Nguồn:
Nhóm: Thanh Lạc Sắc Uyên
Biên dịch: Lúa
Cừu Hoa tự nhiên không muốn bị thương dưới một chỉ của Hoa Vân Long, hắn hơi nghiêng thân mình, chiêu kiếm trầm xuống, lách người khom lưng, dưới chân khẽ dừng, xoay người tránh thoát ra.
Hoa Vân Long vừa thoát hiểm cảnh, lại bày ra một bộ dáng không thèm đếm xỉa tới, cười ha ha nói: "Cừu công tử, các hạ còn có bao nhiêu tuyệt nghệ? Sao không thi triển ra hết, để cho Hoa mỗ mở mang kiến thức một chút."
Trong miệng hắn nói như vậy, bảo kiếm cũng đã cầm trong tay. Cừu Hoa thấy hắn cầm kiếm trong tay, bất giác ngẩng mặt nhìn lên, cười to ầm ĩ, trong tiếng cười tràn đầy ý tứ mỉa mai.
Hoa Vân Long không thèm để ý chút nào, cao giọng nói: "Cừu công tử, kiếm pháp của ngươi ta đã lĩnh giáo qua, Hoa mỗ không phải người cuồng ngạo tự đại, ta tự hiểu lấy mình, nếu không sử dụng kiếm, khó có thể thắng ngươi."
Cừu Hoa khinh thường nói: "Dù ngươi sử dụng kiếm, lại có thể làm sao?"
Sắc mặt Hoa Vân Long trầm xuống, nghiêm nghị nói: "Ta và ngươi vốn không oán thù, lời này là ngươi nói đấy, bởi vậy ta khuyên, cũng là cảnh báo ngươi, giao thủ với địch nhân, không nên tự phụ."
Cừu Hoa đầu tiên là khẽ giật mình, tiếp đó cười to nói: "Tốt một câu "không nên tự phụ", Hoa tiểu tử giỏi trang bức lắm a."
Hoa Vân Long bình thản tự nhiên nói: "Kiếm pháp của ngươi có thừa cay độc, nhưng không đủ trầm ổn, nếu muốn lấy tính mạng của ta, vẫn còn kém mấy điểm, động thủ lần nữa, ngươi nên cẩn thận để ý đi."
Lúc hắn tinh minh cổ quái, tiêu sái bất kham, toàn thân không có nửa cân nặng lượng, nhưng lúc ngưng thần tĩnh khí, lễ độ nghiêm túc, lại có một cỗ khí chất nhiếp người khác thường. Cừu Hoa kia vừa nghe vậy, ngạo khí cứng đờ, bất giác nghẹn họng nhìn trân trối, không chặt chém được lời nào.
Chợt nghe một nam tử áo tím lớn tiếng nói: "Công tử không cần tốn nhiều miệng lưỡi với hắn, chúng ta bày ra kiếm trận, đoạt tính mệnh của hắn là được."
Cừu Hoa kia đã trút hết ngạo khí, hơi trầm ngâm, khẽ gật đầu, vung kiếm lên nói: "Bày trận."
Vừa dứt tiếng, mấy bóng người cùng chuyển động, tám tên nam tử áo tím giương lên tay trái, cắm cây đuốc kia vào bên trong sảnh đường, mũi kiếm chỉ lên, dựng đứng trước ngực, sau đó di động cước bộ, dần bức ép về phía trước, vây chặt Hoa Vân Long ở chính giữa.
Hoa Vân Long khí định thần nhàn, ngưng mắt nhìn lại, chỉ thấy tám tên nam tử áo tím đứng lệch thành hình, phương vị đứng như một tòa Bát Quái kiếm trận, nhưng Cừu Hoa này chen chân trong đó, giống như chủ trì một tòa kiếm trận này, lại giống như một tòa Cửu Cung trận đồ.
Hắn không biết nhiều về trận pháp đồ hình, không rõ, nên sẽ cảm thấy cảnh giác, quyết định chủ ý, không nóng không vội, lập tức nhíu chặt đôi lông mày, trầm giọng quát: "Cừu công tử, đao kiếm không có mắt, nếu làm thương thuộc hạ của ngươi, ngươi cũng không nên oán ta."
Cừu Hoa lạnh lùng hừ một tiếng, cũng không đáp lời, giơ kiếm đâm về trước, đột nhiên xông thẳng tới.
Hoa Vân Long vừa nhấc cánh tay, giơ kiếm phòng thủ, nhắm chuẩn thế tới của cổ kiếm, bỗng nhiên chuyển kiếm lên trên. Đột nhiên, kiếm quang biến mất, tinh mang bạo phát, một mảnh kiếm mạc lãnh lẽo, phút chốc vọt tới tứ phương.
Hoa Vân Long chấn động, vội vàng dựng lên bảo kiếm, thân thể xoay tròn, miễn cưỡng bước qua một bước dài, bỗng kiếm thu thế, giấu mũi kiếm ở khuỷu tay, ngay sau đó lại trở tay một chiêu, đâm thẳng tới sau lưng.
Hắn quyết định chủ ý không nóng không vội, thầm nghĩ mặc cho kiếm trận kia có lai lịch gì, thủ lãnh nhất định chính là Cừu Hoa, chỉ cần chế trụ Cừu Hoa, kiếm trận chắc chắn sẽ tự động sụp đổ. Vì thế, ánh mắt của hắn như điện, lúc nào cũng lưu ý phương vị của Cừu Hoa, vừa mới trở tay một kiếm kia, chính là nhắm vào cổ họng Cừu Hoa.
Tuy hắn nghĩ không sai, nhưng vì kiếm trận lấy Cừu Hoa cầm đầu, cho nên thời khắc bát kiếm tới lui, ai cũng lấy Cừu Hoa làm chủ, tự hô ứng lẫn nhau giữa kiếm quang dày đặc, tựa như não điều khiển cánh tay, muốn chế trụ Cừu Hoa, thật sự dễ như nói vậy sao.
Lần thứ hai Hoa Vân Long xuất kiếm, kiếm lại thất bại, tuấn mục lóe lên, lại thấy kiếm mạc dày đặc kia, phảng phất giống như một bình gấm bắn ra hàn quang bốn phía, này lui kia tiến, thế tới như điện, đột ngột lại vọt tới. Màn kiếm kia chồng chất, chẳng những không có một chút sơ hở nào có thể lợi dụng, ngay cả thân ảnh Cừu Hoa kia cũng đã biến mất, rơi vào đường cùng, trước cầu tự bảo vệ mình, mạnh mẽ áp chế hai chân, miễn cưỡng nghiêng người lách qua một bên.
Thân hình vẫn còn chưa đứng vững, đột nhiên cảm thấy vài cơn gió lạnh, bỗng dưng tập kích tới yếu huyệt sau lưng, vội vàng lắc eo một cái, vận khí ra quyền, trở tay một chiêu "Khốn thú lồng", ngăn cản gió lạnh kia tiến thêm một thước.
Hoa Vân Long lách mình tránh lui, suýt chút nữa đã bị thương, không khỏi thầm giật mình, vội vàng ngẫm nghĩ: "Một tòa kiếm trận nho nhỏ, lại có uy lực lớn như vậy, nếu không thẳng tay hạ sát thủ, chỉ sợ hôm nay khó có thể toàn thân trở ra."
Nghĩ xong xuôi, lại thấy Cừu Hoa kia đột nhiên hiện thân, vội vàng động thân đánh ra một kiếm. Kiếm quang chớp động chỉ trong phút chốc, một kiếm đột nhiên đâm tới, vì vội nghiêng người, nếu muốn đả thương địch thủ, dưới xương sườn mình cũng khó tránh khỏi bị đâm thành lỗ thủng, trong lúc cấp thiết, cổ tay trầm xuống, huy kiếm ngăn trở.
Không ngờ đến kình lực xuất kiếm rất mạnh, hai kiếm chạm nhau, phát ra một tiếng "đinh" giòn vang, Hoa Vân Long bất giác rời khỏi một bước, thanh trường kiếm kia, bỗng nhiên lại biến mất không thấy.
Võ công của Hoa Vân Long đã đạt đến cảnh giới thâm sâu, giao thủ mấy chiêu, tức khắc đã nhìn ra tám nam tử áo tím có bí quyết kiếm pháp thượng thừa, mỗi người đều có tạo nghệ bất phàm, đơn đả độc đấu cũng không phải nhân vật bình thường có thể địch lại, hợp thành tòa kiếm trận này, liên thủ tấn công địch, chỗ lợi hại càng không phải bình thường.
Lúc này hắn cũng không dám tùy ý chuyển động, tay phải kiệt lực huy động bảo kiếm phòng thủ, tay trái thời thời khắc khắc thầm tích trữ công lực, thỉnh thoảng dùng một chiêu "Khốn thú lồng" uy mãnh tuyệt luân kia, cùng đối phương kịch chiến không thôi.
Trong lúc kịch chiến, bát kiếm giao thoa, kiếm quang như dệt, kịch chiến càng lâu, trận pháp chấn động càng thêm cấp tốc, uy lực của nó càng thêm cường đại, xa xa vượt ngoài tưởng tượng của Hoa Vân Long.
Nhưng hắn gặp nguy không loạn, vẫn như cũ thủ vững đầu trận tuyến, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào thân hình Cừu Hoa, tùy thời mà động, nhất cử chế trụ hắn. Thời gian một chén trà nhỏ trôi qua, trên thái dương của Hoa Vân Long càng thấm đẫm mồ hôi, có thể thấy được tình hình chiến đấu kịch liệt phần nào.
Chợt nghe Cừu Hoa kêu lớn: "Hoa tiểu tử, ngươi buông kiếm nhận thua, bản công tử cho ngươi được chết toàn thây."
Hoa Vân Long lạnh lùng hừ một tiếng, bất vi sở động.
Cừu Hoa lại nói: "Kiếm trận Cửu Chuyển Long Nhận của ta đây, ngay cả lão đầu tử của ngươi cũng khó mà đánh thắng, nếu như ngươi không biết điều, Long Nhận vừa cuốn lên, ngươi chỉ có thịt nát xương tan mà..."
Chữ "thôi" còn chưa nói ra, một thân ảnh nhanh đã bổ nhào tới, kiếm thế mạnh mẽ đâm thẳng đến lồng ngực.
Hóa ra kiếm trận kia chuyển động cực nhanh, mặc dù Hoa Vân Long vận đủ thị lực, cũng khó xuyên thấu qua kiếm quang chói mắt lập lòe như điện để bắt được phương vị luôn thay đổi khó lường của Cừu Hoa.
Cầu chư vị đậu hũ phóng tay tiếp sức, like chương, bình luận tương tác, donate và đẩy KP chính là energy, là viagra cho DG ra chương, bạo chương!