Đại Học Yêu Quái

Chương 87




Ngay cảnh đầu tiên đã xuất hiện một cái miệng rồng đỏ lòm to tổ chảng, từ góc độ của con người mà nói thì kỹ xảo quá sức chân thật. Tuy nhân loại chưa từng được thấy rồng đích thực bao giờ, nhưng chỉ cần người ta dựng cho có cảm giác nó giống một loài động vật thực sự tồn tại là được rồi.

Hiển nhiên hiệu quả rất tốt, cứ nghe tiếng đám yêu thì biết, hẳn cả đám đã chịu kinh hãi cực độ, mấy người xem bên cạnh còn nhìn về phía họ, may mà ánh sáng tù mù không rõ, vì vậy Diệp Tiếu cũng không lo lắm.

Diệp Tiếu quay sang nhìn Eaton bên trái, ừm… Coi bộ có vẻ bình tĩnh đấy.

Cậu lại quay sang nhìn bên phải, là Hồ Đa Đa, ừm… Coi bộ cũng rất bình tĩnh.

Ừm… Hả?! Diệp Tiếu vừa chuyển đầu đi đã lập tức quay phắt lại!

Sao cậu lại nhìn thấy hai cái tai kia rồi! Chính là hai cái tai lông lông bông bông của Hồ Đa Đa ấy!

“Bạn muốn chết hả, sao lại để lộ tai ra thế kia!” Diệp Tiếu quát khẽ.

Con hồ ly ngu si này quả thật hết thuốc chữa, chưa được bao lâu đã lại thế rồi, thích khoe tai đến vậy hả!

Đang quát dở, Diệp Tiếu chợt nhận ra Hồ Đa Đa không chỉ lộ tai mà còn chòi cả đuôi ra rồi! Cậu vội vàng ngó trái ngó phải, chỉ sợ có ai phát hiện ra bí mật của Hồ Đa Đa.

Cậu bộp cho Hồ Đa Đa mấy phát, cuối cùng cũng khiến hắn bình tĩnh lại, thu hai cái tai và vô số cái đuôi về. Diệp Tiếu thầm nghĩ: Cũng khó cho con hồ ly này, cả đám đuôi phải chen chúc dưới mông, đuôi nào đuôi nấy đều tròn tròn mập mập, chắc phải đau lắm nhỉ?

Ngoài việc lúc đầu có hơi kinh sợ thì về sau mọi việc đều ổn cả, phim khá hay, kỵ sĩ dũng cảm tiêu diệt rồng gian ác để cứu công chúa xinh đẹp, tuy cốt truyện có hơi cũ, nhưng phim vẫn kích thích sục sôi lắm, hơn nữa kỹ xảo phim làm rất tốt, khiến Diệp Tiếu cảm thấy không uổng tiền mua vé xem phim.

Bảo tiêu và đám yêu cũng ưng cái bụng, nhất là đám yêu, kỵ sĩ lương thiện dũng cảm đã khiến bọn họ quá cảm động, mấy yêu mang trái tim dạt dào tình cảm còn rớt nước mắt, tên nào cũng cho rằng giồng gian ác quá quá đáng giận, kỵ sĩ dũng cảm quá quá vĩ đại!

…. Cả đám đã quên mất ở đây còn một tên —-

Chính là bạn học Eaton của chúng ta.

Hết phim, đèn trong phòng bừng sáng, mọi người tháo kính xuống lục tục ra ngoài, Diệp Tiếu cũng đứng dậy, hướng dẫn đám yêu ra khỏi phòng, đã chín rưỡi tối, tới giờ bọn họ về trường rồi.

Đi được một nửa, Diệp Tiếu nhận ra không thấy Eaton bên cạnh mình, con rồng ngốc kia lúc nào cũng muốn bám dính lấy cậu cơ mà, đi đâu rồi? “Các bạn có thấy Eaton không?”

“Dạ? Không ạ, em không ngồi cùng hàng ghế với cậu ấy, hay Eaton đi vệ sinh rồi?”

“Có khi đã ra trước rồi…”

Diệp Tiếu tìm tìm trong đám người. Eaton rất cao, còn đội mũ, hẳn phải nổi bật lắm, chẳng lẽ hắn đi nhanh tới vậy, ngay đến bóng dáng cũng không thấy đâu.

Diệp Tiếu không để ý lắm, có khi do đông người khó tìm. Cậu ra ngoài cửa chờ đám yêu tập hợp. Năm phút sau, cả đám yêu đều có mặt đông đủ, chỉ thiếu mỗi Eaton, nhất định Eaton sẽ không đi một mình trước, vậy hắn đâu rồi?

“Linh là người ra cuối cùng đúng không?” Diệp Tiếu hỏi.

“Dạ.” Linh gật đầu. Hắn không thích chen chúc, vì vậy chờ mọi người ra hết hắn mới chậm rì rì đứng dậy. Lúc ra khỏi phòng hắn đúng là không thấy còn ai trong đó.

Vậy thì Eaton đi đâu?! Diệp Tiếu trợn tròn mắt, đám yêu cũng ngơ ngác, xem cái phim thôi sao đã lạc mất một tiểu đồng bọn rồi?!

“Gọi điện gọi điện, gọi cho cậu ấy thì biết.” Đến thời điểm mấu chốt, không ngờ chỉ có mình đường não của bảo tiêu là vẫn hoạt động bình thường, IQ của các quý yêu và Diệp Tiếu đều đồng loạt logout ~

“Đúng đúng đúng, gọi điện thoại!” Đám yêu bừng tỉnh đại ngộ.

Diệp Tiếu vội vàng lấy di động gọi cho Eaton, tút tút vài tiếng, bọn họ liền nghe được tiếng chuông điện thoại của Eaton (Đấy là bài hát chủ đề của ‘Hồ ly biến’, cực kì nổi bật) —-

Tiếng chuông vang ra từ phòng chiếu phim.

Mọi người giật nảy mình, bên trong không có ai mà, vừa nãy bọn họ còn ngó đầu kiểm tra lại lần nữa, vậy là sao?!

Hồ Đa Đa sửng sốt, kế đến dùng vẻ mặt khiếp sợ và bi thống nói với Diệp Tiếu, “Thầy ơi, Eaton cậu ấy… Eaton cậu ấy…”

“Eaton làm sao?” Diệp Tiếu cũng bị giọng điệu này của Hồ Đa Đa dọa cho căng thẳng.

“Eaton bị sát hại rồi!” Hồ Đa Đa rơi lệ, “Cậu ấy không có ở đây, chắc chắn là đã bị kẻ nào đó bắt đi, hoặc đã bị sát hại rồi, bằng chứng rõ ràng nhất chính là bên trong chỉ còn mỗi điện thoại của cậu ấy!”

“Trời ơi…” Đám yêu che miệng, vẻ mặt thống khổ bi thương, vài tên khác cũng nước mắt tuôn rơi như Hồ Đa Đa.

Diệp Tiếu và bảo tiêu: “…” Cớ sao mấy người không uống thuốc?

Diệp Tiếu bộp cho Hồ Đa Đa một phát: “Bạn thần kinh à, đọc bao nhiêu cuốn Conan rồi?!” Nói xong, cậu vào phòng chiếu để tìm điện thoại của Eaton, có lẽ vừa nãy lúc ra ngoài Eaton không cẩn thận làm rơi ở đây.

Diệp Tiếu đi đến chỗ mới ngồi ban nãy, ừm… không có ở đây, nghe tiếng chuông thì có vẻ là ở dưới ghế, chắc không cẩn thận bị rơi xuống đất.

Diệp Tiếu ngồi xổm xuống tìm điện thoại, nhưng cậu chợt phát hiện, dưới gầm ghế không chỉ có điện thoại đổ chuông không ngừng, mà còn tặng kèm thêm một động vật nhỏ —

Chính là một động vật nhỏ to cỡ quả bóng, mập mập tròn tròn đầy ụ thịt, lấp lóa ánh vàng, hai mắt đẫm lệ ngồi chồm hỗm dưới ghế.

Diệp Tiếu hít một ngụm khí lạnh, cố gắng ổn định hô hấp, run run gọi, “Ea…Eaton?!”

“Oa —— Tiếu Tiếu ~ Tiếu Tiếu ~” Eaton thấy Diệp Tiếu chính là thấy người thân, nước mắt xoẹt cái rớt tùm lum, cất tiếng nói mềm mềm thút thít, “Tiếu Tiếu phải tin em, loài rồng bọn em không như thế đâu, phim này nói…Nói hươu nói vượn!” Nói đến đây hắn đã khóc không thành tiếng.

Diệp Tiếu choáng váng, bạn hiền à, anh nhầm trọng điểm rồi, trọng điểm bây giờ không phải là cái phim này hiểu không.

Mà chính là anh đó!

Diệp Tiếu cảm thấy không thể tệ hơn được nữa, chỉ là xem một phim điện ảnh, anh không thích thì thôi, cần gì kích động đến mức này, Hồ Đa Đa cùng lắm chỉ lộ đuôi và tai, giải thích đấy là cosplay chắc chắn ai cũng tin, nhưng anh như vầy thì giải thích làm sao? Màn cosplay này của anh độ khó hơi cao quá rồi đó bạn hiền!

Tuy nhìn anh thế này rất đáng yêu, làm tôi thiếu chút nữa không kìm được mà ôm vào lòng thơm thơm sờ sờ, nhưng địa điểm bây giờ không thích hợp! “Thầy hiểu thầy hiểu, đừng khóc nữa, mau biến trở về đi.” Diệp Tiếu gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, “Nếu em bị phát hiện thì nguy to.”

Eaton càng khóc hăng hơn, “… Chính vì không biến về được, cho nên em mới khóc thương tâm như thế đó.”

Diệp Tiếu: = 口 = đệt!