Đại Học Là Gì? Inspired By A True Story

Quyển 1 - Chương 41: Nồi lẩu




Đổi gió tí nhé các bác, đầu tiên em sẽ kể về ba thằng bạn, trong nhóm bạn thân nhất của em, những thằng sau sẽ từ từ xuất hiện nhóm em có 5 thằng chơi cực thân với nhau thời đại học, tính em cũng thuộc dạng vui vẻ thoải mái nên nói chung là chơi được với khá nhiều đứa nữa, nên mối quan hệ hơi bị nhiều và rối rắm, đôi lúc do văn em viết  em hiểu hết chuyện đó nên cảm thấy dễ hiểu, còn các bác chưa biết thấy nhiều nhân vật quá nên rối, nhất là mấy chap đá banh, từ từ truyện còn dài, mỗi đứa bạn đều có một kỉ niệm đáng nhớ, em sẽ cố gắng khắc họa một cách rõ nét nhất nhé các bác.

Thằng An giới thiệu sơ nhà bố gốc Bắc, sinh và lớn lên tại miền Nam, nói chung thằng này á, ngoài nói chuyện khinh người ra, nhà giàu lắm, ba nó kinh doanh công ty xuất nhập khẩu, nói chung ai không biết tính thì thấy nó khó chịu, chứ thật ra nó tốt và chơi rất được, điều đặc biệt nhà giàu, vui tính nhưng ngần ấy ăn em ấy vẫn chưa có bạn gái, không hư cấu nhé.

Thằng Kiên nhà ba mẹ là công chức nhà nước ba là hiệu trưởng, mẹ hiệu phó, có một nhỏ em nữa, tính thằng này là chúa ăn thua, nhưng nói chung cũng được cái nhiệt tình, đôi lúc nó nói chuyện không biết kiên nể ai, cũng kiểu khinh khỉnh giống thằng An, nhưng cách nói chuyện suy nghĩ hơi ngây thơ chút. Tiểu sử tình cảm nó được con ghệ lớp 8, nói chung nghe nó kể tình cảm cũng khá củ chuối, sau này lên đại học nó có quen nhỏ nữa.

Thằng Kiệt đã vào nhóm bạn thân, tính tình vui vẻ cực kì dễ chịu, nhưng biết nó thì suy nghĩ của nó không đơn giản, chọc nó bực lên thì vô cùng cọc tính, khá là chịu ăn chơi, trải đời khá nhiều, gia đình thuộc hàng khá giả, chịu chi và cách nói chuyện của cu cậu gái khá khoái, nên dù cu cậu không được đẹp trai lắm như bù lại ăn chơi nên cua gái ầm ầm, đổi tài liên tục.

6h đang ngồi đọc sách, lâu lâu lôi mấy cuốn harry potter ra đọc, có cuốn đọc muốn nát vẫn đọc, nhất là khúc cuối cùng cuốn bảy, nhớ chi tiết trận đánh đó luôn, tại coi tới coi lui quá chừng rồi, thì điện thoại rung báo tin nhắn:

- Rãnh không chiều đi ăn nè, rủ mấy thằng kia luôn.

- Ok, để tao điện thoại.

Mấy cu này được cái dễ tính, khoái ăn uống lắm, điện hú phát là đi ngay không suy nghĩ, thằng An thì có cái tính lạ ít khi chịu đi ăn một mình nên là cứ kiếm cớ rủ này rủ kia đi ăn, thế là hội nghị bàn tròn được lập ra giải quyết cái vấn đề muôn thưở:

- Ăn cái gì đây bây? Thằng An mở lời.

4 thằng đang đứng trước cổng trường bình thường hay đứng dưới đó, mà bình thường thấy tụi học sinh cũng đứng đó tụ tập nhiều lắm:

- Ăn cái gì ngon nhiều mà rẻ ấy. Thằng Kiệt nói.

- Về úp mì mà ăn. Thằng Kiên chen vào.

- Úp mì đâu có ngon đâu cha. Kiệt nó vặn vặn tay đáp lại.

- Thôi thôi quyết đoán đi, à cái quán mà bữa tụi mình ăn khi đá banh ăn được đó, nhiều mà rẻ nữa. Mình đáp lời tụi nó.

Thế là 4 thằng xúm xít lại kéo nhau đi ra quán, nói chung năm nhất 4 thằng hiền lắm, vào quán nhậu thì toàn kêu trà đá ăn lẩu lành mạnh, tới mấy năm cuối thì trời ơi bét nhè cả ra, đi đâu cũng uống, mà uống chơi thôi không có xỉn nhe, bữa nào điên lắm mới xỉn. Thế là gọi combo kinh điển, 1 lẩu, 1 món xào, 2 nướng, ăn tù tì tù tì ngồi nói chuyện.

- Mày với con Trâm sao rồi? Thằng An vừa bẻ mì vào nồi nói. Hai thằng kia cũng ngồi hóng.

- Tao với nó bạn bè bình thường thôi mà.

- Uh rất bình thường luôn, kiểu trong sáng phang nhau trong tối ấy hả. Thằng Kiên vừa đậy nắp nồi lẩu nói.

- Mày đừng có điên tao có bạn gái rồi, Trâm cũng có bạn trai rồi.

- Thôi thôi, mày thì không sao nhưng mà con Trâm cũng mới quen chưa có sâu đậm gì đâu.

- Sao mày biết vậy Kiên? Thằng Kiệt đang đưa tay lên núm cao su của nắp lẩu xem cái nồi sôi chưa nói.

- Thì con Nguyệt nói với tao, hai đứa đó đầu năm cũng có nói chuyện chút với nhau.

- Mà công nhận không phải nói chứ sao tụi mình xui quá bây. Thế là 4 thằng thở dài.

- Thôi tụi bây cứ đứng núi này trong núi nọ.

Chưa kịp phân bua câu nào thì chúng nó đã vội đồng thanh:

- Mà mày thấy không đúng sao.

- Uh tao cũng thấy vậy. Thế là cả đám lại cười rần lên.

4 thằng đi ăn cứ bàn luận nhan sắc con gái và so sánh nhan sắc hai lớp mới ghê.

- Lớp mình tính ra chỉ có mấy em coi được thôi mà thằng Hưng hốt mất em đẹp nhất rồi nên chúng nó ghét là phải. hehe. Thằng Kiên đá đểu.

 

- Bên lớp B1 có nhỏ Hạ hot quá mày, chân dài mặt xinh đúng mẫu của tao. Thằng Kiệt nói.

- Hình như mẫu của mày giống hơi bị nhiều thằng đó. An bỏ mì vào chén của nó nói.

- Thì thằng nào cũng thích nhỏ đó, mà á còn nhiều đứa dễ thương lắm, kể hoài không hết. Thằng Kiên cũng chen vào ra chiều tiếc nuối lắm.

- Mả đó giờ mày chưa quen bạn gái luôn hả An.

- Mày chơi với nó mấy nay mày không thấy nó nhát gái quá chừng hả? Mình nói, mà công nhận thằng này bình thường ấy đi chơi chửi lộn như chó, mà gặp gái nín khe, ngại ngại mà kiểu lịch sự vãi ra, haha.

- Đó giờ mày có thích ai chưa An? Thằng Kiệt thấy thế cũng tò mò.

- Người mà không lẽ không biết thích ai mày, tao không biết sao nữa, chắc duyên phận chưa tới.

- Mảy ở đó mà quay tay tới cuối đời đợi nó tới đi, mày phải đi tìm biết chưa. Thằng Kiên đâm tiếp.

Tranh thủ bỏ rau vào nồi lẩu, không phải kiểu ngoan hiền thục nữ bỏ từng cọng đâu, lũ này như heo ấy, cầm nguyên bó rau muống, bẻ bặt bặt, kiểu như là nhỏ dễ dễ ăn thôi, xong mình nói:

- Làm như mày hay lắm ấy, tao nghe con Nguyệt nói mày quen nhỏ nào năm lớp 10, được tháng rồi chia tay này.

- Hehe, dù gì nó cũng đỡ hơn thằng An.

- Thôi lên đồ nướng đi mấy cha. Thằng Kiệt ăn xong chén mì của nó kêu lên.

Công nhận đồ nướng đây ăn ngon thật, ướp rất vừa miệng, bỏ lên miếng thịt nướng vàng ươm thơm phức thằng nào thằng nấy rõ dãi.

- Eh bữa nào xuống quê mày chơi Hưng. Thằng Kiên đề nghị.

- Quê tao có gì đâu mà chơi. Quê tao nghèo lắm, Vừa nói mình vừa liếc thằng An.

Biết bị nhắc lại cái vụ đụng xe nó nói:

- Mà tụi bây đó giờ cũng chưa đi vô nhà tao bao giờ phải không? Sắp tới sinh nhật em gái tao nè, đi luôn.

- Sinh nhật em gái mày mà mời tụi tao đi chi, mà em mày đẹp không, đẹp tao mới đi. Thằng Kiên nói với bộ mặt gian tà nhất có thể.

- Thế tụi bây thấy tao đẹp không? Cu cậu vừa nói vừa vuốt tóc.

- Thôi tao ở nhà không đi đâu bây ơi, cái gen di truyền là nó khó thay đổi lắm. Mình nói.

- Ờ đi ăn free không chịu thì miễn bàn nhé. Nó nghiến răng.

- Âý ấy đùa thôi, chứ tao thấy mày đẹp vl ấy. Thằng Kiên chen vào.

Nói chuyện chém gió một hồi cũng ăn xong các món no căng cả bụng, mình đề xuất:

- Đi ăn chè thái tráng miệng đi bây, tao biết quán này ngon lắm.

Thế là cả lũ kéo đi, đó là tình bạn đơn giản của chúng tôi, những thằng con trai xa quê, có đứa xa nhà lần đầu, có đứa đã xa nhà từ sớm, hay cũng có thằng quê tại nơi đây. Người ta hay nói rằng tình bạn đại học có lẽ nó không còn trong sáng như tình bạn cấp 3, có lẽ một phần, nhưng đây là năm 1 chúng tôi vừa xa mái trường cấp 3, để khoảng thời gian dài như vậy cho đến những năm cuối cấp chúng tôi vẫn tin rằng, tình bạn của chúng tôi là tình bạn nhiệt thành và không vụ lợi, nhưng chúng nó hay bảo phải gây dựng niềm tin với tụi bây mượn 10 ngàn 1 triệu phải trả sau này còn mượn được 1 tỉ giật luôn. Ai đã xa quê đều có những người bạn như thế này phải không, dù mỗi đứa có thể tính tình khác xa nhau, nhưng chơi với nhau lại thành một thể gắn kết và keo sơn, thật may mắn rằng những năm tháng đó, tôi có những người bạn thật tuyệt vời ở bên cạnh, à mà còn có em nữa chứ…