Đại Học Là Gì? Inspired By A True Story

Quyển 1 - Chương 97: Trài nghiệm (Phần 1)




Qủa thực sau này nếu có bạn đại học, một ngày đẹp trời nào đó nó rủ vể quê, hay bản thân nó không rủ có điều kiện cứ đi đi. Vì sao này, nếu đã đi làm. Một chuyến đi chơi xa, có lẽ là một điều xa xỉ. Dù sau này có đi, tự đi tour hay chính bản thân đi đâu đó cũng không bằng dân bản địa dẫn đi. Dù thằng An cũng chả phải là dạng đó.

- Gần tới chưa mày? Thằng Kiệt vừa thở vừa nói, giờ đứa nào cũng mệt nhoài, xa quá mà.

- Còn 5 phút nữa vào cầu Cần Thơ, chạy qua cầu là vào thành phố rồi. Thằng An tiếp lời, giọng cu cậu cũng chả khá gì hơn.

Chạy từ sáng tới giờ đứa nào cũng mệt lử dù đã nghỉ hai chặng trên đường, có đứa đã đi xa vài lần, có đứa thì lần đầu tiên. Mấy cô nàng lúc đầu còn hăng hái nói chuyện, giờ ngồi im thin thít, Nga mắt muốn híp lại cả. Có lúc buồn ngủ chịu không được dựa vào vai thằng An ngủ ngon lành, mình chạy ngang cứ nháy mắt đá đểu. Cu cậu thì cứng cả người, thằng này là chúa nhát gái mà.

- Từ Cần Thơ chạy xuống Phong Điền còn nửa tiếng nữa đó. Thằng Vũ lên tiếng.

- Cái gì? Cu Kiên không biết từ đâu đã chạy lên tới.

- Không ghé nhà thằng An ở trong thành phố trước. Ngày mai mới về nhà ngoại nó. Thằng Kiệt nói.

- Sao ông biết hay vậy? Nhã đưa tay che miệng ngáp, nhìn về thằng An đang chạy trước dẫn đường.

- Nãy chạy song song với nó, nó nói vậy.

Xa xa cầu Cần Thơ hiện ra, lúc nãy chạy ngang Vĩnh Long nguyên đám đã băng qua cầu Mĩ Thuận, hình như nó được Úc xây thì phải, ngày xưa đọc báo thấy dân rần rần kéo nhau đi xem cầu chỉ để chụp hình vài tấm, mà lúc đó công nhận nó đẹp thật.

Giờ đây có lẽ cầu dài nhất ĐBSCL là cầu Cần Thơ, có lẽ là giai đoạn đó, chưa tính tới cầu Cao Lãnh đang thi công sau này, cũng may mắn những năm tháng đại học tôi đã đi khắp tỉnh miền tây, không hiều sao lũ bạn của tôi nhiều dân miền tây thế không biết. Tính ra số tỉnh miền tây tôi đi qua, có lẽ còn nhiều hơn tỉnh miền đông, và sau này công tác và làm nhiều việc cũng ở đây. Âu cũng là cái duyên.

10h trưa, đoàn xe chúng tôi đến giữa cầu, một cây cầu xây bằng máu. Không biết phải do sự cố sập nhịp dẫn ngày trước hay không, nhưng tôi chạy sang cầu cảm giác lành lạnh thế nào. Sau này trên bàn nhậu đám giỗ nhà ngoại thằng An, mấy ông cậu rựou vào lại kể nhiều chuyện về nó. Nhưng bây giờ phải công nhận, cầu to thật.

Kéo gas lên tới giữa cầu, làn nước phù sa đục ngầu đặc trưng miền sông nước miền tây, không nhà cao tầng, đó là nhận xét đầu tiên của tôi nhìn trên cầu. Đứng trên cầu dường như nhìn tổng quát cả một thành phố, có lẽ thành phố này cũng khá yên bình như chính cái thành phố tôi sống vậy.

Dừng giữa cầu, cho máy nghỉ. Chúng tôi tranh thủ chụp vài tấm hình, giai đoạn đó chưa có phong trào những chiếc DSLR như bây giờ, chỉ là những chiếc máy ảnh nhỏ gọn cầm tay. Nhưng thời nào cũng giống nhau, đang mệt bơ phờ nghe đến chụp ảnh các chị lại nhảy vào chí chóe diễn sâu các thứ.

Đổ dốc xuống cầu, có thề bắt đầu từ cầu vào thành phố tầm 7 8 cây hay hơn nữa tôi cũng không biết, nhưng quả thực không khí thật mát mẻ và dễ chịu. Có lẽ chuyến đi này không uổng phí.

5 chiếc xe chạy vào nội thành, đường rộng người thưa, quả thực dân cư rất ít. Sau này có dịp đi công tác ở đây, thành phố đã đổi mình, chỉ vài năm thôi tôi không còn nhận ra Cần Thơ trong chuyến đi đầu tiên của tôi ngày ấy nữa.

Theo sát thằng An, quả thực hơi lo lắng, tại cái gì cũng lạ lẫm cả. Giờ mà lạc đường chắc ăn cám chứ chẳng chơi, chạy vụt qua đại học Cần Thơ, nhìn thấy cái bảng trường nhỏ xíu, nhưng ai ngờ đi vào má ơi cái này mà là cái trường à. Bự tổ bố.

Sau tầm 15 phút, đứng trước một cửa hàng, cả đám nhìn ngơ ngác, chả hiểu mô tê.

- Vào đi, cái này là nhà ba tao cho thuê, căn dưới người ta buôn bán, còn hai tầng trên để trống.

- Đù đù, đúng nhà đại gia có khác. Thằng Kiệt nhìn dáo dát.

- Uh, cũng bự đó chứ. Thằng Kiên đặt cái ba lô xuống đất, xuống xe nó vừa đi vừa nhún, thằng này đó giờ có đi xa bao giờ đâu, đi xe 4 bánh….. 50 mấy chỗ thôi.

- Thôi dẫn vô nhà đi mày, mệt quá rồi. Mình lên tiếng, khi thấy mấy đứa con gái, ai cũng ngáp ngắn ngáp dài cả rồi, đi xa cô nào cô nấy bị kín mín, cũng may là sáng trời mát, nhưng giờ này đã 12h mất rồi, mồ hôi lấm tấm trên trán.

Thế là không ai bảo ai theo sát thằng An, thật ra thì lần đầu đi xa cũng lo lắng đủ thứ, tay xách nách mang không ai bảo ai giờ không phải là lúc thể hiện sự ga lăng lấy điểm, mấy thằng con trai hăm hở xách balô cho bạn nữ ngồi sau, riêng thằng Kiệt dù không chở ai nhưng đồ nó xách còn nhiều hơn – đổ các bạn nữ gửi.

Tầng dưới cho thuê, nên cả đám đi theo một lối đi riêng, đừng tưởng như phim, kiểu như là dù không ai ở nhưng có vẻ căn phòng luôn được quét dọn sạch sẽ, không có đâu. Dù trần nhà có vẻ sạch sẽ không cần quét dọn, nhưng mà nhà thì bụi đóng, cả bàn nữa.

- Hì hì, tụi bây thông cảm, cũng lâu rồi tao không về đây.

Hình như 3 thằng lần trước bị bắt đi phục vụ sinh nhật đều đang có ý nghĩ trong đầu, có khi nào thằng này dụ mình chạy một chuyến đường dài xuống đây bắt làm culi dọn dẹp cho nó không ta. Thằng Vũ nhìn dáo dát xung quanh không biết tìm cái gì, rồi vội vàng đi xuống phía sau, lên tiếng hỏi thằng An:

- Nhà có chổi không An, dọn lẹ lẹ rồi nghỉ.

-Uh, mỗi người mổi tay làm cho nhanh. Nhã cũng tiếp lời thằng Vũ.

- Yên tâm có ngay.

Thế là không ai bảo ai, mỗi người một tay, thằng Kiệt chạy lăng xăng đi múc nước, thằng Vũ thì lau bàn lao ghế, mấy nhỏ con gái thì quét nhà, lau bàn các thứ. Hình như ai cũng mệt dữ lắm rồi, nên không có tíu táu vừa làm vữa giỡn như bình thường, ai cũng cặm cụi làm. Nửa tiếng xong, mọi thứ cũng đâu cũng vào đấy, nhà sạch bon, không nói nhiều nữa mệt quá rồi, ngủ thôi. Không kể chi tiết chuyện đánh nhau giành nhà tắm, vì chục mạng mà có 2 nhà tắm thôi, nghĩ lại sao lúc đó không nghĩ chuyện tắm chung nhỉ.

Tiếng điều hòa rì rì, mấy thằng kia vẫn chưa có đứa nào tỉnh. Nhà rộng nhưng chúng nó bảo lười dọn, nên chỉ dọn 2 phòng ngủ nói là ngủ chung nó tình cảm, với tay lấy điện thoại 2h rồi, đói bụng thật, thôi xuống bếp lấy đồ ăn đỡ đói vậy, lúc nãy bánh trái để hết vào tủ rồi.

Mở cửa phòng bước ra ngoài thì thấy con Nhã đang đứng ở phía ngoài ban công, không biết trời nắng thế này ra ngoài đó làm gì không biết nữa, dường như nghe tiếng bước chân nó xoay lại, nhìn thấy mình cũng không nói gì rồi quay đầu lại. Bước tới đứng cạnh nó mình hỏi:

- Sao không ngủ đi, ra đây đứng làm gì vậy?

- Chắc tại lạ chỗ không ngủ được. Nói rồi nó lại im lặng.

- Phải Nhã đó không? Mình nhìn nó trân trân. Dường như cũng bất ngờ vì câu hỏi đó, nó nhìn mình khó hiểu.

- Nói gì vậy?

- Thì hỏi là phải Nhã không? Hình như cái đứa mà tui quen nó không có diễn sâu như vậy, với đi sáng giờ thấy có đứa không nói chuyện gì cả, thấy là lạ.

- Uh thì…

- Liên quan tới thằng Vũ hả?

- Sao mà ông biết?

- Ai không biết mới là lạ ấy.

- Uh thì….

- Thôi thấy lúc nào thích hợp thì nói, chứ có gì đâu.

- Nói gì vậy?

Nghe tiếng hai đứa giật mình quay lại phía sau thì thấy Nga vừa mới bước lại, nhỏ hơi nhỏ con, kiều lùn lùn tròn tròn ấy, bộ đồ ờ nhà thì rộng thùng thình, nhìn thấy vừa mắc cười vừa dễ thương.

- Có gì đâu? Mà sao không ngủ nữa đi. Nhã lên tiếng hỏi.

- Tại đói quá nên định xuống kiếm gì ăn nè. Uh lúc nãy Nga có ăn được bao nhiêu đâu, đi xa mệt quá ghé vào quán hủ tiếu ăn, nhỏ ăn được chừng nửa tô rồi buông đũa.

Nói chung từ đó tới chiều cũng không có gì hot nữa, chỉ là mệt mỏi giờ nằm tắm rửa nghỉ ngơi sau một chuyến đi chơi xa mà thôi. Sau cái lần hỏi về chuyện của thằng Vũ với Nhã vào cái ngày ấy, tưởng mọi thứ sẽ qua, nhưng ai ngờ tầm 2 tháng sau, lại có chuyện mà thôi đó là chuyện sau này, giờ đây tận hưởng đã, có lẽ chap này hơi ngắn bù vào ngày mai vậy. Những chap tới là những trải nghiệm ở Cần Thơ.

Face: https://www.facebook.com/profile.php?id=100013080046954