Đại Học Là Gì? Inspired By A True Story

Quyển 1 - Chương 28: Lá thư




Mấy chap này em viết vội chưa edit còn thô mấy thím thông cảm nha. 

1 tuần cũng trôi qua khá êm đềm, sáng đi học, không học buổi trưa thì làm này làm kia, đi nhà sách, café với tụi thằng An và Kiên, tối đi học lái xe, về lại nói chuyện với em, mà nay lại thêm cái nhiệm vụ là dạy cho hai con bé học Sinh nữa, mới 11 mà:

- Hai đứa tính thi khối B hết hả?

- Dạ đúng rồi anh, hai đứa tính thi vào trường của anh hết. Con bé Thy nhìn mình nói.

- Trước khi dạy anh nói, chơi ra chơi, học ra học, lúc dạy anh khó lắm đó biết chưa, ráng nghiêm túc mà học, anh cũng không áp lực mấy đứa, môn Sinh trong 3 môn là môn dễ lấy điểm nhất, điểm cao kéo mấy môn kia lên nữa, rồi lấy sách ra đi.

Hai đứa nó tỉnh như ruồi, lấy sách sinh 11 ra, mình vỗ vỗ trán mấy cái, quên dặn hai đứa nó rồi.

- Anh quên dặn hai đứa đem sách 12, kiến thức thi chủ yếu năm cuối thôi, mà thôi cũng không cần, lí thuyết năm sau học, anh sẽ dạy mấy em làm bài tập, mà trước khi dạy, anh hướng dẫn lí thuyết trước. Nói chung cũng dạy mấy em nó mấy cái công thức bên AND, ARN cho tụi nó học thuộc cái, tại học này kiểu như toán thay công thức thôi.

Nay dạy nhà bé Ngọc, nó mặc bộ đồ hồng, hello kitty, lúc làm nhìn nó cặm cụi, lâu lâu lại cắn bút, thấy dễ thương ghê, còn bé Thy thì nhìn bài, lâu lâu lại gãi đầu, khi làm ra thì nó lại à lên một cái, chán cũng không có gì làm thế là nhìn quanh quất phòng bé Ngọc, phòng thiết kế nhìn gọn gàng thật, chú lót sàn gỗ, tủ đồ thì thấy 2 3 tủ, với một tủ giày, với thấy một cái gương lớn ơi là lớn, chán quá thì đi lại cái kệ sách của em nó, nhỏ này cũng chăm đọc thật đấy, nhưng đọc toàn truyện tranh thôi, có đủ bộ hết, conan, đôremon, thần đồng đất việt, bla bla.

Mà đâu ra cuốn sách dày dày cũ cũ, cầm lên đọc thì thấy trang sách ố vàng, loan lỗ những giọt nước, nhìn chắc là ai đọc rồi khóc rồi, chắc truyện hay lắm hay sao, đọc thử thì thấy là tổng hợp những bài học, những câu chuyện đạo đức thôi, hay là… đúng như mình nghĩ không, lật lật hết cả cuốn sách, thấy kẹp giữa là một tấm hình, người phụ nữ khoảng 30, đang quì xuống lau nước mắt cho một đứa nhỏ, cái răng khểnh đó không lẫn vào đâu được, dưới kẹp tờ giấy là một bức thư:

Gửi con gái của mẹ.

Lúc con đọc những dòng này…

Nghe tiếng cạch - tiếng đặt bút xuống, bé Ngọc nói:

- Yeah, xong rồi anh, anh ra là phải có thưởng cho em đó nghe, tiếng bước chân của nó chạy lại gần mình, vội bỏ cuốn sách và bức hình lại chỗ cũ, xoay qua nói nó:

- Làm đúng không đó, làm ẩu đi thì biết anh.

- Xì, anh lại mà coi.

Mà công nhận hai con bé này cũng thông minh, áp dụng công thức làm ra đáp án đúng hết luôn, mà có một bài hai đứa nó làm sai, mình mừng như bắt được vàng:

- Đây đây, làm sai rồi nhé hai cô nương.

- Uả, em áp dụng đúng theo công thức mà anh, sao mà sai được. Nhỏ Thy nhìn mình hỏi.

- Bài này em phải đọc kĩ đề, đây này em phải…. nói chung là tại hai em chưa học lí thuyết, với mấy bài này cũng dễ.

- Xì, làm hết anh không khen hai đứa em thì thôi chứ. Mà anh nay mình nghĩ sớm đi ăn kem đi anh.

- Thôi mới học có 1 tiếng mà, đi gì mà đi.

- Thôi đi đi mà anh, nay hai em cũng đâu có sách đâu mà học, với lại anh thưởng cho hai đứa em đi. Nhỏ Ngọc vừa nói vừa cầm tay áo mình lắc lắc, thấy vậy con bé Thy cũng bắt chước, đứa lắc một bên.

- Đi đi mà anh.

- Rồi thôi được rồi hai cô nương, buông anh ra rách áo bây giờ.

- Yeah, xong rồi bé Ngọc lật đật chạy đi thay đồ, mà xuống thì không tống 3 được, thế là em chạy xe đạp điện chở bé Ngọc, bé Thy chạy xe của nó chạy theo, mà nay hai đứa đều mặc quần jean ngắn, áo thun đen, chắc bé Ngọc thấy con Thy bận, nên thay ra cho giống luôn, giờ này 8h30 rồi, trời hè nên mát, ăn kem đúng bài, nhỏ Thy vừa nút muỗng vừa nhìn mình chằm chằm, mình giả vờ vuốt vuốt tóc lại nhìn nó hỏi:

- Trả tiền?

- Tiền gì anh? Nó mở to mắt ra nhìn mình.

- Tiền nhan sắc, nãy giờ nhìn muốn mòn mặt anh rồi. Ngọc ngồi kế bên nó cười hí hí ra chiều khoái trá lắm vậy.

- Èo, em đang đánh giá lại anh, tại lúc đám giỗ nhà con Ngọc xong về ba em khen anh, nói anh bản lĩnh, nhìn anh em thấy ngố ngố chứ không giống ba em nói.

- Haha, lần này con Ngọc cười lớn luôn, làm mấy con bé kế bên nhìn nhìn qua. Mình đưa tay bụm miệng nó, nó cắn phát luôn, con này dữ khiếp.

- Ba em người lớn có mắt nhìn người, em còn nhỏ không nhận ra đâu. Mình ra vẻ cao thượng.

- Mà hình như anh dễ có cảm tình với người lớn hay sao ấy, ba em ở nhà cứ nhắc anh hoài luôn. Tự dưng bé Ngọc buồn buồn. Đôi lúc thấy anh thân thiết nói chuyện thoải mái với ba em, em cũng ganh tị lắm. Khẽ cốc đầu nó, nó rụt cổ lại.

- Vậy anh cũng ganh tị với em lắm, dì Xuân cưng em quá chừng, đôi khi anh thấy em mới là cháu dì.

- Cái đó là dĩ nhiên rồi, hehe. Nhắc nhớ mai em với dì đi mua đồ với nhau nè, anh cứ ở đó mà ganh tị dài dài đi hé.

- À mà Thy em là con một luôn hả?

- Dạ anh, từ nhỏ em với nhỏ Ngọc chơi chung với nhau rồi, hai đứa em như là hai chị em gái vậy đó. Nó nhìn con Ngọc ra bộ tỏ vẻ yêu thương, tính ôm hun nữa chứ. Con Ngọc đẩy đẩy ra, giả bộ tán con Thy, con nào bạo bực ghê.

- Tránh ra dê à, ai chị em với mày, anh em biết chưa. Huynh đệ.

- Mà anh này, cuối tuần anh có tập lái xe không?

- Không em, chủ nhật anh xin nghỉ nguyên ngày, có một ngày thôi mà.

- Vậy bữa đó tối đi coi phim với em với con Ngọc nha, đợt trước anh không có đi rồi đó. Con Thy làm mặt dỗi, nghĩ tới nghĩ lui thôi chủ nhật cũng không có làm gì, đi chơi với tụi nó cũng được.

- Rồi hai đứa, tới đó chừng nào đi điện thoại anh cái, anh biết anh chạy qua.

- Ăn xong rồi đi đâu chơi đi anh? Còn sớm mà mới 9h thôi.

- Thôi anh về còn nói chuyện với bạn gái anh nữa. Con Thy nhìn mình ngạc nhiên lắm, ủa bữa mình nói với con Ngọc là mình có bạn gái rồi mà.

- Bạn gái anh là chị cao cao lúc đi siêu thị đó hả, ghê nha. Tự dưng thấy nó buồn buồn.

- Trời, chị đó là bạn học thôi, bữa anh nói bạn gái anh ở *** mà. Em quên rồi hả?

- Em cứ tưởng lúc đó anh nói đùa, tại nghe giọng anh nói kiểu giỡn giỡn. Làm mấy nay em định giới thiệu con bạn dễ thương của em cho anh. Nó nhìn con Thy đá đểu.

- Thôi hai đứa về đi tối rồi, để anh đưa em về, xong đưa Ngọc về luôn.

Nhà bé Ngọc cũng ở khu đô thị, khu này mới lập thôi, nghe đâu cũng là khu đất vàng của của thành phố, toàn nhà to đùng, mà còn vắng quá, đường rộng, đất rộng mà người ít, đưa nó vào cổng xong thì cũng chở bé Ngọc về, đi được nửa đường thì bé Ngọc níu áo mình.

- Em lạnh hả Ngọc? Tại tự dưng thấy tay em nó run run.

- Không anh, lúc nãy anh đọc hết chưa? Không lẽ lúc nãy cầm cuốn sách, bé Ngọc thấy rồi ta, cũng ngại ngại tại cái đó là riêng tư của em nó.

- Đọc gì em?

- Bức thư của mẹ em trong cuốn sách đó?

- Một phần thôi.

- Vậy anh xuống xe đi. Không lẽ em nó giận đuổi mình xuống luôn ta.

- Chi vậy em?

- Thì anh cứ xuống đi, dừng xe bước xuống, em nó lặng lẽ đi bộ, còn mình thì dắt xe theo em nó, đi tới một đoạn em nó nhìn mình với ánh mắt mình hiểu không phải cho mình.

- Ngày trước cũng như vậy anh à….