Đại Hoàn Dư - Cho Ta Khuynh Thất Giang San

Quyển 5 - Chương 43: Sát khí ngút trời




Nụ cười âm lãnh cũng lan tràn trên môi Hách Liên Ngự Thuấn, hắn quả thực không có ý nghĩ buông tha cho những kẻ đó.

“Thương thế của ngươi thế nào rồi? Hôm nay trên triều, người sáng mắt đều có thể nhìn ra Vu Đan đang cố ý thử phản ứng.” Y Trĩ Tà lo lắng nhìn hắn.

“Cũng nhờ có Lăng Thường!” Hách Liên Ngự Thuấn nói xong, quay đầu cười nhìn Sở Lăng Thường, đáy mắt tràn ngập tình yêu.

Sở Lăng Thường khẽ cúi đầu nhưng bờ môi anh đào cũng hơi cong lên. Có trời biết, vừa nãy nàng khẩn trương đến độ nào.

Y Trĩ Tà có thể nhìn ra mọi chuyện nhưng cũng cố gắng che đi sự chua xót trong mắt, nở nụ cười thản nhiên.

“Vậy binh thư giờ ở đâu?” Sở Lăng Thường khẽ chuyển đề tài.

“Binh thư, đương nhiên sẽ để Thiền Vu tìm lại được.” Hách Liên Ngự Thuấn cười nói, “Lần này ông trời cũng giúp ta, có trách thì bọn chúng tự trách mình tay chân vụng về mà thôi. Nếu ông trời đã cho ta cơ hội, vậy thì ta đương nhiên phải nắm lấy cơ hội rồi.”

“Cho nên ngươi mới muốn bọn họ giao nộp cống phẩm? Cũng là mượn cơ hội để Thiền Vu phát hiện ra binh thư?” Y Trĩ Tà thở dài.

“Một công đôi việc, có gì không thể chứ? Mấy năm nay bọn chúng vơ vét không ít cống phẩm, nay dùng cho nạn dân cũng chẳng có gì quá đáng.” Ánh mắt Hách Liên Ngự Thuấn tràn ngập vẻ hắc ám khiến người ta sợ hãi, “Về phần…Vu Đan, nếu hắn bất nhân, cũng đừng trách ta bất nghĩa.”

Vu Đan có thể phái người đem binh thư giấu vào trong phủ của hắn, hắn đương nhiên cũng có thể noi theo đó mà làm.

Y Trĩ Tà nghĩ một chút rồi lên tiếng, “Cho dù Thiền Vu biết rõ chân tướng thì sao chứ? Thiền Vu sẽ không phế bỏ Vu Đan đâu, dù sao hắn cũng là do Yên thị sinh ra.”

Hách Liên Ngự Thuấn hơi nheo mắt, dường như cũng có chút suy tính.

Bàn tay cầm chén trà của Sở Lăng Thường khẽ run lên, nàng ngẩng đầu nhìn hắn, hắn thật sự muốn mạng của Vu Đan sao?

Y Trĩ Tà thấy nàng có phản ứng lạ vội hỏi thăm, “Lăng Thường, có chuyện gì vậy?”

Hách Liên Ngự Thuấn cũng quay đầu nhìn nàng.

Than nhẹ một tiếng, ánh mắt nàng cũng nhuốm một chút lo lắng, thật lâu sau mới nhẹ giọng nói, “Vu Đan, không thể giết!”

“Lăng Thường, nàng nói cái gì?” Hách Liên Ngự Thuấn nghe vậy liền nhíu mày, ngữ điệu cũng trở nên âm trầm.

Sở Lăng Thường liền ngẩng lên đáp, “Cung mệnh của Vu Đan có cửa tử là thực, nhưng không phải chết vì bị sát thương mà vì ốm đau, đây cũng là vận mạng của hắn.”

Y Trĩ Tà cùng Hách Liên Ngự Thuấn nghe xong chỉ cảm thấy kinh ngạc, nhưng không hề phản bác lời của nàng. Bọn họ biết rõ bản lãnh của nàng, xem thiên mệnh là việc nàng am hiểu nhất, cho nên nếu nàng đã nói vậy thì sự tình sẽ là như thế.

Thật lâu sau…

“Lăng Thường, cô nương đã có thể nhìn ra sự sinh tử của hắn, vậy có nhìn ra hắn có mệnh ngồi lên ngôi vị thái tử hay không?” Y Trĩ Tà chủ động hỏi.

Sở Lăng Thường trầm mặc không nói, chỉ chớp nhẹ hàng mi.

Thấy nàng không trả lời, Hách Liên Ngự Thuấn liền kéo lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, dịu dàng nói, “Không hề gì, không muốn nói thì đừng miễn cưỡng.”

“Không phải!” Trái tim Sở Lăng Thường khẽ nhói lên rồi cất tiếng thở dài, “Thật ra ta cũng muốn giúp mọi người, nhưng người trong cuộc thường không cam chịu số phận. Sinh tử của Vu Đan ta cũng chỉ có thể dựa vào tướng mạo cùng số mệnh để đoán. Sư phụ đã từng nghịch thiên sửa mệnh cho ta, cho nên đối với những người có liên quan đến ta, tương lai vận mệnh đều bị ảnh hưởng, ta không dám tự tiện suy tính tương lai vận mệnh của người khác, chỉ sợ lầm lẫn mà hỏng việc.”

Hách Liên Ngự Thuấn lần đầu tiên nghe nói đến chuyện nghịch thiên sửa mệnh, kinh ngạc hỏi lại, “Nói như vậy, vận mạng của con người có thể nghịch ý trời mà sửa lại?”

“Lúc đó sư phụ không đành lòng thấy ta mất mạng nên mới bất đắc dĩ làm vậy. Ngay cả lão nhân gia người cũng không biết sau khi sửa mệnh thì mọi chuyện sẽ ra sao?” Nàng lại nghĩ tới Hàn Thiền Tử, cổ họng đắng nghét lại.

Y Trĩ Tà vội vàng hỏi, “Không phải vừa rồi cô nương đã nhìn ra sinh tử của Vu Đan sao?”

“Vận mạng của con người đã hình thành khi họ vừa sinh ra, nên chỉ có thể nhìn vào tướng mạo để đoán định, Về phần mạng của hắn có thể sửa lại hay không, ta không dám vọng tưởng đoán nhiều. Nhưng nếu hắn đã định sẽ chết vì đau ốm vậy mọi người cũng không cần làm gì cả.”

Ánh mắt Hách Liên Ngự Thuấn loé lên đầy lạnh lùng, “Không, Vu Đan không thể sống lâu thêm dù chỉ một ngày!”

“Ngự Thuấn…”

“Lăng Thường, ta mặc kệ có thể nghịch thiên sửa mệnh hay không, tóm lại, ta tuyệt đối không cho phép sự tình như hôm nay phát sinh thêm lần nữa.” Hách Liên Ngự Thuấn đứng dậy, mặt tràn ngập lãnh khí, “Cho dù mệnh hắn đã định, ta cũng muốn nghịch ý trời.”

Một hồi run rẩy lập tức dâng lên trong lòng Sở Lăng Thường.

Y Trĩ Tà nghĩ một lúc rồi mới lên tiếng, “Ngự Thuấn, lần này hãy đem Ấp Thành thu về đã, chuyện diệt trừ Vu Đan, ta muốn bàn kỹ hơn một chút.”

“Mùng năm là ngày tốt nhất!” Ánh mắt Hách Liên Ngự Thuấn chợt loé lên tia khát máu.

Sở Lăng Thường giật mình ngẩng lên nhìn hắn. Mùng năm, lại là mùng năm, hắn định động thủ vào ngày đại hôn hay sao?

“Ngự Thuấn, ngươi đang nói cái gì? Mùng năm là ngày đại hôn của ngươi!” Y Trĩ Tà cũng cực vì khó hiểu, đứng dậy hướng về phía hắn hỏi lại.

Hách Liên Ngự Thuấn quay đầu nhìn Sở Lăng Thường rồi đi tới trước mặt nàng, cúi người xuống, hai tay đặt lên thành ghế mà nàng đang ngồi, dịu dàng nói, “Lăng Thường, đừng hiểu lầm, ta chỉ không muốn để hắn lại làm tổn thương đến nàng nữa mà thôi. Nàng đừng quên, hắn là người độc sát sư phụ nàng.”

“Ngươi định làm gì?” Nàng cúi đầu hỏi.

“Ta nói rồi, lấy gậy ông đập lưng ông!” Hắn gằn từng tiếng nói.

Y Trĩ Tà thì không tỏ ra tán đồng, “Mùng năm đại hôn có quá nhiều người, sẽ rất nguy hiểm. Ngự Thuấn, ngươi…”

“Ta sẽ giúp hắn!” Sở Lăng Thường lẳng lặng lên tiếng, lại ngước lên nhìn Hách Liên Ngự Thuấn không chớp, “Cho dù ngươi làm gì, ta đều tận sức giúp ngươi!”

Hách Liên Ngự Thuấn kìm lòng không được lại kéo lấy nàng ôm ghì vào trong ngực, hồi lâu không rời.

Vùi trong vòm ngực rộng, Sở Lăng Thường hít sâu hơi thở của hắn, nếu có thể nghịch thiên sửa mệnh, vậy sao nàng không vì hắn mà sửa lại mạng số. Cho dù có một ngày thật sự bị trời phạt, nàng cũng cam tâm tình nguyện.

Y Trĩ Tà lo lắng nhìn hai người họ, đáy mắt lộ rõ sự đau đớn, nắm tay nắm lại rồi buông lỏng.

***

Trong phủ Hữu Cốc Lễ vương, không khí ngột ngạt phi thường.

Vu Đan ngồi trên ghế, đè nén uất khí hồi lâu rồi đột nhiên đập bàn tức giận, “Làm sao có thể? Binh thư rốt cuộc đang ở đâu? Hách Liên Ngự Thuấn sao có thể phát hiện ra binh thư?”

Y Kha vốn bình tĩnh hơn Vu Đan nên nghĩ một chút rồi mới lên tiếng, “Nhị vương tử hãy bình tâm một chút. Nói như vậy thì Hách Liên Ngự Thuấn đã biết chuyện vừa rồi là do chúng ta bày ra!”

“Cái gì? Vậy phải làm sao bây giờ? Một khi hắn bẩm báo phụ vương…” Vu Đan bắt đầu trở nên hoảng loạn, “…hắn nhất định sẽ không tha cho ta, hắn hận đến mức muốn thấy ta chết mà.”

“Tôi thấy Hách Liên Ngự Thuấn chưa chắc đã bẩm báo Thiền Vu.” Y Kha phân tích, “Nếu hắn có đủ chứng cứ thì đã sớm đưa cho Thiền Vu rồi, cần gì phải chờ để chúng ta lục soát phủ.”

“Y Kha, hết thảy đều là âm mưu của hắn, hắn muốn lấy hết trân bảo của chúng ta cứu trợ thiên tai cho Ấp Thành, hắn muốn diệt trừ vây cánh bên cạnh ta.”

Trân bảo đều là do quan viên các nơi cùng quý tộc ngoại bang dâng tặng, một một món đều có tên tuổi riêng cho nên chỉ cần dựa vào món trân bảo đó là có thể tra ra người đã từng tặng nó. Vì vậy, thứ Hách Liên Ngự Thuấn muốn đâu chỉ là số trân bảo kia?