Đại Hiệp, Xin Tha Mạng!

Chương 11-1




Bách Lý Tiểu Ngư cầm cuốn sách kia mà nước mắt như muốn rơi xuống. Nàng thẫn thờ nhìn bức chân dung giống sư phụ như đúc trong sách, đầu tiên là kinh ngạc, đến lúc nhìn thấy chân dung của sư phụ thì lại vui mừng, sau đó thì hết sức mơ hồ.

Có nhầm không?!

Tại sao người sáng lập ra Phù Âm các lại giống sư phụ như đúc vậy?! Hay nên nói…tại sao người sáng lập ra Phù Âm các lại chính là sư phụ?!

Bách Lý Tiểu Ngư trợn mắt há mồm, thật sự muốn bắt kẻ đã vẽ sư phụ kia đến hỏi cho ra lẽ.

Sao nàng lại không biết sư phụ mình còn là một Các chủ chứ…mặc dù là Các chủ tiền nhiệm!

Đợi một chút…

Bách Lý Tiểu Ngư nói: “Quý Huyền, Phù Âm các đã được sáng lập bao nhiêu năm rồi?”

Dường như Quý Huyền không nghĩ tới Bách Lý Tiểu Ngư sẽ hiện lên vẻ mặt như vậy, lại hỏi một câu không đầu không đuôi như thế, dừng một chút rồi nói: “Khoảng năm mươi năm.”

“Như vậy, sư phụ của ta là người sáng lập ra Phù Âm các ư?” Bách Lý Tiểu Ngư đau khổ che mặt: “Ta chỉ biết rằng sư phụ cũng đã có tuổi nhưng không ngờ người chính là một lão quái yêu! Chẳng trách tóc đều bạc trắng như vậy…Ta còn tưởng rằng là do luyện công nữa! Nhưng mà khuôn mặt của người, tay của người cũng chỉ tầm hai mươi tuổi thôi mà! Chỉ trừ mái đầu bạc trắng kia…”

Quý Huyền đáp: “Phù Âm các cũng không phải là một tổ chức tầm thường, điều này không cần phải nói nhiều.”

Nàng kinh ngạc thốt lên: “Ta từng thấy trong cuốn sách của sư phụ có ghi, ngoài Trung thổ có một vùng đất tiên khác, kỳ nhân dùng một phương pháp tu luyện, cuối cùng sẽ có thể trường sinh bất lão…Chẳng lẽ Phù Âm các chính là loại này?!”

Nàng vốn tưởng rằng Quý Huyền sẽ lập tức phủ nhận, không ngờ Quý Huyền lại nhìn nàng một cái, không nói gì, sau đó lắc đầu biểu thị thực ra hắn cũng không biết.

Bách Lý Tiểu Ngư chợt phát hiện hiểu biết của mình đối với Bách Lý Vân Hạc thật sự là ít đến thảm thương, nàng ngây ngốc hỏi, “Vậy rốt cuốc thì sư phụ ta bao nhiêu tuổi…”

Quý Huyền im lặng rất lâu, nói: “Ta cũng không rõ. Có điều, rốt cuộc sư phụ cô bao nhiêu tuổi hiện không phải là chuyện quan trọng đâu.”

Lúc này Bách Lý Tiểu Ngư mới lấy lại tinh thần, ngơ ngác hỏi: “Phải rồi…Ta, sư phụ của ta …vì sao lại xuất hiện ở đây? Nếu như Người đúng là người sáng lập ra Phù Âm các, vậy sao Người lại chết dưới đoản kiếm của Phù Âm các chứ? Nếu như không phải, vậy Người và người sáng lập ra Phù Âm các có quan hệ gì? Liệu người đó có phải là người đã giết sư phụ ta hay không? Hắn ta đúng là người tu tiên sao? Nhưng Người đã bị chết như thế nào…”

Một loạt câu hỏi đặt ra, đương nhiên không phải Bách Lý Tiểu Ngư hỏi Quý Huyền. Nàng căn bản không hy vọng Quý Huyền sẽ hé răng nói gì, nàng là tự hỏi chính mình, nhân tiện làm rõ dòng suy nghĩ mà thôi.

Quý Huyền cũng rất nể tình mà…không hé răng, không hề có phản ứng gì với những câu hỏi của nàng.

Bách Lý Tiểu Ngư nghi hoặc hồi lâu, bỗng ánh mắt sáng lên, nói: “Ta có thể xé một tờ này ra không?”

Mặt Quý Huyền không chút cảm xúc, “Đương nhiên không thể.”

“Nhưng mà chỗ này có nhiều sách như vậy, lại chẳng có ai, hẳn là sẽ không bị ai phát hiện đâu?”

“Những cuốn khác thì có thể, nhưng mà cuốn này, cô cảm thấy thế nào?”

…Thấy cũng vậy.

Cuốn sách này có vẻ rất quan trọng nhỉ…

Bách Lý Tiểu Ngư không thể làm gì khác hơn là nhìn bức tranh kia lưu luyến không rời, lại thấy phía dưới thực ra có ký tên, vô cùng tùy tiện, nghiễm nhiên lại chỉ là một hình mặt trăng.

Nàng không hiểu ra làm sao, nói: “Đây là ý gì?”

Quý Huyền nói: “Đây là chữ ký của Nam Cung Vãn Nguyệt.”

“Nam Cung Vãn Nguyệt?” Bách Lý Tiểu Ngư nhìn ánh mắt ôn nhu của sư phụ lúc nhìn người vẽ tranh ấy một chút, trong lòng có chút cảm giác khó có thể nói thành lời, “Là ai vậy?”

Quý Huyền duỗi tay, lật vài tờ của cuốn sách nàng đang cầm trên tay, sau đó lại thấy một bức chân dung.

Mà phong cách của bức tranh này, Bách Lý Tiểu Ngư vạn phần quen thuộc, chính là phong cách của Bách Lý Vân Hạc.

Cô gái trong tranh không nhìn vào người vẽ tranh, mà đang cúi đầu đọc sách. Cô gái ấy lười biếng ngồi dưới một gốc cậy đại thụ, một tay cầm sách, tay còn lại thì đặt trên đĩa hoa quả, tựa hồ như bất cứ khi nào cũng có thể lấy quả anh đào lên ăn vậy. Tuy cô gái kia cúi đầu nên không thấy rõ toàn bộ khuôn mặt, nhưng chỉ nhìn dáng người nhỏ nhắn mềm mại tựa lên ghế của nàng ta, xung quanh là hoa đào rải rác, lập tức có cảm giác nàng ấy như tiên nữ vẫn được viết trong thoại bản vậy. Tiên nữ thường ngày đều ở trên Cửu Trùng Thiên chẳng hề dính khói bụi trần gian, một khi lén lút hạ phàm, lại tìm một chỗ yên tĩnh, cầm một cuốn thoại bản trần gian mà đọc.

Kí tên rõ ràng là hai chữ ‘Vân Hạc.’

Bách Lý Tiểu Ngư thấy vậy liền có thể nhận ra bản thân có tình cảm riêng với người trong tranh.

Nàng vô cùng khó chịu, lại thấy phía dưới là ba chữ ‘Phó các chủ’. Bách Lý Tiểu Ngư nói: “Nàng ta…nàng ta là Phó các chủ? Sư phụ ta thích nàng ta?”

Nhưng Quý Huyền lắc lắc đầu, lấy quyển sách trên tay nàng đặt lại chỗ cũ, thấp giọng nói: “Có người đến rồi, chúng ta mau đi thôi.”

Bách Lý Tiểu Ngư còn chưa lấy lại tinh thần đã bị Quý Huyền lập tức vác lên vai, nhanh chóng đi ra ngoài. Đến lúc ra đến bên ngoài, Quý Huyền thả Bách Lý Tiểu Ngư xuống, nàng vẫn còn đang ngẩn người, rồi nói: “Ta cũng không biết nhiều.”

Bách Lý Tiểu Ngư liếc hắn một cái, hiển nhiên là không tin.

Quý Huyền do dự một chút rồi nói: “Ta từng bị mất trí nhớ.”

“…” Bách Lý Tiểu Ngư không nói gì: “Ngươi không muốn nói thì đừng nói, không cần phải viện cớ này để lừa gạt ta đâu.”

Quý Huyền nói: “Là thật mà. Lúc ta tỉnh lại là ở trên núi, chỉ mơ hồ nhớ rằng mình bị thương mà hôn mê, cũng không biết là bất tỉnh bao lâu, chỉ mơ hồ nhớ rằng ta là người Phù Âm các. Đúng lúc này thì Kim Thanh Phù gửi nhiệm vụ tới ta mới hạ sơn. Trên đường đến đây ta xem thư một chút, mới đại khái nhớ ra Phù Âm các là làm gì, còn ta thì làm gì.”

Bách Lý Tiểu Ngư nói: “Vậy…ở ngôi miếu đổ nát khi đó, ngươi nói đến sư phụ ta, cũng là vì đã xem trong thư?”

“Ừm.” Quý Huyền gật đầu.

Bách Lý Tiểu Ngư cảm thấy vô cùng kỳ ảo nói: “Ngươi thực sự không gạt ta đấy chứ? Quá kỳ lạ, ngươi lại từng bị mất trí…Vậy trí nhớ mà ngươi bị mất kia có phải là vì đã biết quá nhiều chuyện của người khác hay không?”

“Không biết.”

“…” Bách Lý Tiểu Ngư nói: “Ngươi không biết thì thôi, nhưng bạn bè ngươi không nói qua, nói về chuyện lúc trước của ngươi sao?”

“Ta không có bạn bè.” Quý Huyền ngắn gọn nói.

Bách Lý Tiểu Ngư lẩm bẩm: “Thật đáng thương.”

Quý Huyền liếc nàng một cái: “Cô có bạn à?”

“…” Bách Lý Tiểu Ngư bị lời nói của hắn làm đỏ bừng mặt: “Ta có sư phụ!”

Quý Huyền: “…”

Ý của hắn rất rõ ràng…sư phụ cô đã chết rồi.

Bách Lý Tiểu Ngư suy nghĩ một chút, vô cùng ủ rũ phát hiện mình quả thực không có tư cách gì mà cười nhạo Quý Huyền, vì vậy nói: “Vậy nếu không thì, chúng ta làm bằng hữu nhé?”

Quý Huyền nhanh chóng trả lời: “Không muốn.”

Bách Lý Tiểu Ngư: “…”

Nàng cũng không thèm khát đến nỗi làm bằng hữu với một tên đầu gỗ đâu nhé!

Bách Lý Tiểu Ngư nói: “Được thôi, ngươi mau nói cho ta biết. Ngươi còn biết gì nữa?”

“Nam Cung Vãn Nguyệt là Phó các chủ, là bạn thân của Bách Lý Vân Hạc…thậm chí, có khả năng là tình nhân.” Quý Huyền chậm rãi nói.

“Gì cơ…?!” Bách Lý Tiểu Ngư suýt nữa thì bị nước miếng của mình làm cho sặc chết. Nàng không thể tin nổi mà nói: “Ngươi nói là tình nhân sao?!”

Quý Huyền gật đầu: “Ừm.”

Bách Lý Tiểu Ngư liên tục xua tay, “Điều này là không thể nào! Sư phụ ta sao có thể có tình nhân được? Ta sống với Người nhiều năm như vậy, cũng chưa từng gặp qua nữ nhân nào lên núi thăm, nam nhân cũng không có luôn!”

Quý Huyền: “…”

Hắn cau mày, “Hai người ở trên núi nhiều năm như vậy, lẽ nào sư phụ cô cũng chưa từng hạ sơn sao?”

“…Có.”

“Chính là vậy đó.”

“…Không thể nào!” Bách Lý Tiểu Ngư không thể nói được tư vị trong lòng là gì nữa. Trong lòng nàng, sư phụ là cao cao tại thượng, là xa không thể với tới, cho dù mình chạm được, cũng là bởi vì mình là đồ đệ của Người mà thôi. Nàng thực sự không dám nghĩ nhiều hơn nữa.

Nhưng bây giờ Quý Huyền lại nói với nàng…Bách Lý Vân Hạc có tình nhân?!

Điều này là không thể nào!!

Quý Huyền thấy dáng vẻ kích động của Bách Lý Tiểu Ngư, nói không chút cảm xúc: “Cô đối với sư phụ mình…”

Bách Lý Tiểu Ngư: “…”

Tiêu rồi, không được để cho hắn nhìn ra được!

Bách Lý Tiểu Ngư nghiêm mặt nói: “Ta đối với sư phụ ta, đó là, đó là tình cảm sùng bái thuần khiết! Người như sư phụ ta, sao có thể có nữ nhân nào xứng với Người được chứ! Kể cả ta cũng vậy!”

Quý Huyền nói: “Ha ha.”

Bách Lý Tiểu Ngư: “…”

Nàng tức giận: “Ngươi đừng phát ra tiếng như vậy. Loại âm thanh này căn bản không phải là cười có biết không?!”

Quý Huyền nói: “Chân dung của Nam Cung Vãn Nguyệt cô cũng đã thấy rồi đấy. Nếu cô không muốn thừa nhận, vậy ta cũng không muốn nhiều lời nữa.”

Bách Lý Tiểu Ngư trầm mặc.

Không sai, không có cách nào phủ nhận, bức tranh kia đã thể hiện rất rõ ràng tình cảm của người vẽ rồi, mà Nam Cung Vãn Nguyệt quả thực cũng là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp.

Tuy trong lòng Bách Lý Tiểu Ngư, quả thực là cảm thấy bất kỳ ai cũng đều không xứng với Bách Lý Vân Hạc. Nhưng cô đã nhìn chân dung của Nam cung Vãn Nguyệt, không có cách nào chắc chắn Bách Lý Vân Hạc sẽ không thích Nam Cung Vãn Nguyệt cả.

Sự thật này…

Bách Lý Tiểu Ngư thở dài: “Ngươi nói tiếp về Phó các chủ đi…”

Quý Huyền nói: “Nói xong rồi.”

Bách Lý Tiểu Ngư: “…?!”

Cũng ngắn quá rồi đấy!

Bách Lý Tiểu Ngư giật mình nhìn Quý Huyền, thấy hắn quả nhiên ngậm miệng không nói nữa, lập tức cảm thấy dở khóc dở cười, cũng không nói gì thêm nữa. Đến khi về tới Kim gia, Quý Huyền nhanh chóng biến mất không còn tăm hơi. Bách Lý Tiểu Ngư phiền muộn đi tới một gian thư phòng khác cách xa thư phòng của Kim Thanh Phù nhất, cầm bút trầm tư trong chốc lát, sau đó nâng tay áo lên bắt đầu vẽ tranh.

Hiển nhiên là vẽ sư phụ Bách Lý Vân Hạc của nàng.

Nàng cũng là vì nhìn thấy bức tranh kia, mới nghĩ ra mình lại có thể nhìn sư phụ lâu như vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy tiếc nuối và mất mát. Mà bức tranh kia lại rất sinh động, cũng khiến nàng có cảm hứng muốn tự mình vẽ ra một bức tranh.

Nam Cung Vãn Nguyệt có thể vẽ ra bức tranh sư phụ như vậy, nàng nhất định cũng có thể!!

Sau đó mài mực nhẹ nhàng cầm bút, mềm mại hạ xuống nét bút đầu tiên, đôi mắt chính là không đều nhau.

Bách Lý Tiểu Ngư: “…”

Mắt sư phụ bị nàng vẽ có chút tròn…mặc kệ, vẽ tiếp.

Sống mũi cao…

Ặc, sao lại vẽ hơi vẹo nhỉ…vẫn vẽ tiếp!

Miệng…vẽ dày quá rồi…

Thôi rồi, mực nhỏ xuống nhìn như trên mặt bị rỗ vậy…

Bách Lý Tiểu Ngư càng vẽ, khuôn mặt càng bị sai lệch. Chuyện này…chuyện này, nhìn sao cũng không thấy giống sư phụ đại nhân!!!

Nàng cầm bức tranh lên, chỉ thấy người trong tranh có khuôn mặt tròn, mắt tròn, mũi vẹo, môi dày, mà trên mặt con bị rỗ nữa….

Bách Lý Tiểu Ngư: “… … …”

“Phụt.” Trong góc hình như truyền ra tiếng cười mơ hồ của Quý Huyền.

Bách Lý Tiểu Ngư suy sụp kêu: “Không cho cười!!!”

Sau đó lập tức thu lại bức tranh, cuộn lại rồi ném vào trong góc.

Quá mất mặt rồi…

Tại sao trình độ của nàng và Nam Cung Vãn Nguyệt lại khác nhau nhiều đến thế…

Thế nhưng người đến lại là Kim Thanh Phù, hiếm khi trên mặt y không treo vẻ cợt nhả, ngược lại vẻ mặt khá nghiêm túc. Bách Lý Tiểu Ngư hơi chột dạ, nhớ đến chuyện vừa mượn y tiền trong lòng nàng chợt dấy lên dự cảm xấu…

Bởi vì chột dạ, Bách Lý Tiểu Ngư mở lời trước: “Sao vậy?”

Kim Thanh Phù nhìn nàng nói: “Số tiền ta vừa cho cô mượn kia… cô dùng nó để làm gì?”

Bách Lý Tiểu Ngư: “…”

Bách Lý Tiểu Ngư: “Ta sẽ trả lại tiền cho huynh, nhưng xin lỗi, bây giờ ta chưa trả ngay được.”

Kim Thanh Phù  nói: “Trả lại tiền? Cô thực sự cảm thấy ta đang nói với cô những lời này là muốn nàng trả lại tiền cho ta hay sao? Cô cho rằng ta không biết nàng đưa số tiền kia cho ai à?!”

Vừa dứt lời y vỗ bàn: “Quý Huyền, ngươi ra đây cho ta!”

Bình thường Bách Lý Tiểu Ngư thiên hô vạn hoán, dùng cả tính mạng để uy hiếp Quý Huyền mới ra, vậy mà giờ tên này không nói hai lời đã lộ diện rồi.

Bách Lý Tiểu Ngư: “…”

Kim Thanh Phù nheo mắt nói: “Quý Huyền ơi là Quý Huyền, ngươi cũng giỏi thật đấy. Ta đã nói với ngươi rồi, trách nhiệm của ngươi ngoài việc bảo vệ cho Bách Lý Tiểu Ngư bên ngoài thì còn phải giám sát nàng ấy một chút! Mà ngươi như vậy là sao?! Nếu không phải ta phái người khác đi theo sau các ngươi từ xa, ta còn không biết các ngươi đi đâu nữa kìa!”

Quý Huyền mặt không cảm xúc, hiển nhiên không chút ăn năn hối cải, Kim Thanh Phù càng tức giận hơn: “Ngươi như vậy là đang đập vỡ bảng hiệu Phù Âm các đấy!”

Bách Lý Tiểu Ngư có một loại cảm giác giống như bị Kim Thanh Phù bắt gian kẻ thông dâm vậy. Nàng nghĩ ngợi một chút, phản bác: “Huynh tức giận như vậy làm gì hả? Huyni vừa nói đến Phù Âm các đúng không! Rõ ràng biết sư phụ ta có liên quan với Phù Âm các mà lại không nói cho ta biết, thậm chí còn không cho Bách Hiểu Sinh nói nữa! Huynh còn biết gì nữa? Tại sao huynh không nói cho ta?!”

Kim Thanh Phù: “…”

Cục diện đột nhiên đảo ngược, Kim Thanh Phù nghẹn lời, Bách Lý Tiểu Ngư quan sát y, nói: “Huynh mau nói xem?!”

Kim Thanh Phù nói: “Khoan đã, một chút nữa chúng ta sẽ nói chuyện này cho cô biết.”

Bách Lý Tiểu Ngư: “Tại sao phải chờ một chút nữa?!”

Kim Thanh Phù: “…”

Tất cả mọi người đều lúng túng…

Còn tiếp…