Đại Học Yêu Quái

Chương 83




“Cậu lặp lại lần nữa, bao nhiêu?!” Bà chủ cố gắng tìm kiếm tí gì gọi là đùa giỡn trên khuôn mặt ba người.

“Mười đồng!” Hồ Đa Đa nói như chém đinh chặt sắt!

Mịa!

Bà đây thấy mấy người đẹp đẽ xinh xắn, muốn cho mấy người cái giá hời một chút, mấy người thì giỏi rồi, đây là tư thế đến mua đồ hả? Có mà đến cướp bóc! Còn có nhân tính nữa không! Còn có giới hạn nữa không! Còn có đạo đức nơi công cộng nữa không!

“Mười đồng?! Sao mấy người còn chưa đi cướp đi! Mười đồng có khác gì đi nhặt không?! Tôi mua áo này giá gốc đã mất mấy trăm rồi, đây là áo phao! Làm từ lông tự nhiên! Bên trong nhét lông vịt! Là lông vịt! Không phải là bông! Lại càng không phải là không khí! Mà kể cả có là không khí thì cũng không có giá như thế hiểu không! Mấy người có đến tiệm áo liệm mua đồ giấy cũng không có giá đó hiểu không!” Bà chủ rống lên.

Ba tên yêu quái bị rống mà choáng váng, thầy bảo có thể mặc cả cơ mà, rõ ràng chúng ta đã nghe theo lời thầy, tại sao bà chủ còn kích động rống to như thế, trông có vẻ tức ơi là tức í. Có phải tụi tôi không trả tiền đâu, cô chê tụi tôi ra giá thấp thì thương lượng là được mờ, làm chi phải tức giận, ảnh hưởng không tốt đâu.

Tuy bị rống, thế nhưng quyền lợi mặc cả tuyệt không thể bị xâm phạm! Ba yêu quái quyết định thề sống thề chết bảo vệ quyền lợi này!

“Bà chủ, chị tức vậy làm chi, chúng ta chỉ ra giá thôi mà, lại nói có một tiệm bán toàn đồ mười đồng, có đủ quần áo giày dép, chúng tôi mua cả đống lận!” Hồ Đa Đa vừa nói vừa chìa cái túi nilon chật ních đồ đồng nát kia ra, hai yêu còn lại cũng mở cho bà chủ xem.

Bà chủ vừa thấy, miệng suýt phun một búng máu!

Mấy tên này mua cái gì đây! Số quần áo này kiểu dáng lỗi mốt đến không thể lỗi mốt hơn, có khi các cụ ông cụ bà cũng chẳng thèm mặc! Đôi giày này, đi chưa được dăm ba lần thể nào cũng bong! Cả mấy thứ đồ đồng nát vớ vẩn này nữa, thể loại gì đây hả!

“Mấy thứ này có cho tôi một xe tôi cũng không cần! Mấy người mắt mù à?! Một đống này của mấy người có thể so sánh chất lượng với đồ của tiệm tôi sao?!” Bà chủ giận đỏ bừng mặt, mấy người này không đến để mua đồ đúng không, người bình thường không ai làm được thế này cả, chắc chắn là tới quấy rối rồi!

“Nhưng….nhưng chị ra giá cũng chênh nhiều quá.” Hồ Đa Đa cẩn thận so so, công nhận chất lượng có hơi chênh lệch thật (…..), “Người ta bán mười đồng, chị bán năm trăm, thế chẳng phải cướp bóc sao, giá thực sự không ổn tí nào.”

“Thế các cậu mặc cả đến mức đấy thì sao? Không muốn mua thì đi đi, nhìn các cậu mặt mũi thì ra người ra dạng mà quá quắt ếu chịu được! Bà đây không bán cho mấy cậu!” Bà chủ giận quá trời giận.

“Đừng mà đừng mà, bà chủ đừng nóng giận, chị không đồng ý thì ta có thể thương lượng, mười đồng không được đúng không, vậy chị nói xem bao nhiêu thì ưng, tụi tôi cũng dễ nói chuyện mà, đúng không?” Nói xong hắn nhìn hai tiểu đồng bọn cầu trợ giúp.

Hai yêu quái gật đầu tỏ vẻ: Đúng vậy! Chuyện gì cũng từ từ nói đi mà ~

Ba yêu quái đẹp quá, cho nên bà chủ được dỗ dành mặt mũi cũng dễ coi hơn hẳn, cô miễn cưỡng đồng ý, “Được rồi, nể tình các cậu, tôi lấy giá bốn trăm rưỡi, tôi chỉ lấy giá gốc cộng thêm một ít thôi đấy, chưa chắc đã bù đủ tiền thuê cửa tiệm đâu.” Tiệm tuy nhỏ nhưng lại nằm ở khu vực trung tâm đông đúc, vì vậy tiền thuê rất cao.

“Hai mươi!” Hồ Đa Đa dựa theo tôn chỉ mặc cả mà nâng giá lên, hắn đành thỏa hiệp thôi, thế nên xoẹt một phát tăng giá gấp đôi lận!

Mười giây sau…

“Cút!!!!!”

Ba yêu quái bị đuổi ra khỏi tiệm.

Hồ Đa Đa & Kim Thụy & Linh, “…” Rốt cuộc là vì sao cơ chứ?!!!

Trái tim thủy tinh mong manh của ba yêu nát tan thành từng mảnh, thương nhân ở nhân giới cớ sao lại lòng dạ sắt đá không hợp tình người thế cơ chứ! Bọn họ chỉ mặc cả thôi mà, cớ chi lại nói mấy câu gây tổn thương rồi đuổi cút người ta, quá đáng quá đi!

“…Bỏ đi, tiệm này không được thì thôi, chúng ta đổi sang tiệm khác.” Hồ Đa Đa thở dài.

“Cậu thích cái áo đấy lắm mà, hơn nữa cậu mặc cũng rất đẹp.” Kim Thụy tiếc thay cho Hồ Đa Đa, ai bảo bọn họ lại gặp một bà chủ tiệm như thế chứ, haiz….

“Bỏ đi, đúng là tôi rất thích cái áo đấy, đáng tiếc bà chủ kia lại quá giỏi lừa người, người ta bán mười đồng, tôi đã trả gấp đôi rồi, bà chủ không đồng ý thì thôi, có gì từ từ nói, tôi thêm giá là được, thế mà cô ta còn nổi giận đuổi chúng ta đi!” Hồ Đa Đa bực bội hết sức.

“Đúng, cô ta mở miệng đã nói giá bốn trăm rưỡi rồi, thật là quá đáng.” Linh cũng nhíu mày lắc đầu.

Có cửa tiệm mười đồng “Châu ngọc phía trước” ngay lối vào, khiến ba bọn họ nhìn tiệm nào cũng cảm thấy bị lừa bịp, chênh lệch giá quá nhiều rồi đó!

Cơ mà ba tên não tàn này không nghĩ, buổi sáng bọn họ đi trong tiệm bách hóa, đa số áo phao đều hơn một ngàn, thậm chí mấy ngàn cũng có vô số! Chợ ngầm này đều là hàng nhái theo, do các xưởng may nhỏ lẻ làm, cho nên giá cả đã rẻ hơn rất nhiều, áo phao bốn năm trăm đã là bèo bọt lắm rồi, người ta cũng muốn kiếm chút lãi chứ bộ!

Ba yêu quái thì thà thì thầm lên án một phen, sau đó lại bắt đầu “Hành trình mới”! Một đường không biết lên án bao nhiêu chủ tiệm!

Đương nhiên, bọn họ cũng bị ghét bỏ cả đoạn đường, sau đó bị đuổi ra khỏi tiệm không biết bao nhiêu lần, cuối cùng, sau hai tiếng đồng hồ mua sắm tại đây, ngoài mấy đồ đồng nát mua được ở tiệm mười đồng, ba tên không mua được bất cứ cái gì khác!

Cũng hết cách, tới giờ tập hợp rồi, lát còn phải đi ăn KFC, ba yêu quái ủ rũ hỏi đường về nơi tập hợp.

Cả đám yêu ít nhất cũng mua được một hai món mình thích, ngay cả Eaton một lòng với “Chiến bào” cũng được Diệp Tiếu khuyên mà cải tà quy chính, vậy mà ba tên Hồ Đa Đa lại trắng tay, mặt ngu xách theo cái túi mười đồng to bự chảng, không mua được thêm gì.

Diệp Tiếu kỳ quái, ba tên này được cho là khôn khéo thông minh nhất đám, lại còn là học sinh ưu tú trong đám ưu tú, tại sao suốt hai giờ lại chẳng mua được gì?

Cậu nào biết chính sự khôn khéo thông minh đã hại bọn họ, các yêu khác ngốc hơn một chút, hầu hết chỉ mặc cả tí xíu so với giá của chủ tiệm, mấy tên siêu hơn thì mặc cả còn một nửa, chớ chả ai từ trăm nguyên chém còn mười đồng như ba tên kia cả, chuyện này đến con người cũng không làm nổi đâu!

Diệp Tiếu vừa hỏi ra nguyên do, mặt 囧囧, đúng là não tàn hết thuốc chữa rồi!

Chỉ tiếc đã không còn sớm, không quản được bọn họ nữa, Diệp Tiếu nhìn đồng hồ nói, “Năm giờ rồi, chúng ta đi ăn cơm.”

“Dạ!” Đám yêu hoan hô, “KFC! KFC! KFC!”

===================================

May cho ba người là mấy chủ tiệm không nghe ba người than thở đấy, mấy người chưa biết thế nào là nhân loại nổi điên thực sự đâu (ꈍᴗꈍ)