Đại Hiệp Rất Nghèo

Chương 49: Tà kiếm xuất thế




"Ngươi nói cái gì?" Giang Du nghe thấy lời nói của Tiểu Ninh thì nhảy dựng lên, trên mặt không chút biểu tình: "Ngươi nói Huyết Yêu kiếm hẳn là đã đến tay người nên đến?"

"Không sai " người phụ nữ gật mạnh đầu một cái: "Thanh này kiếm vốn không phải thuộc về ngươi!"

Sắc mặt Giang Du lại thay đổi, nhìn người phụ nữ chằm chằm, lại bị một đạo hàn quang vọt vào mắt.

Kiếm của kiếm khách che mặt khẽ rút ra khỏi vỏ, ánh trăng phản xạ vừa lúc chiếu lên trên mặt Giang Du: "Ta nói này, nhìn chằm chằm vào lão bà người khác được xem là rất vô lễ đấy!"

Âm thanh Kiếm khách đầy trêu tức, nhưng lại khiến Giang Du khẽ lui về phía sau nửa bước.

"Hừ." Giang Du vung tay áo, xoay người chạy thẳng ra ngoài bằng cửa sổ, hắn có thể đi tới ngày hôm nay nguyên nhân chính là hắn rất thức thời, người không nên trêu chọc tuyệt đối không đi trêu chọc, thậm chí là có thể làm bất kỳ thủ đoạn mượn sức gì.

Kiếm khách kia, hắn đánh không được, cũng không thể trêu vào.

Kiếm khách che mặt nhìn theo Giang Du rời đi, lại cúi đầu nhìn thanh kiếm trong tay mình, duy nhất chỉ có lộ ra ánh mắt thế nhưng lại xuất hiện vẻ mặt mê mang luống cuống.

"Chàng không tới nhìn nó sao?" Tiểu Ninh khoát tay lên vai kiếm khách che mặt:"Xa xa cũng được."

Kiếm khách che mặt do dự một chút, dường như bị cái gì làm bừng tỉnh, kiên định lắc đầu: "Không thể, nó có thể ngăn cản con đường phía trước của ta, không thể!"

Tiểu Ninh thở dài, mang theo tầng tầng khổ sở cùng cảm khái: "Vậy thiếp nói cho chàng một chút chuyện tốt của nó. Thiếp đã nhìn nó vài lần từ xa rồi!"

Kiếm khách không cự tuyệt, mà là ngồi ngay ngắn, hơi nghiêng về phía trước, khát vọng trong ánh mắt thể hiện rõ không sót.

"Tiểu tử kia ban đầu vốn chỉ lớn như vậy..." Tiểu Ninh diễn tả bằng điệu bộ kích thước của đửa trẻ, "Hiện tại á!" Tiểu ninh kéo tay từ mặt đất lên cao hơn nàng một cái đầu thì dừng lại: "còn cao hơn cả chàng nha!"

"Tiểu tử kia bây giờ đã cưới vợ rồi! Cô bé đó rất đáng yêu!" Tiểu Ninh thở dài thỏa mãn:"nhìn cái dáng vẻ của tiểu tử kia hẳn là rất thích lão bà của nó!"

Tiểu Ninh lải nhải kể những biến hóa của vị tiểu tử kia, chỉ có vài chuyện như vậy thôi mà nói đi nói lại, dường như vĩnh viễn không nhàm chán, còn kiếm khách che mặt vẫn nghe cho dù là người phụ nữ nói đi nói lại một cảnh hắn cũng nghe tận hứng.

Nữ nhân nói đến mệt mỏi, rót một ly trà cho mình cùng trượng phu.

Kiếm khách che mặt nâng ly trà lên, tháo mặt nạ trên mặt xuống, lộ ra một khuân mặt tuấn mỹ không tỳ vết, cho dù ai nhìn một lần cũng sẽ không quên, nhưng...

Thế nhưng giống với khuân mặt của Lệ Thú như đúc!

Lệ Hi Kiệt!

Vậy người phụ nữ kia chính là mẫu thân của Lệ Thú Nhiêu Hinh Ninh!

Nhiêu Hinh Ninh vẫn lặp lại vài chuyện nhỏ của Lệ Thú như trước, còn Lệ Hi Kiệt nhìn ánh trăng tươi đẹp ngoài cửa sổ, bất đắc dĩ cười khổ.

"Con à, xin lỗi con, phụ thân còn muốn hoàn thành nguyện vọng của mình!"

...

...

Lệ Thú nhìn ánh trăng phía chân trời, dừng bước.

"Thú ca, có chuyện gì vậy?" Tiểu Tiểu kỳ quái nhìn Lệ Thú.

"Tiểu Thú, nhanh lên một chút!" Vân Hành thúc giục phía trước, còn Dịch Toa cảnh giác nhìn hai bên trái phải.

"Không có chuyện gì, chẳng qua là cảm thấy có người đang gọi ta." Lệ Thú nhìn về phía Tiểu Tiểu: "Đi thôi! Chúng ta phải tăng tốc rồi, chỉ sợ có mấy người không có mắt đuổi theo."

Tiểu Tiểu lo lắng nhìn lại đằng sau, trừ rừng cây âm trầm thì cũng không phát hiện ra cái gì, nhưng Tiểu Tiểu luôn luôn tin tưởng Lệ Thú, cho tới bây giờ hắn không phải là loại người khoác lác này.

Ước chừng sau nửa nén hương, Lệ Thú mím môi, nhìn Vân Hành, đồng dạng thấy được nặng nề trong mắt sư phụ, chỗ này bọn họ không quen, tất cả con đường tự nhiên đều là tự mình lần mò, tốc độ tất nhiên giảm vài phần, người phía sau thì càng đuổi càng gần: "Sư phụ, người cùng sư mẫu đi một đường khác: " Lệ Thú liếc Tiểu Tiểu một cái: "Mang Tiểu Tiểu cùng đi."

"Không đi!" Tiểu Tiểu nhảy mạnh lên lưng Lệ Thú, giống như gấu Koala hai tay hai chân quấn quanh người Lệ Thú thật chặt."Thiếp muốn ở cùng một chỗ với chàng!"

"Đừng làm loạn nữa, Tiểu Tiểu, nàng quên “Nữ Giới” rồi à?" Lệ Thú nhíu mày, lớn tiếng mắng Tiểu Tiểu.

"Đạo kính thuận của người phụ nữ cũng là lễ lớn ~" Tiểu Tiểu bĩu môi, trừng to mắt nhìn chằm chằm Lệ Thú: "Thiếp không tuân thủ “nữ giới” đấy, thế nào?"

"Nàng..." Lệ Thú khẽ nghiêng đầu nhìn thấy ánh mắt của Tiểu Tiểu, âm thanh lập tức dịu lại, tất cả những lời sắp nói đều nuốt vào bụng. Ánh mắt Tiểu Tiểu giống như ánh mắt hắn nhìn Tiểu Tiểu, hắn nghĩ cảm giác Tiểu Tiểu với hắn hẳn là giống như cảm giác hắn dành cho nàng, chẳng qua là không biết vì sao Tiểu Tiểu không nói, là không rõ đến tột cùng tình cảm với hắn là như thế nào sao? Nhưng hắn cũng rõ khiến Tiểu Tiểu lo lắng như vậy, không bằng để nàng đi cùng hắn vậy.

"Được rồi, nàng đi với ta."

Nói xong câu này, mặt mày Tiểu Tiểu hớn hở.

Để cho Vân Hành ở bên cạnh không khỏi cảm khái, phụ nữ thật sự là dễ thay đổi.

"Tiểu Thú, một mình con..." Dù sao cũng là đồ đệ của mình, Vân Hành lo lắng nhìn Lệ Thú, còn Tiểu Tiểu bị hắn tự động bỏ qua.

"Không sao đâu, sư phụ." Lệ Thú lắc đầu: "Con biết chừng mực, hơn nữa, võ công của con cũng không yếu."

Vân Hành suy nghĩ một hồi, khẽ gật đầu, liếc Dịch Toa đang thở hổn hển một cái, dù sao Dịch Toa đã hơn bốn mươi tuổi, thể lực không theo kịp. Còn hắn cũng cần chiếu cố vị hôn thê của mình. Dù ngoài miệng phản đối thành thân cùng Dịch Toa thế nào, nhưng trong lòng vẫn luôn có mấy phần chờ mong! Nếu không, lấy khinh công của Vân Hành hắn, muốn trộm ra tờ hôn ước kia còn không phải dễ dàng?

Sau khi đạt được nhận thức chung, Lệ Thú cùng Vân Hành lập tức tách ra hai hướng rời đi, mà mục tiêu của đám người kia rõ ràng là Lệ Thú, vào lúc hai người phân biệt thành hai hướng rời đi, đối phương chỉ có phân ra vài người truy kích Vân Hành, những người còn lại đều đuổi theo Lệ Thú.

Bỗng nhiên, bước chân Lệ Thú dừng lại, Tiểu Tiểu ngẩng đầu, nghi ngờ nhìn Lệ Thú.

"Sợ không? Tiểu Tiểu." Lệ Thú nhẹ giọng hỏi Tiểu Tiểu.

"chàng nói bậy bạ gì vậy!" Tiểu Tiểu không phục hóp bụng, hình ấm trà tiêu chuẩn: "Thiếp thế nhưng là đệ tử đầu tiên của Lệ Thú chàng đó ôi chao! Sao có thể sợ?"

Có chàng ở bên cạnh thiếp, thiếp sao có thể sợ?

Trong lòng Tiểu Tiểu yên lặng bổ sung một câu.

Vẻ mặt Lệ Thú kỳ quái nhìn Tiểu Tiểu, nếu danh hiệu đệ tử đầu tiên đổi thành thê tử hoặc là nương tử gì đó, hắn sẽ càng cao hứng:"Tin tưởng ta, ta sẽ bảo vệ nàng, đến đây nhắm mắt lại đi!"

Trường hợp tiếp theo rất máu me thật sự không thích hợp cho Tiểu Tiểu nhìn.

Nghe lời của Lệ Thú, Tiểu Tiểu nhắm mắt lại, bàn tay đang nắm lấy tay Lệ Thú cũng yên lặng thả ra, nàng biết Lệ Thú cũng cần đủ không gian để thi triển võ công.

Mà cái loại trình độ nhị lưu như nàng, vẫn không nên thêm phiền phức cho hắn là tốt rồi.

Chỉ có vài giây, một vòng người áo đen vây xung quanh Lệ Thú cùng Tiểu Tiểu. Lệ Thú lạnh nhạt nhìn bốn phía xung quanh một lượt, mặt không biểu cảm đứng nơi đó, không phải khiêu khích, nhưng còn có lực rung động hơn cả khiêu khích.

Lệ Thú khẽ cúi đầu, nhìn hộp Huyết Yêu kiếm trong tay, Huyết Yêu kiếm bên trong dường như khát vọng máu nóng đỏ tươi, kêu gào phóng ra năng lượng của mình xuyên qua tầng tầng trói buộc, rung rung kêu gọi hay là dụ dỗ.

Đó là cộng minh cao nhất của kiếm và kiếm khách.

Lệ Thú khẽ nhíu mày, nhưng cũng không lấy ra Huyết Yêu kiếm, đồ của người khác vẫn không nên đụng vào.

Nhưng trong tay của hắn cũng không có kiếm, từ lúc thanh kiếm thứ hai cản phía sau khi hắn và Tiểu Tiểu rơi xuống vách núi lần đó, hắn cũng không còn tiền để đánh lại một thanh kiếm một lần nữa.

Một đại hiệp nghèo đến loại tình trạng như hắn thật đúng là hiếm thấy.

Đột nhiên, đối phương không nói một lời bắt đầu hành động, lộ tuyến quỷ bí, còn tốc độ khiến người ta kinh ngạc, nhưng đối phương cũng không vội vã công kích, mà không ngừng chuyển động, dường như đang tìm nhược điểm của Lệ Thú, hoặc như là...

Kết một trận pháp kỳ lạ nào đó.

Chỉ có mấy người ít ỏi thế mà phong kín toàn bộ phương hướng Lệ Thú có thể hành động, chỉ cần Lệ Thú khẽ động sẽ gặp phải công kích từ các phía, mà Tiểu Tiểu ở sau hắn nhất định sẽ bị thương!

Tiểu Tiểu đang nhắm mắt khẩn trương nuốt nước bọt, kiên cường không tạo phiền toái cho Lệ Thú.

Đột nhiên, một đạo ngân quang như dải lụa xé gió phóng nhanh về phía Tiểu Tiểu!

Vừa rồi cùng...

Vừa rồi cùng với khi bọn họ bị tập kích trong rừng rậm giống nhau như đúc!

Lệ Thú không chút do dự đánh ra một chưởng phong vào phi tiêu kia, phi tiêu từ các phương hướng lại nối gót mà tới, Lệ Thú sớm đã có phòng bị lập tức đánh ra mấy chưởng về phía mấy cái phi tiêu, thay đổi đường đi của phi tiêu, vài con cá lọt lưới ít ỏi, cũng đều bị Lệ Thú cản lại bằng hộp đựng Huyết Yêu kiếm, mà kia mấy phi tiêu kia vừa vặn làm rách tấm vải đỏ bọc hộp Huyết Yêu kiếm!

Hộp kiếm bằng gỗ hiện ra sau mảnh vải bố màu đỏ, hộp kiếm làm bằng gỗ trầm hương mơ hồ tỏa ra mùi hương say lòng người, trên hộp kiếm loang lổ vài vết xước ghi lại kinh nghiệm nhiều lần tranh đoạt thanh Tà kiếm truyền kỳ này. Kỳ lạ là, vết xước trên mặt dù dài như thế nào cũng chỉ còn lại vết mờ, đến ngay cả chuôi phi tiêu lấy mạng vừa rồi gần như cắt nát tấm vải đỏ, trên hộp kiếm một chút dấu vết cũng không để lại.

Đường vân cổ xưa trên hộp kiếm rõ ràng, không có hoa văn gì lại khiến người ta rung động bởi một loại hơi thở cổ xưa.

Cái hộp kiếm khiến đám người áo đen tạm dừng trong chốc lát, nhưng không đến một giây, loại thời điểm này chỉ cần dừng lại một giây thôi là đủ chết rồi.

Có một kẻ từ trong trận pháp đám người áo đen tạo thành giết ra, mục tiêu lại không phải là Lệ Thú, mà là...

Tiểu Tiểu!

Trong lòng Lệ Thú căng thẳng, cho dù thế nào, không thể để Tiểu Tiểu bị thương một chút nào!

Nhất thời, Huyết Yêu kiếm giống như một loại tìm được chủ nhân chờ đợi đã lâu, tha thiết kêu gọi Lệ Thú, chỉ là một loại cảm giác, nhưng Lệ Thú lại có thể cảm nhận được rõ ràng, đó rõ ràng là một loại thân thiết của huyết nhục tương liên.

Ngay sau đó, hộp kiếm làm bằng gỗ trầm hương rơi xuống, nắp hộp kiếm nắp đã bị mở ra, tia sáng trắng xóa thậm chí còn làm ánh mắt của người áo đen bị thương, người áo đen lại dừng một chút, nhưng lúc này Lệ Thú đã có chuẩn bị trước, lúc này, Lệ Thú lập tức thi triển Vô Nguyệt bước, kiếm quang chợt lóe kết thúc tính mạng của một người áo đen.

Đầu người áo đen như bánh xe lăn sang một bên, gần như cùng thời khắc đó, người áo đen kế tiếp đã không còn tính mạng, máu tươi chảy xuôi ồ ồ trên đất, trong nháy mắt trận hình của đám người áo đen mất hai vị trí, trận hình tán loạn ngay.

Mà mặt Lệ Thú không biểu cảm thêm chút âm trầm khủng bố, nhìn những người áo đen như nhìn người chết, vốn trường kiếm trắng tinh sớm đã trở thành đỏ tươi như máu.

Huyết Yêu kiếm — xuất thế!