Bách Lý Tiểu Ngư lục lọi hồi lâu cũng không tìm được một cuốn sách nào bình thường!!!
Nàng đành ngồi xuống để xem, bỏ qua tất cả những cuốn có chữ ‘xuân’, cuối cùng cũng tìm được một cuốn không có chữ ‘xuân’!
Bách Lý Tiểu Ngư hớn hở lấy cuốn sách kia ra xem, kết quả là trợn tròn cả mắt.
Bởi vì trên bìa rõ ràng là…
Bách Lý Tiểu Ngư: “…”
Nàng giật giật khóe miệng, cầm cuốn sách kia lên, không mấy tin tưởng mà mở ra, xem qua nội dung một chút, quả nhiên là giống với suy nghĩ của mình mà. Nàng không kiềm chế được mà cảm thán: “La Sát giáo này rốt cuộc là làm gì thế…sao loại sách như thế này cũng có nữa…”
Nàng giơ cuốn sách kia tới trước mặt Á Ba quơ quơ: “Huynh muốn không?”
Á Ba: “…”
“Huynh có thể dựa theo cuốn sách này để đi quyến rũ Tả Yến An đó, biết đâu lại lập tức trở thành ‘giáo chủ phu nhân’ ấy chứ…Đến lúc đó nhớ thả ta ra nhé!” Bách Lý Tiểu Ngư liên tục lắc lắc cuốn sách trên tay kia.
Á Ba mặt lạnh tanh nhìn nàng, sau đó lại chậm rãi nhận lấy cuốn sách kia thật!
Bách Lý Tiểu Ngư: “…Oa, thật không ngờ huynh đối với Tả Yến An thật sự…”
Chưa nói hết câu, Bách Lý Tiểu Ngư liền thức thời ngậm miệng, bởi vì nàng nhìn thấy cuốn sách được cầm trên tay của Á Ba kia, mới một chút xíu, đã biến thành bột mịn rồi…
Nhất thời Bách Lý Tiểu Ngư không dám trêu chọc Á Ba nữa, chỉ đành cam chịu quay lại chỗ hòm sách lục lọi tiếp hồi lâu nữa, rốt cuộc tìm được một, hai cuốn thoại bản. Trong đó cơ bản là các loại dã sử, tuy rằng không thể thiếu những tình tiết gì gì kia, nhưng dẫu sao đọc cũng tốt hơn là những cuốn kia…
Bách Lý Tiểu Ngư khóc không ra nước mắt, thầm nghĩ, sớm biết thế này đã không nói ‘tùy’ rồi…Những cuốn sách này, quả thật là quá là ‘tùy’ ấy chứ…
Nàng đọc sách được một lúc, cũng không mấy hứng thú với nội dung bên trong, bèn dứt khoát nhấc bút lên nghĩ đến việc vẽ vời. Từ sau lần nàng định vẽ Bách Lý Vân Hạc nhưng bị thất bại kia, Bách Lý Tiểu Ngư đã có nhận thức hết sức sâu sắc về kỹ năng vẽ vời của mình rồi…
Trong lòng Bách Lý Tiểu Ngư tự có hình dung của Bách Lý Vân Hạc, nàng nhớ lại dáng vẻ của Người, cẩn thận hạ bút. Nhưng chẳng ngờ rằng nàng còn chưa đặt bút vẽ, lại thấy Á Ba ở bên cạnh lặng lẽ liếc xéo.
Bách Lý Tiểu Ngư: “…”
Hơ, này là khinh bỉ họa kỹ (*) của nàng đấy ư…Rõ ràng là nàng còn chưa bắt đầu vẽ đâu đấy nhé?!
(họa kỹ: kỹ năng, khả năng vẽ)
Bách Lý Tiểu Ngư lườm Á Ba một cái, của mình thì mình cứ vẽ. Tuy rằng cuối cùng bức tranh vẽ ra hiển nhiên là vẫn hoàn toàn chẳng giống Bách Lý Vân Hạc, nhưng Bách Lý Tiểu Ngư tự cảm thấy bản thân mình đã có một chút tiến bộ.
Nhưng sau khi Bách Lý Tiểu Ngư hài lòng thu lại bức tranh, lại không biết là Á Ba đã đi gặp ai mà chẳng thấy y đâu cả…
Kỳ lạ…
Bách Lý Tiểu Ngư cũng không nghĩ nhiều, treo bức tranh lên, tự mình ngắm nghía, trong đầu nghĩ đến Bách Lý Vân Hạc mà ngẩn người một hồi, bèn dứt khoát lăn ra giường, đi ngủ.
Sau đó khi tỉnh lại, nàng phát hiện không thấy bức tranh đâu nữa…
Bách Lý Tiểu Ngư: “?!”
“Á Ba?!” Bách Lý Tiểu Ngư gọi to.
Qua một lúc lâu sau, Á Ba mới ung dung xuất hiện, mặt nhìn nàng không cảm xúc.
Khuôn mặt của Á Ba không hề đẹp, hơn nữa lại có rất nhiều vết thương, chỉ e cứ coi như là có xúc cảm gì đó, thì cũng chẳng nhìn ra được. Có điều đôi mắt đen nhánh kia thì ít nhiều gì cũng sẽ toát ra được một chút tâm tình.
Giờ phút này tâm tình của y đại khái có thể được gọi là…chẳng có tâm tình gì hết.
Bách Lý Tiểu Ngư nói: “Bức tranh mà ta treo trên tường đâu rồi?”
Á Ba: “…”
Bách Lý Tiểu Ngư: “Huynh đừng giả vờ ngốc nghếch! Trong phòng này chỉ có một mình huynh mà thôi! Huynh lấy bức tranh của ta làm gì chứ?!”
Á Ba nhìn nàng một cái, nghiêng đầu mặt không cảm xúc, bày ra dáng vẻ ‘chuyện đó chẳng liên quan gì đến ta cả’.
Bách Lý Tiểu Ngư: “……”
Tuy không hiểu vì sao mà bức chân dung Bách Lý Vân Hạc bị lấy mất, Bách Lý Tiểu Ngư cảm thấy rất tức giận, cũng rất khó hiểu. Nhưng nàng nghĩ rằng người này tốt xấu gì cũng đã giúp đỡ nàng, hơn nữa tạm thời là hai người họ còn cùng nhau ở một phòng nữa, nếu mình đắc tội với hắn, đó chính xác không phải là một lựa chọn sáng suốt. Nàng không còn cách nào khác đành nói: “Thôi bỏ đi, tùy huynh vậy…Huynh rất thích tranh của ta sao?”
Á Ba vẫn tiếp tục nghiêng đầu.
Bách Lý Tiểu Ngư chẳng biết làm sao đành từ bỏ nói: “Vậy…lần này bỏ qua. Nhưng lần sau huynh đừng có lấy mà không nói với ta tiếng nào có được hay không?”
Á Ba đương nhiên không đáp lời, kể cả gật đầu hay lắc đầu cũng không có luôn.
Bách Lý Tiểu Ngư: “…”
Bách Lý Tiểu Ngư không nói gì, liếc mắt nhìn Á Ba, dẩu môi thầm nghĩ, nếu lần sau vẽ tranh xong đừng hòng nàng bỏ ra nữa…
Sau đó Bách Lý Tiểu Ngư trải qua mấy ngày sinh sống cũng được xem là yên ổn. Tả Yến An nói chuyện cũng coi như là giữ lời, hắn thực sự không có trở lại…nhưng mà, cũng có khả năng là không trở lại được.
Bách Lý Tiểu Ngư ở lại trong căn phòng vô cùng yên tĩnh. Tuy rằng hàng ngày nàng có vẻ chỉ đơn thuần là ăn uống, vẽ vời bách ~ vạn tiểu! Thuyết, (chẳng hiểu sao chỗ này tác gải lại để nó như vậy, chị cũng để nguyên thế vậy.) nhưng trên thực tế cũng có buổi tối nàng tìm thời cơ để chạy trốn. Song nàng lại phát hiện, căn phòng này hình như cũng chỉ là một căn phòng bình thường mà thôi, thực sự chính là tường đồng vách sắt mà.
Tất cả các cửa sổ đều được khóa lại chắc chắn, căn bản không thể nào mở ra được. Bách Lý Tiểu Ngư rảnh rỗi bèn ngồi xổm xuống dựa vào vách tường gõ gõ vào mặt tường, hy vọng có thể tìm ra chỗ mỏng manh một chút để mà có thể dùng nội lực phá nát. Kết quả là nàng phát hiện, nguyên vật liệu bên trong vách tường đều rất đầy đủ. Mỗi cái gõ lên đều có thể nhận thấy nó vô cùng vững chắc, muốn trực tiếp phá vỡ, bằng năng lực của nàng mà nói, quả thật chính là vọng tưởng.
Á Ba từ đầu đến cuối đều thờ ơ lạnh nhạt với hành vi của nàng, tựa hồ như biết rằng nàng vốn không thể chạy đi như vậy được.
Bách Lý Tiểu Ngư cũng rất cố gắng để giao thiệp với Á Ba.
Tỷ như nàng hỏi: “Nhìn tuổi của huynh, chắc huynh cũng không còn nhỏ nữa nhỉ? Nếu huynh có con gái, hẳn là cũng lớn tầm bằng ta rồi chứ?”
Á Ba: “…”
Bách Lý Tiểu Ngư: “Huynh nghĩ mà xem, nếu như con gái huynh bị kẻ xấu bắt đi, bất cứ lúc nào cũng luôn có nguy hiểm vây quanh…Huynh nỡ lòng nào chứ…Á Ba thúc, xin thúc hãy thương xót mà đưa ta ra ngoài đi được không? Ta biết võ công của thúc rất cao cường mà…” (đoạn này tự nhiên chị ý lại gọi là thúc ý +_+)
Á Ba: “…”
Bất kể Bách Lý Tiểu Ngư nói gì đi nữa, y đều lấy mắt lạnh mà đáp lại, khiến nàng buồn bực vô cùng.
Gã câm này, quả thực vững chắc y như căn phòng này vậy, hoàn toàn không có chút sơ hở nào để mà tấn công được cả.
Mà Bách Lý Tiểu Ngư không biết rằng, trên thực tế, gần như…toàn bộ La Sát giáo này, đều không có chút sơ hở nào mà tấn công hết.
_
Kim Thanh Phù ngồi trong kiệu, sắc mặt lạnh như băng.
A Giáp bên ngoài nói: “Thiếu gia, người phía trước đưa tin tới, nói rằng người của triều đình cũng tới La Sát giáo…nhưng cũng thất bại mà tan tác trở về rồi ạ.”
“Vốn cũng chẳng hy vọng gì ở đám người kia được cả…” trong giọng điệu của Kim Thanh Phù mang theo vẻ xem thường, “Phù Âm các phái người mới tới rồi chứ?”
A Giáp nói: “Tới rồi ạ, bởi vì chúng ta đã trả giá rất phải chăng, cho nên người mới tới tên Phong Hậu này cũng rất nổi danh, ngang với Quý Huyền ạ.”
Nghe đến tên Quý Huyền, Kim Thanh Phù không khỏi nhíu mày, “Lại nói…rốt cuộc là Quý Huyền đã xảy ra chuyện gì vậy chứ…”
A Giáp lau mồ hôi nói: “Người bên Phù Âm các cũng rất mơ hồ…nhưng quả thực Quý Huyền đã chết ba tháng trước đây rồi, hơn nữa cũng đã chôn cất hết rồi…”
Kim Thanh Phù: “…”
Nội tâm Kim Thanh Phù vạn phần nghi hoặc, nhưng vẫn nói: “Bỏ đi, trước tiên cứ mặc kệ hắn đã…Khi nào thì Phong Hậu đến?”
“Đang trên đường đi rồi ạ, khoảng sáng mai là đến nơi thôi ạ.” A Giáp nói: “Khúc Thái sư bảo chúng ta phái người tới hỗ trợ để tấn công La Sát giáo, chúng ta có định phái người đi hay không ạ?”
“…Phái vài tên lấy lệ thôi, dù gì cũng đều là chịu chết cả thôi.”
A Giáp gật đầu: “Vâng.”
A Giáp lắc mình một cái rồi không thấy bóng người đâu. Sắc mặt Kim Thanh Phù xám xịt, nhớ tới dáng vẻ ngốc nghếch của Bách Lý Tiểu Ngư, trong đầu nghĩ, không biết bây giờ nàng đã bị tên Tả Yến An ngược đãi thành bộ dạng gì rồi nữa…
Chẹp, nghĩ tới liền khiến người ta buồn bực mất tập trung.
Mà người của triều đình cũng biết chuyện này rồi, gã Thái sư túc trí đa mưu, mà lại lòng tham không đáy kia đại khái là cũng muốn được chia một chén canh đây…
Hứ, lão già cũng đã bước nửa
bước vào quan tài rồi, lại còn chẳng hề có chút võ công nào cũng đòi cướp người với hắn sao?!
Đừng mơ!
Hết chương 14