Đại Kỳ Biến

Chương 29: 29: Ảo Cảnh






“Đây là đâu?” Vũ Gia Minh nhìn khung cảnh xung quanh, hơi rụt rè đứng nguyên tại chỗ.
“Không được, mình phải mau tìm cách rời khỏi nơi này.”
Bước lên phía trước hai bước, Vũ Gia Minh đột nhiên hoảng hốt.
Bốn phía đều là cây cối rậm rạp, ánh sáng mặt trời lấp sau từng đám mây xám trắng, cậu nên đi đâu bây giờ?
Lúc này, Vũ Gia Minh tuy không đến mức sợ hãi nhưng đã có chút lo lắng cùng bất an.
“Chẳng lẽ mình phải áp dụng kĩ năng sinh tồn tại đây sao?” Vũ Gia Minh có chút muốn văng tục.
Nhận ra ánh sáng xung quanh ngày càng yếu, Vũ Gia Minh liền thấy không ổn.
‘Chết, sắp tối.’ Nghĩ vậy, Vũ Gia Minh lập tức đi tìm xung quanh, lại tìm được vài khúc gỗ coi như vừa tay.
Cậu đặt hai khúc lại, chỉnh một chút rồi vo cành cây.

Đây coi như là kiến thức sinh tồn cơ bản nhất để sống sót: tạo lửa.
Cũng may là gỗ ở đây khô ráo, chẳng mấy chốc mà gỗ bắt lửa, cả khúc gỗ bỗng biến thành một cây đuốc sáng hừng hực.
Hơi lạnh trên người cậu được lửa đuốc xua tan đi một phần, cả người trở nên dễ chịu hơn.
Mà Vũ Gia Minh tạo được đuốc, ánh sáng xung quanh cậu đã yếu đi rất nhiều, cả khu rừng trở nên nhá nhem.
Vũ Gia Minh một tay cầm đuốc, một tay cầm chặt một thanh gỗ, đề phòng thú dữ có thể nhảy ra bất cứ lúc nào.
Chẳng tốn mấy phút, cả khu rừng chìm vào tăm tối, bóng tối vô hạn bao trùm lấy tất cả khiến lòng cảnh giác của Vũ Gia Minh lên đến cao nhất.
Nỗi bất an dần chiếm lấy cậu, Vũ Gia Minh liếc nhìn hết đông sang tây, dường như có ánh mắt chăm chú nhìn lấy cậu, nó nằm sâu trong bóng đêm, tuy xa mà lại gần.
Trong bóng tối, chỉ có đuốc của Vũ Gia Minh là ánh sáng duy nhất.

‘Để mai rồi suy tính’ Vũ Gia Minh tự nhận là đi lại trong rừng vào đêm rất nguy hiểm, cậu lúc này nên tìm một nơi an toàn để nghỉ ngơi, chờ ngày mai đến.
Nghĩ rồi liền hành động, Vũ Gia Minh để ý tới cái cây nào cao nhất, cậu cởi một cái áo ngoài ra, thắt chặt thanh gỗ bên hông, bên hông kia buộc ngược thanh đuốc làm sao để nó không bắt lửa vào áo, cậu chạy lấy đà rồi bật nhảy lên thân cây.
Tựa như một chú khỉ linh hoạt, Vũ Gia Minh leo thoăn thoắt lên cành cây cao, ngồi vất vưởng trên thân cây, cũng may một mặt của thân cây này có một cái lỗ không lớn, có thể để vừa cây đuốc.
Có thể leo lên cây cao như thế này cũng không phải do cậu hay trèo cây hay luyện tập, mà dường như là hành động mà cậu đã nhiều lần làm, làm đến quen thuộc vô cùng.
Vũ Gia Minh không tìm thấy được trong mảnh vỡ kí ức của nguyên chủ có hình ảnh leo cây, nhưng lại khá chắc đây là kĩ năng vốn có của nguyên chủ.

— QUẢNG CÁO —
Còn vì sao nguyên chủ lại biết trèo cây, lại còn thành thạo như vậy thì Vũ Gia Minh không nghĩ ra.
Dù sao thì cũng tìm thấy điểm kỳ lạ trong đó.

Thành phố Lạc Triều chỉ có thảo nguyên rộng lớn bao quanh, đi ra bốn hướng đều là lối dẫn tới các thành phố khác, vậy thì nguyên chủ tìm đâu ra cây lớn mà leo trèo thành thạo như vậy?
Nghĩ không ra, thôi thì không nghĩ nữa.

Vũ Gia Minh dập tắt lửa đuốc, ngay lập tức, tất cả đều chìm vào bóng đêm vô tận.

Cái im ắng đến giật mình của khu rừng lại khiến Vũ Gia Minh tiếp tục hoảng hốt, cùng cái nhìn như có như không ấy…
Cậu cố gắng tự ám chỉ bản thân rằng tất cả đều ổn, nhưng những ám chỉ tâm lý này tựa đá ném vào biển, chỉ gây ra một chút biến động.
Không còn cách nào khác, Vũ Gia Minh lại lôi các vấn đề chưa có lời giải của cậu ra suy nghĩ, cuối cùng nghĩ nhiều quá mà ngủ từ lúc nào không hay.

Cho đến khi Vũ Gia Minh lần nữa mở mắt, trời đã sáng, vẫn là cái bầu trời xám trắng ấy, vẫn là từng cây rừng cao chen nhau.
Vũ Gia Minh thở dài.

Cũng không biết thời gian trong đây như thế nào so với ngoài kia, nếu như là tỉ lệ một một thì e là cậu phải nhanh chóng tìm điểm mấu chốt để thoát ra ngoài, nếu không thì có lẽ cậu ngoài kia sẽ chết vì thiếu dinh dưỡng mất.
Vũ Gia Minh bắt lấy thanh đuốc đốt dở bên cạnh, chú ý bên dưới một chút rồi lại ôm thân cây tụt xuống.
Sau một đêm, cậu có thể đúc rút ra một số suy nghĩ.
Vì đây là ảo cảnh mà Khiêu Hãi Ma dược tạo nên, tất nhiêu mọi vật trong này sẽ có mục đích gợi ra nỗi sợ của cậu…hay là nguyên chủ nhỉ?
Có lẽ là của nguyên chủ, dù sao thì cậu sẽ không sợ bóng đêm, nhưng biểu hiện đêm qua của cậu lại cho thấy nguyên chủ có chút sợ hãi bóng đêm, nhưng không phải lớn nhất, vì thế nên cậu mới dễ dàng phân tâm đi nỗi sợ hãi này.
Còn ánh mắt chăm chú trong đêm, nó đại diện cho cái gì?
Hay chính xác hơn, nó là nỗi sợ gì?
Vũ Gia Minh vừa suy tư, vừa dò đường.
Que gỗ cao gằng nửa người Vũ Gia Minh đổ xuống, chỉ một đường đi bên tay trái của cậu.
Dù sao thì cũng không biết nên đi đâu, vậy nên giao việc cho que gỗ chỉ đường là tốt nhất.
Ít ra còn có cái vách để dựa vào.
Vũ Gia Minh đi theo hướng mà que gỗ chỉ, len lỏi sau những hàng cây cao vút, cứ đi tầm một trăm bước chân, Vũ Gia Minh lại dùng ‘gậy chỉ đường’ một lần.
Rẽ trái, sang phải, lùi sau, tiến bước, Vũ Gia Minh hệt như một con diều vô định, trôi dạt trong cánh rừng tưởng như vô tận.
Mỗi lần đi hết một trăm bước, đề phòng lạc đường, Vũ Gia Minh lại bẻ một cành cây làm dấu, qua bốn trăm bước, bốn lần rẽ hướng, tất cả bình thường, nhưng đến bước thứ năm trăm, cậu đột nhiên phát hiện dấu cậu để lại trước khi bước một trăm bước đầu.
— QUẢNG CÁO —

Cũng là nơi ban đầu cậu đến.
Vì mỗi lần, mỗi dấu có sự khác biệt không nhỏ, Vũ Gia Minh có thể dễ dàng nhận ra cái nào ở bước bao nhiêu.
“Cái gì đây, vòng tròn à.”
Vũ Gia Minh có thể tưởng tượng ra cảnh bản thân rẽ một đường tròn, đi mãi cuối cùng lại về vạch xuất phát.
Dù trong lòng mười chắc tám, Vũ Gia Minh vẫn ôm trong lòng một chút lòng may mắn, cậu cứ bước về phía trước, lần này không dùng gậy chỉ đường, cứ thế mà vừa bước rồi đếm.
Quả nhiên, đến đúng một trăm bước, cậu lại thấy những dấu quen thuộc mà bản thân để lại.
Trong lòng cậu dần sinh ra một luồng cảm xúc tiêu cực, là hoảng hốt, là bất an, là lo sợ.
Vũ Gia Minh nhướng mày, xác định thêm nỗi sợ nữa mà cậu phải thừa kế từ nguyên chủ: lạc đường.
Lần này thì cậu rõ ràng nỗi sợ này từ đâu ra.
Đó là một lần đi chơi công viên cùng gia đình Nhân Bảo, nguyên chủ vì ham chơi mà tách ra với gia đình Nhân Bảo từ lúc nào không hay , mãi nhiều giờ sau mới tìm thấy nguyên chủ đang co ro trong một góc của công viên run lẩy bẩy.
Vũ Gia Minh lắc đầu, dần trấn an cảm xúc tiêu cực trong lòng cậu.

Mãi đến khi bầu trời dần tối dần, nỗi sợ lạc đường mới tiêu tán.
Thay vào đó là nỗi sợ bóng đêm.
“Chết tiệt.” Vũ Gia Minh nhỏ giọng.
Tuy ở đây cậu không cảm thấy đói, khát, thậm chí là mệt nhọc, nhưng cái vòng thời gian một ngày cũng quá ngắn đi, mới bao lâu đã sắp tối rồi?
Tuy mắng trong lòng, Vũ Gia Minh lại nhanh chóng trèo lên một cái cây đủ cao, chờ bóng đêm buông xuống.
Khi bóng tối ăn mòn tất cả, cái cảm giác bị soi mói lại càng trở nên rõ ràng, nỗi lo sợ trong lòng Vũ Gia Minh lại càng lớn.
Dường như sau mỗi ngày, vật đó sẽ càng gần cậu hơn.
Nghĩ vậy, Vũ Gia Minh hít vào một khí lạnh.
Đến lúc này, người sợ chính là cậu, không hề bị những dòng cảm xúc của nguyên chủ ảnh hưởng.

— QUẢNG CÁO —
Không được, cậu chẳng muốn đối mặt với cái thứ quái quỷ gì đó đâu, đáng sợ lắm.
Hạ quyết tâm nhanh chóng tìm đường ra, Vũ Gia Minh cố ép mình chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Vũ Gia Minh dậy sớm hơn hôm trước.
Cậu tiếp tục tìm manh mối xung quanh, từ điểm tỉnh dậy ban đầu, cho đến mỗi một trăm bước, nhưng đều không ngoại lệ cậu đều không tìm ra cái gì.
Khi bóng đêm lại muốn chìm xuống, Vũ Gia Minh bất đắc dĩ cực kỳ lại leo lên cây mà ngủ.
Vũ Gia Minh suy nghĩ không sai, ánh mắt kia lại trở nên rõ ràng hơn, cứ theo cái đà này, ngày mai cậu mà còn tìm không ra cái gì thì có lẽ ngay trong đêm tiếp đó, cậu sẽ phải đối mặt với chủ nhân ánh mắt ấy.
Hôm sau, Vũ Gia Minh dậy ngay từ khi trời còn nhá nhem, đầu óc lập tức tỉnh táo, cậu xuống đất, bới tung những chỗ mình chưa tìm đến hoặc kĩ, có điều vẫn vô dụng.
Giống như là cái ảo cảnh này cố ý như vậy, để ép cậu phải gặp mặt chủ nhân của ánh mắt vậy.
Theo một lối suy nghĩ khác, có lẽ chủ nhân ánh mắt chính là nỗi sợ chân chính của nguyên chủ, nó đã được phóng to nhiều lần và đang tìm đến nguyên chủ.
Nếu là nguyên chủ, có lẽ cậu ta đã bị dọa cho hãi hùng, tự mình dày vò suốt mấy ngày, nhưng tiếc thay là thân đã đổi chủ, Vũ Gia Minh đây cũng không sợ hãi đến thế.
Chỉ là bị ảnh hưởng bởi cảm xúc nguyên chủ, cậu càng ngày càng hoảng hốt.
Nỗi hảng hốt luôn bị Vũ Gia Minh áp chế một cách hiệu quả, vậy nên cậu vẫn còn giữ lại lý trí cùng sự tỉnh táo.
Đêm lại đến, Vũ Gia Minh đốt sẵn đuốc, không còn leo cây mà cậu bày ra tư thế sẵn sàng, chỉ cần chủ nhân ánh mắt hiện ra dù là một chút cậu cũng sẽ bỏ chạy.
Vì phải gặp nỗi sợ lớn nhất nên một khi gặp được rồi, khu rừng này cũng sẽ không còn lý do gì để giữ chân cậu tại một chỗ cả.
“Sột soạt” Âm thanh đầu tiên không phải từ cậu hay gió tạo ra xuất hiện.
Tiếng “sột soạt” ban đầu còn nhỏ, nhưng dần lại lớn dần, nó đều bước tiến tới, dường như không lo lắng Vũ Gia Minh sẽ trốn mất.
Vũ Gia Minh cảm nhận ánh mắt dần rõ ràng, một bên phải trấn an chính mình, một bên chú ý mọi động tĩnh, bắp chân bắp tay căng chặt, sẵn sàng vận sức bất cứ lúc nào.
“Sột soạt!” Tiếng sột soạt biến mất, trong bóng đêm, chủ nhân ánh mắt lộ ra một góc.
Vũ Gia Minh chờ đợi cơ hội này đã lâu, lập tức bộc phát ra lực lớn nhất, xoay người muốn chạy….