Đại Hoan Hỉ

Chương 56: ::Phiên Ngoại 2::




[Một]

Một khi Mục Gia Hùng đối diện với Mục Thiên Nam – người có khuôn mặt giống anh trai của ông đến bảy phần, ông sẽ thấy bất an, bất an vì chuyện ông đã làm năm đó. Thật ra thì mọi chuyện cũng rất đơn giản, Mục Gia Anh – anh trai của ông bị bệnh, trước lúc lâm chung đã để lại một bản di chúc và bản di chúc ấy có ảnh hưởng tới người em đã cúc cung tận tụy nửa đời mình với Mục gia. Lợi ích làm mờ mắt, ông sửa di chúc, tìm người bịt miệng người được nhận số gia tài thật sự – Việt Nam Tinh, thật ra thì đấy cũng chỉ là uy hiếp thôi. Đáng tiếc, một khi có liên quan tới tiền, rất nhiều người sẽ không khống chế được hành vi của mình, ba người mà ông ta tìm đến thấy có cơ hội phát tài, nên đã thương lượng, bắt cóc lớn nhỏ ba người nhà Việt gia, đi thẳng hướng Nam, trốn tới Nam đảo. Chuyện này đã vượt ra ngoài dự đoán của Mục Gia Hùng, cho nên ông ta không cách nào khống chế được. Đến khi cảnh sát đuổi tới nơi, ba tên cướp nọ đã chạy mất, chỉ còn hai đứa trẻ tám tuổi quỳ bên vách đá khóc gào, gọi ‘mẹ’.

Mục đích ban đầu của Mục Gia Hùng là tiền và thế, chứ không muốn mạng.

Nhưng chuyện như thế đã xảy ra.

Vì không để chuyện mình có tham gia bị lộ ra ngoài, trong lúc giao dịch, ông đã thành công xử lý ba tên cướp đó, đồng thời cũng để bản thân mình thoát hiểm. Sự việc qua đi, các cổ đông ở Mục thị đều chú ý tới việc này, cho nên mọi chuyện không như ông ta đã dự liệu, ông ta tính toán kỹ lưỡng lại, sau cùng cũng chấp nhận nhượng bộ một phần trong bản di chúc, tỷ như, để di mạch Mục thị nhận tổ quy tông.

Nhưng, tới nay ông ta vẫn không hiểu gì về chuyện yêu hận giữa anh hai ông và Việt Nam Tinh. Sao họ lại yêu nhau, sao lại tách ra, tại sao hai đứa con trai sinh đôi, lại chỉ thừa nhận một đứa…

Nhưng, hiện tại suy nghĩ, có ích gì đây?

Năm mươi năm, hơn nửa đời người, ông ta đã có được, cũng đã mất đi, ông ngồi nhìn trời đêm, thở dài. Tiền và quyền, khá cho tiền và quyền…

[Hai]

Mục Thiên Nam tìm người bạn cũ ở Mĩ, cái anh chàng tình báo cuồng ấy, để nhờ giúp đỡ. Tuy hai người không thân, nhưng tình cảm lại rất sâu nặng. Tất nhiên, đó lại là một câu chuyện khác, tạm thời không nhắc tới. Mục Thiên Nam nghĩ, giờ đang có cơ hội tốt, anh vừa muốn rời khỏi Mục gia thì Chu Uy An đã cho anh ngay một cơ hội. Đừng bảo anh thấy áy náy với cô ta, vì anh không có thứ đó. Anh chỉ có thể nhịn, để cô ta tát anh một cái. Nhưng chuyện quan trọng trước mắt chính là phải giải quyết mớ tư liệu của anh và Đan Giai Nguyệt, nếu để tiết lộ ra ngoài thì biết tính sao đây! Anh đã nghĩ ra một cách, lấy gậy ông đập lưng ông —- Đó là tìm những ‘tư liệu’ có liên quan tới Chu Uy An hoặc Chu thị, làm vật ngang giá trao đổi với đối phương. Khi chuyện kết thúc, anh báo đáp người bạn tình báo cuồng ấy bằng hai từ ‘Rất tốt’.

Khi một người phụ nữ chuyển từ yêu sang hận, thì đó chưa phải là cách giải quyết cho tất cả, dĩ nhiên, nhiều năm về sau, Mục Thiên Nam mới ngộ ra được điều này.

[Ba]

Sự biến động của Mục thị khiến cả thị trường nháo động. Thái tử Mục Thiên Nam muốn tách khỏi gia tộc, trùm tài chính Chu thị ngang nhiên đối đầu với Mục thị – gia tộc đứng đầu thị trường điện tử, đã tạo thành một đề tài nóng hổi. Chuyện này hầu như chiếm cứ hết trang đầu của các báo, nào là giải trí, tài chính, kinh tế, hầu như đâu đâu cũng có cả. Chu ** tiểu thư cùng công tử Mục ** đã xảy ra *****, hoặc là những câu chuyện ân thù đầy huyết lệ của người đứng đầu Mục gia, hoặc là sự phân tích về trận chiến giữa Mục thị VS Chu thị…

Mục Thiên Nam nghĩ, để Đan Giai Nguyệt đi là quyết định chính xác. Người đơn thuần, tốt nhất vẫn luôn đơn thuần như thế.

—- Bởi vì cậu là của tôi, cho nên tôi quyết định xây cho cậu một căn nhà ấm áp.

Lúc Mục Thiên Nam đi chỉ mang theo cổ phần của công ty ‘Long Tường’, bởi vì, dường như, người ‘cha’ trên danh nghĩa ấy từng dùng tên giả ‘Mục Long Tường’ để tiếp cận mẹ anh, trên di chúc của ông ấy cũng có nhắc, ‘Long Tường’ thuộc về Việt Nam Tinh.

Xem như tiếp quản di vật vậy! Cũng có thể coi như số vốn bắt đầu sự nghiệp của mình.

Về mặt sự nghiệp, Mục Thiên Nam đã chọn như vậy.

[Bốn]

Vì sự nghiệp, Mục Thiên Nam lại trở về với cuộc sống độc lập như lúc anh còn ở Mỹ. Một ngày làm việc hai mươi giờ, bận rộn tới nỗi anh không còn thời gian để nhớ ai đó nữa. Nguy cơ mai phục khắp nơi, nhưng người đàn ông tài trí ấy đã dựa vào khả năng, bản lĩnh của mình, cùng với thỏa thuận anh đã đạt được với Thiên Hưng trong ba ngày tới Nam đảo, mở cho Long Tường một đường máu.

Đó là chuyện sau khi Đan Giai Nguyệt đã đi khỏi ba tháng, tiếp đó, anh lại bắt đầu thấy nhớ người yêu của mình, nhưng, thời cơ vẫn chưa đến. Mục Gia Hùng và Chu thị bắt tay giảng hòa, sau nữa, Chu Uy An tiếp quản công ty gia đình, cô ta muốn dựa vào đó để đối phó Mục Thiên Nam. Những chuyện trước đây, không phải anh cho rằng tôi quá trơ trẽn hay sao? Cô nghĩ, vậy tôi sẽ quyết đấu với anh trên thương trường, để anh biết thế nào là lễ độ?

Thương trường, tuân theo quy luật riêng của nó, mạnh được yếu thua, cũng vừa lúc để nữ cường nhân vừa nhậm chức này trổ tài của mình.

Chiến tranh lại nổ ra.

—- Cho nên mới nói, tốt nhất là đừng đắc tội với phụ nữ.

[Năm]

Đàn ông rất hiếu chiến, tất nhiên Mục Thiên Nam cũng thế. Nếu như anh ta muốn, hoặc kiên quyết bảo vệ thứ gì đó, anh ta sẽ trở thành một chiến sĩ không biết mệt mỏi. Mục Thiên Nam nghĩ, có thể Đan Giai Nguyệt sẽ rất cô đơn, nhưng khi anh thành công đánh lui Chu thị, cũng thành công đưa Long Tường ra thị trường nước ngoài, đã là chuyện bảy tháng sau.

Trong lúc đó, họ đã bỏ qua một cái Tết, có thể nói, đó chính là thời điểm tồn vong của công ty và hai người cũng không qua lại một câu nào, họ cách xa nhau bảy tháng.

Vừa đáng thương, vừa buồn cười, lại vừa ăn ý đến đáng sợ.

Mục Thiên Nam nghĩ, không có Đan Giai Nguyệt, có lẽ anh cũng có thể sống như bình thường. Nhưng, khi có cậu ta, cuộc sống của anh lại tràn đầy màu sắc.

Ngay khi anh thấy nhớ Đan Giai Nguyệt thì cậu em trai đã biến mất bảy tháng đột nhiên gọi điện thoại đường dài về. Việt Phồn Tinh đi thẳng vào vấn đề, hỏi Mục Thiên Nam có còn sống hay không? Nếu sống không nổi thì cứ nói, hiện tại anh ta còn rất nhiều tiền, số tiền đó là di sản mẹ hai người để lại và thu nhập trong mấy năm nay của anh ta. Mục Thiên Nam nghe vậy, bật cười, bảo sống rất tốt, cám ơn. Anh còn nói thêm, chuyện xưa đúng y như em đã đoán, y sư đại nhân.

Vào phút cuối cùng, Việt Phồn Tinh lại dùng giọng điệu vô cùng bi thống nói với anh mình: “Anh hai, em vừa chat webcam với Tiểu Đan, Tiểu Đan, anh ấy…” Vừa nói tới đó, đầu bên kia đã vang lên tiếng tút tút.

—- Đan Giai Nguyệt sao vậy?

Người đàn ông luôn luôn bình tĩnh ấy như mất hết hình tượng, bật dậy, luống cuống.

Có thật sự là, không có Đan Giai Nguyệt, cuộc sống của anh có còn bình thường được nữa chăng?

—- Không phải đâu.

Việt Phồn Tinh nhíu mày, nhìn chiếc điện thoại vừa mới bị anh ngắt cuộc gọi, anh hất mái tóc màu vàng, híp đôi mắt màu lam, thu hút rất nhiều tầm nhìn của cả nam lẫn nữ trên xe bus. Anh cười, nghĩ, trên đời này làm sao tìm được một người lương thiện hơn anh cơ chứ? Thế rồi, anh lại theo bản năng nhớ tới cậu trai đã hết lòng yêu anh nhưng lại bị anh một tay đẩy ra —- Ôi trời, hiện tại anh nên nghĩ xem làm thế nào để thoát khỏi cô công chúa Ấn Độ kia mới đúng, dù sao thì anh cũng đã rời khỏi Ấn Độ rồi, anh phải chuyển một trạm khác, chắc là đã để người ta đợi lâu rồi đúng không nào? Tuy nhiên, theo đuổi cô ấy đúng là vất vả lắm nha…

[Sáu]

Mục Dã cũng rất khó xử khi bị kẹt giữa cha mình và Mục Thiên Nam, nguyên do mà Mục Thiên Nam rời khỏi Mục thị, cậu cũng đã đoán được ít nhiều. Cậu nghĩ, năm đó, người làm sai là cha cậu, nhưng đó là cha cậu, cho nên cậu cũng phải theo phe cha mình đúng không? Vì thế mà cậu đã ‘tuyệt giao’ với Mục Thiên Nam mấy tháng, trong mấy tháng đó, cha đưa cậu sang Mỹ, có lẽ là cha cậu nghĩ nếu Mục thị có xảy ra chuyện gì, cậu cũng sẽ không chịu ảnh hưởng. Cậu tán thành lối suy nghĩ của Mục Thiên Nam, nếu chỉ là một trận chiến nho nhỏ mà Mục thị đã bị diệt, vậy chứng tỏ là Mục thị đã tới số, vả lại, do cậu học tập không đến nơi đến chốn, không giúp được gì, đó cũng là sự thật. Bởi vậy, đối với những gì cậu đã học, cậu bỗng có một cái nhìn mới. Cũng may là Mục thị không sao cả, hai nhà nhất thời nổi giận, cho đến lúc gặp khó khăn, muốn phát triển trong chốn thương trường này, lại bắt tay. Nghỉ hè, Mục Dã trở về, cậu phát hiện, mâu thuẫn giữa cha cậu và Mục Thiên Nam không phải không giảng hòa được, chẳng qua là họ cần một khoảng thời gian để nguôi ngoai đi. Cậu đến gặp anh Thiên Nam, rồi lại tới thăm ‘vùng núi’ mà anh Giai Nguyệt đang ở, cậu phát hiện, thì ra tình yêu cũng có thể như thế. Sau nữa, cậu đến công ty thực tập hai tháng, coi như vận dụng những gì cậu đã học được vậy. Kế đó, cậu phải quay về. Quay về Mỹ, tiếp tục việc học.

Tháng sáu.

Mục Dã xuống máy bay, ra khỏi sân bay, đứng trước cửa phi trường, đột nhiên, cậu quay đầu lại —- trông thấy —-!!!

Cậu cúi đầu, tự giễu bản thân mình.

—- Đây là nước Mỹ, sao ‘anh ta’ có thể ở đây chứ?

Toàn Văn Hoàn