Đại Huyện Lệnh Tiểu Ngỗ Tác

Chương 46




Hôm qua Bạch Ninh nói có cơ hội sẽ dạy nàng luyện công phu, Yến Kiêu cũng không để trong lòng, lời này cũng giống như “có rảnh ta mời ngươi ăn cơm; có rảnh cùng đi ra ngoài chơi” Chỉ là xã giao mà thôi

Nào ngờ sáng sớm hôm sau, Bạch Ninh đã gõ cửa phòng nàng, sốt sắng nói “khó có lúc thời tiết tốt, ta dạy ngươi luyện mấy quyền”

Yến Kiêu vẫn chưa rửa mặt, kinh ngạc một lúc “ngươi không tìm Đồ đại nhân nói chuyện sao?” Ngàn dặm xa xôi tìm tới không phải để nói chuyên yêu đương sao?

Bạch Ninh thản nhiên “hắn ban ngày còn phải làm việc, buổi tối lại đây cùng ăn cơm là được”

Cô nương này giác ngộ thật cao. Yến Kiêu cười nói “vậy ngươi trước vào phòng ngồi, ta đi thay quần áo” Nói xong đi ra sau bình phong, vừa thay quần áo vừa nói “vừa lúc cùng ta ăn sáng đi. Trong hộp nhỏ bên tay phải người là hạch đào hạt mè ngào đường, ăn chút lót dạ ”

Bạch Ninh có chút ngượng ngùng “ta vốn định cùng ngươi đến phòng bếp lớn ăn” Tuy vậy tay lại mở hộp, mùi hương liền xông lên, cho một miếng vào miệng, ngọt ngào thơm hương

Yến Kiêu nhanh nhẹn vấn tóc “cần gì phiền toái như vậy. Hôm qua có chưng bán bao muối tiêu cuộn, mềm mềm thơm thơm, có điều không nhiều lắm, ta lại làm thêm mì thịt”

Cách thức làm mì thịt của mỗi người khác nhau, Yến Kiêu thích dùng ngũ cốc, nấm, đinh tử..ngâm đến sáng bóng, bỏ thêm chút bột đậu hỗn hợp làm sợi mì, còn dùng xương nấu nước dùng, cực kỳ thơm. Nàng còn giành thời gian làm lạp xưởng cay ngọt, hai ngày trước đã chưng chín. Lúc này lấy một cây cắt thành lát, thêm vài lát thịt khô trong suốt đặt trong mâm, đã trở thành món mặn. Tiếc là năm nay quên mua nhiều nấm hương, nếu không hầm một nồi nấm hương thịt bằm, còn cho thêm hạt mè, dùng với mì hay kẹp bánh màn thầu đều rất ngon. Nếu biết cách bảo tồn, có thể ăn đến mùa hè sang năm

Không lâu sau, lão thái thái cùng Bàng Mục và Tề Viễn cũng lục tục kéo tới, mọi người náo nhiệt ăn cơm xong, nói vài lời rồi chia nhau rời đi

Bạch Ninh không chỉ ăn một chén mì lớn, còn thuần thục uống thêm nước canh, gặm một cái cánh vịt cay.

Ăn uống no đủ, tiết mục dạy học cũng chính thức bắt đầu

Đầu tiên là khởi động, thử sức, thấy sức lực của Yến Kiêu không thua gì mình, Bạch Ninh vui mừng nói “mắc gì phần lớn nam tử võ nghệ đều cao hơn nữ tử? Cũng không phải thiên phú của nữ tử không bằng bọn họ, điểm chết người chính là sức lực, nếu không có sức lực, chiêu thức có linh hoạt tinh diệu tới đâu cũng vô dụng. Ngươi có căn bản tốt như thế, học cái gì cũng là làm ít lời nhiều”

Lúc trước ở trêи đường nhiên thấy Yến Kiêu vung nồi đánh lưu manh, Bạch Ninh đã nổi lòng yêu tài, cho dù Yến Kiêu không có thiên phú tập võ thì chỉ với sức lực này, học một chút cũng đủ dùng

Yến Kiêu cười nói “ta cũng không mong trở thành cao thủ, chỉ cần học được chút công phu đủ để bảo vệ mình, mọi chuyện đều phải trông cậy vào người khác cũng không thú vị”

Một người thích dạy, một người muốn học, lại đều là nữ, chỉ điểm thuận tiện, vì thế tiến triển rất khả quan

Lúc Yến Kiêu đang đứng tấn, thấy Lâm Bình từ ngoài đi vào liền có dự cảm xấu “có phải đã xảy ra chuyện?”

Vì mấy vụ án gần đây đều là Lâm Bình đến thông báo nên giờ Yến Kiêu đã hình thành phản xạ có điều kiện, cảm thấy vị nha dịch trẻ tuổi này mới là đại diện của tử vong hàng thật giá thật

Lâm Bình giơ ngón cái với nàng, nói “đằng trước có người tới báo, nói một lão nhân trêи Hòe Dương trấn qua đời, muốn mời ngỗ tác đến nghiệm thi sớm, tranh thủ làm hậu sự trước giao thừa”

Tình huống thế này, chỉ cần một ngỗ tác là được nhưng mấy ngày trước Quách ngỗ tác bị nhiễm phong hàn, tối qua còn phát sốt, cho nên Yến Kiêu thành người duy nhất được chọn. Nàng gật đầu “được rồi, phiền ngươi đi thông báo với Giả Phong, bảo hắn thu thập một chút, chuẩn bị theo ta ra ngoài”

Mỗi năm, vào dịp này, tỉ lệ người già tử vong đều tăng lên, cũng không có cách nào

Bạch Ninh tò mò hỏi “chuyện này cũng do ngươi quản?”

“Đúng vậy. Nha môn cũng quản nhân khẩu hộ tịch, mỗi khi sinh lão bệnh tử đều đăng ký vào sổ sách, nếu không chẳng phải sẽ rối loạn? Công việc của ngỗ tác chúng ta là phán định nguyên nhân tử vong, nếu chết bình thường thì tốt, nhưng cũng không thiếu những trường hợp ngụy tạo chứng cớ, không nhẹ nhàng so với các vụ án giết người quang minh chính đại”

Bạch Ninh gật gù “đúng là không dễ dàng” Lại hiếu kỳ hỏi “ta có thể đi theo xem một chút không?” Trước khi quen biết Yến Kiêu, nàng chưa từng gặp qua ngỗ tác, càng không nghĩ ngỗ tác lại có ảnh hưởng lớn tới việc phá án, vì vậy rất muốn tìm hiểu

Yến Kiêu bật cười “ngươi là người đầu tiên chủ động đi ra hiện trường nha”

Bạch Ninh có chút kiêu ngạo nói “ta từ nhỏ lớn lên trong binh doanh, khi đánh giặc thì không cần phải nói, ngày thường cũng là luyện quyền cước, sao có thể không bị tổn thương, đương nhiên không sợ”

Yến Kiêu mím môi cười, thầm nghĩ đây cũng không phải là chuyện bị thương như ngươi nói, đám người Bàng Mục đã trải chiến trường núi thi biển máu, gặp qua nhiều thảm trạng khó hình dung nhưng cũng phải ói tới mật xanh mật vàng, bây giờ nghe nhắc tới hiện trường vụ án đều rùng mình nha. Cô nương đừng tự kết luận quá sớm, coi chừng tự mình vả mặt mình ah

Dù chứng nhận tu vong không nghiêm khắc như nghiệm thi vụ án nhưng người không phận sự không biết có được tham gia hay không, vẫn phải xin chỉ thị từ Bàng Mục

Tiểu Bát đi vào thông báo rất nhanh đã trở ra, tay còn cầm theo một cái lồng chim bồ câu, bên trong là chim bồ câu đưa thư toàn thân trắng như tuyết, nói “Tri phủ Mạnh Kính Đình vừa tới, đại nhân nhất thời không thể rời đi, mà mấy ngày qua trêи dưới nha môn đều rất bận, hiện Tề đại nhân cũng không rảnh”

Yến Kiêu cười nói “dùng kɧօáϊ mã đến Hòe Dương trấn đi về cũng chỉ nửa canh giờ, ta đi một lát sẽ về, cũng không cần làm phiền bọn họ”

Hiện giờ Bàng Mục cũng không che lấp như lúc đầu, bằng không Mạnh Kính Đình đến, cũng đủ để lột một lớp da hắn. Về công, Mạnh Kính Đình là tri phủ, Bàng Mục là tri huyện, dù chỉ lui tới về công việc thì cũng chỉ có tri huyện bái phỏng tri phủ. Về từ, Mạnh Kính Đình là quan to một phương, nếu không có kiêng kị sao phải hạ thấp bản thân? Tới nơi rồi mà trêи dưới nha môn cũng không nghe được chút tiếng gió

Tiểu Bát nói “cuối năm bận rộn, đại nhân rốt cuộc vẫn không yên tâm, bảo ta đi theo, còn nói Bạch cô nương muốn đi cùng thì không cần ngăn cản, chỉ là phải nghe Yến cô nương chỉ huy” Mấy lời cuối đương nhiên là nói với Bạch Ninh

Bạch Ninh thấy mình có thể đi theo, vui mừng khôn xiết, lập tức gật đầu nói “ta tự biết đúng mực”

Tiểu Bát giơ lồng bồ câu lên, nói “ngựa có mau cũng không bằng bồ câu hai cánh, chúng ta mang theo nó, có gì cũng có thể kịp thư từ qua lại”

Giả Phong cũng không dây dưa, bốn người nhanh chóng cỡi ngựa, thẳng tiến về Hòe Dương trấn

Tuy là trời đông giá rét nhưng bầu trời lại trong xanh không một gợn mây, cũng không có gió, mấy người phóng ngựa mộ lát, bên dưới áo khoác dần dần toát ra mồ hôi. Chim sẻ ven đường tranh thủ ngày nắng mà ra kiếm ăn, bị tiếng vó ngựa làm kinh hoảng, vỗ cánh bay loạn xạ

Hiện tại thuật cưỡi ngựa của Yến Kiêu đã cực kỳ tốt, chỉ cần không dùng kiểu khó, việc khống chế tốc độ đều không thành vấn đề, không lâu sau có thể trở thành cao thủ

Tiểu Bát chỉ về phía trước, nói “phía trước chính là Hòe Dương trấn. Đi vào, đến ngã thứ ba rẽ phải, gặp nhà thứ hai là tới”

Nhìn thấy cây hòe từ xa xa, Bạch Ninh vội nói “chúng ta đã từng đi qua đây. Chính là thị trấn mà lúc trước ta đã nói với các ngươi gặp được tên ngốc to con đó”

Giả Phong cũng là người địa phương, nghe vậy liền nói “đó chính là Kỳ Sơn trấn, nghe nói vì có người từng ở trong núi gặp được tiên nhân chơi cờ”

Tiểu Tám bật cười “vậy sao không gọi là Tiên Sơn trấn hay là Tiên Nhân trận?”

Mấy người vừa đi vừa nói, chốc lát sau đã tới nhà người chết Dương lão nhị

Thời cổ đại, dân cư thích sống quần cư cùng họ tộc, người trong thôn phần lớn đều cùng một dòng họ, quan hệ đan xen khó gỡ. Bá tánh trong Hòe Dương trấn phần lớn họ Dương, ngoài thôn lại trồng nhiều cây hòe, mà cây hòe tính âm, vì âm dương điều hòa nên mới đặt tên nơi này là Hòe Dương trấn

Nhà Dương nhị lão ở ngay cạnh trấn, tường đất nứt vỡ, cỏ trêи đầu tường cũng không có người xử lý, hẳn là bình thường cuộc sống cũng không mấy dư dả. Ba nhi tử của hắn đều chờ ở trong sân, thấy bọn họ mang theo công văng và lệnh bài, vội kinh sợ mời người vào, mấy phụ còn mang ra nước ấm

Bạch Ninh có hơi khát nhưng nhìn ba chén nước trong hoa văn và màu sắc không đồng nhất, bên trêи còn dính dấu vết không rõ, mà móng tay của nữ nhân bưng chén dính đầy bùn đất, tức khắc liền quên luôn cả khát

Thấy nàng không còn thong dong như lúc ở nha môn nói phét, Yến Kiêu cười thầm, lại nói với người Dương gia “không cần bận rộn, vào đông ngày ngắn, chúng ta còn vội trở về, không biết di thể lão nhân gia hiện đang ở đâu?”

Huynh đệ Dương gia sửng sốt “cô nương chính là ngỗ tác”

Yến Kiêu tập mãi thành quen, thản nhiên gật đầu “đúng vậy”

Người Dương gia không dám nhiều lời, vội đưa người đi, chỉ có mấy nữ quyến lại liên tục vén rèm nhìn trộm. Bọn họ cũng nghe nói trong nha môn có vị nữ ngỗ tác, theo bản năng nghĩ rằng đó là phụ nhân dáng vẻ thô tráng như gấu, mặt mày xấu xí hung ác, nào ngờ hôm nay gặp mới thấy phỏng đoán đã sai. Còn có một cô nương mỹ mạo khác, cũng là người nha môn sao? Khi nào thì lại có nhiều nữ nhân ăn cơm công môn như thế?

Viện của nhà nông vừa rộng vừa hỗn độn, hai gian sương phòng là của trưởng tử và thứ tử đã cưới vợ sinh con cùng với tam nhi tử đang nghị thân, chính phòng là nơi cư trú của Dương lão nhị đã chết. Thê tử của hắn đã qua đời vào năm năm trước, hiện chỉ có mình hắn sống ở đó.

Lúc này cửa sổ chính phòng đểu được mở rộng nhưng đến gần vẫn có thể ngửi được mùi tanh, Bạch Ninh nhíu mày, phản ứng giống y chang Đồ Khánh. Nàng che miệng, ồm ồm hỏi ‘không phải mới chết vào sáng nay sao? Sao lại có mùi như thế” Dù thi thể hư thối cũng không nhanh như vậy

Trưởng tử Dương Quý ngượng ngùng nói “cha ta vì không khác được cục đàm, nghẹn chết, cho nên không thiếu được cứt đái giàn dụa. Bọn ta đã dùng phân tro rửa sạch, chỉ là mùi vị này phỏng chừng còn lâu mới tiêu tan”

Bạch Ninh nghe không nổi nữa, gương mặt hoa đào trắng xanh đan xen. Nàng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng là để đối diện với cảnh tượng huyết nhục mơ hồ, mà không phải mùi hôi thối ngập trời này

Yến Kiêu vỗ vỗ bả vai nàng, chỉ ra bên ngoài, nói “ngươi trước ra ngoài hít thở chút đi”

Bạch Ninh xưa nay quật cường, nghe vậy liền cắn răng nói “là tự ta đòi tới, chuyện trước mắt lại lùi bước thì thành ra gì chứ? Nghe nói ngươi có dầu cao khử mùi, cho ta mượn bôi một chút”

Thấy nàng khăng khăng như thế, Yến Kiêu cũng không cưỡng cầu, quay sang nói với Tiểu Tám “ngươi ra ngoài cảnh giới để chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào” Nếu không có việc gì thì tốt, nếu có vạn nhất, ít ra bọn họ cũng không bị tận diệt tất cả

Tiểu Bát gật đầu, bất động thanh sắc lui ra ngoài

Dương lão nhị năm nay sáu mươi ba tuổi, ở nông thôn cũng coi như thọ, nghe nói thời trẻ đã mắc chứng ho đàm, mấy huynh đệ Dương gia khi nói đến việc này đều rất thản nhiên

Dương Quý lau nước mắt nói “tuy nói không bỏ được nhưng chung quy cũng sẽ có ngày này không phải sao? Trước đó vài ngày, hắn còn nói thấy nương, áo liệm quan tài, bọn ta cũng đã chuẩn bị, giờ nhìn lại, có lẽ nương ta ở dưới tịch mịch nên lúc này mới đón cha ta xuống dưới cùng ăn tết”

Tư tưởng phong kiến lung tung rối loạn thế này, Yến Kiêu nghe vào tai này ra tai kia, đánh giá bày biện trong nhà một lát, lễ phép hỏi “các ngươi phát hiện lão nhân ra đi lúc nào?”

Dương Quý khẳng định “giờ Dần canh ba, ta vẫn luôn đến đút cơm cho hắn vào lúc này, nào ngờ…Ta lúc đó vuốt mắt hắn vẫn còn nóng hổi, hận vô cùng, nếu đến sớm hơn một chút thì tốt rồi”

Nhị nhi tử Dương Hưng phụ họa “đúng vậy, mỗi ngày đều là đại ca hầu hạ vào lúc sáng sớm, hôm nay hắn hô lên, bọn ta liền kéo đến đây”

Yến Kiêu ra hiệu cho Giả Phong ghi lại chi tiết, quay sang hỏi tam tử Dương Long “ngươi thì sao?”

Từ lúc gặp mặt, nàng liền cảm thấy toàn thân người này tản ra khí chất quen thuộc, giống y tên lưu manh đã bị nàng dùng nồi lẩu uyên ương đánh. Nhìn xem, phụ thân chết mà chẳng thấy hắn có vẻ bi thống gì, vẫn đứng dựa người bên khung cửa, nét mắt thản nhiên

Dương Long ngáp một cái, hàm hồ nói “có lẽ vậy”

Bạch Ninh nhíu mày, nhịn không được, nói “cùng dưới một mái hiên lại là cha ruột ngươi, ngươi lại không rõ?”

Dương Hưng đột nhiên biến sắc mặt, đỏ mắt quát “lão tam, cút trở về phòng của ngươi đi”

Dương Long cười nhạo, liếc hắn một cái nhưng vẫn trở về phòng của mình

Dương long cười nhạo một tiếng, tà nhị ca liếc mắt một cái, thế nhưng thật sự liền như vậy một bước tam hoảng về phòng đi.

Yến Kiêu cùng Bạch Ninh liếc nhau, tình huống này có gì sai sai ah

Dương Quý thở dài “đều nói việc xấu trong nhà không nên nói ra ngoài, nhưng đệ đệ này của ta thực sự không có gì tốt để nói. Cha mẹ vì hắn mà đau lòng cả đời, hiện giờ người đều đi rồi, vẫn không ổn trọng, cả ngày cầm bạch trong nhà ra ngoài tiêu pha, nói là làm ăn, phát tài gì đó”

Yến Kiêu thầm lưu ý biểu tình của hai huynh đệ, đều là bất đắc dĩ và chán ghét. Nàng lại hỏi tình hình ăn uống của Dương lão nhị hôm qua, liên tục hỏi lại hắn có ăn cơm hay không

Dương Hưng gấp đến đỏ mặt, chỉ tay lên trời thề “nhất định không có, không phải đại ca còn chưa kịp tới đút cơm sáng cho lão nhân gia sao?”

Chỉ hỏi một câu thôi mà, cần gì kϊƈɦ động như thế?”

Yến Kiêu liếc mắt nhìn bọn họ một cái, gật đầu “được rồi, tình huống cơ bản ta đã biết, giờ thỉnh hai vị ra ngoài”

Hai huynh đệ liếc nhau “gì? Không thể lưu lại?”

Yến Kiêu vẻ mặt lãnh ngạo, không kiên nhẫn vỗ vỗ lệnh bài “nha môn làm việc, người nhiều hỗn độn, xưa nay đều luôn thế”

Bán tánh luôn có sự kính sợ đối với quan phủ, lúc này thấy nàng có vẻ phát hỏa, hai huynh đệ đâu dám nhiều lời, vội vâng dạ rồi lui ra ngoài

Đợi hai người đi rồi, Giả Phong mới nhỏ giọng hỏi “trong nha môn có quy củ này sao?”

Yến Kiêu mặt không đỏ khí không suyễn đáp “ta bịa, ta có trực giác không tốt lắm”

Giả Phong cười khổ “Đồ đại nhân đã nói, một khi ngươi nói có chuyện không tốt thì đúng là như vậy”

Yến Kiêu rất muốn nhảy dựng lên biện minh cho bản thân: ngươi không nên nghe hắn, đây là phỉ báng. Lần tới mọi người cùng tụ tập ăn cơm, nàng nhất định phải thêm vào chén Đồ Khánh một đống ớt mới được”

Bạch Ninh tò mò hỏi “xảy ra chuyện gì? Nhã Âm nói cái gì?” Nhã Âm là tên tự của Đồ Khánh

Yến Kiêu không trả lời nàng, liếc mắt nhìn ra cửa, thấy Tiểu Bát đứng dưới tàng cây ra hiệu an toàn với mình, liền thấy yên lòng

Mặt của Dương lão nhị bầm tím, sưng to, xác chết lạnh chậm hơn bình thường, bẻ miệng ra cũng không có hiện tượng chảy máu răng, hơn nữa phần cổ không có tổn thương và dấu vết, đúng là trùng hợp với dấu hiệu tử vong do hít thở không thông. Nhưng Yến Kiêu vẫn cảm thấy thái độ của huynh đệ Dương gia có chút kỳ quái, chẳng lẽ là do nàng đa tâm?

Yến Kiêu lắc đầu, lấy hai cây tăm bông, đưa vào sâu yết hầu và xoang mũi của người chết để kiểm tra, sau đó phát hiện trêи tăm bông có dính máu loãng cùng mô cơ

Bạch Ninh thấp giọng hỏi “là trúng độc sao?”

Yến Kiêu ngửi ngửi “không quá giống, không có mùi gì lạ” Nếu là độc vật, phần lớn bên trong cơ thể người sẽ nảy sinh phản ứng hóa học, ít hoặc nhiều đều có mùi vị riêng nhưng cái này chỉ có mùi máu tươi

Bạch Ninh nhìn động tác của nàng, trợn tròn mắt nói “ngươi…haizz, dơ như thế”

Yến Kiêu bật cười, cố ý trêu chọc nàng “hối hận đã theo tới? Còn chưa tới lúc dơ hơn, ghê tởm hơn đâu”

Nàng thay đổi tăm bông, lại dò xét một hồi, rốt cuộc có phá hiện mới: hai hạt gạo kê mới

Giả Phong và Bạch Ninh kinh ngạc, nhìn nàng cười lạn một tiếng, xoay người, làm động tác thả bay với Tiểu Tám

Tiểu Tám gật đầu, đi ra sau gốc cây, lấy giấy bút tùy thân viết nhanh mất chữ, gắn lên chân chim bồ câu rồi thả nó bay đi

Chờ hắn làm xong hết thảy, Yến Kiêu mới giải thích với Giả Phong và Bạch Ninh “huynh đệ Dương gia luôn miệng nói phụ thân bọn họ sau bữa cơm chiều hôm qua thì không ăn cơm nữa, nhưng hạt gạo kê này lại mới như thế, chẳng lẽ tự chúng chui vào? Còn có cái này” Nàng chỉ vào mấy cây tăm bông “nếu đúng như lời bọn họ nói, sao không có dấu vết của đờm, ngược lại còn có rất nhiều máu tươi?”

Nàng muốn giải phẫu thi thể nhưng hẳn là huynh đệ Dương gia sẽ phản đối, bọn họ chỉ có bốn người, Dương gia lại tới mấy chục, nếu còn xúi giục được các hương thân khác, một khi nổi lên xung đột, hoặc là bọn họ bị thương hoặc là chứng cứ bị hủy, đều không tốt. Chi bằng trước kéo dài thời gian, chờ Bàng Mục phái người tới, sau đó giải phẫu cụng có thể giải nghi phạm về

Tộc trưởng nghe tin cũng đến

Yến Kiêu không nhắc tới công văn chứng minh, lại kiêu căng và không kiên nhẫn nói “trời giá rét, bốn chúng ta từ sáng sớm đã đến đây, còn bận việc hồi lâu

Nàng còn chưa nói xong, tộc trưởng đã nghe tiếng biết ý, vội cười làm lành nói “đúng, đúng, các vị đại nhân vất vả, không bằng như vậy đi, trước đến nhà lão hủ nghỉ ngơi, ăn miếng cơm nóng”

Yến Kiêu chậm rì rì hừ một tiếng, cố ý hếch cằm nói “ngươi cũng là người biết lý”

Dương gia huynh đệ nóng nảy, chưa kịp nói gì đã bị tộc trưởng hung hăng trừng mắt mắng “uổng phí sống tới chừng này lại không có mắt nhìn, không thấy các đại nhân làm việc vất vả sao?” Nói xong ân cần mời bốn người Yến Kiêu rời

Tuy nói là ăn cơm nhưng bốn người đều thất thần, Bạch Ninh còn nhân lúc tộc trưởng không chú ý mà lén rút trâm cài trêи đầu xuống thử độc

Bồ câu đưa quả nhiên rất hiệu quả, đám người Yến Kiêu vừa ăn cơm xong đã nghe bên ngoài hoang mang rối loạn tiến vào thông báo “không tốt, tộc trưởng, bỗng nhiên có một đại đội quan binh tới, vây quanh nhà nhị thúc”

Tuy nói là ăn cơm, nhưng bốn người đều thất thần, Bạch Ninh thậm chí sấn thôn trưởng không chú ý, trộm nhổ xuống trêи đầu trâm cài thử thử độc……

Tộc trưởng kinh hãi, theo bản năng nhìn về phía Yến Kiêu, lẩm bẩm nói “đây là thế nào?”

Yến Kiêu thong thả ung dung nhấp miếng trà nóng, đứng lên hoạt động tay chân, buồn bã nói “buổi diễn chính thức mở màn”

Bàng Mục tự mình mang theo Tề Viễn đằng đằng sát khí đến, làm một nhà Dương lão nhị sợ tới mức run rẩy quỳ đầy đất, Dương Quý và Dương Hưng mồ hôi rơi như mưa

Yến Kiêu đi đến cạnh Bàng Mục, tỉ mỉ nói rõ tình hình

Bàng Mục mặt mày nghiêm túc, cao giọng nói “nguyên nhân cái chết còn nhiều nghi vấn, có thể là mưu sát, hiện bản quan theo quy củ, lệnh ngỗ tác lần thứ hai nghiệm thi. Người đâu, đi vào nâng thi thể”

Người Dương gia chấn động “cái gì?”

Tộc trưởng ngây người, hoàn toàn không ngờ tới tình huống này

Dương Hưng gian nan run run nói “đại nhân, lời không thể nói bậy, cha ta rõ ràng là…”

Bàng Mục lạnh lùng cắt ngang “rõ ràng là bị hại chết. Đều thành thật quỳ cho bản quan, bản quan không hỏi, các ngươi không được lung tung mở miệng”

Hắn vừa dứt lời, chúng nha dịch đều đồng loạt rút đao, bộ dáng hung thần ác sát, càng phụ trợ cho lời của hắn

Giả Phong giúp các nha dịch bao bọc cẩn thận thi thể của Dương nhị lão đặt lên xe đẩy, cũng trói nam nữ thành niên của Dương gia lại, chuẩn bị cùng mang về, riêng mấy hài nhi được gởi tạm nhà tộc trưởng, nếu trưởng bối trong nhà vô tội, sẽ trở về đón bọn họ, nếu không…

Yến Kiêu nhìn mấy tiểu hài nhi vài lần, trong lòng chợt động, đi qua, khom lưng hỏi “tiểu cô nương, sáng hôm nay nhà các ngươi ăn gì, uống gì?” Nói xong còn cởi túi tiền bên hông đưa cho nàng “đừng khóc, chúng ta có việc muốn mời người trong nhà các ngươi đến hỗ trợ, ngươi ăn miếng đường, chờ một chút thôi, có được không?”

Tiểu cô nương kia vốn bị dọa sợ, vẫn luôn khóc nức nở, giờ đột nhiên có cô nương ôn nhu mỹ lệ an ủi, lại có đường thơm ngào ngạt ăn liền nín khóc, cầm lấy túi tiền, nghẹn ngào nói “ăn bánh màn thầu, uống cháo gạo kê”

Yến Kiêu thở dài, quay sang nói với Bàng Mục “đúng rồi”

Bàng Mục nhìn Dương Quý và Dương Hưng, cười lạnh, ra lệnh “hồi nha môn”

Lúc tới bốn người, lúc đi lại mênh ʍôиɠ cuồn cuộn mấy chục người, khí thế long trời lở đất

Đi được hai dặm, chợt nghe nha dịch đằng trước tới báo “đại nhân, có người nằm ven đường”

Bàng Mục đưa mắt ra hiệu cho Tề Viễn, hắn liền xuống ngựa, tiến lên tìm hiểu

Bàng Mục tiến lại gần Yến Kiêu, thấp giọng cười nói “mấy tháng trước, ta cũng nhặt được ngươi trở về”

Yến Kiêu liếc hắn, cố ý trêu chọc “cũng không biết lúc này đại nhân lại nhặt được ôn nhu hương thế nào”

Tươi cười trêи mặt Bàng Mục lập tức cứng đời, nhanh chóng phân rõ giới hạn “lão Tề nhặt, không liên quan tới ta”

Tề Viễn trở về báo tin, nghe mà ngây người: ta như thế nào cũng dễ sai phải không?

Yến Kiêu nhìn Tề Viễn, rầm rì nói “thuộc hạ gọi người đến đây”

Quả nhiên liền có hai nha dịch mang một nam nhân thân thể cao to, râu ria xồm xoàm đến

Bàng Mục “……”

Yến Kiêu “……”

Đây là ôn nhu hương kiểu gì chứ? Mộ anh hùng, đúng là mộ thật mà