Mục Ly đau đớn gắng ngồi dậy, cả người đau buốt.
Đây là lần đầu tiên cậu ăn thiệt thòi kể từ khi đánh nhau với Vô Nhãn Tích Dịch Độc Bán Nhân, ngay cả khi cậu trúng độc của Rulover Hogresis cũng không đau như vậy.
Vô Nhãn Tích Dịch Độc Bán Nhân lao vút đến, nhảy lên cao đến mức thân hình áp sát trần nhà rồi ôm thân xoay một cú xoáy lốc, nó lao vút xuống dưới, muốn đè chết hai tên nhân loại kia.
Hàn Vân cùng Mục Ly nhìn thấy Vô Nhãn Tích Dịch Độc Bán Nhân hành động như vậy, trong giây lát nhìn nhau, ánh mắt qua lại trao đổi, lập tức cả hai đồng thời lăn người sang một bên.
Vô Nhãn Tích Dịch Độc Bán Nhân ngay sau đó rơi xuống, nó đâm sầm vào sàn nhà, lực tác động rất lớn, cả tòa viện bảo tàng lắc lư vài giây mới ổn định, sàn nhà rạn nứt, từng vết rạn nứt kéo dài lên tận tường.
“Khụ khụ” Mục Ly ho khan một tiếng vì bụi, vất vả đứng dậy thì thấy Vô Nhãn Tích Dịch Độc Bán Nhân lao đến phía mình, nó vươn ra móng vuốt, trảo Mục Ly theo hướng từ trên xuống dưới, Mục Ly lập tức nén đau đớn giơ ra quyền sáo đỡ lấy, lập tức Mục Ly bị lực quá mạnh làm cho khụy xuống, sàn nhà nơi cậu đứng đã nứt ra một chút giờ lại thêm càng nhiều vết rạn.
Vô Nhãn Tích Dịch Độc Bán Nhân nhấc đuôi, lập tức lại quật cho Mục Ly một cái nữa vào bụng, Mục Ly hết sức chống đỡ lại bị quật bay ra, va sầm vào một trong hai mắt trận, toàn thân cậu dán lên mắt trận tạo thành hình chữ đại, cơn đau đớn ập đến, Mục Ly phun ra một ngụm máu đỏ tươi, bắn về phía trước.
Vô Nhãn Tích Dịch Độc Bán Nhân có hai tay móng vuốt, nhưng chỉ dùng một tay tấn công, một đuôi để quất, rõ ràng là đang coi cậu là trò chơi, tiêu khiển một chút rồi giết để xả cơn giận.
Hiểu rõ điều này, Mục Ly không biết đây là phúc hay họa nữa, cậu chỉ cảm thấy toàn thân ê buốt, đau đớn khó nhịn.
Mà trong sự tiêu khiển của quái vật, Mục Ly phát hiện ra thực lực bản thân yếu tới mức nào, thế mà lúc trước cậu dám nghĩ bán bộ dung tưởng không ra gì, bây giờ ăn đủ.
Hàn Vân bò dậy, lại lao đến chỗ Vô Nhãn Tích Dịch Độc Bán Nhân, hắn cũng phát hiện nó đang coi Mục Ly như bao cát trút giận, còn nghĩ tới khả năng nó ‘chơi đùa’ vui tới quên trời đất, cứ như vậy sinh mạng hai chị em nhà Hogresis sẽ sớm hao kiệt, và bọn họ sẽ thắng.
Chỉ là, hắn nguyện để bản thân thành bao cát, cũng không muốn người khác vì mình mà có thể sẽ mất mạng.
Nhân quả nhiều năm về trước cũng nên để hắn tiếp nhận.
Nghĩ thông suốt như vậy, ý chí của Hàn Vân cũng trở nên kiên cường vô cùng, thanh kiếm chuyển hóa từ cầu linh hồn như được cường hóa, lưỡi kiếm trở nên sắc bén vô cùng, hơn cả độ sắc bén khi hắn dùng tưởng năng.
Vô Nhãn Tích Dịch Độc Bán Nhân cảm nhận động tĩnh, nó quay lại đầu thì thấy một tên nhân loại đang áp sát, nhớ tới tên nhân loại này là thủ phạm chém mắt mình, lại không có tâm tư trêu đùa Hàn Vân, lập tức hai tay vồ đến.
Hàn Vân xoay người tránh thoát được một tay, tay còn lại bất ngờ xuất hiện, hắn không hề hoảng hốt mà hạ thấp người trong chốc lát, bàn tay sượt qua đầu hắn, móng vuốt cào đứt sợi dây buộc búi tóc của Hàn Vân, tóc đen xõa ra tung bay, rơi xuống tán loạn trên vai Hàn Vân, màu tóc đối lập với làn da trắng như tuyết lại càng làm thêm nổi bật góc mặt hoàn mỹ của hắn.
Hàn Vân đẹp là điều mà cả Tiên Kiếm tông đều biết, rất nhiều tỷ muội trong tông lợi dụng nhiều lý do thường xuyên đi qua những nơi mà hắn thường đến chỉ vì để ngắm mặt hắn, chỉ là trong trường hợp này lại chẳng ai có tâm tư thưởng thức cái đẹp.
— QUẢNG CÁO —
Ruvoler Hogresis nhìn khuôn mặt hắn, cười lạnh: “Mặt đẹp thì có ích gì, chẳng phải là đều sẽ biến thành xương cốt hay sao.”
Đuôi Vô Nhãn Tích Dịch Độc Bán Nhân quét sàn đến, Hàn Vân lập tức nhảy bật lên, tay vung kiếm, thanh kiếm buốt lạnh chém ngang qua đầu gối của con quái vật, thanh kiếm lạnh lẽo vô tình, không nể nang quái vật mà rạch ra một đường chém qua đầu gối, máu xanh ứa ra.
Hàn Vân không ngừng động tác, hắn lại chém ra một kiếm nữa, đường kiếm sắc nhọn lại vạch phá đầu gối quái vật.
Vô Nhãn Tích Dịch Độc Bán Nhân bị chém vào điểm yếu hại, thân hình lảo đảo ngã xuống, miệng còn gầm lên một tiếng dài.
Hiever Hogresis chứng kiến một chuỗi hành động nước chảy mây trôi của Hàn Vân, đến khi Vô Nhãn Tích Dịch Độc Bán Nhân ngã xuống nàng liền không thể tin mà đột ngột đứng dậy, lẩm bẩm nói: “Không thể nào…”
Ruvoler Hogresis bất ngờ hơn, cô ta đã sớm đứng dậy, đi lòng vòng quanh mắt trận, vẻ nôn nóng lo lắng.
Bản thân cô ta và chị gái mất công bày bố chuẩn bị lâu như vậy để trả thù, cô không thể chấp nhận được cảnh tất cả công sức sẽ trở nên vô nghĩa khi kẻ đáng chết vẫn còn sống, mà hai chị em nhà cô lại mất mạng tại nơi này.
Mục Ly vẫn chưa mất đi ý thức, cậu ngẩng đầu lên, đáp lại Hiever Hogresis: “Không có gì là không thể…bởi huynh ấy…là thiên tài thật sự…”
Cậu nhịn đau, cố gắng ngồi dậy tựa vào mắt trận.
Hiever Hogresis không đáp, chăm chú nhìn từng diễn biến có thể xảy ra.
Vô Nhãn Tích Dịch Độc Bán Nhân bị ngã khụy xuống, Hàn Vân không bỏ qua cơ hội, lập tức vung kiếm lên, nhắm thẳng cổ quái vật chém xuống.
Vô Nhãn Tích Dịch Độc Bán Nhân phản ứng rất nhanh, nó đưa vuốt lên đỡ lấy, tay còn lại đâm thẳng đến, Hàn Vân không thể đứng yên cứng rắn đối chọi, lập lức cong người, móng vuốt lại không đâm trúng đối tượng, sượt qua thân Hàn Vân, cắt đứt vài sợi tóc.
Hàn Vân hất tung móng vuốt ra, kiếm lần nữa vung xuống.
Vô Nhãn Tích Dịch Độc Bán Nhân nghiêng người sang bên cạnh, kiếm của Hàn Vân lập tức bẻ hướng, chém trúng vai con quái vật, vậy mà kiếm của hắn chỉ vào sâu được vài phân rồi kẹt lại, giống tình trạng một lần hắn chém trúng bụng nó.
— QUẢNG CÁO —
Vô Nhãn Tích Dịch Độc Bán Nhân vung đuôi, Hàn Vân lập tức nhảy bật ra, đúng lúc một đôi móng vuốt bay qua.
Hàn Vân nhảy ra khỏi tầm công kích của Vô Nhãn Tích Dịch Độc Bán Nhân, trên trán đã mịn rịn mồ hôi.
Mục Ly gắng gượng đứng lên mặc cho đau nhức, Hàn Vân để ý thấy vậy liền quát: “Ngồi yên!”
Mục Ly chẳng hề nghe theo, cứ đứng dậy, cậu còn cười toe toét, nói: “Đệ còn trụ được, sư huynh yên tâm.”
Nghe lời này, Hàn Vân ngơ ngác nhớ lại cảnh trước đó, cũng lời này, sau đó cậu bị con quái vật đâm.
Hàn Vân bất giác rùng mình khó chịu, lạnh giọng quát: “Ngồi yên đó.”
Mục Ly thấy sư huynh tỏ ra khó chịu, vẫn kiên cường đứng dậy, nói: “Đệ thật sự vẫn còn chiến đấu được.”
Hàn Vân nói: “Nếu đệ không ngồi yên xuống, huynh bắt buộc phải đến giúp đệ nhỉ?”
Mục Ly lắc đầu: “Không cần, không cần.” Rồi tự ngồi xuống.
Đùa chắc, sư huynh đang chiến đấu với quái vật, cậu đâu dám để cậu phân tâm tới mức ra giúp cậu ngồi xuống.
Đây không phải là tìm đường chết sao?
Mục Ly lại nhìn hai chị em nhà Hogresis, thấy hai người tóc đã trắng đi rất nhiều, xem ra thời gian cho bọn họ cũng không còn nhiều, chỉ cần không còn sinh mệnh duy trì, trận pháp sẽ tự động hủy, đây chỉ là vấn đề thời gian.
Vô Nhãn Tích Dịch Độc Bán Nhân đã đứng dậy, vừa đứng dậy, Hàn Vân đã phóng tới trước mặt con quái vật vung kiếm, chỉ là lần này nó đã cảnh giác hơn nhiều, rất dễ dàng chặn lại đòn tấn công của Hàn Vân, mà hắn cũng không thể nhanh chóng tìm ra cơ hội tấn công điểm yếu của Vô Nhãn Tích Dịch Độc Bán Nhân, vậy là cả hai rơi vào trạng thái triền đấu.
Cũng may, Hàn Vân nghĩ, may mà trước đó chém cho Vô Nhãn Tích Dịch Độc Bán Nhân thật sự mù, nếu không tốc độ hồi phục tưởng năng của nó sẽ rất kinh khủng, đến lúc đó sương mù lại mờ mịt bao phủ, và người thua chắc chắn sẽ là hắn, còn bây giờ thì chưa chắc.
Càng xem, Hiever Hogresis ngày càng nóng nảy, nàng hiển nhiên cũng nhìn ra hiện trạng bây giờ rất khó phân thắng bại, nhưng nhìn chung thì phần thắng của Hàn Vân cao hơn.
— QUẢNG CÁO —
Thế mạnh làm nên một bán bộ dung tưởng chân chính của Vô Nhãn Tích Dịch Độc Bán Nhân chính là sương mù cùng độc, nhưng giờ sương mù không có, không có mắt thì tốc độ hồi phục tưởng năng của nó sẽ bị chậm đi rất nhiều, còn độc thì chỉ có bị thương bởi vuốt của quái vật mới có tác dụng, Hàn Vân lại rất linh hoạt, có thể dễ dàng tránh thoát móng vuốt.
Thi thoảng hắn lại bị đuôi của Vô Nhãn Tích Dịch Độc Bán Nhân quất trúng đẩy lùi, đây là sự lựa chọn của hắn: bị vuốt đâm trúng hay bị quất bởi đuôi, một mình hắn không thể phòng bị cả hai.
Cứ tiếp tục thế này, sớm muộn nàng cùng Ruvoler Hogresis sẽ bị trận pháp hút sạch sinh mệnh, đến khi đó thì tro cốt cũng chẳng còn.
Nàng cần đưa ra quyết định mang tính chất đột phá…
Đảo mắt nghĩ, Hiever Hogresis lập tức hành động, nàng đến trước mắt trận, mặt có Mục Ly đang tựa vào nghỉ ngơi, bước chân của nàng rất nhẹ, Mục Ly lại đang chăm chú nhìn trận đấu nên hoàn toàn không nhận ra.
Nàng cắn đầu lưỡi, máu chảy ra theo khóe môi nàng, Hiever Hogresis đưa ngón tay lên, nhúng toàn đầu ngón tay có vết máu đỏ lươi, rồi lại đưa ngón tay lên trận pháp, vẽ một loạt các hình tượng kỳ quái.
Máu trên đầu ngón tay Hiever Hogresis vẽ ra hình tượng, lại bị trận pháp hút lấy, cứ hết máu là nàng lại lấy từ máu đang chảy ra từ khóe miệng.
Tuy nói trận pháp cổ này một khi mở thì phải hút hết sinh mệnh của người bày bố mới có thể tự hủy, trong lúc đang hoạt động thì sẽ không có cách nào cứu người bày bố.
Nhưng nàng tìm hiểu lâu trận pháp cổ lâu như vậy để báo thù, tất nhiên sẽ có một chút thủ đoạn.
Không ai chú ý đến hành động của nàng ta, mãi đến khi Hiever Hogresis mặt mũi trắng bệch, Ruvoler Hogresis mới nhận ra chị mình không ổn, cô ta thấy nàng lấy máu bôi lên trận pháp, lại thấy máu tươi nhỏ giọt theo khóe miệng thành một vũng dưới đất, không khỏi giật mình hét: “Chị Hiever, chị làm gì đấy!?”
Hiever Hogresis không để ý tới cô, Mục Ly cùng Hàn Vân lại bị tiếng la thu hút.
Mục Ly vừa quay đầu định xem nàng ta bày trò gì, bỗng trận pháp lóe lên ánh sáng đỏ tươi kỳ dị, trong cái lóe lên đấy, mắt trận bỗng mở ra một cái khe không to không nhỏ, đủ để đưa một người trưởng thành qua.
Một đôi tay trắng trẻo vòng qua lỗ hổng, bắt lấy Mục Ly còn đang suy yếu, nhanh chóng kéo cậu ta vào….