Đại Hoàn Dư - Cho Ta Khuynh Thất Giang San

Quyển 6 - Chương 19: Nguyện hoá thân vào đoá phù dung




Ánh nắng cuối cùng nơi chân trời cũng tắt dần khiến bầu trời trở nên ảm đạm rồi lại bị một mảng lớn màu đen nuốt dần. Khi bên cửa sổ lóe lên một ánh sáng bạc thì thân hình đang nằm trên chiếc giường nhỏ khẽ động, một bộ y phục trắng như tuyết bao lấy thân thể mềm mại, mái tóc đen dài óng ả hơi xõa theo từng cử động nhỏ của nàng lại như phát ra thứ ánh sáng bạc lấp lánh.

Cánh tay thanh mảnh của nàng hơi nâng lên khiến tay áo trễ xuống, lộ ra cổ tay tinh tế như ngọc, đầu ngón tay khẽ ấn nhẹ mi tâm, chậm rãi mở mắt, đưa mắt nhìn khắp xung quanh thì thấy khung cảnh nơi này cực kỳ tinh tế thanh nhã. Ngay chiếc giường nhỏ nàng đang nằm cũng được khảm những viên trân châu đang tỏa sáng, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy phần mái nhà cũng được gắn những viên trân bảo quý giá phản chiếu những tia sáng lấp lánh tựa sóng nước.

Đây là nơi nào?

Sở Lăng Thường vội vàng ngồi dậy khiến mái tóc ỏng ả xõa xuống ôm lấy bờ vai nhỏ bé. Nàng khẽ vịn tay vào mép giường, lại nhìn bốn phía xung quanh.

Đây rõ ràng là một căn phòng cực kỳ xa hoa tinh tế, giống như phòng ngủ hoặc một nơi tu dưỡng tâm tình. Nhìn sang bên cạnh, nàng lại bị hấp dẫn bởi một mảng lớn hoa phù dung.

Nhìn kỹ lại thì những đóa phù dung đó vẫn là được vẽ trên tường, giống hệt như bức vẽ nàng đã thấy tại thư phòng của Cấm lâu, chỉ là bức vẽ ở nơi này lớn hơn rất nhiều. Đến lúc này nàng mới nhận ra, chỉ cần có vách tường thì tất cả đều được vẽ hoa phù dung lên đó.

Một mảng lớn hoa phù dung trắng dưới ánh nến chập chờn càng thêm lay động lòng người, sống động tựa như những đóa hoa có sinh mạng, có hô hấp. Nhìn chăm chú, Sở Lăng Thường còn có cảm giác đắm chìm giữa biển hoa phù dung, còn cơ hồ ngửi được mùi hương hoa.

Có lẽ đó thật sự là mùi hương hoa.

Quay đầu nhìn sang bên, nàng lại thấy ở vách tường bên cạnh có một lò hương nhỏ, mùi hương hoa thoang thoảng đang dịu dàng tỏa ra từ đó, từng làn khói xanh khẽ ẩn hiện hệt dáng vóc một nữ tử vô cùng xinh đẹp.

Sao ở nơi này lại thấy hoa phù dung chứ?

So với thư phòng thì nơi này dường như giống với chỗ sinh hoạt hàng ngày hơn rất nhiều.

Sở Lăng Thường lại bất giác nhớ tới những hàng chữ đã nhìn thấy trong thư phòng kia.

“Phù dung hoa khai, mạc trích tử diệp, phân khai bất vãn, tư chi phán hề!

Đãi đáo hoa lạc, cô tịch vô nhân, phu tê bất đãi, thiếp vô quyến hề!”

Còn có hàng chữ viết trên thẻ tre kia nữa, “Đã lâu không thấy hoa phù dung, chỉ nguyện được thấy lá phù dung, tương tư nơi Cẩm các…”

Nơi này có phải cũng có liên quan đến nữ nhân kia không?

Đã từng có lần nàng rất muốn hỏi Hách Liên Ngự Thuấn, nữ nhân từng ở tại Cấm lâu rốt cuộc là ai? Bức vẽ hoa phù dung lớn như vậy là do ai làm? Nhưng đã mấy lần, câu hỏi đã dâng lên môi nàng lại đè nén trở lại. Nhưng hôm nay, lạc bước tới nơi này, nàng lại không khỏi nhớ tới bí mật đang ẩn chứa nơi sâu thẳm Cấm lâu kia thêm lần nữa?

Nhưng Cấm lâu cùng nơi này có quan hệ ra sao?

Nàng sao lại xuất hiện ở nơi này?

Sở Lăng Thường đưa tay day day thái dương, bất giác nhớ tới những hình ảnh trước lúc ngất đi.

Nàng cùng Thanh Tụ ngồi xe ngựa từ trong cung đi ra, theo đường trở về vương phủ. Thanh Tụ ở một bên không ngừng mắng nhiếc Hách Liên Ngự Thuấn bạc tình bạc nghĩa rồi sau đó bọn họ gặp cướp giữa đường.

Là mấy tráng hán mặc đồ đen bịt mặt, bọn họ giết người phu xe, sau đó một tên trong số đó dùng trường đao vén màn xe lên, ánh mặt trời chiếu vào thân thanh trường đao khúc xạ ra thứ ánh sáng lạnh băng cùng mùi máu tanh nồng nặc.

Sau đó, nàng nghe thấy tiếng hét chói tai của Thanh Tụ, rồi nàng cũng không biết gì nữa.

Rõ ràng mấy người kia đã sử dụng dược tán có tác dụng khiến người ta chìm vào trạng thái mê man sâu. Nhưng nàng đã hôn mê mất bao lâu? Những người đó là ai? Tại sao lại muốn làm cho nàng mê man bất tỉnh?

Là bắt cóc hay còn có mục đích khác?

Nhìn lại phía sau, nàng mới phát hiện Thanh Tụ đang nằm co trong một góc. Nha đầu này vẫn hôn mê đến giờ chưa tỉnh lại.

“Thanh Tụ, Thanh Tụ…” Sở Lăng Thường lại gần chỗ Thanh Tụ, gọi khẽ vì sợ lớn tiến sẽ đánh động tới những nhân vật nguy hiểm.

Hồi lâu, Thanh Tụ mới từ trong cơn mê man tỉnh lại, mơ màng mở mắt ra, ánh mắt vẫn còn chút mông lung vô định.

“Thanh Tụ…” Sở Lăng Thường gọi khẽ một tiếng, còn đưa tay vỗ nhẹ hai má Thanh Tụ.

Thanh Tụ lúc này mới nhìn rõ người trước mắt mình, ánh mắt từ hỗn độn cũng dần trở nên có tiêu cự, liền đó ngồi bật dậy, nhưng vẫn có chút choáng váng lên khẽ lắc lắc đầu, đưa mắt nhìn bốn phía rồi lại bị bức họa phù dung lớn kia làm cho sợ hết hồn, kinh ngạc hỏi, “Tiểu thư, là ai bắt cóc chúng ta? Đã vậy còn đưa chúng ta tới một nơi đẹp đẽ như vậy?”

So với tưởng tượng của Thanh Tụ thì thực tế hoàn toàn khác biệt. Bị bắt cóc không phải sẽ bị trói rồi ném ở một nơi âm u ẩm ướt hay sao? Nhưng nơi này không những không hề âm u ẩm ướt, ngược lại còn có cảm giác như gió xuân đang mơn man trên gương mặt, mùi hương thơm mát như thấm vào lục phủ tạo cảm giác cực kỳ thoải mái.

Loại đãi ngộ này cũng tính là bắt cóc sao?

Thanh Tụ nhìn tay chân mình thì lại càng kinh ngạc, ngay cả một sợi dây trói cũng không có. Bọn họ vốn không hề bị trói.

“Tiểu thư, đây là nơi nào? Sao em có cảm giác như mình đã bay lên trời vậy?” Thanh Tụ thấp giọng hỏi, ánh mắt có chút tò mò nhìn về phía Sở Lăng Thường.

Nếu như bị bắt cóc mà được đãi ngộ tốt thế này thì Thanh Tụ sẵn sàng để bị bắt cóc.

Mi tâm Sở Lăng Thường cũng lộ rõ vẻ khó hiểu, bước xuống giường, nàng nhìn hết thảy xung quanh rồi nhíu mày thầm suy tính.

Thanh Tụ cũng theo xuống giường, bởi vì đầu óc còn có chút choáng váng nên khẽ lắc lắc đầu. Rồi đột nhiên như nghĩ ra chuyện gì, Thanh Tụ liền kêu toáng lên, “Trời ạ! Tiểu thư, em biết rồi! Chúng ta không phải đã bị bán vào thanh lâu sao?”

“Im lặng!” Sở Lăng Thường vội đưa tay bụm miệng Thanh Tụ lại, ra ý bảo nha đầu này không được lên tiếng.

Thanh Tụ bị dọa đến sợ hãi trừng to hai mắt, dùng sức gật đầu, không dám lên tiếng nói chuyện nữa.

Sở Lăng Thường buông lỏng tay ra, đợi một hồi nhưng không thấy bất kỳ kẻ nào xuất hiện thì trong lòng lại có chút nghi hoặc. Giọng nói oang oang của Thanh Tụ đủ để đối phương nghe được, nếu như là bắt cóc, vậy đối phương phải sớm xuất hiện mới đúng. Nhưng hết thảy vẫn an tĩnh dị thường.

“Tiểu thư…” Thanh Tụ khẩn trương lôi kéo Sở Lăng Thường, toàn thân nhẹ nhàng run rẩy, phải trải qua những chuyện này, hơn nữa lá gan cũng không lớn, nha đầu này sợ hãi cũng là bình thường.

Sở Lăng Thường cũng mặc cho Thanh Tụ lôi kéo, chậm rãi đi tới chỗ được ngăn cách bằng khá nhiều vách trúc. Rõ ràng đây là nơi ngâm thơ vẽ tranh, trên bàn còn có một cuốn thẻ tre, nghiên mực rộng khoảng một bàn tay, chia thành ba ngăn, hình dáng cực kỳ tinh tế được làm từ ngọc tinh khiết, từng nét chạm khắc đều tỉ mỉ rõ ràng đủ thấy chủ nhân của nó là người có học thức và nho nhã. Tuy nghiên mực này hiện giờ bỏ không nhưng chỉ nhìn nó cũng đủ khiến người ta phải tán thưởng và được mở rộng tầm mắt.

Bên cạnh nghiên mực còn có một chiếc hộp cũng tinh tế không kém, cũng có mùi hương đặc trưng, bên trong hộp để một khối mực. Sở Lăng Thường nhẹ nhàng cầm lên, đưa lên chóp mũi nhẹ nhàng ngửi một chút thì thấy đây hẳn là một khối mực cổ, ngay chiếc hộp đựng nó cũng hoa lệ tinh xảo, màu sắc hài hòa.

Sử dụng thứ này hẳn là một nữ nhân bởi chiếc hộp này được sử dụng hương liệu hẳn là đặc biệt vì nữ nhân này mà thiết kế.

Tò mò mở ra cuộn thẻ tre, nàng lại thấy hàng chữ quen thuộc.

Dữ tha sơ kiến, dữ kính thuỷ chi bạn, chiến mã chi thượng, uy phong lẫm lẫm

Thân biên phù dung hoa, vu nhất chi hoa biện vu thanh ti chi thượng

Phù dung vi môi, kết vi quyến lữ, tòng thử nguyện bạn tương tuỳ

Khước vô nại dục yếu thiên các nhất phương

Tử hậu nguyện hoá phù dung hoa hồn

Kim sinh lai thế tái tương hận.

(Tạm dịch nghĩa:

Kính Thuỷ gặp gỡ chàng, người cưỡi trên chiến mã uy phong lẫm liệt

Người bên biển hoa phù dung, với cành hoa cài trên mái tóc

Nụ cười rạng ngời tựa đoá hoa diễm lệ

Kết làm quyến lữ, nguyện theo bên chàng

Không ngần ngại có ngày phải xa cách

Chết rồi cũng nguyện hoá thân vào đoá phù dung

Để kiếp sau lại được bên nhau)