Sấm chớp đùng đoàng một hồi liền dứt, để lại những nỗi kinh hoàng cùng bàng hoàng cho người dân thành phố Lạc Triều.
Nhân Bảo hốt hoảng đứng dậy, đầy hoang mang đứng im tại chỗ.
Sấm sét quá nhiều, lại tới đột ngột khiến hắn bị vãng tai, bên tai đến giờ vẫn còn một mảnh ong ong, mãi không dứt.
Cũng may chỗ bọn hắn vui chơi đã là ngoại ô, rời xa mảnh trời sấm sét tập trung, bằng không bọn hắn không điếc cũng sẽ mù vì lóa mắt.
Ngày hôm nay chú định sẽ là một ngày khắc sâu trong kí ức của mỗi người dân thành phố Lạc Triều, bởi vì nó là được coi là khởi nguồn của mọi sự cố về sau.
Nhưng đấy là chuyện về sau, còn bây giờ, sự việc vừa qua chỉ được cho là một hiện tượng thời tiết thất thường.
Phải mất một hồi đứng tại chỗ, Nhân Bảo mới bình ổn trở lại.
Tuy bên tai vẫn còn tiếng nhiễu, mắt vẫn hơi đau nhưng cơ bản là đã có thể nghe bình thường cùng nhìn.
Nhân Bảo quay sang nhìn những người bạn xung quanh, trong đó đã có người bình thường trở lại, nhưng đa số vẫn bất ổn, có người ngã nằm dưới đất, có người dựa tường,…
… Bên tai là sấm sét đùng đoàng xen lẫn âm thanh ngọt dịu, trực diện là con mắt quái dị, Vũ Gia Minh căng nứt da đầu, gian nan mở miệng: “Cái…gì…cơ?”
Con mắt chăm chú nhìn Vũ Gia Minh, chủ nhân âm thanh dường như không nghe thấy lời của Vũ Gia Minh, vẫn lặp lại lời nói đó: “Thế giới, liên kết”
Vũ Gia Minh gắng hết sức, căng tai ra cố nghe rõ lời nói, chỉ là tiếng sấm đùng đoàng ngay bên tai, cậu chỉ nghe thấy loáng thoáng tiếng nói, không rõ ràng ý nghĩa của câu.
Trải qua ba lần lặp lại lời nói, âm thanh ỗng dưng im bặt, tiếng sấm biến mất, Vũ Gia Minh tự chủ được cơ thể, lập tức đổ người xuống giường nằm, cậu kịch liệt thở dốc, mồ hôi tuôn như mưa, thấm đầy bộ quần áo cùng tấm đệm, vậy là toi công tắm rửa của cậu.
Hô hấp dần trở nên thông thuận, qua một lúc nghỉ ngơi, Vũ Gia Minh cuối cùng cũng đủ sức ngồi dậy.
Cậu ngồi trên giường, lấy tay vuốt mặt, lúc này Vũ Gia Minh mới chú ý tới cơ thể mình bẩn thỉu cỡ nào, mùi mồ hôi bốc nồng trong căn phòng kín.
Trong lòng vẫn còn sợ hãi, nay lại thêm cơn bực bội.
Vũ Gia Minh vô cùng khó chịu lại quay lại phòng tắm, trước đó cậu muốn tắt điều hòa, mở ra cửa sổ để mùi tản bớt.
— QUẢNG CÁO —
Có điều, Vũ Gia Minh bây giờ mới chú ý xung quanh căn phòng.
Điện đã bị ngắt từ lúc nãy, cả căn phòng nhuộm ánh sáng cam nhạt, ánh sáng lúc hoàng hôn thấu qua cánh cửa kính đã bị vỡ thành nhiều mảnh.
Trên mặt Vũ Gia Minh hiện lên vẻ kinh ngạc rõ ràng.
Hóa ra không phải ảo giác của cậu, tiếng sấm là chân thật, sấm sét hình như đã đánh đứt dây điện, tiếng sấm to đến mức chấn vỡ kính.
Sau một hồi ngồi im suy nghĩ, Vũ Gia Minh mới thông suốt hết thảy.
Suy nghĩ của cậu bây giờ khá là chậm chạp, đây là một trong những hậu quả của việc trực diện con mắt đấy trong vài phút.
Nghĩ gì thì nghĩ, Vũ Gia Minh quyết định đi tắm trước tiên, tranh thủ lúc nước nóng vẫn còn khi cậu tắm lần trước.
Mất vài phút để đi tắm, Vũ Gia Minh lôi xác ra ngoài, ngồi dựa lưng lên ghế, cậu bây giờ mệt rã rời, mí mắt cậu đang biểu tình, muốn đình công đóng cửa.
Chỉ là biểu tình cùng mí mắt cậu là dạ dày.
Cậu đã không ăn trưa rồi, lại mất sức do phải đọ mắt nữa chứ, vậy nên dạ dày cậu réo rắt kêu lên òng ọc.
Vũ Gia Minh mệt đến không còn sức, đi tắm được đã là cực hạn của cậu rồi.
Vũ Gia Minh lấy điện thoại ra, bấm vào cuộc gọi nhỡ, trong đó đang có một số điện thoại quen thuộc, là số của Nhân Bảo.
Nhân Bảo đang ở trên xe taxi, tay cầm điện thoại, còn mồm liên tục thúc giục tài xế.
Hắn vừa nhớ ra là sấm sét tập trung ở khu vực trung tâm thành phố, sấm sét đột ngột lại dữ dội như vậy, đến cả vùng ngoại ô cách trên chục cây số còn cảm thấy hãi hùng khiếp vía, trong khi Vũ Gia Minh đang ốm, hắn lo cậu sẽ xảy ra chuyện.
Vậy nên hắn vừa hồi phục sơ bộ liền chặn đường một chiếc xe taxi, hứng chịu cơn mắng xối xả của bác tài xế mà mặt dày lên xe.
Bác tài xế thấy hắn mặt dày như vậy, nghĩ cậu chắc cũng có việc gấp liền mềm lòng, than ngắn thở dài không nói gì, ngầm đồng ý chở hắn đi.
“Bác ơi, nhanh lên một chút đi ạ.
Cháu vội lắm.” Nhân Bảo thúc dục, đây đã là lần thứ năm cậu thúc giục.
Bác tài xế cười mắng: “Thằng nhóc này, lo thắt dây đai vào đi, không khéo ngã đấy.”
“Vâng” Đáp lời bác tài một cách qua loa, Nhân Bảo vẫn không yên ngồi một chỗ, cứ đứng cúi người về phía trước, trong lòng nóng như lửa đốt.
— QUẢNG CÁO —
Chiếc xe nhanh chóng đi vào vùng nội thành, trên đường đi, hai người chỉ thấy cả thành phố dần chìm vào bóng đêm, bác tài phải bất đắc dĩ bật đèn xe mà đi chậm, đề phòng bất trắc xảy ra.
Vì phải đi chậm, Nhân Bảo càng thêm nôn nóng, tuy mồm liên tục thúc giục bác tài, nhưng cũng không thực sự muốn đi nhanh hơn.
Dù sao thì lý trí của cậu vẫn còn đó, vẫn hiểu rõ tình trạng bây giờ.
Chiếc xe không nhanh không chậm đi trên đường cái, xen lẫn giữa những căn nhà phong cách Âu cổ, hai nên đường thỉnh thoảng xuất hiện hiện trường tai nạn giao thông, tiếng còi xe cứu thương vang lên vang dội khắp nơi, hai bên đường có rất nhiều người bị thương, họ lôi thôi lếch thếch, còn cả các mảnh kính vỡ vụn hai bên đường…
Cả thành phố hoa lệ, thoáng chốc đã trở thành một tòa thành tối tăm, bẩn thỉu.
Nhìn tình cảnh như vậy, lửa đốt trong lòng Nhân Bảo càng lớn.
Bác tài lại không vội như vậy, bác nói thế này để khuyên Nhân Bảo: “Cậu trẻ, đừng có nóng vội, tình cảnh đã như thế này rồi, cậu lo lắng hơn cũng bằng thừa.”
Nhân Bảo buồn bực không đáp.
Bác tài không thấy Nhân Bảo đáp lời mình, cũng không dễ giận như hồi nãy.
Khi ông mắng Nhân Bảo, đó là vì Nhân Bảo dám chặn xe giữa đường, ông lo mình gây ra tai nạn, không thể kiềm chế mà mắng người.
“ Cũng không biết bao giờ mới có điện lại đây, cũng may hệ thống điện ngầm của thành phố không gặp ảnh hưởng, chỉ là bị ngắt tạm thời…” Bác tài lẩm bẩm, cũng không hy vọng người trẻ tuổi tiếp lời mình.
Điện thoại Nhân Bảo bất chợt rung lên, Nhân Bảo vội nhận máy, vừa bắt máy, Nhân Bảo liền hỏi: “ Vũ Gia Minh, cậu không sao chứ?”
Vũ Gia Minh ở đầu dây bên kia, nghe tiếng Nhân Bảo không rõ mà rè rè, trong lòng nghĩ chắc là ảnh hưởng của sấm sét đến đường truyền sóng, đến cả thời gian chờ điện thoại còn phải mất vài phút cơ mà.
Cậu lên tiếng, giọng tràn đầy mệt mỏi: “Tôi ổn.
Chỉ là rất mệt.
Cậu khi nào về nhớ mua gì đó cho tôi ăn.
Tôi giờ chỉ muốn ngủ thôi.”
Nghe thấy Vũ Gia Minh nói là bản thân ổn, Nhân Bảo cũng an tâm, hắn nghe ra được sự mệt mỏi trong lời nói của Vũ Gia Minh thì cũng không muốn làm phiền cậu nữa, Nhân Bảo nói: “Được rồi, cậu nghỉ ngơi đi, tôi sẽ cố về sớm nhất có thể.” — QUẢNG CÁO —
Vũ Gia Minh “Ừ” một tiếng rồi cúp máy, cậu để điện thoại lên mặt bàn, thả lỏng cơ thể rồi thiếp đi lúc nào không hay.
Nhân Bảo tắt máy, thở dài nhẹ nhõm.
Vũ Gia Minh không hề hấn gì là cậu yên tâm rồi.
Bác tài chú ý tới cuộc gọi của Nhân bảo, thấy cậu ngắt kết nối, dù không rõ ràng cụ thể cuộc gọi, ông cũng mơ hồ đoán được, ông cười nói: “Thấy không, cháu cần gì lo lắng chứ.
Mà dù cháu có lo lắng thì cũng vô ích.”
Nhân Bảo ngồi xuống ghế, tựa đầu lên, hắn lúc này mới đáp: “Dạ, bác nói đúng.”
Được sự tán đồng của cậu thiếu niên từ đầu đến giờ ít quan tâm tới mình, bác tài vui vẻ ra mặt.
“À mà…” Nhân Bảo ngẩng đầu lên “Tại sao bác không bị sao cả vậy?”
“Cái gì?!” Bác tài nhăn mày, hỏi lại.
Nhân Bảo bình tĩnh nhìn bác tài, nói lại rõ ràng từng câu chữ: “ Sấm sét lớn như vậy, đến trai tráng cũng không chịu nổi, vì sao bác trông không có vấn đề gì, vẫn lái xe như thường vậy?”
Điều này thực kì lạ, sấm sét làm cậu đến bây giờ vẫn còn hơi choáng váng, ấy vậy mà người đã bước vào tuổi trung niên như bác tài vẫn lái xe như thường.
Thử nhìn những vụ tai nạn vẫn còn chưa được xử lý trên suốt đường đi , điều kì lạ này càng rõ rệt.
Sắc mặt bác tài bỗng trở nên bình tĩnh lạ thường, ánh mắt chiếu qua gương chiếu hậu chăm chú nhìn Nhân Bảo, khiến cậu không khỏi rùng mình..