Vũ Gia Minh quay về phòng, tranh thủ mà trả lời lại các tin nhắn hỏi thăm của bạn bè trước đó, đồng thời dặn Nhân Bảo không cần phải vội, cứ từ từ mà đi.
Cậu nằm trên giường, lướt xem tin tức.
Cứ thế mà mười phút trôi qua, căn hộ vang lên tiếng chuông reng, Vũ Gia Minh liền bật người dậy, chạy vội ra ngoài phòng.
Vừa ra đến phòng khách, Vũ Gia Minh đã nghe thấy giọng Nhân Bảo: “ Cậu là ai?”
Vũ Gia Minh giơ tay khua khua vài cái, chỉ là chưa kịp nói gì thì Mục Ly đã mở lời: “Chúng tôi là bạn Gia Minh đấy, còn cậu là ai?” Vừa nói, Mục Ly vừa quan sát, đánh giá kẻ trước mặt.
Người tới mặc bộ vest đen, trên quần áo có các nếp nhăn do cử động vội vàng tạo thành, đầu tóc vuốt chải tỉ mỉ nay có chút rối tung, hai tay vẫn còn xách theo hai cái túi.
Nhân Bảo mở miệng định nói, lại thấy Vũ Gia Minh đang đi đến, bảo: “Tôi là bạn cậu ấy.”
“Có gì nói thì vào đi đã.”Vũ Gia Minh cười cười.
Chết cha, cậu quên mất phải thông báo trước cho Hàn Vân cùng Mục Ly…
Mấy người đi vào phòng khách, Hàn Vân vẫn ngồi trên ghế, chỉ là bộ bạch bào ban đầu hắn mặc đã thay thành một bộ quần tây áo đen.
Chỉ nhìn thái độ của Hàn Vân thôi là Vũ Gia Minh đã hiểu ý, ý nghĩ ban đầu trong đầu cậu đã bị đè xuống.
Ngồi lên một bên ghế sô pha, Vũ Gia Minh lên tiếng: “Cậu đi đâu mấy ngày nay đấy Nhân Bảo?”
Đặt hai cái túi xuống bên cạnh ghế ngồi, Nhân Bảo ngồi xuống cạnh Vũ Gia Minh, hắn khắc chế cái tính tự do trong nhà người khác lại, tựa lưng ra sau ghế, hai tay chỉnh lại ống tay áo, đáp: “Bà tôi ở thành phố Phyxiso bị ốm nặng, người bên đấy cho rằng bà tôi sẽ không qua khỏi đêm nay nên tôi đành phải vội vã chạy qua đấy.”
Nhắc đến bà nội Nhân Bảo, trong đầu cậu liền hiện ra hìn ảnh một bà lão tóc bạc trắng, khuôn mặt hơi dữ dằn nhưng lại rất thích cười.
Đấy là kí ức của nguyên chủ, còn cậu thì chưa gặp bà ấy bao giờ.
Có điều, Vũ Gia Minh vẫn thành tâm hỏi thăm sức khỏe bà ấy.
Nhân Bảo đáp: “Bác sĩ nói bậy thật, bà tôi tuy có ốm, nhưng chẳng phải là khỏe lại rất nhanh rồi đấy sao.
Làm tôi hết hồn, phải mặc cả vest sẵn để đề phòng khi đến chỉ còn làm đám tang…À mà tôi có mang một ít hải sản thành phố về đây.”
Vừa nói, Nhân Bảo vừa đưa cho Vũ Gia Minh túi đồ, để cậu mở ra xem.
Vừa mở ra, Vũ Gia Minh đã thấy mấy hộp đóng kín, bên trong là cá cùng tôm, cua tươi.
Hàn Vân liếc mắt qua, hơi nhíu mày, cũng không biết hắn đang suy nghĩ cái gì.
Nhân Bảo nói chuyện với Vũ Gia Minh một hồi, lại nhận được cuộc gọi.
— QUẢNG CÁO —
Cất điện thoại đi, Nhân Bảo nở ra một nụ cười bất đắc dĩ, nói: “Ông già nhà tôi gọi, bảo phải về luôn, để tôi về xem có chuyện gì mà giải quyết, sau đó lại đến đây sau nhé.”
Hắn rời đi, trước khi rời còn đối với Hàn Vân cùng Mục Ly mà cười áy náy.
Dù sao hắn là khách đến sau mà lại chiếm hết thời gian nói chuyện của người đến trước, lại còn chưa nói được câu chào hỏi nào với người ta mà đã vội rời đi, Nhân Bảo thề đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng hắn thất lễ như vậy, tuy hơi xấu hổ nhưng hắn cũng không thể làm thế nào, dù sao thì hắn cũng đang vội muốn chết.
Vũ Gia Minh cảm khái, đây là lần đầu tiên cậu thấy Nhân Bảo thất lễ như thế luôn đấy, nhưng mà người như Hàn Vân cùng Mục Ly thì sẽ không để ý đâu nhỉ.
Vũ Gia Minh tiễn Nhân Bảo đi, lại quay lại hỏi: "Tôi có thể để Nhân Bảo biết không?"
Quả nhiên, Hàn Vân nhanh chóng đáp: "Cũng được, nhưng tôi sẽ không chịu trách nhiệm để cậu ta tạo ra cầu linh hồn." Nghĩa là tùy cậu, nhưng chúng tôi không có nghĩa vụ quản lý cậu ta.
Đến đây thì Vũ Gia Minh cũng không còn gì để nói, dù sao người ta từ chối thẳng thừng như vậy rồi.
Có lẽ cậu sẽ cho Nhân Bảo biết những tin tức cần thiết, để cậu ta sẽ không bị chao đao về những biến đổi sắp tới.
Cậu xách hai túi thực phẩm tươi mới lên, định mang đi cất rồi lại ra nói chuyện với hai người sau, chỉ là vừa mới đứng lên, Hàn Vân đã lên tiếng: “Cậu đưa cho tôi hai túi hải sản.”
“Hả” Vũ Gia Minh không hiểu tại sao Hàn Vân lại muốn lấy hai túi hải sản này, thế nhưng vẫn đưa sang, thuận miệng hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
Hàn Vân nhận lấy hai túi thực phẩm, mặt càng nhăn lại, hắn để một túi xuống, mở một túi ra, bàn tay như bạch ngọc lấy ra một hộp hải sản đựng đầy tôm, hơi lạnh khẽ phả ra, trong hộp có tôm, cũng có đá lạnh để bảo quản đường dài.
Hắn mở ra cái hộp, không để ý tanh bẩn mà cầm lên đuôi một con tôm.
Tôm này cũng không biết là loại tôm gì, rất to, to hơn tôm hay mang chiên giòn trong đám cưới tại quê hương cậu những một phần
Một giây sau, không hiểu sao con tôm đáng ra đã chết lại giẫy đành đạch, Vũ Gia Minh không khỏi giật mình, lùi ra sau hai bước, miệng hô “Cái quái gì thế!”, Mục Ly lại nhận ra bất ổn từ trước, cũng không có quá kinh ngạc.
Hàn Vân lại càng dùng sức, con tôm đang dẫy dần dần yên tĩnh lại, lại trở thành tôm chết, thế nhưng đầu con tôm dần nứt ra, một thứ đen xì lúc nhúc chui ra từ khe nứt, mà con tôm có thể bằng mắt thường thấy được nhỏ đi.
Cuối cùng sinh vật đó chui hẳn ra, rơi lên mặt bàn, mang theo cả chất dịch trong suốt nhỏ ra.
Vũ Gia Minh thấy chết khiếp, lại lùi ra sau thêm một bước, mà Hàn Vân cùng Mục Ly lại im lặng và nghiêm túc theo dõi sinh vật kia, trong khi không ai để ý thì quyền sáo đã bao bọc lại hai tay Mục Ly.
Thứ sinh vật đó lắc thân thể béo mũm của nó một cái.
Bốn cái chân dài mở ra, đôi cánh đột ngột bung ra, bay vọt đến phía Vũ Gia Minh!
Vũ Gia Minh không thể ngờ thứ đó sẽ bay, lại càng không ngờ nó sẽ nhắm vào mình, vậy là không biết phải phản ứng ra sao, cậu đành nhắm chặt mắt lại.
“Roẹt.” Vũ Gia Minh dần mở hé mắt, lại thấy được thứ sinh vật đó đã nằm ngay dưới sàn, thân chia thành hai nửa, cách cậu đúng vài bước chân.
Thứ đó giống như là một con côn trùng, đại khái là tương tự với con bọ hung nhưng là phiên bản to gấp hai, ba lần, lại cộng thêm một vài cái tua nhỏ cùng thứ chất nhầy sền sệt màu tím chảy ra từ vết chém đứt, trông đặc biệt kinh tủng.
Nhớ đến thứ đó định bay đến chỗ mình, Vũ Gia Minh sởn cả da gà, lập tức rời đi chỗ khác đứng, lại nói: “Cảm ơn nhé.” — QUẢNG CÁO —
Hàn Vân vẫn lạnh lùng đáp: “Không có gì.” Vô cùng sáo rỗng.
Trên tay hắn cầm Phong Hàn, dù đã chém một thứ sinh vật không sạch sẽ nhưng lưỡi kiếm vẫn sáng lóa, không hề có dù chỉ là một chút bẩn
Vũ Gia Minh thì muốn né xa cái thứ đáng sợ này, hai người Hàn Vân cùng Mục Ly lại tiến đến gần tìm hiểu, có điều để đối phó với thứ không phải con người này thì bọn họ vẫn vô cùng cảnh giác.
Từng bước từng bước tiến đến, Mục Ly không hề buông lỏng cảnh giác nhìn chăm chú con bọ đã bị chém thành hai nửa.
Khi đến gần lắm rồi, chỉ cách có hai bước chân, cái thứ đáng lý ra đã chết lại đột nhiên ngo nghoe hai cái chân của nửa thân trên, nó bật dậy, lao nhanh vun vút về phía Mục Ly, nhưng tiếc là dù đã cố tránh kẻ đã chém nó, nó vẫn cứ chọn nhầm người mà bay đến.
Một quyền bốc lửa hạ xuống, con bọ bị đánh cho bay ra va đập vào tường, nó kêu lên the thé: “Nghécccccc!”
Lửa dính trên thân, con bọ nhanh chóng bị đốt cháy, thiêu đến một giọt máu cũng không còn.
Không may là thứ đó bị thiêu cũng làm cho máu nó bị bốc cháy, tức thời mùi hôi thối bao trùm căn phòng.
Vũ Gia Minh vội lấy hai tay bịt mũi, chạy đi mở toàn bộ cửa sổ trong phòng.
Gió lạnh từ tầng tám lùa vào thì to phải biết, nhưng càng nhanh chóng cuốn đi hết mùi trong căn hộ.
Lúc này thì Vũ Gia Minh mới thở phào một hơi, cậu nhớ lại Hàn Vân chỉ mới tiện tay bốc lấy một con tôm thôi mà đã ép được thứ sinh vật này thì không khỏi rùng mình, cậu liền quay lại phòng khách.
Hàn Vân lúc này đang cầm trên tay một con cua, Mục Ly lại dùng lửa của mình, khống chế vô cùng tốt mà tiêu hủy đi nửa thân xác còn sót lại của con bọ rơi trên sàn.
Nhìn Hàn Vân cầm con cua, Vũ Gia Minh lại nổi da gà, cậu liền chạy đến góc phòng, tay cầm chổi, tư thế sẵn sàng chiến đấu.
Mục Ly thấy thế thì buồn cười nói: “Đấy chắc là trùng hợp thôi, không thể nào có nhiều thế đâu mà phải sợ.”
Vừa dứt lời, tiếng kêu the thé của con bọ lại vang lên lần nữa, khiến cả hai người đồng thời im lặng.
Vũ Gia Minh hết nhìn Mục Ly với ánh mắt khinh bỉ, rồi lại quay sang nhìn Hàn Vân.
Mục Ly quay đầu lại, vô cùng bực mình nói: “Sư huynh phải chừa cho đệ chút thể diện chứ!” Bị vả mặt như vậy , cảm giác không hề sung sướng chút nào.
Trên tay Hàn Vân là một con cua đã bị bật ra phần bụng, nằm bên trong là một con bọ đã đứt đầu, khác là con bọ này không to bằng con bọ khác, cũng không có cánh, và nó còn chưa có cơ hội cử động đã bị Hàn Vân chém đứt đầu.
Đợi một chút, xác định con bọ này đã chết hoàn toàn, cũng chắc chắn nó không còn khả năng bật dậy tấn công, Hàn Vân mới lên tiếng: “Chắc chắn là phần hải sản nào cũng có ít nhất là một quả trứng bọ.”
Nghe như vậy, Mục Ly không khỏi sợ hãi hô: “Thật độc ác!”
Phần hải sản nào cũng có bọ, như vậy không phải mưu sát thì là gì.
Hơn nữa đây còn là của bạn cho, điều này quả là khiến rét lạnh nhân tâm.
Vũ Gia Minh vội vã hô: “Không thể nào! Nhân Bảo không bao giờ sẽ làm chuyện như thế!”
— QUẢNG CÁO —
Hàn Vân cũng gật đầu tán đồng: “Đích thực không phải là hắn làm.
Chỉ có thể là có sẵn trong hải sản, hắn ta mua nhưng không biết thôi.” Vũ Gia Minh cũng gật đầu lia lịa.
Nhưng Mục Ly vẫn chưa hiểu hỏi: “Tại sao lại có bọ trong hải sản được chứ?”
Hàn Vân nhẹ lắc đầu, đáp: “Có tưởng năng vương ra từ hải sản, mà tưởng năng này lại có đặc tính rõ ràng đã biến chất, nằm ở một cấp độ sâu hơn.
Ngay cả con bọ này cũng có khả năng cao là từ tưởng năng ai đó biến đổi thành.”
Mục Ly biến sắc: “Phù tưởng!?”
Lúc này, Hàn Vân lại quay ra nói với Vũ Gia Minh vẫn còn đang hoang mang: “Gọi điện cho cậu ta, bảo nếu có mua thực phẩm từ thành phố Phyxiso, đừng ăn, lập tức mang đi tiêu hủy, tốt nhất là đổ vào lò thiêu thật lớn.”
Vũ Gia Minh cũng giật mình.
Hàn Vân nói như vậy, tức nghĩa toàn bộ thực phẩm từ thành phố Phyxiso đều có vấn đề?! Nếu là vậy thì chẳng phải gia đình Nhân Bảo sẽ gặp nguy hiểm hay sao?
Cậu lập tức lấy điện thoại di động ra, bước đến bên cửa sổ.
Gió lạnh ùa đến ập vào mặt khiến Vũ Gia Minh bình tĩnh hơn được phần nào, cậu bắt đầu bấm số.
Tuy Nhân Bảo là bạn thân nguyên chủ, cậu cũng chỉ là tu hú chiếm tổ chim khách, nhưng vài tháng thời gian làm bạn cũng đủ để thân thiết hơn, cậu cũng không thể để mất bạn bè như vậy được.
Hàn Vân thấy Vũ Gia Minh đã gọi điện để bắt đầu thuyết phục thì lại lên tiếng: “Có thể là phù tưởng, nhưng cũng có thể là tăng tưởng cường giả.”
Vì là phù tưởng hoặc là tăng tưởng cường giả, nên Nhân Bảo tuyệt đối không phải là người đã bỏ bọ vào hải sản.
Không phải là không thể, mà là không đủ tư cách để làm điều đó.
Chỉ mất một lúc, Vũ Gia Minh đã đi vào lại phòng khách, Mục Ly liền hỏi: “Hắn ta nói gì rồi?”
Vũ Gia Minh đáp: “Cậu ta đồng ý rồi.
Nhưng không chỉ hải sản, nhà cậu ta còn mua khá nhiều hoa quả từ thành phố Phyxiso nữa.
Tất cả đều sẽ như lời tôi mang đến lò tiêu để tiêu hủy.” Nói rồi, cậu ta lại nhìn hai túi hải sản kia, vốn là tâm tình hứng khởi được thưởng thức hải sản danh tiếng của thành phố Phyxiso, bây giờ cậu chỉ thấy nó thật đáng kinh tởm, “Hải sản kia…”
Hàn Vân nói: “Để Mục Ly tiêu hủy.”
“Được” Mục Ly gật đầu, lại hỏi: “Nhưng mà tiêu hủy ở đâu mới được?” Với cái mùi kinh khủng như vậy sau khi bốc hơi, cậu cũng không rõ bản thân nên đưa đi đâu để thiêu đốt.
Hàn Vân lập tức đáp: “Loài máu loài bọ này không có độc, có thể đưa lên tầng thượng để thiêu.”
Nói rồi, Hàn Vân tiếp tục cau mày suy tư.
Rốt cục là đã xảy ra chuyện gì?.