Thứ đầu tiên Vũ Gia Minh nghĩ đến là kiếm.
Làm kiếm tu cũng vô cùng tiêu sái, trong nhiều truyện nhân vật chính còn không phải là dùng kiếm đấy thôi.
Mà đao cũng tốt, cũng không thiếu người là đao tu đi đến đỉnh phong.
Với cả vị Tham Lang tinh quân kia có ý như vậy, chắc hẳn cũng mong hắn dùng kiếm…
Hàn Vân giảng dạy những kiến thức trước mắt Vũ Gia Minh cần biết xong liền đi tưởng luyện.
Mục Ly buồn chán không an phận lại tiếp tục rủ rê Vũ Gia Minh chơi game.
Hàn Vân tuy biết vậy nhưng cũng mặc kệ.
Vũ Gia Minh thấy còn vài tiếng nữa mới đến trưa, cũng đồng ý với Mục Ly, hai người chụm đầu lại chơi game, thỉnh thoảng lại xuất hiện âm thanh thán phục …
… Trong ngõ hẻm xen lẫn giữa các tòa nhà, gió lạnh thổi vào tạo nên những âm thanh gào rú rợn người.
Ánh đèn mờ mịt trong ngõ rọi chiếu lên bức tường phai màu cùng rêu xanh kiên cường.
Một vết nứt xuất hiện trên bức tường, càng ngày càng rõ ràng, chẳng mấy chốc mấy vết nứt tự như là dùng laze cắt đã tạo thành hình hộp chữ nhật cao đến hai mét.
Bức tường phần trong vết nứt bị đẩy ra, từ bên ngoài nhìn vào thì chỉ nhìn thấy bóng đen vô tận.
Ba bóng người từ bên trong chạy ra, cả ba đều khoác lên mình áo choàng màu đen, hình bóng hòa nhập với bóng tối.
Ban đầu cả ba đi cùng với nhau, cả ba đều giữ khoảng cách đều với nhau, mắt bọn hắn liến thoắng liếc nhìn xung quanh, trông vô cùng cảnh giác, dường như bọn hắn đang làm chuyện mà không thể để lộ ra ngoài.
Khi đi được một quãng đường, nhóm ba người bắt đầu tách ra, hai người một một to nhưng thấp, một gầy lại cao đồng hành với nhau, người còn lại cao hơn hẳn so với hai người kia thì tách rời hai người kia tại một lối rẽ.
Vòng qua tòa nhà Hoa Lâm, hai bóng người đến dưới chân tòa nhà đã xác định từ trước , ẩn dưới bóng tối mà hành động.
Một người bậy nhảy lên tường này sang tường đối diện, đến khi tòa nhà bên cạnh đã không còn chỗ để bật nhảy sang thì người đó thò ra hai cánh tay thon nhỏ mà trắng tinh, hai bộ vuốt dài đột ngột từ đầu ngón tay người đấy vươn ra, tuy ngắn nhưng lại dễ dàng đâm sâu vào bức tường tầng bốn của tòa nhà.
Người có thân hình béo hơn đứng dưới, nhìn thấy cô ta lộ ra bộ vuốt thì biểu cảm lộ ra có chút chán ghét, hắn hừ nhẹ một cái, hai bàn tay co lại thành hình cái kẹp, giống như là càng cua mà liên tục làm ra hành động kẹp về không khí.
Mỗi lần đưa tay ra làm hành động kẹp rồi co tay lại, hắn tựa như được cái gì đó kéo lên, thân hình nhấc bổng lên cao dần.
— QUẢNG CÁO —
Hai người hành động nhanh chóng, không mất bao lâu thì đã đến tầng bảy.
Người có vuốt dừng lại, cái mũi nhỏ co lại phát ra tiếng khịt khịt.
Người theo sau thấy hành động của người trước thì hơi lộ ra thần sắc buồn nôn.
Đến khi người phía trước ngừng hành động, quay đầu xuống nhìn người phía sau thì hắn lại quay về biểu cảm như thường, không nhìn ra nửa phần ác cảm, có thể nói là kỹ năng diễn xuất xuất sắc, xứng đáng nhận giải Oscar của năm.
Người phía trước giống như không phát giác được ác cảm của người phía sau, nàng gật đầu biểu thị đã tìm được.
Gã lộ ra vẻ bơ phờ như thường ngày hay lộ ra, quay đầu lại nhìn tòa nhà Hoa Lâm không xa, một tay hắn giơ ra, nhẹ kéo một cái.
Thùng rác đặt trên tầng thượng của tòa nhà Hoa Lâm bị bóp méo đến biến dạng một chút rồi đổ xuống.
Bóng đen đứng dựa vào lan can tầng thượng như nhận được tín hiệu, lập tức vào vị trí, ưng nhãn co lại như đang tìm con mồi, khí tức sắc bén nói rõ hắn đã vào việc một cách không thể nghiêm túc hơn.
Xong việc ra hiệu, hai người lại trèo lên tầng tám, hai người hai bên cửa sổ.
Gã lấy ra từ trong tối một cái công tắc có nút đỏ, cón tay cái dứt khoát dí vào cái nút.
Tức thì, ngọn lửa bùng cháy lên tại thảo nguyên không xa, tiếng nổ lần nữa rung chuyển thành phố, làm bao người thức giấc, run sợ.
Cả thành phố như tỉnh lại, tiếng nhôn nháo xen lẫn tiếng còi cảnh sát và cứu hỏa, ước chừng hai mấy chiếc xe đen trắng xen lẫn xe đỏ nối nhau từ các nơi khắp thành chạy đến nơi diễn ra tiếng nổ.
Kẻ đầu sỏ thu hồi công tắc, gật đầu, dường như rất hài lòng với kết quả này.
Mà ngay khi tiếng nổ còn tiếp diễn, cả hai cũng không có ý định tiếp tục ẩn nấp, người bên kia cửa sổ thu lại móng vuốt, bàn tay dựng thẳng, lộ ra bàn tay nhỏ, lòng bàn tay hơi ửng hồng.
Cô ta nhẹ vận sức, bàn tay lấy gia tốc cực lớn mà đập vào cửa sổ làm bằng thủy tinh ấy.
Cửa sổ thủy tinh đáng thương được dùng không đến mấy ngày lại bị đập cho tan nát, tiếng đập vỡ cực kỳ chói tai, nhưng dưới tiếng nổ lớn cùng tiếng còi cảnh báo vang rung thì lại không gây ra bất kỳ sự chú ý từ bên ngoài nào.
Hai người lập tức nhảy vào trong, nghênh đón bọn hắn là một đường kiếm chém ngang mà đến, tốc độ rất nhanh, hướng thẳng một trong hai người.
— QUẢNG CÁO —
Người bị nhắm đến không hề hoảng loạn, cũng chẳng bất ngờ lắm khi vừa vào đã bị tấn công.
Cô ta bình tĩnh nhảy bật lên, nhẹ nhõm tránh thoát được đường kiếm, thanh kiếm cũng chẳng hề đuổi theo, quét ngang sang bên, âm thanh không khí bị xé rách khiến người nghe rùng mình.
Kiếm Phong Hàn sắc bén đột nhiên gia tốc, tựa như động cơ máy bay phản lực, mạnh mẽ chém về phía người còn lại!
Vô cùng bình tĩnh, gã nhanh chóng làm ra hành động kéo lại, tức thì cả người gã ngã gập xuống, lại tựa như bị thứ gì đó kéo đi, toàn thân nhanh chóng ra khỏi tầm chém của kiếm.
Phong Hàn hai lần chém không trúng mục tiêu, người phi kiếm cũng không hề nao núng, Hàn Vân khiển kiếm bay lên, lại hướng tới kẻ nhảy cao vẫn chưa hề chạm đất.
Lần này thì không gian chém của kiếm quá lớn, cô thấy không cách nào né tránh, bộ vuốt ngắn từ hai tay xuất hiện, cản ngay trước ngực.
Phong Hàn chém vào vuốt ngắn, khí lạnh lập tức phun trào, hơi lạnh dần đóng băng bộ vuốt.
“Shhhhhh” Cô ta hít một khí lạnh, tay vung mạnh ra, cả người bật ra sau, lại lùi vài bước là cả người ép sát vào tường.
Jogtobiv Labour thoát khỏi đòn đánh, lập tức phóng tới kẻ đang tấn công bọn hắn đang đứng ở cửa ra vào.
Bàn tay trái của Jogtobiv Labour đầy xảo quyệt tấn công vào eo của Hàn Vân, tay phải làm động tác kéo lại, giơ ra rồi đưa về.
Hàn Vân chỉ cảm thấy dường như có một cái kẹp vô hình kẹp ngang eo hắn, lấy một lực khá lớn kéo hắn đi một cách bất ngờ khiến hắn không kịp đề phòng, lảo đảo ngã hướng về phía trước vài bước.
Jogtobiv Labour nở nụ cười đầy nham hiểm, tuy phán đoán sai lầm, có một kẻ vẫn bình thường, nhưng chắc chắn kẻ còn lại đã nằm liệt giường, giờ đây chỉ có một người có thể chiến đấu lại không rõ tưởng lực của gã, có vẻ như cuộc chiến này sẽ phải kết thúc nhanh rồi…
Khi Jogtobiv Labour đang tự mình tưởng tượng ra chiến thắng của bản thân, bất ngờ từ sau lưng Hàn Vân, một bóng người lao ra.
Gã chỉ thấy một quyền rực ánh lửa bay thẳng đến mặt mình, tiếp đó là cơn đau rát kéo đến.
Cả người Jogtobiv Labour bất ngờ bị tấn công, nhưng với kinh nghiệm của bản thân lẫn trực giác nhanh nhạy, trong giây lát gã liền ngửa đầu ra sau, quyền sáo của Mục Ly chỉ sượt qua chiếc cằm cong lên cao ngang ngửa với mũi của gã.
Hàn Vân thoát khỏi khống chế của Jogtobiv Labour, lập tức ăn nhập trở lại với chiến đấu, Phong Hàn bị Hàn Vân kéo lại về trên tay, lập tức một kiếm vung ra, chém ngang đến phần hông còn đang ngửa ra của Jogtobiv Labour.
Jogtobiv Labour giơ lên hai tay, một cái kẹp lớn đột nhiên xuất hiện, chắn trước mặt gã.
Kiếm Phong Hàn chém vào cái kẹp, tuy không trúng người gã nhưng cũng đủ để đánh hắn ngã bay ra.
— QUẢNG CÁO —
Jogtobiv Labour ngã bay ra đằng sau, đâm sầm vào chiếc tủ đựng đồ, bộ sưu tập mô hình nhân vật hoạt hình trên kệ sách từ bên trong rơi ra loảng xoảng.
Vender Lufidor nhảy đến cạnh gã, cô gái đưa hai tay vòng ra sau, nghiêng người nhìn dáng vẻ chật vật của Jogtobiv Labour, vẻ mặt cô tươi cười lên tiếng: “Ông trông thật chật vật nha~”
Bị đánh đến mất mặt như vậy, nhưng Jogtobiv Labour lại không hề biểu hiện ra ngoài một chút nào là xấu hổ hay giận dữ, gã vẫn trưng khuôn mặt không có tí sức sống đấy, chầm chậm đứng dậy, phủi phủi đi bụi ở đầu gối.
Hàn Vân cùng Mục Ly đứng một chỗ, bày ra sự đề phòng nhưng không ai lỗ mãng xông lên phía trước.
Tưởng lực kỳ dị như của gã ta còn chưa được hai người tìm ra hết khả năng làm gì, mà trong trường hợp như vậy còn xông lên thì lại là ngu xuẩn.
Mục Ly thầm bàn luận với Hàn Vân: “Hàn huynh, bọn chúng là ai?”
Hàn Vân lắc đầu: “Huynh không biết.
”
Ngay khi có tiếng nổ xuất hiện, Hàn Vân đã nhận ra có chỗ không bình thường, có hai loại tưởng năng lởn vởn như có như không đã khiến hắn cảnh giác, lập tức ra lệnh để Mục Ly đi ra khỏi phòng ngủ của khách, chờ đợi khách không mời mà đến.
Khi có người xông vào, Hàn Vân không cầm kiếm xông đến, mà chấp nhận tiêu hao nhiều tưởng năng hơn để khiển Phong Hàn đánh úp, thử xem có thu hoạch bất ngờ hay không.
Nhưng kẻ đột nhập cũng có kinh nghiệm phong phú, đều có thể dễ dàng tránh thoát, thậm chí hắn còn bị phản công, cũng may còn có một vị sư đệ đáng tin cậy trong chiến đấu đằng sau.
Kỳ thực khi phát hiện có kẻ lạ mặt, Hàn Vân đã đoán đến tám chín phần mười lý do tấn công của bọn hắn.
Mà kiểu tấn công không đề phòng đằng sau Hàn Vân lại càng khiến hắn chắc chắn về suy đoán của mình.
Hàn Vân kể lý do cho Mục Ly nghe về suy đoán của mình, Mục Ly nghe xong thì giận tím mặt, cậu chửi: “Lũ vô sỉ, không có tinh thần thi đấu gì hết!”
Hàn Vân trợn mắt, uốn nắn: “Đây không phải trò chơi!”
Mục Ly vẫn không nguôi giận, cậu thực sự không biết nếu như không có Nhu sư huynh xuất hiện thì cậu cùng hàn sư huynh, cả Vũ Gia Minh sẽ bị hai tên này làm gì.
Có thể bị bắt, bị tra hỏi, nhưng chắc chắn sẽ không dễ chịu một chút nào.
.