Mục Ly đưa hai túi hải sản lên tầng thượng tòa nhà Hạ Lâm, vô cùng bình tĩnh mở từng hộp hải sản, cầm từng con lên rồi tung lên trời, bắt đầu chơi trò bắn cầu lửa.
Hắn cố ý khống chế lượng lửa vừa đủ, bắt đầu bắn lên trời.
Từng con hải sản bị thiêu đốt mà chết, đến kêu cứu cũng không kịp.
Khi thiêu xong, ngoại trừ mùi bốc ra cùng tro bụi thì chẳng còn gì, nhưng tro bụi cùng mùi còn chưa kịp rơi xuống đã bị từng luồng gió lớn cuốn bay đi.
Cũng không mất nhiều thời gian lắm Mục Ly đã tiêu hủy hết số hải sản, cậu nhanh chóng đi xuống tầng, bước vào thang máy.
Bấm số tầng cần xuống, Mục Ly thích thú cảm nhận cảm giác toàn thân bỗng nhẹ bẫng đi một chút này.
Khi Vũ Gia Minh vẫn còn mê mệt ngủ, cậu đã đi vào thang máy xem người ta sử dụng thang máy kiểu gì, cũng rất nhanh liền đoán ra quy chế hoạt động của thang máy, kể từ đó cứ có việc là cậu lại đi bằng thang máy xuống.
‘Ting’ Thang máy dừng lại, cửa mở ra.
Mục Ly vừa bước ra, một quý cô đội mạng che mặt màu đen nhanh chóng tiến vào.
Chợt Mục Ly quay đầu, cửa thang máy vừa lúc khép lại, cậu chỉ thấy được một khuôn mặt xa lạ đằng sau lớp mạng che mặt mỏng đấy.
“Quái…Sao lạ vậy ta.” Mục Ly lộ ra biểu cảm kì lạ, bàn tay xoa cằm.
Cậu có cảm giác đã gặp qua người này ở đâu đó rồi, nhưng mà nghĩ mãi lại chẳng tìm được manh mối về người này dù chỉ là một chút.
Nghĩ mãi chẳng ra, Mục Ly quyết định chẳng thèm để ý đến nữa, đi thẳng về phòng.
Bước vào căn hộ số tám mươi hai, Mục Ly bất ngờ khi lại có thêm một người ở trong phòng, nhưng lần này là người quen.
Nhu Chí Hoàng đón lấy trà từ tay Vũ Gia Minh, uống một ngụm, lại nhăn mày nghe Hàn Vân trình bày cả phát hiện lẫn suy đoán của mình.
Thấy Mục Ly quay lại, Vũ Gia Minh mắt phát sáng, vẫy vẫy tay.
Mục Ly lên tiếng chào Nhu Chí Hoàng, Nhu Chí Hoàng cũng chỉ gật đầu xem như đã biết rồi lắng nghe vị sư đệ trước mắt đang từ tốn trình bày.
Cậu cũng để ý lắm, lập tức đi đến cạnh Vũ Gia Minh.
Vũ Gia Minh lập tức nhắm mắt lại, cậu tập trung vô cùng, mà Vũ Gia Minh vừa nhắm mắt, Mục Ly đã nhận ra cậu định làm gì.
Không nhanh lắm, một quả cầu tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ bay trước mặt Vũ Gia Minh, cậu hưng phấn nói: “Mục Ly nhìn xem! Tôi đã vào cấp một rồi!” Sau bao nhiêu gian nan cùng vất vả, cuối cùng thì cậu cũng đạp được một chân lên con đường tu luyện, thoát khỏi người thường!
Mục Ly cũng cao hứng vì sắp có thêm một sư đệ, cậu liền cười nói: “Cậu làm rất tốt rồi.
Về sau có thắc mắc gì cứ hỏi tôi!”
“Được.” Vũ Gia Minh đáp.
— QUẢNG CÁO —
“À mà ai chỉ cậu cách cụ hiện cầu linh hồn đấy?”
“Là Nhu huynh chỉ tôi đấy.” Vũ Gia Minh đáp: “Huynh ấy vừa đến liền nhận ra là tôi đã lên cấp một, thế mà tôi lại chẳng biết, lạ thật đấy.”
Mục Ly cười khan, nhanh chóng bẻ lái sang chủ đề game.
Mà Vũ Gia Minh cũng không nghĩ nhiều, chỉ đơn thuần cho rằng trình độ của hai người này không bằng Nhu sư huynh, cũng không thể nhìn ra được tình trạng của cậu.
Mà sau khi Hàn Vân nói xong, Nhu Chí Hoàng cũng lên tiếng: “Nhu Phiêu đang tham gia tranh đoạt quyền khống chế thành phố Phyxiso.”
“Quyền quản lý thành phố cũng phải tranh đoạt sao?” Hàn Vân liếc mắt.
“Hả, ta chưa thông báo với đệ sao?” Nhu Chí Hoàng hỏi lại, vẻ mặt ngạc nhiên.
Hàn Vân hơi im lặng, có vẻ nhiều năm bế quan đã tạo ra cho sư huynh một bộ da mặt dầy không gì sánh được.
Nhu Chí Hoàng không thấy tiểu sư đệ hùa theo, cũng không cảm thấy mất mặt nói: “À, là lỗi của sư huynh.
Đúng là có những thành phố là trên bàn thương lượng định sẵn, nhưng có một số lại rất rất khó để có thể mọi người cảm thấy công bằng, như là các thành phố giàu có và có vị trí địa lý quan trọng, giống Phyxiso thì các bên đưa ra hình thức tranh giành, chỉ cần đưa ra đại biểu, tiến đến thành phố và đánh nhau, có thể bỏ cuộc giữa chừng.
Kẻ thắng sau cùng thì thành phố đó sẽ thuộc thế lực đấy.”
Hàn Vân khó chịu nói: “Và huynh lại để Nhu sư tỷ tham gia? Lại còn là thành phố đang tiềm ẩn một mối nguy cơ chưa xác định?”
Nhu Chí Hoàng khó chịu lại: “Ai mà quản được con bé đấy chứ.
Chẳng nhẽ bây giờ nó đi đâu cũng phải báo cáo với ta?”
“Hừ.” Hàn Vân lạnh mặt, “Ít nhất không thể để tỷ ấy tham gia một cuộc tranh đấu nguy hiểm như vậy được.”
Gân xanh trên trán Nhu Chí Hoàng nổi lên, hắn đập bàn, quát: “Đây là thái độ của đệ?!” Mục Ly cùng Vũ Gia Minh đồng thời quay đầu sang nhìn, Vũ Gia Minh hơi giật mình.
Im lặng một chút, Hàn Vân thấp giọng: “Là do đệ không đúng…”
Lời xin lỗi thì cũng đã được đưa ra, Nhu Chí Hoàng không còn lý do gì để nổi giận, hắn ngồi xuống ghế, thở dài một hơi, lại nhìn Hàn Vân đang ngoảnh đầu đi, hắn nói: “Hàn sư đệ, đệ phải biết là Nhu Phiêu cũng rất đáng tin cậy, chúng ta cần phải tin tưởng nó.
Còn nhiều hơn thì chúng ta trước tiên cần phải hiểu rõ tình hình ở đó đã.”
“Vâng.” Hàn Vân đáp.
Bầu không khí lại rơi vào sự trầm mặc, đến cả Mục Ly hay Vũ Gia Minh đều không nói một chút, hai đôi mắt chăm chú theo dõi diễn biến có thể xảy ra giữa hai người, để có thể làm ra ra ứng biến bất cứ trường hợp nào.
Tỉ như nếu Nhu Chí Hoàng dang tay ra muốn tát Hàn Vân, hai người họ sẽ hợp lực nhảy vào can ngăn.
Tất nhiên là nếu có một màn đó thì dù có một trăm cái họ cũng chẳng đủ sức kéo Hàn Vân thoát khỏi cơn sóng dữ.
— QUẢNG CÁO —
Vũ Gia Minh lại thấy bầu không khí giữa hai người nọ khá kì lạ.
Chắc là do mâu thuẫn tình cảm cá nhân mới dẫn đến xung đột nho nhỏ như vừa rồi.
Dù sao ấn tượng đầu của cậu về Nhu Chí Hoàng khá tốt, cậu cũng cho rằng huynh ấy là một người trìu mến dễ gần.
Không còn gì để nói, Nhu Chí Hoàng cũng không muốn ở lại làm gì cho căng thẳng, vì thế hắn liền đứng dậy, nói: “Chuẩn bị đi, ngay ngày mai chúng ta sẽ đến thành phố Phyxiso.”
Rồi hắn liền đi đến phòng ngủ cho khách, mở cửa sổ ra và nhảy xuống.
Vũ Gia Minh lập tức chạy đến bên cạnh cửa sổ ngó nhìn, nhưng ngoại trừ một mảnh gió thổi vù vù ra thì cậu chẳng thấy người đâu.
“Xuất quỷ nhập thần, không hổ là Nhu huynh.” Vũ Gia Minh cảm khái.
Xong rồi cậu lại lo lắng: “Ngày mai đi đến thành phố Phyxiso sao? Chắc nguy hiểm lắm đấy.”
Mục Ly cười nói: “Lại chẳng yêu cầu cậu đi, lo lắm làm gì cho mệt.”
“Nhưng tôi phải tìm ra nguyên nhân đầu nguồn tất cả! Hơn nữa ông bà của Nhân Bảo còn đang ở thành phố Phyxiso nữa!” Vũ Gia Minh đáp.
Ông bà Nhân Bảo là người đáng quý, cậu muốn bảo đảm an nguy cho họ.
Còn người dân khác ở thành phố cũng có thể gặp nguy hiểm? Tùy trường hợp đi, nếu điều kiện cho phép thì cậu sẽ thử, nhưng nếu không thể thì cậu cũng sẽ mặc kệ.
Trải qua một lần ‘cận kề cái chết’, Vũ Gia Minh cảm thấy không gì quý hơn sinh mệnh, sẽ không muốn để mất mạng vì bất cứ người dưng nào.
Thấy Vũ Gia Minh kiên quyết như thế, cũng không muốn phí lời, chỉ dặn dò: “Một khi đến thành phố Phyxiso, không được tự ý hành động, nhất định phải nghe theo sắp xếp của Hàn sư huynh cùng Nhu sư huynh đấy!”
Vũ Gia Minh gật mạnh đầu.
Nghe theo lời người mạnh là chân lý.
Hàn Vân cũng như thường, dặn dò Mục Ly phải chuẩn bị đầy đủ thức ăn nước uống, lại ném cho cậu cái túi không gian rồi lập tức tiến vào trạng thái tưởng luyện, sẵn sàng trạng thái tốt nhất.
Nhận túi không gian, Mục Ly đã không lạ gì với cái túi, thế nhưng đối với Vũ Gia Minh thì vật này chỉ có trong sách truyện, vì thế cậu liền hỏi mượn từ Mục Ly.
Mục Ly cũng không phải loại người keo kiệt, lập tức ném cho Vũ Gia Minh rồi lấy điện thoại cảm ứng ra chơi, còn túi thì để Vũ Gia Minh ta sớm tiếp xúc với cái mới lạ của Tưởng giới, theo cách nghĩ của cậu thì là vì một tương lai tưởng cụ không còn xa lạ đối với Vũ Gia Minh.
Mà thông qua Mục Ly, Vũ Gia Minh cũng biết thêm nhiều tin tức hơn về Tưởng giới.
Tưởng giới có tưởng cụ, tưởng cụ được chia thành hai loại.
Một là tưởng khí, bao gồm các loại từng là tưởng lực dạng vũ khí của một tưởng khiển giả đã chết gia công chế tác mà thành, hai là tưởng vật, có thể là có người dùng tưởng lực bản thân chế tác thành, hai là dùng tưởng lực các dạng ngoài vũ khí ra của các tưởng khiển giả đã chết để chế tác.
Nói chung quá trình này rất phức tạp, đến Mục Ly cũng chỉ hiểu được đại khái mà thôi.
Còn túi không gian này là do một vị sư bá khác của Mục Ly chế tác: Lộc Tồn tinh quân, một trong Thất Tinh Quân.
Đùa nghịch cái túi, Vũ Gia Minh âm thầm suy đoán tưởng lực của Lộc Tồn tinh quân, thuận tiện cảm khái mức độ cưng chiều của vị sư bá này dành cho hai người dưới trướng Tham Lang tinh quân.
— QUẢNG CÁO —
Nghe bảo toàn bộ Tưởng giới chỉ có Tồn Lộc tinh quân có tưởng lực liên quan đến không gian mà lại tinh thông chế tác-một hệ đi song song với rèn đúc.
Vậy nên có thể nói toàn bộ các túi không gian trong Tưởng giới đều là một tay Lộc Tồn tinh quân chế tác, số lượng ít ỏi, lại toàn nằm trong tay các vị đại năng, thế nên túi không gian của Lộc Tồn tinh quân dù có tiền cũng mua không nổi.
Túi không gian cả Tưởng giới đuổi theo như vịt kia ấy thế mà giờ đây lại bị hai kẻ không hiểu trời cao đất rộng dùng để đựng đồ ăn nước uống, mười phần tục tĩu, nếu để truyền ra Tưởng giới thì không biết bao nhiêu người sẽ muốn làm thịt hai người họ đây.
Đi trong siêu thị, hai người liên tục đi từ quầy hàng này đến quầy hàng nọ.
Mục Ly đương nhiên không có gì cần mua, cậu chỉ muốn khám phá siêu thị, tìm điều mới lạ thôi.
Chỉ khổ Vũ Gia Minh, cậu luôn phải kè kè bên người ông tướng này để ông không làm gì sai, tựa như vô tình phá đồ của siêu thị chẳng hạn.
Lượn trong siêu thị mất mấy tiếng đồng hồ, đến khi đã gần hai giờ chiều mới lấy đủ số lượng đồ ăn cần thiết, hai người tiện thể giải quyết bữa trưa ở khu buôn bán đồ ăn tại siêu thị luôn.
Vũ Gia Minh tiến tới quầy thanh toán, lại mở miệng: “Phải mua cho anh Vân nữa nhể.”
Mục Ly ăn đã no, cậu đi cạnh Vũ Gia Minh, nghe thấy lời này liền lên tiếng: “Không cần đâu, tưởng khiển giả có cấp độ càng cao, tinh thần lực càng mạnh, khả năng khống chế thân thể càng được tăng cường, thành ra rất ít cần ăn uống, như Hàn sư huynh thì mấy ngày ăn một bữa cũng được.”
Bất ngờ vì khả năng này của tưởng khiển giả, Vũ Gia Minh ngẫm lại cũng thấy đúng, trong truyện nào cũng vậy thôi mà, càng lên cảnh giới cao thì càng ít phải ăn uống tắm mặc, cuối cùng thoát khỏi người trần thành tiên trên trời.
“Vậy tại sao cậu ăn nhiều như vậy? Hay là cậu vẫn chưa là tưởng khiển giả?” Vũ Gia Minh quay sang hỏi trêu.
Dù bị nói thế khiến Mục Ly hơi ngại ngùng, thế nhưng cậu vẫn mạng miệng cãi : “Ai bảo đồ ăn nơi đây lạ quá, làm tôi đành phải nếm thử xem có ăn được hay không.”
Vũ Gia Minh cười cười đáp: “Ừ được, là do đồ ăn nơi đây lạ quá.”
Cậu vẫn mua một suất ăn, nếu như Hàn Vân không ăn thì Vũ Gia Minh cậu đây sẽ không ngại.
Đến lúc ra khỏi siêu thị, rẽ vào một ngõ hẻm, Vũ Gia Minh liền nhờ Nhân Bảo mở ra cái túi không gian để đặt đồ vào.
Kiểm kê lại, xác nhận không có mua thiếu đồ, Vũ Gia Minh liền sắp xếp đồ vào trong túi, xếp thật ngay ngắn sao cho còn có diện tích để dễ dàng lấy đồ ra, thế mà đến cuối vẫn dư ra vài món.
Vì thực phẩm tại thành phố Phyxiso có lẽ không có thực phẩm nào là an toàn, vì thế để tích trữ lương thực cho chuyến đi sắp tới, Vũ Gia Minh đã lựa chọn đến hơn nửa là lương khô cùng nhiều thịt cùng rau củ cải cùng gia vị cần thiết, cả nước đóng chai cỡ lớn, tất cả đủ dùng cho bốn người trong hơn một tuần lễ liền.
Thế mà vẫn dư một vài gói lương khô cùng vài chai nước.
Vũ Gia Minh thậm chí còn tiện đường qua cửa hàng cơ khí mua máy hút không khí cùng các túi hút chân không, dự định để thực phẩm vào môi trường chân không nhằm giữ thực phẩm dùng được tươi mới lâu dài..