điên chính hiệu.
Chính vì thế mà hắn mới có nguồn năng lượng tiêu cực lớn đến như vậy.” Cậu rất có cảm giác bức thiết được nói chuyện thật nhiều, thế nhưng lời cứ đến miệng là lại chui tọt xuống, mãi mới thốt ra được một câu.
Đi được một đoạn đường, Vũ Gia Minh liền có cái gì đó kì lạ.
Cậu nghĩ mãi, cuối cùng mới nhận ra được cảm giác ấy là từ đâu ra.
“Tuy bây giờ là giữa trưa, thế nhưng đây là thành phố du lịch, đáng nhẽ phải đông người lắm cơ mà…” Vũ Gia Minh thốt lên.
Bây giờ, trên con đường rộng lớn chỉ có những người bán rong đang nghỉ trưa hai bên đường, hoặc một vài du khách lang thang khắp nơi.
Nghe lời Vũ Gia Minh, Mục Ly cuối cùng cũng ý thức được không đúng.
Cậu quét mắt nhìn sang hai bên, phát hiện sau những bức rèm che cửa sổ có những đôi mắt lén nhìn trộm ra, cảm xúc sợ hãi toát ra trong ánh mắt.
Dường như bọn hắn đã gặp phải một thứ gì đó khiến bọn hắn sợ hãi vô cùng.
Một vị du khách trùm kín người đi ngang qua, hắn đi sượt qua người Mục Ly, lông tơ trên người cậu đột nhiên dựng thẳng lên.
Một thanh kiếm phi ra, đâm thẳng đến một bên hông Mục Ly!
Lập tức, Mục Ly bật nhảy mà lên, chân trái đá mạnh sang bên cạnh, lại bị tên kia né được.
Hắn cầm kiếm, chém mạnh lên, Mục Ly xoay người, chân đạp lên thân kiếm, bật một lực rất lớn, lấy đó mà làm bàn đạp, nhảy ra xa.
— QUẢNG CÁO —
Vũ Gia Minh bị biến cố bất ngờ làm cho giật mình.
Còn chưa tỉnh táo lại, một thân hình sượt qua người cậu, nhắm thẳng Mục Ly mà phi đến, hoàn toàn không để cậu vào mắt.
Quyền sáo ngưng tụ trên tay, mới được một tay, thanh kiếm kia lại như mưa rào đâm đến, khiến Mục Ly chật vật ngăn cản, tay có quyền sáo đưa đi đưa lại chống đỡ.
Mục Ly âm thầm kinh hãi.
Người này là ai? Vì sao hắn lại nhắm đến mình? Đã thế lại còn mạnh như vậy.
Người này không hề vận dụng tưởng năng, chỉ lấy tưởng lực có lẽ là thanh kiếm đang cầm để tấn công.
Việc chỉ dùng tưởng lực mà không vận dụng tưởng năng để vận dụng năng lực, giống như việc cầm súng bắn mà không có đạn, ấy thế mà cây súng này lại bị mang ra để chém nhau, đã vậy lại còn nằm trong tay cao thủ võ lâm mang đi đánh người thường, cực kỳ quái lạ.
Đánh một hồi, Mục Ly dần dần nhận ra khoảng cách chênh lệch giữa mình với người giao đấu.
Đối phương có năng lực quan sát, thân thủ cực kì tốt, phải hơn Hàn sư huynh chứ không có kém!
Hơn nữa, người này tuy không vận dụng tưởng năng, thế nhưng lại mang lại cho người một loại cảm giác như là đang cùng với tưởng lực hòa nhập làm một.
Tưởng lực thích hợp với người, người hòa hợp với tưởng lực…Đây là, phù tưởng?
Không giống.
Phù tưởng hắn có cơ hội gặp qua vài lần, phù tưởng cường giả thường sẽ đem lại cảm giác hoàn toàn làm chủ tưởng lực, hoàn nhập hoàn toàn với nó, còn người này, một phần mười cũng không bằng.
Hay là dung tưởng? Cấp năm?
Cái này thì có lý, nhưng vì sao cấp năm dung tưởng lại tấn công cậu, một cái sơ tưởng bậc ba?
Thanh kiếm kia chém bay qua, Mục Ly nghiêng người né tránh, thanh kiếm lại chuyển hướng, mũi kiếm đâm thẳng vào bụng Mục Ly.
Đưa quyền sáo sang một bên chặn đỡ, Mục Ly lại cảm thấy người này rất mâu thuẫn.
Rõ ràng là cấp năm, có thể ngay lập tức kết thúc trận đấu một cách dễ dàng, ấy thế mà lại còn liên tiếp bày ra sơ hở, tựa như cố ý bày cho cậu tấn công vào, sau đó liền phản công lại, không cho cậu tiếp xúc với sơ hở.
Tựa như…người này đang câu giờ?
Nhưng mà hắn câu giờ vì cái gì?
Mũi kiếm đâm trúng quyền sáo, Mục Ly lại cảm thấy từ quyền sáo truyền đến cảm giác đau nhói, dần lan toàn đầu óc cậu.
Lập tức, Mục Ly bật nhảy ra sau, mà người này cũng không có ý đuổi theo.
Mục Ly thở dốc, lật quyền sáo ra xem, ngay lập tức đầu óc trống rỗng.
Quyền sáo của cậu, ấy thế mà lại nứt ra một ít.
Bảo sao cậu lai thấy đau đầu đến thế, hóa ra là vì tưởng lực bị đâm nứt.
Thấy trận đấu dừng lại, Vũ Gia Minh lúc này mới giật mình hoàn tỉnh, cậu cố né tên kia ra, chạy thẳng đến phía Mục Ly, lại thấy Mục Ly ngây phỗng ra đấy, đôi mắt chăm chăm như muốn nứt ra nhìn quyền sáo.
Cảm thấy kì lạ, Vũ Gia Minh cũng tiến đến ngó đầu vào, lại giật mình nhìn thấy quyền sáo rắn chắc vô cùng nay đã nứt ra một ít.
— QUẢNG CÁO —
“Mục Ly! Cậu có sao không?” Vũ Gia Minh lay lay Mục Ly, có thể Mục Ly vẫn đứng im như trời trồng.
Lúc này, người đối diện đột nhiên bước đến cạnh Mục Ly, Vũ Gia Minh giật mình, tưởng rằng tên này có ý đồ xấu, lại e ngại sức chiến đấu hơn cậu rất nhiều đấy, liền kéo tay Mục Ly, muốn lôi cậu ta đi.
Chỉ là người còn chưa lôi đi đã tỉnh, Mục Ly phẫn nộ, quyền sáo đột phát, bốc cháy hừng hực, nhiệt độ như cưỡi tên lửa tăng lên.
Tay kéo Mục Ly bị hơi lửa hun nóng, Vũ Gia Minh giật thột thả tay ra.
“Cậu làm sao vậy Mục Ly! Mau đi!” Nếu còn định đối cứng với cái tên kia, ngộ nhỡ quyền sáo bị chém nát thì làm sao?
Nên nhớ, tưởng lực là một loại hình thái của cầu linh hồn, mà cầu linh hồn lại có quan hệ mật thiết đến cảm xúc, tinh thần cùng linh hồn.
Nếu bị tổn hại nặng nề, thậm chí là là nát, nhẹ nhất sẽ là linh hồn hao tổn, cảm xúc thiếu thốn, tinh thần bất ổn, nặng thì chết.
Quyền sáo Mục Ly bị nứt ra một vết, chắc chắn sẽ ảnh hưởng không nhỏ tới tinh thần.
Mục Ly dường như không nghe thấy lời Vũ Gia Minh, quyền sáo vẫn vận sức.
Đột nhiên, một cơn đau dữ dội ập đến, khiến Mục Ly chịu không nổi mà mất hết sức lực, quyền sáo bị dập tắt lửa, dần muốn tiêu tán.
Người kia nhanh chóng bắt được quyền sáo bị nứt ra một vết kia, lấy ra từ trong người một cái lọ, hắn bật nắp, rảy nước từ bên trong lên trên vết nứt.
Thứ nước đặc sánh giống như sữa chua ấy được rảy lên vết nứt, lập tức biến mất, mà vết nứt kia lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy khép lại.
Vũ Gia Minh trợn mắt, khó có thể tin nhìn vết nứt trên quyền sáo của Mục Ly dần khép lại, đến khi quyền sáo tiêu tan thì vết nứt cũng khép lại hoàn toàn.
Cơn đau thoát đi, mà Mục Ly cũng dần có thể đứng dậy.
Đỡ Mục Ly đứng dậy, Vũ Gia Minh kéo cậu ta rời xa tên kia vài bước, cảnh giác nhìn hắn.
Lúc này Vũ Gia Minh cậu mới nhìn thấy chân dung kẻ tấn công.
Người tấn công là một thiếu nữ xinh đẹp, làn da trắng nõn nà, khuôn mặt trái xoan cùng đôi mắt mèo mang lại vẻ ranh mãnh, áo trùm tựa như người Hồi giáo đã bị ném bay đi xa xa, lộ ra dáng người thon thả sau bộ váy xanh dương có những họa tiết xoắn có bóng dáng của trang phục thời nhà Lý.
Cô ta đứng đó, lại để ý đến vẻ cảnh giác của Vũ Gia Minh, chân thật lộ ra vẻ mặt xin lỗi, nói: “Đây là bất đắc dĩ.
Thật! Tôi bị bắt buộc phải làm vậy, nếu không thì phiền phức to.”
Trải qua chuyện vừa rồi, Vũ Gia Minh tuy không có thái độ thù địch với cô ta, nhưng cũng không dám quá mức tin những gì cô ta nói.
Vũ Gia Minh lên tiếng: “Chúng tôi lấy gì để tin cô? Cô còn tổn thương bạn của tôi.”
Thấy vẻ mặt Vũ Gia Minh, Nguyễn Lăng cũng biết là mình đuối lý, bèn nói: “Nhưng tôi cũng bỏ ra Ôn Lực Tủy đền bù rồi còn, cậu phải biết Ôn Lực Tủy có giá trị vô cùng lớn.
Tôi cũng chỉ có một lọ đấy dùng trong một năm thôi…”
Mục Ly hô hấp dần bình ổn, cậu đứng dậy, cũng không cần Vũ Gia Minh phải đỡ, Vũ Gia Minh lập tức hỏi: “Cô có ý đồ gì?”
Nguyễn Lăng thấy Vũ Gia Minh cảnh giác như thế, đáp: “Cậu nghĩ xem tôi có ý đồ gì.
Còn không phải là do tên nhân trùng chết tiệt kia…”
“Từ từ.” Vũ Gia Minh lê tiếng: “Cô có biết gì liên quan đến mấy con bọ sao?”
Gật đầu, Nguyễn Lăng đáp: “Đương nhiên là biết rồi, với cả nào chỉ mấy con, nói là cả một trấn nhỏ đầy sâu bọ tôi cũng tin.
Dù sao thì tôi cũng là nạn nhân của nó mà…”
— QUẢNG CÁO —
“Cô là nạn nhân? Có ý gì?” Vũ Gia Minh bật thốt.
Thấy đã có đề tài nhận thức chung, Nguyễn Lăng liền nói: “Vào quán cà phê không? Vừa uống cà phê vừa nói chuyện.”
Vũ Gia Minh và Mục Ly nhìn nhau, Vũ Gia Minh cau mày nói nhỏ: “Còn nhóm anh Vân cùng anh Hoàng…”
Mục Ly lên tiếng: “Nhóm họ còn cần đi tìm hiểu tin tức, trưa sẽ không quay lại.”
“Được.” Vũ Gia Minh biết vậy, quay sang nhìn Nguyễn Lăng, gật đầu.
Cả ba bước vào quán cà phê không xa đấy, quán này có phong cách cổ điển, toàn bộ nội thất làm bằng gỗ, ánh đèn vàng nhu hòa làm nổi bật sắc gỗ, đài còn đang phát lên một bản nhạc du dương.
Đến quầy phục vụ, Nguyễn Lăn nói với ông chủ quán cà phê: “Cho ba cốc cà phê.”
Vũ Gia Minh nhíu mày, nói nhỏ với cô ta: “Chúng tôi không muốn uống nước ở đây.”
Không để ý lắm, Nguyễn Lăng đáp: “Không cần phải lo về nước uống, chỉ có thực phẩm mới chứa nhân trùng thôi.
Tôi đã tra kỹ lắm rồi.”
Đã nói như thế, nhưng Vũ Gia Minh cùng Mục Ly đều không có ý định tin tưởng, đối với thái độ như thế này, Nguyễn Lăng thực sự không bất ngờ, thậm chí có chút tán thưởng.
Ngồi một bàn trong một góc của quán, Vũ Gia Minh nói: “Cô có thể trình bày được rồi đấy.”
“Được thôi.” Nguyễn Lăng nhún vai, “Trước tiên giới thiệu lai lịch đã nhỉ,.
Tôi tên Nguyễn Lăng, đệ tử nội môn quy kiếm các.”
“Người Quy Kiếm Các?” Mục Ly “Ồ” một tiếng: “Bảo sao cái phong cách chiến đấu tôi lại thấy quen đến vậy.”
Vũ Gia Minh tò mò hỏi: “Phong cách chiến đấu làm sao?”
Mục Ly đáp: “Người Quy Kiếm các có phương pháp tu luyện rất đặc biệt, đó là bày kiếm thành trận bao quanh, sau đó ngồi ở giữa cảm thụ kiếm ý sâu sắc, trau dồi dồi bản thân.
Vì thế mà người Quy Kiếm Các nổi tiếng với phong cách chiến đấu sắc bén, thẳng tiến không lùi, người Quy Kiếm Các cũng vô cùng chính trực, lễ nghĩa quân tử.”
Nghe lời Mục Ly nói mà như đang đâm xỉa bản thân, Nguyễn Lăng có hơi chút xấu hổ trong lòng, cô lên tiếng: “Là bất đắc dĩ cả…”
“Ai cũng có bất đắc dĩ riêng cả.” Mục Ly gật gù biểu thị đồng tình.
Không có ý gì là châm chọc cả.
Như thế này lại giống càng khiến Mục Ly giống như là một con người đường hoàng, mà Nguyễn Lăng ngược lại là người mất phong độ, có tật giật mình.
Nguyễn Lăng càng thêm hổ thẹn trong lòng, nàng lên tiếng: “Tiểu hữu đây cũng thật là hiểu biết sâu rộng, thế mà cũng biết đến phương pháp tu luyện của tiểu phái đây.”
Mục Ly lại nói: “Cái danh hiểu biết sâu rộng thì chưa đến phiên ta lĩnh nhận, nói Quy Kiếm Các là tiểu phái thì thật là khiêm tốn quá mức, nhưng đến cả thế lực phụ thuộc với bản tông mà cũng không rõ thì cũng đáng xấu hổ.”
Giật mình, Nguyễn Lăng hỏi: “Các vị là?”
Vũ Gia Minh lúc này lên tiếng: “Tôi là Vũ Gia Minh, còn đây là Mục Ly, học sinh Tham Lang tinh quân, Tiên Kiếm Tông.”.