Quý Huyền sững sờ, rồi bỗng nhiên lại nằm rạp trên người nàng: “A Khốc đến, nhanh…kêu đi.”
Bách Lý Tiểu Ngư: “…”
Rõ ràng một phút trước còn đang thảo luận vấn đề một cách sôi nổi như vậy, thế mà một phút sau đã lại phải diễn trò rồi. Giọt nước mắt trong mắt Bách Lý Tiểu Ngư còn chưa hoàn toàn tản đi hết, chỉ có thể khô khốc mà kêu: “A…! Á Ba…! Buông tha cho ta đi mà…! A…!”
Bên ngoài bỗng vọng vào tiếng trêu đùa của A Khốc: “Này, Á Ba, huynh đừng có lâu quá nhé, Bách Lý Tiểu Ngư cô nương người ta vẫn là một con chim non nớt thôi đấy. Nhìn bộ dạng huynh như vậy thì không phải kẻ thương hoa tiếc ngọc rồi…Chẹp chẹp, cẩn thận một chút nhé, nếu Bách Lý Tiểu Ngư cô nương mà bị thương, Giáo chủ sẽ không vui đâu đấy!”
Vẻ mặt Bách Lý Tiểu Ngư vừa giận vừa xấu hổ muốn chết: “…”
A Khốc nói câu đó xong, cũng không mong nhận lại câu đáp lời, dù sao Á Ba cũng là người câm kia mà, vì thế nàng ta lập tức bỏ đi. Quý Huyền chậm rãi dứng dậy nói: “Gần xong rồi đấy.”
Sau đó lấy ra một viên thuốc nhỏ nhỏ từ sau tai, dứt khoát nuốt xuống.
Bách Lý Tiểu Ngư nói: “Đó là…”
“Cô cũng uống viên thuốc giống như vậy đi, sau khi uống xong sẽ tạm thời mất đi võ công.”
Bách Lý Tiểu Ngư gật đầu hiểu ra.
Quý Huyền lại cắn tay mình, nhỏ máu lên trên đệm giường. Bách Lý Tiểu Ngư mờ mịt nhìn ngó một lúc, bỗng nhiên phản ứng lại, khuôn mặt đỏ chót dời tầm nhìn đi chỗ khác.
Quý Huyền làm cho quần áo của Bách Lý Tiểu Ngư rối loạn một hồi, rồi dùng chăn bọc hết cả người nàng lại, Bách Lý Tiểu Ngư hoảng hốt kêu lên một tiếng, Quý Huyền nhỏ giọng nói: “Để đề phòng bọn chúng kiểm tra quá nhiều thôi…Ta bế cô ra ngoài, cô giả vờ hôn mê là được rồi.”
Bách Lý Tiểu Ngư gật gật đầu, sau đó lập tức nhắm mắt lại, quả là vô cùng thuần thục.
Quý Huyền: “…”
Đối với việc này nàng đúng là tương đối am tường…
Quý Huyền ôm Bách Lý Tiểu Ngư bước ra ngoài, tận lực để lộ ra bờ vai trắng nõn của Bách Lý Tiểu Ngư. A Khốc đang đứng ở ngoài thư phòng của Tả Yến An cách đó không xa (chỗ này nguyên tác trong raw là thư phòng Kim Thanh Phù, nhưng chị đoán là tg để sai tên, nên sửa lại là Tả Yến An, chắc phải nhỉ), thấy hai người đi ra, lập tức tiến lên nói: “Ái chà, Á Ba, xong việc rồi ư? Thời gian đúng là rất lâu đấy nhé…”
Vừa nhìn sang Bách Lý Tiểu Ngư, “Cô ta bị bất tỉnh à? Không bị thương gì chứ?”
Mặt Quý Huyền không chút cảm xúc lắc đầu.
A Tiếu ở bên cạnh đưa tay định đón lấy Bách Lý Tiểu Ngư, Quý Huyền hơi lùi về phía sau một bước, không vui nhìn A Tiếu. Sau đó đưa tay chỉ bản thân mình, ý là ‘cứ để ta.’
Mặt A Tiếu cũng không chút cảm xúc nhìn lại Quý Huyền, hai khuôn mặt đơ, một không thích nói chuyện, một không thể nói chuyện, cứ như vậy đối mặt với nhau. A Khốc bất đắc dĩ nói: “Chó lớn còn giữ của đây mà…nhưng đây không phải đồ ăn của huynh đâu. Thôi bỏ đi, tỷ à, hôm nay cứ để Á Ba tự xử lý đi vậy.
Dứt lời liền chỉ vào gian phòng tắm lần trước nói, “Huynh tắm rửa cho cô ta một chút đi, sau đó bế trở lại căn phòng trước đó. Tuyệt đối đừng có sai lầm gì đấy.”
Quý Huyền gật gật đầu.
Bỗng nhiên A Tiếu đưa tay tìm mạch của Quý Huyền, trong lúc nhất thời Quý Huyền không tránh thoát được. A Tiếu cười khẩy một tiếng: “Không có võ công?”
“Hả?”A Khốc nhíu mày, “Thật không vậy? À há, tuy Bách Lý Tiểu Ngư cô nương nói dối liên thiên cả, nhưng ngẫu nhiên cũng có đôi lời là sự thật đây nhỉ.”
Bách Lý Tiểu Ngư còn đang giả vờ hôn mê nói thầm trong bụng: Ngươi mới nói dối liên thiên ấy! Ta đây chỉ là trong tình huống bất đắc dĩ mới nói bừa thôi nhé!
Quý Huyền liếc hai người hộ một chút, không nói gì, ôm Bách Lý Tiểu Ngư tới trước bồn tắm. Bách Lý Tiểu Ngư làm tổ trong lòng Quý Huyền, đợi đến khi xung quanh không còn ai mới nhỏ giọng nói: “Bảo này, sao chúng ta không đi luôn bây giờ đi?”
“Không được…” Quý Huyền lắc đầu, “Không kịp nữa rồi. Trong cái khoảnh khắc Tả Yến An luyện thành ấy đã có thể đi lại bất cứ lúc nào rồi, chỉ là hắn đang cố bồi dưỡng thêm nguyên khí cơ thể thôi…Hiện giờ, muốn bắt chúng ta, dễ như trở bàn tay mà thôi.”
Bách Lý Tiểu Ngư không nhịn được mà nhéo nhéo y: “Chỉ tại huynh thôi, lúc đầu cứ để ta trói hắn không phải là được rồi sao?”
“Chuyện đó cũng chẳng gây ảnh hưởng gì đối với hắn cả…Nếu như cô đi vào mật đạo cùng với hắn, trên đường đi hắn luyện thành thần công, cô có nghĩ tới hậu quả của nó hay không?” Quý Huyền có vẻ có phần bất đắc dĩ…bất đắc dĩ với trí thông minh của Bách Lý Tiểu Ngư.
Bách Lý Tiểu Ngư ngây ra: “Ờ…”
Quý Huyền vỗ vỗ đầu nàng, “Trước hết cứ ngoan ngoãn đợi đã, ta sẽ nghĩ cách.”
Y ném Bách Lý Tiểu Ngư vào trong bồn tắm, nhỏ giọng nói: “Nghĩ một chút xem phản ứng của cô sau khi bị Tả Yến An xâm phạm đi, rồi kêu to lên là được.”
Bách Lý Tiểu Ngư lập tức hiểu ý, bày ra dáng vẻ tỉnh lại, kêu gào: “A…..!!! Á Ba…..! Cái tên biến thái này!!! Thật ghê tởm!!! Ta…ta…”
Bách Lý Tiểu Ngư diễn đúng là như thật, mới hai,ba câu nước mắt đã trào ra, mang theo tiếng khóc nức nở nói: “Ta không muốn sống nữa!!!”
Quý Huyền mặt không cảm xúc nhìn nàng một cái, sau đó không nhìn nữa.
A Khốc bên ngoài cười nói: “Bách Lý cô nương, cô tuyệt đối đừng nghĩ quẩn nhé. Hiện giờ dù cô có muốn chết cũng không được nữa rồi, dù sao Giáo chủ cũng còn chưa có hưởng dụng kia mà.”
Bách Lý Tiểu Ngư giận dữ nói: “Đám biến thái các ngươi!!! Không biết xấu hổ!!!”
“Xấu hổ?” A Khốc cười hì hì, “Đó là gì thế, có tác dụng gì không?”
Bách Lý Tiểu Ngư: “…”
Tuy bản thân Bách Lý Tiểu Ngư chỉ là đang diễn kịch, nhưng cũng không thể không khiến A Khốc tin phục được.
Không dám tiếp tục làm ầm lên nữa, sợ đến lúc lại phải tự sát thật thì không có cách nào thu dọn được. Bách Lý Tiểu Ngư dằn lại, cố ý nói: “Ta còn lâu mới đi tự sát! Ta phải sống sót để còn giết hết tất cả các ngươi nữa!”
A Khốc cười nói: “Vậy sẵn lòng chờ Bách Lý cô nương.”
Bách Lý Tiểu Ngư ồn ào thêm: “Tên Á Ba xấu xa, ngươi còn đứng ở đây làm gì?! Ta sắp đứng lên đấy!!! Ngươi còn muốn nhìn hay sao hả?!”
Quý Huyền lập tức bước ra ngoài hai bước, bên ngoài vẫn còn A Khốc chưa kịp đưa quần áo cho Bách Lý Tiểu Ngư. Quý Huyền dứt khoát cầm lấy, sau đó thò một tay qua tấm rèm, ném cho Bách Lý Tiểu Ngư.
Bách Lý Tiểu Ngư lau khô người, nhanh chóng thay xong quần áo. Vừa bước ra khỏi đó, Quý Huyền lập tức điểm huyệt của nàng, sau đó ôm Bách Lý Tiểu Ngư không thể nói, không thể động đậy lên, không thèm nhìn A Khốc và A Tiếu, trực tiếp ôm nàng về lại căn phòng mà nàng đã ở lại thời gian trước.
Quý Huyền ném Bách Lý Tiểu Ngư trở lại giường, giải huyệt đạo cho nàng rồi lại đứng ở góc tường giống như lúc trước. Bách Lý Tiểu Ngư không vui, lăn lộn hai vòng ở trên giường, rồi bỗng nhiên nhớ ra điều gì, nói: “Đúng rồi, Quý…Á Ba, giờ huynh có thể nói cho ta biết, bức vẽ chân dung sư phụ mà ta vẽ lúc trước ấy, có phải là do huynh đã cầm đi không?!”
Quý Huyền liếc nàng một cái, khẽ gật đầu.
“Quả nhiên là huynh!!” Bách Lý Tiểu Ngư hung hăng bước tới: “Trả lại bức tranh cho ta! Huynh lấy tranh của ta làm gì hả?! Huynh yêu thầm sư phụ ta chắc!”
Quý Huyền hết sức kìm nén nói nhỏ: “Bởi vì thực sự quá buồn cười mà. Ta sợ ta cứ nhìn thấy sẽ không nhịn được mà bật cười, để Tả Yến An phát hiện sẽ không tốt.”
Bách Lý Tiểu Ngư: “…”
Bách Lý Tiểu Ngư tức đến muốn phun máu, nàng vẽ tranh đẹp biết bao mà lại bảo là buồn cười ư?!
Quá, buồn, cười?!
Thấy Quý Huyền thật sự không hề có ý định trả bức tranh lại cho nàng, Bách Lý Tiểu Ngư chỉ có thể tức giận mà đập đâp vào bức tường, xoay người trở lại ngồi trên giườngmà thở phì phì.
Bên này Bách Lý Tiểu Ngư đã giải quyết một nguy cơ suýt xảy ra, thì Kim Thanh Phù ở bên kia lại đang rối như bòng bong.
“Không phải nói Tả Yến An phải bế quan tu luyện sao?” Kim Thanh Phù đang ở phía sau đoàn người, chợt nghe thấy một tràng cười to ngông nghênh càn quấy, trán gần như đổ mồ hôi lạnh. Mà đám người của La Sát giáo vốn đang bị quân của Kim Thanh Phù liên thủ với Khúc Thái sư chèn ép mà có phần rệu rã, lại vì tràng cười chấn động kia mà sĩ khí tăng lên nhiều, còn có xu thế lật ngược tình thế nữa!
Kim Thanh Phù nghiến răng nghiến lợi nói: “Chẳng lẽ lão hồ ly Khúc Thái sư kia lại lừa gạt ta?!”
Nhưng hắn nghĩ đi nghĩ lại rồi lắc đầu, “Mặc dù hắn chưa tự mình ra trận, nhưng quả thực đã phái ra không ít quân tinh nhuệ…”
Không để Kim Thanh Phù nghĩ được kỹ, bên kia hai bên đã lao vào đánh nhau, mà trong lúc đó lại có một luồng khí tức không cho phép được lơ là xuất hiện vô cùng rõ ràng.
Kim Thanh Phù cau mày, “Khí tức cùng với nội lực thâm hậu như vậy…nội lực của tên Tả Yến An đã tiến bộ không hề ít!”
Nhưng lần hắn gặp Tả Yến An gần đây nhất, miễn cưỡng được tính là mười ngày mà thôi!
A Giáp cũng bàng hoàng: “Nội lực này…không lẽ…là Bách Lý Tiểu Ngư cô nương…”
Mặt Kim Thanh Phù biến sắc.
Không sai, đến nay mới có mấy ngày, nội lực của Tả Yến An lại bỗng tăng nhiều đến mức này, khả năng lớn nhất không còn nghi ngờ gì, chính là nhờ Bách Lý Tiểu Ngư…song tu rồi!
Kim Thanh Phù nghiến răng nói: “Không thể nào! Tiểu Ngư thông minh như vậy, sẽ không đâu…”
“Nhưng mà, Bách Lý Tiểu Ngư cô nương tuy thông minh, mà cũng làm ẩu, như vậy cũng chỉ giống như là châu chấu đá xe thôi! Tên Tả Yến An kia lại hung tàn như thế, chỉ e…” A Giáp cố gắng phân tích những lý lẽ với thiếu gia nhà mình, kết quả là nói được một nửa đã bị ánh mắt đáng sợ của thiếu gia nhà mình dọa cho từ từ ngậm miệng lại.
A Giáp: “Thiếu gia, ngài nói đúng lắm! Bách Lý Tiểu Ngư cô nương nhất định vẫn còn an toàn!”
Kim Thanh Phù: “…”
Thấy bên kia La Sát giáo càng giết càng hăng, bên này Kim Thanh Phù đang băn khoăn xem phải hạ lệnh rút lui hay là vẫn cứ ngoan cường chống cự. Đúng lúc này, có một cụ già vẻ ngoài xấu xí chậm rãi đi tới cạnh Kim Thanh Phù, lão mặc một thân áo choàng đen, nhìn có phần quỷ dị.
A Giáp cảnh giác nhìn lão: “Ông là ai!?”
Không hiểu sao trong số cả ‘thiên quân vạn mã’ mà lão lại đi tới cạnh Kim Thanh Phù, tuyệt đối không phải là kẻ tầm thường!
Kẻ kia mỉm cười, ấy vậy mà giọng nói lại đáng yêu như một đứa bé gái vậy: “Là Kim thiếu gia bảo ta tới mà.”
Sự đối lập lớn như vậy, không còn nghi ngờ gì nữa, chỉ có một người mà thôi. Kim Thanh Phù lộ vẻ mặt vui mừng: “Phong Hậu?”
Phong Hậu không giống Quý Huyền, võ công cũng không được coi là cao cường, nhưng nàng ta…hoặc có khả năng là gã ta, lại là kẻ tài giỏi tuyệt vời ở phương diện dịch dung.
Chẳng ai biết diện mạo thật sự của Phong Hậu, đương nhiên, trên thực tế, cũng không nhất thiết phải biết.
Nếu một kẻ có cả ngàn khuôn mặt, mà còn thường xuyên thay mặt, vậy thì khuon mặt nào là khuôn mặt thật sự, quả đúng là việc không nhất thiết phải truy xét làm gì.
Mà Phong Hậu lại chính là kẻ như vậy.
Kim Thanh Phù nói: “Ta đã đưa tiền cho Phù Âm các rồi, bây giờ ngươi hãy nhanh chóng nhân lúc Tả Yến An đang ở ngoài mà lẻn vào La Sát giáo, cứu Bách Lý Tiểu Ngư ra ngoài!”
Phong Hậu mỉm cười nói: “Đó là điều tất nhiên. Nhưng có điều phải nói trước, có một số việc, ta không thể đảm bảo…”
Kim Thanh Phù móc hai thỏi vàng ra, ném về phía Phong Hậu: “Ta không muốn có bất kỳ bất trắc nào.”
Phong Hậu nhận tiền, vui vẻ hân hoan xoa xoa mấy cái nói: “Không hổ là Kim thiếu gia, thật thoải mái.”
Vừa dứt lời, kéo chiếc mũ ở phía sau đội lên đầu, thân hình lọm khọm nhỏ bé rất nhanh đã bị lẫn vào trong đám người.
“Đám người Phù Âm các này, sao mà tên nào tên ấy đều yêu tiền đến thế chứ. Ai cũng bào bọn họ là thế ngoại cao thủ, tiểu nhân thấy, cũng chỉ là những kẻ tầm thường trong số những người bình thường mà thôi.”
A Giáp gãi đầu, nhỏ giọng nói.
Kim Thanh Phù nói: “Bọn chúng yêu tiền mới tốt, chứ nếu không, những thế ngoại cao nhân như vậy, dựa vào cái gì mà mời đưuọc đây?”
Kim Thanh Phù nhìn theo hướng Phong Hậu rời đi, bất giác nắm chặt hai tay….Tiểu Ngư, nàng nhất định phải bình an vô sự đấy nhé, tốt nhất là vẫn chưa để tên Tả Yến An kia…
Cứ cho là nàng đã để tên Tả Yến An…, ta, ta cũng sẽ không ruồng bỏ nàng
Kim Thanh Phù lặng lẽ gật gật đầu.
Mà vị Bách Lý Tiểu Ngư cô nương, về cơ bản đã bị Kim Thanh Phù cho rằng đã bị tên Tả Yến An làm vấy bẩn thân thể – còn đang ngủ đến ngáy khò khò kia kìa.
Quý Huyền thì khoát cánh tay, mặt không cảm xúc đứng ở bên cạnh, mắt nhìn thẳng.
“Khốc cô cô.” Tiếng thủ vệ ngoài cửa bỗng vọng vào.
Sau đó chính là giọng nói của A Khốc: “Khỏi cần đa lễ. Trước mắt người của Kim gia và Khúc Thái sư đều đang ở ngoài giáo. Dù là Giáo chủ đã xuất quan, nhưng cũng có phần không chịu được nữa rồi. Giáo chủ bảo ta vào gọi các ngươi cùng vào đó chi viện, Bách Lý cô nương đã có hai người là ta và Á Ba trông giữ là đủ rồi.”
Đám thủ vệ: “Dạ!”
Sau đó là tiếng bước chân rời đi của bọn họ.
Bách Lý Tiểu Ngư còn đang ôm chăn ngủ say sưa, miệng còn hơi mấp máy, thỉnh thoảng lại thì thầm mấy tiếng, bộ dạng có vẻ vo cùng ngốc nghếch, mà Quý Huyền thì dời tầm mắt về phía cửa.
A Khốc cười rộ lên, đôi mắt khẽ chớp, trong tay cầm theo một cuốn sách khá dày.
Quý Huyền bước lên hai bước, chắn trước mặt A Khốc, cau mày nhìn cô ta, ý tứ rất rõ ràng rằng…cô đến làm gì?
A Khốc cười nói: “Á Ba, huynh cần gì phải căng thẳng với ta như vậy chứ?”
Ngược lại, tiếng nói chuyện lại đánh thức Bách Lý Tiểu Ngư dậy. Nàng mơ mơ màng màng mở mắt, nói: “Xảy ra chuyện gì…”
Nhìn thấy A Khốc, Bách Lý Tiểu Ngư run lên một cái: “Cô, cô đến làm gì hả?!”
A Khốc cười nói: “Ta tới đón cô ra ngoài đây.”
Bách Lý Tiểu Ngư co người lại, cảnh giác nói: “Đi đâu? Ta không muốn ra ngoài một mình cùng với cô!”
A Khốc trừng mắt nhìn: “Tiểu Ngư cô nương không cần phải sốt sắng như vậy, ta cũng đâu có làm gì cô đâu.”
Bách Lý Tiểu Ngư: Ta khinh, ta khinh, khinh khinh khinh.
Theo khoảng cách ngày càng bước đến gần của A Khốc, Bách Lý Tiểu Ngư cũng gần như co lại thành một nhúm, đưa đôi mắt cầu viện nhìn về phía Quý Huyền, lại thấy Quý Huyền nhíu nhíu mày, chắn trước người Bách Lý Tiểu Ngư nói: “Ngươi không phải A Khốc.”
Bách Lý Tiểu Ngư: “Hả, gì cơ?”
A Khốc vô tội chớp mắt, miệng khẽ cười, nói: “Rốt cuộc là huynh đang nói gì thế? Ta không phải A Khốc thì có thể là ai được chứ? A Tiếu chắc? Huynh điên rồi sao?”
Quý Huyền cười khẩy: “Ngươi luôn gọi ta là Á Ba mà lại không biết ta không thể nói được hay sao? Thế mà ngươi nghe thấy ta nói lại không hề ngạc nhiên?”
Vừa nói Quý Huyền vừa đưa một tay lên định lột lớp ngụy trang trên mặt A Khốc xuống. A Khốc híp mắt nói: “Là do sơ suất của ta rồi…Ngươi cũng chẳng tốt hơn là bao đâu. Tuy thủ pháp ngụy trang rất cao, nhưng ngươi cũng là đeo mặt nạ da người chứ gì?!”
Dứt lời, một bên thì né Quý Huyền, một bên cũng định lấy mặt nạ của Quý Huyền xuống. Quý Huyền cau mày, mà võ công của kẻ giả trang A Khốc kia hiển nhiên không cao bằng Quý Huyền, hai, ba lần suýt bị Quý Huyền chế ngự. Sắc mặt Quý Huyền lạnh lẽo định lột tấm mặt nạ da người kia thì kẻ đó bỗng vẩy ra một chút bột phấn từ trong móng tay lên mặt Quý Huyền. Quý Huyền lập tức né người tránh đi, nhưng không ngờ chút xíu bột phấn kia lại có tác dụng ăn mòn, tấm mặt nạ da người trên mặt y bị ăn mòn miễn cưỡng còn lại một nửa!
Kẻ giả trang A Khốc đắc ý cười to: “Đấu với ta sao, ngươi còn…Quý Huyền?!”
Kẻ kia mở to mắt, vẻ mặt khiếp sợ: “Huynh, huynh là Quý Huyền?!”
Bách Lý Tiểu Ngư: “Này, hai người biết nhau sao?!”
Quý Huyền nghiêng người, sắc mặt không tốt liếc mắt nhìn A Khốc một cái, nói: “Phong Hậu?!”
Người đến ấy thế mà lại là Phong Hậu.
Trên mặt nàng ta có thể nói là vẻ khiếp sợ đến tột cùng, nói: “Huynh là Quý Huyền, sao có thể có chuyện đó được…Sao có thể chứ?!”
Quý Huyền nói: “Chuyện này thì có gì mà không thể chứ?”
Phong Hậu nói: “Huynh rõ ràng là đã chết rồi kia mà! Huynh, huynh đã chết từ ba tháng trước rồi kia mà! Khi ấy trên mặt huynh có rất nhiều vết thương lớn, còn tự tay ta hóa trang cho huynh nữa mà. Sau khi che đi các vết thương thì chôn cất cho huynh rồi!”
Giọng nàng ta run rẩy, hiển nhiên là đang vô cùng khiếp sợ, thậm chí trong mắt còn mơ hồ có nước mắt nữa: “Quý Huyền, rốt cuộc là có chuyện gì thế? Huynh không chết sao?”
Hết chương 17