Đại Học Yêu Quái

Chương 34-1




Chương này có thể gọi là: “Ước mơ vươn tới một ngôi sao ヘ(= ̄∇ ̄)ノ” or “Làm sao không khó d=(´▽`)=b”

….

Phong Sở muốn đến trường ngay bây giờ, Diệp Tiếu sao mà chịu.

“Ừm…Nhưng hôm nay là cuối tuần, trường được nghỉ.” Đám yêu quái trong trường sao có thể tùy tiện gặp người khác, họ mới đi học được một tuần, đã biết cái gì đâu, không cẩn thận sẽ lộ ra ngay. Diệp Tiếu hoảng loạn.

“Chính là vì ngày nghỉ mới tốt đấy, bình thường còn phải đi học, ảnh hưởng tới việc học của người ta tôi cũng ngại lắm.” Phong Sở xua tay tỏ vẻ mình là một người cực kì săn sóc, cực kì biết suy nghĩ cho người khác.

Diệp Trạch vùi đầu ăn cơm, khả năng nói hươu nói vượn của Phong Sở lại tăng, trong từ điển của anh còn từ ‘ngượng ngùng’ à?!

“Nhưng mà…Nhưng mà học sinh cũng phải được nghỉ ngơi chứ.” Diệp Tiếu ấp úng.

“Chuyện thế này vốn dĩ phải nói lúc bọn họ nghỉ ngơi, không thể chiếm dụng thời gian học tập của bọn họ được đúng không? Bọn họ ở ngay trường học, chúng tôi tới tận nơi gặp là ổn không phải sao.” Phong Sở thấy cơ hội kiếm tiền, sao có thể dễ dàng bỏ qua.

Cái tên này trong mắt chỉ có tiền, nói với gã cũng vô ích, Diệp Tiếu quay đầu nhìn Diệp Trạch, “Anh, anh thấy thế nào? Hai người bận rộn, thường xuyên không ở trong nước, không cần tìm kiếm tài năng khắp nơi như thế đúng không.”

“Công ty cũng muốn đào tạo người mới, đi nhiều nơi tìm kiếm cũng tốt lắm.” Diệp Trạch ủng hộ Phong Sở, anh không chỉ là nghệ sĩ của PMG mà còn có cổ phần của công ty, anh sẽ không phản đối những chuyện có lợi cho công ty, dù sao hôm nay rảnh rỗi, đi xem cũng không mất gì.

Đến Diệp Trạch cũng nói vậy, Diệp Tiếu liền không còn cách từ chối, bởi vì Diệp Trạch là người mà cậu nghe lời nhất.

Diệp Tiếu hai ba miếng ăn xong bữa sáng, sau đó vội vàng chạy lên lầu, khóa trái cửa phòng gọi điện thoại, cậu phải gọi cho Hồ Đa Đa gấp.

Hồ Đa Đa cũng vừa ăn sáng xong, đang nằm bò trên giường lên mạng bằng điện thoại, sau một ngày lần sờ mò, đám yêu quái phát hiện, thứ này còn tuyệt hơn tivi! Quả đúng là không gì không làm được!

Cả ngày thứ bảy đám yêu đều bận rộn tíu tít gọi điện nhắn tin cho nhau, chơi vui tít mù khơi, có mấy tên thông minh còn biết lên các trang web mua sắm trên mạng ngắm nghía, chỉ tiếc bọn họ không có tài khoản online, nếu không nhất định sẽ mua mua mua!

Đột nhiên màn hình điện thoại của Hồ Đa Đa hiện lên thông báo cuộc gọi, nhạc chuông vang lên, hôm qua Hồ Đa Đa đã nhận rất nhiều cuộc gọi rồi nên giờ hắn không kinh hoảng nữa, cơ mà hắn hơi kì quái khi thấy tên người gọi tới, thầy gọi cho hắn làm chi?

Hồ Đa Đa ấn nút nghe, áp điện thoại lên tai, “Alo, thầy Diệp ạ, có chuyện gì vậy?” Thầy giáo không ở trường nhưng bọn họ vẫn ngoan lắm mà.

“Gấp gấp, Hồ Đa Đa, lát nữa thầy sẽ đưa vài người tới trường, bạn mau báo cho mọi người chuẩn bị sẵn sàng, không được mặc quần áo lố lăng, chỉ được mặc quần áo thầy phát cho các bạn, lát nữa người ta tới các bạn không được nói chuyện gì kì quái, phải thực hiện giống hệt khi đến căng tin!” Diệp Tiếu mật báo cho bọn họ trước.

“Vâng.” Hồ Đa Đa thấy cũng không có gì nghiêm trọng, ngày nào chẳng có nhân loại vào trường, như đầu bếp căng tin này, nhân viên quét dọn này, có gì kì lạ đâu.

“Bạn đừng chủ quan, mau bảo mọi người chuẩn bị đi, người tới đợt này không giống những người trước kia đâu!” Diệp Tiếu nghe giọng điệu của Hồ Đa Đa liền biết hắn không để tâm, cậu khẩn trương nói, “Lát nữa nhiều khả năng bọn họ sẽ nói chuyện với các bạn, bạn nhớ chọn ra mấy người thông minh lanh lợi, nhất quyết đừng để mấy tên ăn nói vụng về mở miệng!”

Hồ Đa Đa không hiểu gì, “Rốt cuộc là ai chứ, không phải trước khi tốt nghiệp bọn em không được tiếp xúc nhiều với nhân loại sao?”

“Là thế này, bạn thầy nhìn thấy ảnh chụp các bạn, cảm thấy có vài người trong số các bạn có ngoại hình không tồi, muốn tìm các bạn đi làm ngôi sao, bạn biết ngôi sao là gì không?”

Hồ Đa Đa hai mắt lóe sáng, ngôi sao?! “Em biết! Em biết! Sao lại không biết ngôi sao được!” Trên tivi đầy ngôi sao luôn, hầu hết đều toàn là người xuất sắc không! “Sau đó thì sao? Thầy giáo đã đồng ý chưa? Thầy phải đề cử em đầu tiên nha, em cảm thấy em thích hợp làm ngôi sao nhất!”

Diệp tiếu 囧囧, phản ứng của Hồ Đa Đa căn bản không cùng một đường với cậu, “Đề cử cái đầu ấy! Mấy người còn chưa tốt nghiệp, chưa học được kiến thức hiện đại, làm ngôi sao kiểu gì, ngôi sao sẽ phải xuất hiện trước mặt rất nhiều người, còn phải lên tivi nữa, nếu mấy người bị lộ ra thì sao?! Hơn nữa kể cả có cho mấy người làm thì mấy người cũng có được ra khỏi trường đâu, ham hố cái gì!”

Hồ Đa Đa thất vọng toàn tập, hắn phình miệng mất mát nói, “Nếu bọn em không thể làm ngôi sao thì thầy nói với em làm chi, khiến em mừng hụt một hồi, không được làm thì thôi thầy đừng đưa người tới nữa, không em nhìn mà thèm.”

Hồ Đa Đa vô cùng ngưỡng mộ các ngôi sao trên tivi, cả đám ai cũng được mặc quần áo đẹp, được nhiều người yêu thích, quá tuyệt vời, vô cùng tương xứng với yêu quái nổi danh yêu giới như hắn!

Nhất là ca sĩ tên Diệp Trạch ấy, siêu lợi hại luôn, tất cả mọi người đều khen anh ấy, nhiều ngôi sao còn là fan của anh ấy nữa! Hôm qua hắn đã tải rất nhiều bài hát của Diệp Trạch vào điện thoại, nhất là bài “Một ngày tươi đẹp”, hắn cứ ngâm nga suốt thôi!

Nếu mình mà được nhiều người yêu thích như vậy, cảm giác hẳn là… Chậc chậc chậc, dù có lấy chức Yêu vương đi đổi hắn cũng không đổi đâu!

“Bạn tưởng thầy muốn à!” Diệp Tiếu thở phì phì, cả đám không ai làm cậu bớt lo, “Tóm lại là cứ làm như lời thầy nói đi, dặn dò cả lớp phải cẩn thận không được để lộ, tốt nhất ăn mặc lôi thôi nhếch nhác đừng dể người ta chú ý, quan trọng nhất là, nếu có người hỏi các bạn có muốn làm ngôi sao hay không thì nhất định phải trả lời là không muốn, biết chưa?!”

Diệp Tiếu cảm thấy phải nhắc bọn họ chuyện này trước, tránh cho lúc ấy Phong Sở vừa hỏi, cả đám yêu quái liền gật đầu như giã tỏi thì nguy to.

“Uầy!” Hồ Đa Đa không vui tí nào, cơ hội như vậy khó đến lắm, không ai hỏi thì thôi, có người đến tận cửa hỏi còn không được đồng ý, đáng tiếc biết bao nhiêu.

“Nghe lời, các bạn còn muốn tốt nghiệp nữa không?” Diệp Tiếu cuống quýt đứng ngồi không yên, cậu tận tình khuyên nhủ, “Nếu các bạn đạt đủ tiêu chuẩn tốt nghiệp, mai sau các bạn muốn làm gì thầy không quản, nhưng giờ thì không được!”

“Vâng…” Hồ Đa Đa bĩu môi, miễn cưỡng đồng ý, cúp máy xong, hắn không tình nguyện dùng loa phát thanh báo cho mọi người.

Thông báo vừa phát ra, đám yêu liền nhảy nhót hân hoan, cả đám chẳng ai quan tâm lời dặn của Diệp Tiếu, hầu hết chỉ nghe lọt một thông tin: Có người muốn tới trường tìm bọn họ đi làm ngôi sao!

Bọn họ sắp nổi tiếng rồi! Sắp lên tivi rồi! Sắp thành yêu quái được vạn người dõi theo rồi!

Quả thực là, quả thực là quá tuyệt vời!

Vì thế nửa tiếng sau, khi đám người Diệp Trạch Phong Sở đến trường, Diệp Tiếu nhìn mà trợn tròn con mắt.

Diệp Tiếu cứ tưởng sau khi nghe mình dặn dò, đám yêu sẽ thu liễm lại chút chút, chỉ cần bọn họ nói không muốn làm ngôi sao thì Phong Sở sẽ chẳng có cách nào, nhưng giờ đang xảy ra chuyện gì đây?!

Cả đám yêu chỉnh tề xếp hàng đứng trước cổng trường nghênh đón bọn họ, ai cũng tinh thần phấn chấn, mặt mũi hớn hở, quần áo tinh tươm sạch sẽ, hai mắt sáng long lanh đầy ắp chờ mong!

Diệp Tiếu nhìn Hồ Đa Đa đứng đầu hàng, hai mắt trừng to chất vấn: Bạn làm lớp trưởng chuyển lời kiểu gì đây?! Vì sao lại khác hẳn lời thầy nhắc hả?!

Hồ Đa Đa oan uổng quá đi à: Không thể trách em được, mấy tên ngu xuẩn này nghe được làm ngôi sao liền phát điên, em còn làm được gì đây.

Diệp Trạch kì quái hỏi, “Sao bọn họ lại biết chúng ta tới, Tiếu Tiếu, em báo cho bọn họ à?”

“Vâng.” Diệp Tiếu cười miễn cưỡng.

“Nhìn bọn họ khá ổn mà, không thấy có vấn đề gì.” Nhìn người thật còn ổn hơn trong ảnh chụp, hơn nữa đa phần trông ai cũng rất xuất sắc, Phong Sở rất hài lòng, trường học này quả là một nơi phong thủy bảo địa, gã nóng lòng muốn được tâm sự với các bạn học sinh có khả năng sẽ trở thành “Cây hái ra tiền” trong tương lai của gã quá thôi.

“Này này Kim Thụy, cậu thấy người kia có quen không?” Bạch lang (Sói trắng) Tiêu Dao Tử đẩy đẩy Kim Thụy, híp mắt nói, “Tôi cứ thấy hình như gặp người này ở đâu rồi ấy.” Rốt cuộc ở đâu nhỉ, quen lắm luôn.

Kim Thụy nheo lại đôi mắt đào hoa, hắn cũng cảm thấy người Tiêu Dao Tử chỉ trông rất quen, là ai nhỉ? “Đúng là từng thấy ở đâu đó rồi…”

Diệp Trạch là ngôi sao nổi tiếng nhất nước, phải nói là nhà nhà đều biết, hơn nữa thành tích của anh ở Mĩ mấy năm gần đây khiến rất nhiều người coi anh là niềm tự hào của đất nước, cho nên hầu như ngày nào trên tivi cũng phát tin tức về anh.

Không ít yêu quái đã thấy anh trên tivi, cũng có rất nhiều yêu trở thành fan của anh như Hồ Đa Đa.

“…Diệp Trạch?” Hồ Đa Đa làm mặt quỷ với Diệp Tiếu xong, liền nhìn thấy Diệp Trạch vừa bước xuống khỏi xe ô tô, hắn nghe nhạc của anh cả ngày, sao lại không nhớ mặt anh được, đúng là giống hệt người trong tivi mà! Người thật còn có khí chất hơn trên tivi nữa ~

Hồ Đa Đa vừa mở miệng, cả đám yêu bừng tỉnh đại ngộ, hẳn nào bọn họ thấy người này quen mắt, thì ra là siêu sao!

Hồ Đa Đa kích động, hắn rất muốn tiến đến chào hỏi thần tượng, thuận tiện cũng muốn bắt tay chụp ảnh xin chữ ký giống mấy người khoe trên mạng.

Cơ mà hắn vừa định đi lên đã bị Diệp Tiếu trừng mắt ‘hung ác’ nhắc nhở: An phận chút đi!

Hồ Đa Đa đành phình cái miệng héo hon rụt chân về, thầy giáo vô tình quá đi thôi!

Thực ra không chỉ có Hồ Đa Đa, các yêu quái khác cũng cực kì kích động, siêu sao như Diệp Trạch tới tận trường bọn họ muốn mời bọn họ làm ngôi sao, quả thực quá có thành ý rồi đó!

Phong Sở nhìn lướt đám yêu quía một lướt, hứng thú bừng bừng hỏi Diệp Tiếu, “Chúng ta đứng nói chuyện không tiện, chi bằng tìm một chỗ ngồi đi, phòng học nào đó chẳng hạn.”

Diệp Tiếu không có cách nào, đành sắp xếp đám yêu tới giảng đường bọn họ hay học, Eaton bì bạch chủ động đi sau mông Diệp Tiếu.

Bởi vì trên xe còn hai cục cưng, cho nên Diệp Trạch và Phong Sở đi chậm hơn một chút, dặn dò hai bảo mẫu để ý hai đứa con xong mới chậm rãi đi theo đám yêu đến giảng đường.

Sau khi đám yêu tới đông đủ, Diệp Tiếu thò đầu ngó ra ngoài, thấy anh cậu và Phong Sở còn chưa lên cầu thang, cậu lập tức quay về phòng học nhắc nhở đám yêu, “Lát nữa bọn họ hỏi các bạn có muốn làm ngôi sao không thì phải trả lời là không đấy, biết chưa? Nhất định không được đồng ý! Các bạn không được ra khỏi trường, đồng ý cũng vô ích, hơn nữa các bạn còn chưa học tập được tri thức nhân loại, đồng ý rồi chỉ tổ gây rắc rối, biết chưa?”Chưa kể đám yêu còn không có chứng minh thư, không thể ký hợp đồng, tuy nhiên hiện tại không kịp giải thích chuyện này cho họ nữa rồi, Diệp Tiếu đành phải nói cho bọn họ những gì bọn họ có thể hiểu.

Đám yêu không vui, cơ hội tốt như vậy cơ mà, cùng lắm thì bọn họ học hành chăm chỉ, tranh thủ tốt nghiệp sớm hơn chút chút không phải là được rồi sao.

“Có nghe không hả?!” Diệp Tiếu cuống quýt, đám yêu giờ đến bút nước còn chưa viết thạo, sao có thể tiếp xúc với con người được!

Đáng tiếc Diệp Tiếu còn chưa kịp nghe câu trả lời của đám yêu, Diệp Trạch và Phong Sở đã đến.

Phong Sở tới giảng đường xong Diệp Tiếu liền hết cách, da mặt người này siêu  siêu dày, rất giỏi giọng khách át giọng chủ, chẳng bao lâu người đứng trên bục giảng đã thay đổi —- Diệp Tiếu bị Phong Sở đẩy xuống.

Đám yêu không quen biết Phong Sở, tuy Phong Sở cũng rất nổi tiếng, nhưng gã không phải minh tinh, không nổi tiếng bằng Diệp Trạch, cho nên đám yêu mới chỉ xem tivi được một tuần hiển nhiên không biết gã.

Thế nhưng  Phong Sở là một người rất giỏi ăn nói, lời có vô lý đến đâu vào miệng gã cũng thành có lý tuốt, đám yêu đã gặp người lợi hại như vậy bao giờ đâu, tên nào cũng bị gã hù cho sửng sốt, trong lòng gật gù công nhận: Người này lợi hại ghê.

Phong Sở cũng không nói lung tung gì, gã thực sự có tài, nâng đỡ vô số nghệ sĩ trở thành ngôi sao nổi tiếng, gã đứng trên bục giảng, đầu tiên là tự giới thiệu bản thân, tiếp đến giới thiệu quy mô công ty, kế đó nói về thành tựu của mình, ví dụ điển hình chính là: Diệp Trạch do gã đào tạo nâng đỡ.

Ví dụ này quả thực vô cùng thuyết phục, đám yêu tức thì bội phục Phong Sở không thôi!

Dẫn dắt một lúc, Phong Sở bắt đầu đề cập tới mục đích chính: Gã tới đây để tìm kiếm người mới.

Mỗi năm PMG đều đào tạo một vài nghệ sĩ mới, bao gồm cả ca sĩ solo, thần tượng và nhóm nhạc, tóm lại mỗi năm sẽ có nhiều ca sĩ debut dưới trướng PMG.

Phong Sở bày tỏ ngoại hình của đám yêu đều rất xuất sắc, gã vô cùng thưởng thức họ, muốn lập thành một nhóm thần tượng mới, ai có tài muốn theo phái thực lực gã sẽ rất hoan nghênh, không có tài cũng không sao, ca sĩ thần tượng không yêu cầu quá khắt khe, ai có hứng thú có thể đến báo danh, gã còn viết cách thức liên lạc lên bảng đen, nói ai chưa có quyết định ngay hôm nay có thể về suy nghĩ, nghĩ kỹ tới báo danh sau cũng được.

Thực ra hầu hết những lời Phong Sở nói đám yêu đều không hiểu lắm, có quá nhiều từ ngữ chuyên môn, bọn họ chỉ biết người này muốn đào tạo một vài người trong bọn họ làm ngôi sao, hơn nữa chỉ cần lớn lên đẹp đẹp là có cơ hội rất lớn, không tài năng cũng được.

Cái khác thì không dám nói, chứ đa số yêu quái ở đây đều tự tin với vẻ ngoài của mình lắm, bọn họ có kém minh tinh trên tivi mấy đâu, rất phù hợp với điều kiện của người kia!

Yêu quái xuất sắc như Kim Thụy lại càng khỏi cần nói, y vẫn luôn thấy đáng tiếc vì vẻ ngoài xuất sắc của mình chỉ có thể uổng phí, lớn lên đẹp trai thế mà chẳng ai biết, phí chết đi được! Nếu không phải mới nãy Diệp Tiếu dặn dò, nhất định y đã báo danh luôn rồi.

Một vài yêu quái mặt mũi ổn ổn lên báo danh, các thành viên trong ban cán bộ không có động tĩnh gì, thầy giáo vừa dặn dò bọn họ, làm ban cán bộ, bọn họ không thể vỗ cái bốp luôn vào mặt thầy được, để tí nói sau.

Phong Sở cao hứng không thôi, gã mượn phòng bên cạnh để tổ chức tuyển chọn, trước khi đi gã nói với đám yêu, “Đúng rồi, đại hội Tiếu Diệp Tử sắp tiến hành tuyển chọn thí sinh, nếu các bạn có hứng thú thì có thể thử đăng ký xem sao.” Nếu may mắn thì sẽ được lên tivi.

Phong Sở không giới thiệu thêm về đại hội này nữa, vì gã cho rằng gã không cần phải giới thiệu gì, đại hội đã được tổ chức suốt sáu bảy năm, cũng không có điều kiện khắc nghiệt gì, chỉ cần thuộc độ tuổi phù hợp là có thể tham gia, không cần thể hiện tài năng, hoàn toàn dựa vào vận may, kết quả do khán giả bình chọn, nam nữ già trẻ hầu như không ai không biết, độ nổi tiếng của chương trình còn lan ra cả nước ngoài, mỗi năm chương trình cũng tổ chức biểu diễn ở nước ngoài.

Đó là cái gì? Đám yêu quái mù tịt.

Một vài yêu quái thông minh lập tức lên mạng tra, xì mát phôn quả rất hợp với bọn họ, nhiều yêu quái đã lên mạng chơi thành thạo, điện thoại là món đồ chơi bọn họ thích nhất.

Phong Sở vừa đi, các yêu quái mới báo danh cũng đi theo để phỏng vấn, Diệp Tiếu cản không được, cậu muốn đi theo nhìn chằm chặp, phòng ngừa đám yêu nói gì sai, cơ mà anh cậu còn ở đây, cậu cũng không yên tâm được, đúng là khó cả đôi bên, rõ ràng trong phòng đã lắp điều hòa mà trán cậu lại toát mồ hôi.

Diệp Trạch đương nhiên cũng nhìn ra sắc mặt Diệp Tiếu không ổn, “Tiếu Tiếu em sao vậy, có phải khó chịu ở đâu không?”

“Không sao không sao, em chỉ hơi lo cho mấy học sinh kia thôi, anh cũng hiểu đấy, bọn họ…” Diệp Tiếu chỉ chỉ đầu, ý nhắc tới khiếm khuyết não bộ của bọn họ.

Diệp Trạch thực sự không thấy đầu mấy học sinh này có vấn đề gì, anh ghé vào tai Diệp Tiếu nhỏ giọng hỏi, “Em chắc đây là trường khuyết tật chứ? Anh thấy tên trường bình thường mà, biểu hiện của các học sinh cũng không giống thiểu năng hay chậm phát triển.”

“Ừm…Hiệu trưởng nói thế, bình thường em cũng dạy bọn họ nhiều kiến thức về cuộc sống, quả thực họ hơi kém hơn người bình thường, anh nghĩ lại xem, chuyên môn của em là dạy tiểu học, bọn họ bình thường thì sao em dạy được.” Diệp Tiếu nói nghe cũng rất có lý, ai mà ngờ được các học sinh này lại là yêu quái chứ.

“Vậy sao.” Diệp Trạch tiếc hận nhìn đám yêu, rõ ràng lớn lên đều xuất sắc như thế mà lại có khiếm khuyết ở chỗ kia, thật quá đáng tiếc.

“Nếu em lo thì mình qua phòng bên cạnh xem sao.” Diệp Trạch đề nghị.

Diệp Tiếu chỉ cầu mà không được, cùng đi là tốt nhất, cậu không thể yên lòng để anh cậu một mình ở với đám học sinh này được.

Quá trình phỏng vấn không xảy ra vấn đề gì lớn, các học sinh là người chưa được đào tạo chuyên nghiệp, Phong Sở không hy vọng bọn họ có biểu hiện xuất sắc, riêng bề ngoài khí chất ổn ổn đã có giá trị rồi, nhiều ngôi sao phẫu thuật thẩm mỹ còn chưa chắc đẹp được vậy đâu, đào tạo cứ để gã lo, việc này gã làm là số zách.

Diệp Tiếu không ngừng nhìn chằm chằm các yêu quái phỏng vấn, nói thế rồi còn không nghe, đúng là làm cậu rầu thối ruột mà, cũng may ngay từ buổi đầu cậu đã sửa cách xưng hô “Yêm yêm yêm” cho bọn họ rồi đấy. May mắn làm sao, tới cuối cùng cuộc phỏng vấn không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Phong Sở chụp ảnh cho từng yêu quái, sau đó để lại thông tin kỹ càng cẩn thận, nói bọn họ chờ kết quả thông báo, cả đám yêu đều cao hứng phấn chấn.

Diệp Tiếu nghĩ thầm, mấy người đắc chí cái gì, cổng trường còn chẳng ra được, có được chọn cũng vô dụng.