Đại Học Là Gì? Inspired By A True Story

Quyển 1 - Chương 63: Cơm hẻm




- Thằng Hưng nay nó chạy chiếc vespa đó mày thấy không? - Hình như nghe đâu nó trúng số đó. - Thằng đó trước hình như chạy Cub mà đúng không, nay làm gì có tiền thế. - Thằng đó giả nghèo à. - Tao nghe đồn nó hay qua nhà một bà nào cũng lớn lớn đó. Bắt đầu tụi nó xì xầm: - Chắc nó làm trai bao rồi. - Sao mày biết, để tao kể cho mày nghe… Hôm nay như mọi ngày vẫn đi lớp mà không hiểu sao tụi nó đang xì xầm thấy mình bước vào lại im bặt thế không biết, cũng chả quan tâm nhún vai đi về chỗ, ánh mắt tụi nó vẫn nhìn theo mình, và những tiếng xì xầm lại vang lên: - Thằng này nhìn sáng sủa chắc mấy bà thích. - Mày không thấy đầu năm nó đá banh trâu bò vậy, chắc đá sân nhỏ cũng ghê lắm. - Mà sao dạo này tao thấy nó thấy ghét thế, má nó không biết Hạ biết tin này chưa? - Trâm nữa chứ, để coi nay thằng này nó xử lí sao. Vì một chiếc vespa sao, mà nếu vậy cũng không đến mức này, tin này ai đồn, mà hôm nay không thấy cái đuôi như mọi ngày, không nghĩ là mọi chuyện kết thúc, có lẽ mọi thứ chỉ mới bắt đầu. Thằng An nay đã đi học lại, bữa trước nó bệnh nặng làm tốn tiền mua hết mấy kí trái cây, nguyên đám tới nhà cô giúp việc ra mở cửa, tưởng nó bệnh nặng lắm, vào muốn đạp nó mấy phát, đang cởi trần, nằm ườn ra ăn bánh uống nước rất phiêu, thấy nguyên đám vào ngóc đầu dậy, mấy nhỏ con gái nhìn trân trân, cu cậu phóng ngay vào phòng mặc áo chỉnh tề tiếp khách. - Má nó mày biết tin gì chưa? Thằng An vừa đặt cặp xuống ngồi cạnh mình lên tiếng. - Chuyện tao làm trai bao, ăn cắp, hay trúng số, hay làm bất cứ gì có tiền. Mặt nó có vẻ tiu ngỉu, hơi thất vọng vì thái độ của mình: - Thế mày định không nói gì à. Thằng Kiên và thằng Kiệt lúc nào cũng đi vào ngồi chung, hai thằng cũng định nói gì đó hình như cũng vừa biết chuyện. Mình nhìn thằng An: - Mày muốn tao đứng giữa lớp đập bàn, phủ định hay sao? Tao không quan tâm. - Nhưng ít nhất mày phải giải thích chứ. Thằng Kiệt nhìn nó lo lắng. - Tao thấy thằng Hưng làm đúng đó, nó giải thích giờ chả ai tin. Thằng Kiên cũng nói. Mình cũng gật đầu, xoa tay rồi dựa lưng vào bàn nhìn tụi bạn thân, mấy thằng này bình thường chửi nhau um sùm ấy vậy mà có chuyện cũng tình cảm phết: - Giờ càng giải thích tụi nó càng hả hê, càng được chú ý, rồi mọi thứ cũng sẽ qua thôi, với lại tao sống cuộc sống của tao cũng không quan tâm tụi nó nói gì. Mà tụi bây không tin tao đi làm trai bao hả? - Cỡ chú thì có mà cho tiền ngược lại người ta ấy. Con Nhã không biết từ lúc nào đã đứng từ phía sau lên tiếng. - Ế, anh nhan sắc thế này mà. - Vậy Hưng cũng có ý định làm hả? Trâm đứng kế bên Nhã hỏi, hình như có vẻ hơi đe dọa. - Ơ, ơ… tất nhiên là không rồi. - Uh, vậy thì được. Tự dưng Trâm nói xong câu đó, tụi nó nhìn hai đứa mình trân trân, thấy vậy Trâm cũng hơi đỏ mặt, con Nhã phì cười: - Thấy chưa, mà chắc chú mà có làm, Trâm nó cũng hỏi giá…. Bụp, con Nhã vừa nói xong, Trâm đã đánh nó môt phát vào lưng, cả đám cười rần. Nga với Nguyệt cũng đi lại: - Eh, nghe nói ông làm trai bao hả? Trời ơi hôm nay là ngày gì vậy trời, lúc này thằng Văn đi vào sau nó là thằng Bảo với thằng Khoa hai thằng vừa đeo cặp, vừa ôm hai chồng sách to tổ chảng, thằng Văn thì cầm danh sách đi vào tằng hắng lấy giọng: - Đây là tài liệu học thi môn thầy Dũng, thầy nói đợt này cho trắc nghiệm 100%. Cả lớp bắt đầu xôn xao, mừng quá thi trắc nghiệm khỏe quá, mà tao nghe đồn năm nào cha này cũng thi tự luận rồi bán đề sinh viên mà, nghe nói có năm ổng gạ tình sinh viên nữa, mày không biết đừng nói linh tinh, coi chừng đó. Vậy thì thi trắc nghiệm à, nếu thi tự luận thì chỉ cần học bài thôi, trắc ngiệm thì phải nhớ mấy cái chi tiết nhỏ, với có mấy câu phải hiểu, rồi rất nhiều dạng các thứ nói chung có thể là khó rớt tại làm hết, nhưng chắc điểm không cao. Thằng Văn bắt đầu phát tên nhận giáo trình, bình thường nó phát về tổ trưởng mà sao nay đọc tên từng đứa làm gì cho mệt thế: - Lê Bá Hùng. Tên này xong là tên mình, cũng khá trùng hợp là thằng mình gặp ở hội sách cũ, hôm nay nó vẫn mặc cái áo cũ, một cái áo có lẽ đã khá bạc màu, sau này nó kể cái áo đó mẹ nó may cho từ năm lớp 10, áo trắng dành đi học. Nó đi lên nhận sách xong đi về chỗ, cảm thấy bóng lưng nó khá lẻ loi. - Nguyễn Thanh Hưng, à không phải gọi là Hưng bao chứ. Dạo này nghe đâu mày mới lên đời hả? Chuyện thằng Văn ghét mình cả thế giới đều biết, nên nó cũng chả e dè gì. Nghe tin đó xong lớp lại bắt đầu xôn xao, những lời nói khó nghe vang lên, lúc mình đi lên dường như cảm thấy cả lớp yên lặng nhìn theo, cảm giác như tài tử chắc không giống, cầm cuốn sách: - Cảm ơn, dạo này tao bán cá viên nên có tiền. Rảnh nhớ ủng hộ, không đau bụng đâu. Từ lúc sau chuyện cá viên gần như trong lớp ai cũng mặc định thằng Văn có vấn đề, dù cô dặn Nguyệt không được nói ra, nhưng trong một lớp đâu phải chỉ mỗi nhỏ Nguyệt biết chuyện. - Mày có bằng chứng không mà nói. - Mày có bằng chứng không mà nói tao. Mình lặp lại câu nói của nó rồi đi xuống, đi ngang Nguyệt đưa ngón cái lên với mình. Ngày hôm đó thật sự học không vào chỉ muốn chuông cửa vang lên để về nhà, nói bình tĩnh vậy thôi nhưng thực sự họa vô đơn chí, tự dưng đâu ra tin đồn thế này, vừa tra khóa vào chiếc xe thì nghe tiếng ai vỗ tay lên yên, xoay lại nhìn thì thấy Hạ hôm nay thắt tóc, vòng lại phía sau nhìn khá là gọn gàng, nếu nói khuôn mặt của cô nàng đẹp nhất là cái gì mình sẽ nói đó là đôi môi, đôi môi mỏng nhưng đầy, hình như môi đỏ tự nhiên vì thấy hình như chỉ thoa nhẹ một lớp son bóng thôi, cánh môi khẽ hấp háy…làm cho người ta cảm tưởng chỉ cần chạm nhẹ thôi đã thấy ngọt ngào, tự dưng trong đầu lại có suy nghĩ so sánh với Tâm, Trâm… một ý nghĩ thật điên khùng. - Nay xe mới nha, có tiền vậy mà quỵt café. - Uả, có quỵt hồi nào, có ai điện đi đâu. - Con trai ai lại để con gái chủ động, mà Hạ không đủ đẹp hả? Nói rồi nhỏ khẽ lúc lắc cái đầu nhìn lại toàn bộ thân thể mình, nhìn tới đâu thì mình nhìn theo tới đó, lúc đó nhìn lên thì khẽ cười. - Chắc đó không phải lí do rồi. Mình cũng nhận ra ánh mắt của mình có vẻ không đúng nên cũng nhìn nhỏ nói: - Thì ai biết đâu, không đòi nên không nhớ. - À vậy thì tối nay trả nợ đi. Lấy điện thoại ra xem giờ, giờ khoảng 5h15 rồi, tắm rửa thay đồ 7h đi là đẹp: - Ok, vậy 7h mình đi uống café hén. Hạ lắc đầu, nói giọng dứt khoát, nhỏ nhìn mình cười,thề là thằng nào nhìn thấy nụ cười đó mà nỡ lòng nào từ chối: - Giờ đi luôn đi, ăn cơm xong rồi đi uống nước. - Trời tốn tiền hai chầu à. Mình giả bộ ỉu xìu cho nhỏ thấy. - Đâu có Hưng đãi nước thôi, Hạ bao Hưng ăn cơm, Hạ biết chỗ này ngon lắm. - Thôi ai lại để con gái trả bao giờ, kì lắm. Nhỏ cũng gật đầu, hình như cũng thấy câu trả lời của mình quá hợp lí, mà không biết mình có bị lừa không nữa, má thằng keo kiệt bao gái đẹp mà mày cũng nghĩ nó lừa mày, mày có gì mà lừa, má thằng kia im mồm, tao đẹp trai người ta còn đồn tao làm trai bao đó. Oẹ ọe. - Uả mà Hạ có mũ không? Bỏ ba lô xuống lục lục, xong lấy ra cái mũ vespa, giống y chang cái mũ của mình, chỉ khác màu thôi, bình thường thím nào mua xe đều được tặng nón vespa hết mà, bà chị của mình thì khoái cái mũ đó thôi rồi, cũng không nói gì nhiều chỉ suy nghĩ nhỏ này bắt mình trả nợ có đầu tư thật. Tất nhiên là một thằng đang nổi tiếng với scandal rúng động không biết có tới showbiz không, nhưng ít nhất là 2 lớp tụi nó thấy mình chở Hạ bắt đầu xì xầm, nói chung chắc chưa ai chết vì nước bọt, nhưng nước bọt lại khá dơ, mình là thằng chả sợ dơ, nên mặc kệ người ta nói. Hạ nói dẫn mình lại quán quen, mà mình thề chạy từ đầu thành phố đến cuối thành thị, chưa tới nữa, sau thì em nó cười hì hì, bảo quên rồi, sau nói cho xuống đi bộ mặt mới xụ xuống, chỉ chỗ cho mình vòng lại, và hôm đó Hạ là người đầu tiên….. ngồi trên chiếc xe. Hạ ngồi sau cái mùi thơm con gái theo gió lại thoang thoảng bay lên, như mấy chap trước các bác biết đó mình có thói quen ngửi mùi, không phải bệnh hoạn gì đâu, nhưng mũi mình khá nhạy cảm, một mùi thơm nồng nàn nhưng mát, một chai nước hoa khi dùng trên mỗi người lại cho ta một mùi khác nhau, Hạ cũng thế, nhưng đó là một mùi quá đỗi thân quen… Những tưởng sẽ là một quán sang trọng, hay đại loại là quán to to nổi tiếng, sau khi vòng vèo quẹo đến 2 3 lần trong hẻm mình đậu xe trước quán cơm tấm, quán khá nhỏ vì nằm trong hẻm, chỉ tầm 4 5 bàn gì đó, một cô tầm 50 mấy tuổi và một thằng nhóc tầm 10 11 tuổi gì ấy, đang phụ bưng ra chắc hai mẹ con. Hạ nhanh nhảu ngồi xuống, lấy thêm cái ghế để cặp, mấy cu cậu đang ngồi ăn thì nhìn không chớp mắt, bản năng thôi gặp gái không nhìn là không được, thấy mình nhìn dáo dát xung quanh thì Hạ mới lên tiếng: - Sao ăn mấy chỗ này không quen hả? - Có đâu, sinh viên nghèo toàn ăn mấy chỗ này thôi. Mà sao Hạ biết chỗ này vậy. - Hai anh chị ăn gì ạ. Thằng nhóc đi lại, nhìn nó từ trên xuống dưới, một thằng nhóc khá bình thường, nhưng toát ra một vẻ lanh lợi, chắc tại vì hằng ngày ra đây buôn bán giúp mẹ nó. - Cho 2 dĩa đầy đủ như cũ nhe em. Thấy nó quay đi mình hỏi nhỏ: - Sao Hạ biết chỗ này, tuốt trong hẻm đây luôn mà. Hạ với tay lau muỗng và rĩa, vừa lau vừa nói: - Có hôm Hạ đi về trễ, thấy thằng nhóc này phụ mẹ đẩy cái xe, thấy tội tội nên bữa sau lùng cho ra quán. - Vậy thôi? Nhỏ cũng gật đầu, đặt cái muỗng mới lau xuống, rồi nói tiếp, lúc đó không hiểu sao thấy ánh mắt nhỏ sáng rực: - Mà ăn một lần thấy nghiện vị cơm ở đây, ăn thử đi rồi Hưng biết. Buổi tối đó là 2 dĩa cơm, hai con người xa lạ, đúng như nhỏ nói thật, vị cơm thật ngon, hay chỉ vì ngon vì câu chuyện hơi tầm phào và dở hơi của nhỏ nhỉ, cũng chả quan trọng. - Mà Hưng có chơi game không? - Lâu rồi cũng không chơi, mà Hạ có chơi hả? - Đâu có gì, tại á thấy con trai ai mà không chơi game, Hạ ghét nhất mấy thằng con trai chơi game. Uống ngụm trà, mình có sở thích là nhai nước đá, dù trời lạnh uống xong vẫn không bỏ được thói quen đó, may trời là răng mình cũng còn tốt, nhỏ chỉ chăm chú nhìn mình, không nói gì cả, cả hai yên lặng, như một lần nữa cảm giác thân quen lạ lẫm lại ùa về, như khẳng định thêm một lần nữa… Hai đứa mình đã gặp nhau ở đâu vậy Hạ ơi? Tối đó không biết Hạ đi đâu để uống nước, một ý nghĩ khá điên khùng mà mình cũng phải gật đầu: - Hưng thấy quán sinh tố kia không? Mình nhìn theo tay nhỏ. - Uh, Hạ muốn uống hả? - Thôi đông lắm, ý là mua hai li sinh tố đi, rồi Hưng chở Hạ vòng vòng, vừa chạy vừa nói chuyện. - Trời sinh viên nghèo mà không có tiền đổ xăng đâu. - Xì đồ keo kiệt, chạy đi hồi trả cho 20 ngàn xe ôm. Hì. Thế là tối đó một người lạ nhưng mà quen đó là câu nói mà lúc Hạ đưa cho mình hộp cơm trưa mình vẫn nhớ, lại thong dong bát phố, không biết rằng… - Dạ em thấy nó chở nhỏ nào đó. - Đúng mặt nó không? - Dạ, đúng bản số xe rồi. - Làm đi. Một con ex độ lao lên, thằng ngồi sau thọt tay vào balô móc ra… Hạ vô tình quay đầu về phía sau… Hét lên…. AAAA. HẾT CHƯƠNG.