Đại Học Là Gì? Inspired By A True Story

Quyển 1 - Chương 46: Sách cũ




Sáng giờ mới rãnh trả chap như đã hứa. hì

Mới dẫn bé Ngọc và Thy vào cổng xa xa mấy thằng trong lớp nhao nhao lên, thằng Kiên chạy lại:

- Ai đây mày?

Mình chưa kịp nói gì thì bé Ngọc vội khoác tay mình nói:

- Dạ em là bạn gái anh Hưng. 

- Đù thằng này trâu già gặm cỏ non à. Thằng Kiệt nói.

- Thằng này xấu chết bà, bỏ nó đi em ơi. Thằng An đá đểu.

Mấy thằng sau cũng nhoi nhoi và bắt đầu để ý nhỏ Thy, mình cũng lười giải thích đi thẳng tới quầy đồ ăn của lớp, thấy mình tới Trâm cười rạng rỡ, đột nhiên mình nghe tiếng thét:

- A a, cái chị đẹp đẹp bữa gặp trong siêu thị nè.

Trâm hình như cũng đang suy nghĩ gì đó, hình như vừa nhớ ra cái gì đó, khẽ gật đầu với bé Ngọc:

- Em là em anh Hưng phải không? Lần chị mất tiền có em nữa mà.

- Dạ đúng rồi chị.

Thấy Trâm đang chiên cá, nhỏ Thy chạy lại hỏi:

- Chị ơi chị chiên gì vậy chị.

- Chị làm cá ba sa tẩm bột chiên ấy mà, hai đứa lại đây hết đi chị chỉ cho.

Hình như chỉ đợi có thế hai đứa nó tót chạy lại đứng kế bên Trâm, định quay qua kiếm mấy thằng khốn nạn kia thì thấy chúng nó đã bao vây mình lại:

- Thằng khốn có em gái mà giấu. Thằng An nói.

- Mày nói chuyện với bạn kì thế An, nói chuyện đàng hoàng coi. Cho tao xin info em áo xanh đi đại ca. Thằng Kiên vừa nói vừa chỉ bé Thy.

- Anh rể… Thằng Kiệt ôm cứng ngắt mình. Cho em xin số bé áo hồng đi.

- Tụi bây tha cho tụi nó đi mới lớp 11 đó. Nhưng nói xong câu đó tụi nó nhìn mình bằng ánh mắt kiểu, có chết cũng không tha, năn nỉ ỉ ôi hồi mình phán câu.

- Có bản lĩnh thì tự xin đi ai đâu mà cho khơi khơi.

Nói xong câu đó chúng trở mặt ngay, thằng Kiệt đá đít mình cái bỏ đi:

- Cóc thèm.

Mình cũng chả thèm phân bua với cái lũ này làm gì cho mệt xác, quay qua thì thấy Ngọc đang đút cho con Thy miếng cá, ăn xong hai đứa nó gật gù khen ngon, cười tít cả mắt:

- Trả tiền chưa mà ăn khí thế vậy hai đứa.

- Anh keo kiệt thế, chị cho tụi em mà. Con Thy nói.

- Uh, hai con bé dễ thương quá chừng luôn Hưng.

Nhầm rồi nhầm rồi Trâm ơi tụi nó vẫn chưa lộ bản chất thật ra đó, mấy chị em nhà này cũng tíu tít nói chuyện hồi thế là dắt nhau đi xem hội sách mình cũng đi luôn, sáng giờ cũng chưa đi nữa, mà sao sáng giờ thằng Văn hiền ghê ta, lo phục vụ chạy tới chạy lui, giờ nó vẫn còn làm, nếu mà mày biết được nó đang nghĩ gì thì mày lầm chết con ạ, giờ đầu nó chỉ nghĩ tiền tiền thôi.

Nói chung là đi hội sách có bán cả sách cũ và sách mới, cũng giống cái nhà sách mình hay đi gần bờ hồ nhưng mà thu nhỏ hơn thôi, nhưng mà cái mình quan tâm là chỗ bán sách cũ, mấy bác á em nói thiệt, sau này có tiki mua sách nó rẻ hơn tẹo, chứ em thật sự thích lắm em mới bỏ tiền ra mua sách mới, hoặc là sách cũ không có, cảm giác lùng trong đống sách ra cuốn mình thích ấy, nó vui lắm, với lâu lâu vô tình lục lục lại vớ được mấy quyền hay cực mà đã ngừng tái bản, đôi lúc là vài dòng tâm trạng của mấy thím sau khi đọc, có cái cười đau cả bụng, nói chung là thím nào khoái đọc sách mà chưa đi tiệm sách cũ đi một lần đi, giá rẻ bất ngờ luôn.

Mình giờ cũng đang tung tăng lựa lựa, thấy cuốn giáo trình năm nay, loại cũ năm rồi, bán khá rẻ đó chứ, cầm lên lật tới lật lui xem, chứ thật ra đầu năm đã đăng kí mua nguyên bộ mới rồi thì thấy một thằng con trai, cao cỡ mình, mặc đồ nếu như kiểu con Nhã hay gọi mình là hai lúa thì thằng này chắc giống hơn một tẹo, nhưng mà nhìn ánh mắt của nó, ánh mắt rất sáng, sáng và kiên định.

- Bạn.. bạn có thể nhường cuốn sách này cho mình được không?

- Bạn học *** hả?

- Uh đúng rồi, nên mình mới cần.

Tự dưng nhớ lại mặt thằng này quen quen hình như chung lớp, nhưng nó cực ít nói hay ngồi bàn đầu thì phải, nói chung là cũng không có ý định mua nên mình đưa nó:

- Nè bạn.

- Uh, mình cảm ơn, nó khẽ gật đầu với mình.

Không hiểu sao tự dưng mình lại khẽ thở dài như vậy, là sinh viên nếu may mắn bạn khá giả không lo chuyện cơm áo gạo tiền, cảm thấy mình hạnh phúc hơn rất rất rất nhiều con người.

Quay sang thấy 3 cô nàng đang tung tăng tíu tít, mình cũng khẽ lắc đầu, con gái cũng dễ thân nhau thật đấy nhỉ, mà cũng tại bé Ngọc với Thy kiểu năng động vui tính:

- Anh anh, em rủ chị Trâm lúc nào rãnh qua phòng anh nấu cơm rủ em qua nè.

- Sặc phòng anh hay phòng em mà tự tiện vậy.

- Bộ anh không muốn chị qua hả. Bé Thy hỏi vặn lại.

Đúng tiến thoái lưỡng nan, xác nhận không được, phủ định cũng không xong, thấy mình lưỡng lự, hình như Trâm cũng thoáng buồn thì bé Ngọc nói:

- Chắc ổng sợ chị qua thấy cái ổ heo hôi rình của ổng chứ gì.

- Eh con kia, nói gì đó hả, tin đập phát chết luôn không.

- Hì, có chị đây em không sợ, Nói rồi nó núp sau lưng Trâm, mình cũng đùa theo cho qua chuyện, khẽ kí đầu nó một cái.

Nói chung đi mình cũng mua được vài thứ linh tinh lặt vặt thôi, bé Ngọc nó toàn cầm lên đặt xuống nên chẳng mua gì, thấy Trâm và bé Thy đi trước bé Ngọc đi sát mình nói:

- Anh có thích chị Trâm không?

Mình khẽ nhìn nó nheo mắt nói:

- Anh với Trâm là bạn thôi, em hỏi gì kì vậy.

- Nhưng em biết chị Trâm thích anh đó, anh coi chừng em méc bạn gái anh cho xem. Nói rồi nó cười gian hết mức rồi chạy đi. Mình cũng khẽ lắc đầu, mà tính ra ấy, có nhiều tín hiệu thật, nhưng mà… có lẽ mọi thứ chỉ nên dừng lại ở đây, tình bạn. Tối đó một chuyện động trời xảy ra, trong khi ngày mai là 7h đá banh.

Kiên is calling

- Mày ăn cá viên chiên có sao không Hưng, tao đau bụng quá, đi 2 3 lần rồi không biết mai đá nổi không.

Khoa nhắn tin.

- Tao mệt trong người, muốn ói trưa giờ, mày có sao không?

Long is calling:

- Bà nội nó, sao tao khó chịu trong người quá mày, ói chiều giờ, mày ăn giống tao mày có bị gì không vậy?

Kiệt is calling:

- Mẹ bà nó, tao uống thuốc rồi mà không hết, mai mà tao không đi mày biết tao hi sinh rồi nhé. Toẹt toẹt á á, quăng điện thoại nghe tiếng nó chạy thục mạng.

Tối đó mấy thằng đội bóng nhắn tin liên tục, trên facebook lớp cũng có một stt hỏi lớp có ai bị đau bụng không thế là cơ số cm xuất hiện kiểu điểm danh:

- Tao

- Giống thằng trên.

- Tao đang trong WC post cái cm này.

- Thằng *** chịu hết nổi đi viện rồi.

- Tao ói quá chừng luôn.

Tình hình là mấy lớp khác cũng có thành viên bị, nếu để ý kĩ là những người ăn cá viên chiên bán từ buổi chiều khi lứa cá đầu được chiên hết, ai đọc truyện nhớ thì chắc hiểu nguyên nhân, còn lúc đó chả đứa nào biết chỉ nghi ngờ thôi, nhưng mà chuyện đó để lại một hệ quả hết sức là to lớn, à mà các thím chắc đang thắc mắc em có bị không, cũng may là em không hảo món đó nên không ăn, thoát được một kiếp, nhưng rồi….

Sáng hôm đó đội banh còn đúng 5 đứa, mình và 4 thằng nữa vừa mới được tuyển từ đội cổ vũ, thiếu người mình hốt vào đá luôn, và tất nhiên là một cánh én không thể làm nên mùa xuân mình không phải siêu nhân hay anh hùng trong truyền thuyết mấy bác hay đọc, trận đó em bị cho ăn hành ngập mặt, dù cũng cố gắng ghi một trái từ sút xa, quả thực không cam lòng, từ ngựa ô của giải, thành ngựa chứng… mà chứng ở đây là chứng đau bụng.

Ngày sau đó, cuối cùng cũng có nghi ngờ và rút ngắn danh sách các lớp liên quan, chiều hôm sau tụi nó cũng khỏe lại, cô phụ trách triệu tập lớp lại…. sóng gió cũng nổi lên từ đây.