Đại Kỳ Biến

Chương 22: 22: Sau Cuộc Chiến Khốc Liệt






Xong việc, ông ta đứng đó, ngó nghiêng đầu sang xung quanh, giống như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Chẳng mất mấy giây, trong đống đổ nát kề cạnh có một quý cô đi ra.
Người đó mặc một bộ trang phục theo phong cách dark academia, chiếc váy rộng với từng kẻ sọc đen nâu xen kẽ, kết hợp với chiếc áo khoác da thú có màu nâu đỏ choàng lên lớp áo sơ mi trắng làm nổi bật lên bộ ngực to tròn, cô ta vừa đi vừa ưỡn ngực, đầu đội mũ phù thủy màu tím có ống vừa dài vừa nhọn che khuất đi non nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra chiếc cằm trắng cùng đôi môi đỏ mọng đang giương lên.
Cô ta đi ra từ đống đổ nát vẫn còn bốc lửa ngùn ngụt, ấy thế mà lửa dù có dữ dội đến mấy cũng chẳng thể đến gần cô ta dù chỉ là một chút.
Người phụ nữ ấy đi đến đâu, lửa ở đó sẽ tắt ngủm, nhưng chỉ cần cô ta đi quá năm mét, lửa sẽ bốc cháy trở lại.
Ngay sau người phụ nữ, là thân thể của chị em nhà Hogresis đang trôi bồng bềnh trong không trung, trôi dạt theo cô ta.
Cô ta bắt gặp người đàn ông đang bế Hàn Vân lên, khẽ nói: “Chắc ông đang tìm, là học trò của tôi nhỉ?”
Người đàn ông đáp: “Không thể bắt đi hai học trò của quý cô đây, đúng là đáng tiếc.”
Người phụ nữ mỉm cười: “Chúng nó sẽ không khai bất cứ thứ gì đâu, ông phí công vô ích.”
“Chưa thử làm sao biết?” Người đàn ông nói: “Lại chẳng phải lần đầu tiên người thư viện nói như vậy.”
Quý cô dường như nhớ tới gì đó, tâm trạng thoáng cái trở nên tiêu cực, nhưng rất nhanh lại quay về bình thường, “Tôi tin tưởng học trò của mình.”
Người đàn ông mở miệng, định nói gì đó nhưng lại thôi, ông ta lắng tai nghe rồi cười nói: “Có vẻ như chúng ta không còn thời gian ôn chuyện rồi.”
Có thể mơ hồ nghe thấy tiếng còi cứu hỏa hòa lẫn còi cảnh sát phía xa truyền đến, dần rõ ràng.
Người phụ nữ cũng tỏ ra tiếc nuối: “Vốn tôi muốn cùng quý cựu đệ nhất thiên tài Tiên Kiếm tông Nhu Chí Hoàng, chỉ tiếc là vẫn còn việc chưa xong, thôi thì hẹn lần sau vậy.”
Nhu Chí Hoàng chỉ nghe, không đáp.
Người phụ nữ cũng không nhiều lời, cô ta dần mờ nhạt, dường như người phụ nữ đang bị thứ gì đó đang xóa đi vậy, chẳng mất bao lâu, cả cô ta cùng hai chị em nhà Hogresis đã biến mất ngay trước mắt Nhu Chí Hoàng.

Nhu Chí Hoàng chờ người phụ nữ đi rồi mới bật cười, không biết là cười vì cái gì, ông ta lắc đầu, nói nhỏ: “Đúng là không có mắt mà.” Cũng không biết đang nói ai.
Nhu Chí Hoàng bế Hàn Vân đang hôn mê, mặt đất nơi ông đang đứng như biến thành mặt nước, từng tầng sóng lượn tròn khuếch tán, mà thân hình ông ta cũng chìm vào đó, từng chút một biến mất.
Đến khi xe cảnh sát cùng xe cứu hỏa chạy đến, ngoại trừ một đống đổ nát đang bốc cháy ra thì đã không còn lại gì… — QUẢNG CÁO —
… Trong bóng tối vô tận, Mục Ly mê mang chạy về phía trước.
Cậu giơ tay ra, muốn bắt thứ gì đó trong không gian vô tận, nhưng lại chẳng bắt được gì, lòng hụt hẫng.
Mãi đến khi cuối con đường cậu đi có một chút ánh sáng lé loi, Mục Ly trong cậu dấy lên hy vọng, chạy thật nhanh vầ phía trước.
Đến khi ánh sáng chiếu rọi không gian, Mục Ly vẫn giơ tay ra muốn bắt lấy gì đó.
Một con quái vật gớm ghiếc đột nhiên nhảy ra, Mục Ly tái mét bật dậy.
Cậu thở hồng hộc, trong đầu đều là hình ảnh con Vô Nhãn Tích Dịch Độc Bán Nhân đang há chậu máu ra định cắn cậu.
“Phù…đúng là âm hồn bất tán.” Mục Ly nói.
Cậu bỗng nhớ ra mình đang trong tình cảnh gì, Mục Ly giật mình, lia mắt nhìn xung quanh.
Đây là một gian phòng không lớn cũng chẳng nhỏ, cả phòng chìm trong bóng tối, chỉ có một chút tia sáng chiếu vào căn phòng qua cửa sổ đối diện cái giường cậu đang nằm.

Trong phòng có những thứ Mục Ly chưa hề dùng qua bao giờ, có chút giống với đồ đạc trong căn phòng cậu thuê khi đang thu thập thông tin với Hàn Vân.
Đúng rồi, Hàn huynh đâu?
Mục Ly hoảng hốt, Hàn huynh vì cứu cậu mà đã chìm trong biển lửa.


Giờ phút này Mục Ly rất muốn biết tình trạng hàn Vân ra sao, nhưng cậu vừa di chuyển, cơn đau từ khắp cơ thể như thủy triều ập đến khiến cậu hít lạnh một hơi, bèn phải ngoan ngoãn nằm đấy.
Cơn đau khiến Mục Ly tìm lại một chút lý trí, cậu thở dài, một luồng suy tư sâu trong tiềm thức cậu đang nói cho cậu biết Hàn Vân vẫn ổn, nhưng Mục Ly muốn chính mắt nhìn thấy hắn yên ổn.

Mục Ly thở dài, quyết định xem xét tình thế trước đã rồi hẵng hành động.
Dường như nhận ra trong phòng có hành động, cánh cửa phòng mở ra, một cậu con trai mặt mũi sáng sủa bước vào, nhìn thấy Mục Ly tỉnh rồi thì hơi bất ngờ nói: “Cậu tỉnh rồi sao, để tôi đi chuẩn bị cháo cho.”
Nói rồi cậu con trai xoay người đóng cửa lại.
Cậu con trai bất ngờ vì cậu đã tỉnh, cậu lại bất ngờ vì màu mắt của người con trai.
— QUẢNG CÁO —
Người đó có đôi mắt màu xanh lá, lấp lánh tựa như bảo thạch vậy.
Mà màu mắt như vậy tại thế giới của cậu rất hiếm thấy, vả lại toàn là những người có chút danh tiếng trong toàn tưởng giới, không phải là cảnh giới cao thâm thì chính là người có đại khí vận.
Không ngờ tại thế giới chẳng tồn tại một chút tưởng năng này cậu lại gặp được một người.
Từ trong phòng ngủ, Mục Ly vẫn nghe được lời nói của người ngoài phòng, cũng không biết là do cách âm không tốt, hay là do cậu vốn hơn người thường.
Một âm thanh lạ lẫm xuất hiện: “Sao thế, cậu ta dậy rồi à?”
Người có đôi mắt xanh lá đáp lại: “Ừ, dậy rồi, để tôi đi nấu cháo cho cậu ta.”
Sau đó liền không còn âm thanh giao lưu, chỉ có tiếng bước chân, sau đó là tiếng vặn tay cầm cửa.
Vũ Gia Minh bước vào căn phòng, đối diện với ánh nhìn xa lạ của Mục Ly vẫn có biểu cảm như thường.

Một lúc sau, Nhân Bảo bưng bát cháo đi vào, nhìn thấy một cảnh khá là kỳ diệu.
Vũ Gia Minh đang trò chuyện khá là vui vẻ với Mục Ly, cậu ta còn kể chuyện cười, chọc cho Mục Ly cười khanh khách, không khí vô cùng hòa thuận, cứ như họ là bạn bè lâu năm không gặp vậy.
Vũ Gia Minh thấy Nhân Bảo đã đi vào liền tiến tới giúp đỡ bê bát cháo ra xúc cho Mục Ly, Mục Ly nhìn Nhân Bảo rồi nói: “Xin chào, tôi tên Mục Ly.”
Nhân Bảo chưa kịp nói gì, Vũ Gia Minh đã cướp lời trước: “Cậu ấy là Nhân Bảo, là bạn thân của tôi.”
Xong rồi cả hai tiếp tục rôm rả nói chuyện, căn bản không cho Nhân Bảo cơ hội chen miệng vào.
Nhân Bảo bất đắc dĩ ra ngoài, khi vào hắn bất ngờ, khi ra tâm trạng cứ lâng lâng khó hiểu, giờ nghĩ lại cũng không biết hai người họ nói gì mà vui vẻ đến thế.
Phải một lúc sau, Vũ Gia Minh bê bát cháo đã hết ra ngoài rửa, Nhân Bảo mới hỏi.
Vũ Gia Minh rửa bát, cười ha ha, nói “Có lẽ là do trời sinh đã vậy”.

Tài bắt chuyện là một phần tài năng trời cho của cậu, cũng nhờ khả năng này mà cậu mới có thể thuận lợi lừa dối bạn bè nguyên chủ một sự thật rằng bạn của họ đã đổi hồn, đến cả bạn thân nhất Nhân Bảo cũng chẳng phát hiện ra.
Cậu nói thẳng ra nghi hoặc của mình: “Cậu ta không biết nhiều về những đồ vật hiện đại hóa, ngay cả thường thức trong giao tiếp cứ như dừng lại ở mấy trăm năm trước thời phong kiến vậy.

Giống như là cậu ta sống trong rừng hoang, bây giờ mới ra xã hội hiện đại, chỉ là không biết cậu ta có quan hệ gì với vụ nổ viện bảo tàng không.”
Nhân Bảo cũng không chấp nhất với một câu hỏi, nghiêm túc suy nghĩ.
Nghĩ một hồi, trong đầu hắn lại chỉ tưởng tượng ra được các kịch bản tồi tệ nhất, như Mục Ly là tội phạm đánh bom, như là ăn trộm mang theo chất nổ,…tất cả đều không giải thích được mọi chuyện.

— QUẢNG CÁO —
Cuối cùng, Nhân bảo đều phủ nhận tất cả, hắn đứng dậy, “Đi, hỏi cậu ta là xong.”
Vũ Gia Minh gật đầu đồng ý, cậu cũng đang có suy nghĩ này.


Chỉ là cậu không nói ra suy đoán của mình về bộ quần áo tựa như là thích khách thời phong kiến Trung Hoa đã rách bươm, cả chuyện cậu phát hiện một tấm ngọc bội có khắc chữ Tiên tiếng Hán.
Hai người theo nhau mà đi hưng sư vấn tội, Mục Ly không cố tình nghe lén từ đầu đến cuối lại hơi hoảng.
Mục Ly không biết có nên tiết lộ về sự tồn tại của thế giới của cậu hay không, các sư bá chưa hề dặn dò cậu về trường hợp này.

Mà ân cứu giúp này cũng quá lớn, cậu xưa nay thẳng thắn, có ơn tất báo, cảm thấy nói dối cũng không ổn, cậu sẽ sinh ra hổ thẹn trong lòng.
Khi hai người kéo đến, Mục Ly cũng đưa ra quyết định, cậu đối diện với sự chất vấn trong lời nói một cách khôn khéo của Vũ Gia Minh, đáp lại vô cùng gượng gạo: “Là…là…do khi tôi đi ngang qua liền bị…sóng xung kích từ vụ nổ…thổi bay.”
Nhân Bảo cùng Vũ Gia Minh hai mặt nhìn nhau, đều nhận ra sự ăn ý trong ánh mắt.
Vũ Gia Minh nói: “Giờ đã là chiều tối rồi, cậu cứ nghỉ đi nhé, tôi đi nấu cơm.”
Mục Ly vì lần nói dối đầu tiên trong đời mà ngại ngùng, cậu cúi gằm mặt xuống chăn, đáp: “Ừ”
Hai người nhanh chóng kéo nhau ra khỏi phòng, Nhân Bảo có thể nhìn thấy sự bất đắc dĩ trong mắt đối phương, hắn lên tiếng: “Cậu ta không muốn nói thì thôi, chúng ta cứ giữ lại quan sát biểu hiện của cậu ta thêm một đoạn thời gian rồi hẵng quyết định có nên báo cảnh sát hay không.”
Vũ Gia Minh đồng ý với Nhân Bảo, cậu nói một câu xem như lý do cho sự bất thường của Mục Ly: “Cậu ta nhìn qua cũng không phải kẻ xấu.”
Trước khi Vũ Gia Minh đi nấu bữa tối, Nhân Bảo nói: “Tiền thuốc thang cho Mục Ly cứ để tôi lo.”
Mục Ly đang xấu hổ trong lòng, đã vậy còn nghe ra ý tốt của hai người ngoài kia, trong lòng càng hổ thẹn, chôn mặt càng sâu trong chăn.
Đêm lại đến, Mục Ly vì mệt mỏi nên đã chìm trong giấc ngủ từ lâu, Vũ Gia Minh lén mở cửa xem Mục Ly đã ngủ chưa rồi mới an tâm về phòng ngủ cho khách ngủ.
Trong bóng tối, một thân hình thoắt ẩn thoắt hiện trong những góc khuất, tiến đến dưới chân tòa nhà hơn mười một tầng, đứng trong một ngõ hẻm, người đó lấy ra hai chiếc gậy có móc sắc nhọn ở đầu, buộc một sợi dây thừng qua hai chiếc gậy, rồi buộc chặt vào thân.
Người ấy hít một hơi thật sâu, chạy lấy đà rồi chân đạp lên bức tường đối diện tòa nhà, lại bật nhảy một cái đã nhảy lên mấy mét, hai gậy có đầu móc sắc nhọn không biết làm từ vật liệu gì mà có thể đâm xuyên vào bức tường tòa nhà, vững chặt vào bức tường dù cho đang chịu sức nặng từ một người trưởng thành.
Xác nhận có thể hành động, người ấy liên tục dùng hai chiếc gậy móc, đung đưa mình lên cao..