Nguồn:
Nhóm: Thanh Lạc Sắc Uyên
Biên dịch: Lúa
Hóa ra vì Tiêu Cừu đột nhiên làm khó dễ, khoảng cách quá gần, mặc dù Hoa Vân Long ứng biến thần tốc, trên người cũng có mặc hộ thân nhuyễn giáp, nhưng kim độc mỏng tựa lông trâu, lại có đến hai mươi ba mươi cây, ngay thời khắc hắn nhấn mạnh tay phải xuống dưới, mà khuỷu tay của hắn cong lên, sớm đã bị bốn năm cây kim độc đâm trúng, chỉ là mọi chuyện đột biến cấp tốc, nhất thời chưa phát huy được thôi. Nguyễn Hồng Ngọc biết rõ sự lợi hại của kim độc, thấy thần sắc của hắn khác thường, trong lòng sợ hãi, lo lắng nói: "Như thế nào? Cánh tay phải không thể cử động sao?"
Chợt nghe Tiêu Cừu lạnh lùng cuồng tiếu, âm trầm nói: "Sư muội, kim độc phòng thân của bản môn, một khi đã gặp máu, chắc chắn không thể cứu, ngươi hãy nhặt xác cho Hoa tiểu tử a."
Hắn loạng choạng đứng dậy, nhắm thẳng về hướng bắc mà lảo đảo chạy đi.
Nguyễn Hồng Ngọc nghe vậy, vôi quay đầu lại, chỉ thấy sắc mặt của Tiêu Cừu trắng bệch một mảnh, trước ngực lênh láng máu tươi, bất giác hoảng sợ đuổi theo, khàn giọng kêu lên: "Sư huynh, Tiêu sư huynh, ngươi chờ một chút."
Vừa chạy được hai trượng, chợt dừng lại, xoay người kêu lên: "Long ca, cánh tay của ngươi..."
Lời nói chưa thể tỏ ý, nước mắt đã giống như trân châu, tuôn rơi không ngừng, không ngờ nàng đã khóc không thành tiếng.
Lúc này, Nguyễn Hồng Ngọc khó xử cùng cực, Tiêu Cừu là đồng môn sư huynh của nàng, Hoa Vân Long lại là người đoạt đi tâm hồn thiếu nữ của nàng, hai người nếu không phải thân chịu trọng thương, thì chính là trúng phải kim độc, tất nhiên do dự khó đi, rất có cảm giác tiến thoái lưỡng nan. Hoa Vân Long thấy nàng nước mắt như mưa, bộ dạng ai oán muốn chết, bất giác thở dài một hơi, vung tay lên, sâu kín nói ra: "Ngươi đi đi, lệnh sư huynh chịu nội thương nghiêm trọng, nhanh nhanh đi chăm sóc hắn."
Nguyễn Hồng Ngọc đau thương, run giọng nói: "Như thế... Ngươi..."
Hoa Vân Long cười nhạt một tiếng, nói: "Dăm ba cái kim độc, không thể ảnh hưởng tính mạng của ta."
Nguyễn Hồng Ngọc nước mắt lã chã, lo lắng nói: "Kim độc kia được lấy từ đuôi của chín loại ong độc, lại thêm vào bảy loại kỳ độc, trải qua rèn luyện mà thành, một khi thấy máu, lập tức..."
Hoa Vân Long cao giọng cười một tiếng, nói tiếp: "Muốn chết cũng đã sớm chết, đi đi, nếu còn chần chừ sẽ không thể đuổi kịp."
Nguyễn Hồng Ngọc nghe vậy, khẽ giật mình, ngưng mắt mà nhìn, chỉ thấy Hoa Vân Long đã không còn bộ dáng tươi cười, trên mặt cũng không còn dị trạng, chẳng qua cánh tay phải có cảm giác không tiện hoạt động mà thôi. Trong nội tâm của nàng bán tín bán nghi, nhưng thật sự cũng không yên lòng với Tiêu Cừu bên kia, khẽ chần chờ, ảm đạm nói: "Vậy ngươi hãy bảo trọng."
Hoa Vân Long không ngừng phất tay, cười nhạt nói: "Ta sẽ bảo trọng, chính ngươi cũng phải cẩn thận một chút."
Nguyễn Hồng Ngọc thở dài một hơi, đi đến dưới gốc đại thụ, gỡ xuống bảo kiếm, đè ép tình ái sâu đậm trong lòng, khẽ liếc nhìn Hoa Vân Long lần cuối, mới triển khai bước chân, cấp tốc đuổi theo phương hướng di chuyển của Tiêu Cừu.
Lúc này đã là giờ tỵ, một mặt trời đỏ rực đang treo cao trên bầu trời xanh.
Hoa Vân Long dõi mắt nhìn bóng dáng Nguyễn Hồng Ngọc, đến tận khi biến mất không còn gì nữa, trong lòng bỗng có cảm giác ngơ ngác, bất giác thở dài một hơi, ngâm vang: Tâm chàng có ý, thiếp vô ý... Âm thầm si nhớ, tự sầu ưu... Nếu giai nhân tâm thương đáp lại... Mất mạng làm quỷ cũng phong lưu.
Hắn đột nhiên thở dài một tiếng xa xăm, lắc đầu một cái, khẽ xoa vuốt cánh tay phải, gọi Long nhi đến, chậm rãi ngồi trên lưng ngựa, nhắm thẳng về phía Lạc Dương mà chậm rãi đi.
Lúc Hoa Vân Long quay trở về Lạc Dương, cũng đã là giờ ngọ, Cao Thăng Các kinh doanh khách điếm kiêm cả rượu thịt, giờ phút này đang lúc giờ cơm, khách đến ăn ra ra vào vào, hối hả, ầm ĩ náo nhiệt cực kỳ.
Tiểu nhị trong khách điếm vừa thấy Hoa Vân Long trở về, vội vàng tiến lên nghênh đón, tiếp lấy cương ngựa, cười nói: "Chẳng hay công tử rời đi khách điếm từ bao giờ? Chúng ta không thấy công tử gia thức dậy, không dám kêu gọi, về sau phát hiện ngựa không còn trong chuồng, mở cửa phòng, chỉ thấy đệm chăn không hề xê dịch, tay nải thì vẫn còn đó, chúng ta đều đang nghi thần nghi quỷ..."
Hoa Vân Long đang ưu sầu cô đơn, không có tâm tình trả lời, lạnh lùng hừ một tiếng, nhảy xuống yên ngựa, hiên ngang tiến vào trong khách điếm.
Tiểu nhị khách điếm kia vội vàng giao ngựa cho một người khác, đuổi theo sau nói: "Thanh lâu Hồng Uyển chắc chắn không thiếu mỹ nữ tuyệt sắc, nhưng cuối cùng vẫn tầm thường thấp kém, sớm biết công tử gia như thế, lão đại nhân ngài hẳn là nói với ta một chút, Chu tiểu Thất ta..."
Hắn suy đoán Hoa Vân Long suốt đêm không về, chính là đi tầm hoa vấn liễu, vì thế tự đề cử mình, cố ý tìm một cọc sinh ý, mới nói đến đây, chợt thấy Hoa Vân Long quần áo không chỉnh tề, trước ngực sau lưng đều đã bị rách, bất giác ngơ ngác một hồi, kinh ngạc nói tiếp: "Ôi chao, công tử gia sao lại nhếch nhác như vậy?"
Hoa Vân Long nghe hắn lải nhải không ngừng, phiền chán đến cực điểm, quát một tiếng: "Nói nhiều quá."
Bỗng nhiên chuyển đổi giọng điệu, khẽ hỏi: "Đêm qua có ai đến tìm ta không?"
Tiểu nhị khách điếm kia bị hắn quát một tiếng, đầu tiên là khẽ giật mình, lập tức cúi người không ngớt lời đáp: "Không có, không có."
Hoa Vân Long cười ha ha nói: "Vậy thì không được lải nhải, đi chuẩn bị một chút rượu thịt mang vào trong phòng cho bản thiếu gia."
Tiểu nhị kia thấy thần sắc của hắn khó chịu, vội vàng xác nhận rồi xoay người lui xuống.
Hoa Vân Long tắm rửa xong xuôi, một mình tự rót tự uống trong phòng, nhớ lại những thứ đã trải qua một đêm trước. Đầu tiên, hắn lập tức nghĩ đến Vưu thị, Vưu thị kia có dung mạo quá mức kiều diễm, võ công lại tầm thường, tự xưng là thị thiếp của Tư Mã Trường Thanh, từ chuyện nàng biết rõ hành động của Tư Mã Quỳnh, điều này thực đúng là không thể hoài nghi, nhưng nàng thế mà ra tay đánh lén mình, lại ẩn giấu độc dược dạng hương bên trong linh cữu, hẳn là mai phục ban đầu mà kẻ chủ mưu bố trí.
Tư Mã Trường Thanh được mệnh danh "Cửu mệnh kiếm khách", võ công cao cường không cần phải nói, lịch duyệt sâu, kinh nghiệm càng phong phú, cũng không phải người thường có thể bằng, mưu mẹo nham hiểm bình thường, có mơ mới giấu diếm được tai mắt của hắn, nhưng Vưu thị này ẩn núp nhiều năm, rõ ràng không phải mới đây, lòng dạ sâu như thế, hắn ngẫm lại cũng thấy không rét mà run.
Tuy Vưu thị thâm trầm đáng sợ, nhưng kẻ chủ mưu chọn trúng nàng, để nàng yên phận giường chiếu, ẩn núp nhiều năm, vừa qua mới ra tay lấy tính mạng người ta, phần mưu kế lâu dài này, nếu không phải kẻ tâm tư hung ác, kiên trì ẩn nhẫn, sao có thể làm được?
Hoa Vân Long nghĩ tới đây, bất giác cả người đổ mồ hôi lạnh, tâm thần chấn động, càng cảm mọi chuyện nguy hiểm khó lường bậc nào, muốn hoàn thành sứ mạng, chỉ sợ không dễ dàng.
Nhưng không dễ dàng lại thế nào? Tư Mã Trường Thanh chính là huynh đệ kết nghĩa với Hoa Nguyên Tư, tổ phụ của hắn, tình nghĩa thâm sâu, Hoa Vân Long hắn xuất thân từ gia tộc trung nghĩa, cho dù không có gia mệnh, hắn cũng sẽ không gặp nạn bỏ chạy.
Hắn nâng chén rượu lên, uống một ngụm rượu tiêu sầu, sau đó chuyển động ý niệm, nghĩ tới hai người chủ tớ thiếu nữ áo đen. Thiếu nữ áo đen kia đã nói, kẻ chủ mưu sát hại Tư Mã thúc gia của hắn, là một vị thiếu niên công tử họ Cừu, người này chỉ là một đầu mục nho nhỏ trong Huyền Minh Giáo, Vưu thị kia lại là thuộc hạ của họ Cừu, hắn ngẫm lại càng cảm thấy không có khả năng.
Cầu chư vị đậu hũ phóng tay tiếp sức, like chương, bình luận tương tác, donate và đẩy KP chính là energy, là viagra cho DG ra chương, bạo chương!