Nguồn:
Nhóm: Thanh Lạc Sắc Uyên
Biên dịch: Lúa
Tay đã nâng lên, dồn sức ném đi mũi tên dài trong tay, mũi tên trực tiếp bay đến khuôn mặt xinh đẹp của Nguyễn Hồng Ngọc.
Nguyễn Hồng Ngọc giận tím mặt, Ngọc Câu vung lên, đánh rơi mũi tên dài, dây cương phất lên, dễ dàng thúc ngựa phóng tới, đột nhiên nàng thay đổi ý niệm, lạnh lùng lên tiếng hỏi: "Nữ tử áo đen kia là gì của ngươi?"
Hoa Vân Long đón lời nói thay: "Đó là chủ nhân của Tiết nương."
Nguyễn Hồng Ngọc liếc mắt nhìn Tiết nương, khinh bỉ xem thường mà nói ra: "Giết loại người như ngươi, thật sự là làm bẩn binh khí của bản cô nương."
Ngọc Câu giương lên, chỉ vào một bụi cỏ xa xa, tiếp tục nói ra: "Chủ nhân kia của ngươi, đang ở phía sau rừng cây, ngươi mau đến đó gọi nàng tiến vào đây gặp ta."
Tiết nương chuyển động ánh mắt, trông thấy đám cỏ xa xa kia, lại quay qua liếc nhìn Hoa Vân Long, trên gương mặt xấu xí bỗng nhiên lướt qua một chút thần sắc âu lo.
Hoa Vân Long cười nhạt một tiếng rồi nói: "Ta biết rõ ngươi luôn lo lắng không yên về an nguy của chủ nhân."
Hắn nói nửa lời, lại phất tay rồi nói tiếp: "Đi đi, sổ sách ân oán giữa chúng ta, chờ ngày khác lại tính tiếp."
Tiết nương ngẩn ngơ, lạnh lùng dùng giọng khàn khàn nhắc nhở: "Dù bây giờ ngươi thả ta một mạng, nhưng lần sau gặp lại, ta vẫn y nguyên muốn lấy mạng của ngươi, tuyệt đối không nói đến ân tình."
Hoa Vân Long tức cười thật sự, lạnh nhạt nói ra: "Lần tiếp theo rơi vào trong tay ta, ta cũng sẽ không tha cho ngươi nữa."
Tiết nương kia lạnh lùng hừ một tiếng, mắt nhìn Nguyễn Hồng Ngọc, "Phì" một tiếng, nhổ một ngụm nước bọt, tay cầm đoản kiếm, hiên ngang bước đi về phía đám cỏ xa xa. Trên gương mặt Nguyễn Hồng Ngọc chợt lóe một tia sát ý, đột nhiên giơ tay trái lên, một đám ánh đen, xuất ra như thiểm điện, bất ngờ tập kích phía sau lưng Tiết nương. Một đám ánh đen này thế tới như điện, hoàn toàn yên lặng, không có một chút tiếng xé gió nào, Tiết nương hoàn toàn không có đề phòng, mắt thấy sắp sửa bị đám ám khí kia đánh trúng.
Trong lòng Hoa Vân Long thật sự không nỡ, cao giọng nhắc nhở: "Cẩn thận ám khí."
Tiết nương là hạng ngươi gì? Cơ linh không thấp, vừa nghe hai chữ "Ám khí", thân thể đã dồn sức ngã nhào về phía trước một cái, cùng lúc đó, một cây kim châm thấm độc xanh thẫm đã bắn vào trong búi tóc. Có thể thấy được, nếu như Hoa Vân long lên tiếng muộn một nháy mắt thôi, hoặc Tiết nương phản ứng chậm một chốc, cái kết chính là độc phát thân vong.
Gương mặt Nguyễn Hồng Ngọc chuyển một cái, liếc nhìn Hoa Vân Long, giận giận nói ra: "Cái tên ngu ngốc nhà ngươi, chẳng phân biệt được đâu là bằng hữu, đâu là địch nhân, đã như thế còn muốn tiến ra giang hồ?"
Hoa Vân Long khà khà cười một hồi, đáp lời nói ra: "Đâm sau lưng người, không thể xem là anh hùng. Tại hạ chỉ suy nghĩ giùm danh dự của cô nương mà thôi, chính là có ý tốt a."
Nguyễn Hồng Ngọc lạnh lùng hừ một tiếng, nhàn nhạt nói ra: "Ta thấy đúng hơn là, yêu ai yêu cả đường đi, ngươi nhìn chủ nhân người ta xinh đẹp đáng yêu, có chút ý tứ đi."
Da mặt Hoa Vân Long đã dày đến cấp độ vô cực rồi, hắn một mặt trịnh trọng nói: "Chủ nhân của Tiết nương, quả thật là một thiếu nữ đáng yêu, người gặp người thích, là một cô nương thanh cao chính khí."
Tiết nương đã đi xa được hơn hai ba trượng, đột nhiên lại quay trở về, nhặt lên mũi tên dài trên đất, lên tiếng nói với Hoa Vân Long: "Niệm tình ngươi cũng xem như một hán tử quang minh lỗi lạc, ta nói cho ngươi mấy lời, nghe hay không nghe, đều là do ngươi."
Hai tay dùng lực một chút, "Rắc rắc" một tiếng đã bẻ gãy mũi tên dài thành hai đoạn.
Hoa Vân Long giơ hai tay ôm lại thành quyền, gương mặt nghiêm túc đáp: "Nhận được chỉ giáo, cảm kích vô cùng."
Tiết nương đem hai đoạn mũi tên ném xuống mặt đất, khàn giọng lạnh lùng nói ra: "Thuộc hạ của Huyền Minh giáo đã ở khắp nơi trong thiên hạ này, thế lực khổng lồ như thế nào, tuyệt đối không phải thứ ngươi có thể tưởng tượng ra. Nếu như ngươi biết điều, nên nhanh chóng quay trở về nhà đi, khuyên bảo phụ mẫu, để cả gia tộc thoái ẩn, tránh đi một đợt hạo kiếp này."
Hoa Vân Long khẽ gật đầu một cái, đột nhiên hỏi ngược lại: "Chủ tớ hai người các ngươi, cũng là thuộc hạ Huyền Minh giáo hay sao?"
Tiết nương lạnh nhạt nói: "Người có thể được Huyền Minh giáo chiêu mộ, thu nạp vào, đều là nhất đẳng cao thủ trong thiên hạ, hoặc là có năng lực hơn người, lấy võ công, năng lực tầm thường của chủ tớ hai người chúng ta, dù cho muốn gia nhập vào trong môn hạ của Huyền Minh giáo, cũng không thể được như mong muốn."
Hoa Vân Long lại hỏi tiếp: "Vậy thì chủ tớ hai người có thù oán gì với tại hạ? Tại sao nhất định phải lấy tính mệnh của tại hạ?"
Tiết nương lạnh nhạt đáp: "Chuyện này thứ lỗi cho ta không thể trả lời, dù sao võ công của ngươi cao hơn chủ tớ chúng ta rất nhiều, chỉ cần cẩn thận một chút, tự nhiên có thể bảo toàn được tính mạng."
Hoa Vân Long như cười như không mà hỏi tiếp: "Nếu như ta không cẩn thận thì sao đây?"
Tiết nương lạnh lùng nói: "Vậy thì chỉ trách mạng ngươi quá ngắn."
Hoa Vân Long cười khan một tiếng rồi nói: "Đa tạ đã chỉ giáo, nếu có thể không chết, nhất định sẽ báo đáp đại ân đại đức này."
Tiết nương lạnh lùng hừ một tiếng, duỗi ra một ngón tay chỉ vào Nguyễn Hồng Ngọc mà nói: "Nữ tử này được ngươi mệnh danh là "Ngọc Câu nương tử", là một dâm phụ phóng đãng có tiếng trên giang hồ, mặc dù ta cũng muốn giết ngươi, nhưng lại không muốn mạng ngươi bị hủy trên tay loại nữ nhân thấp hèn này, tốt nhất là ngươi không nên qua lại với nàng, một kiếm giết chết, như vậy càng tốt."
Chợt thấy ánh đỏ lóe lên một cái, Nguyễn Hồng Ngọc bên kia không nói một tiếng, lăng không đánh qua một chiêu, Ngọc Câu xanh bích óng ánh, nhấp nhoáng một dải ngũ sắc chói mắt, nhanh như chớp đánh về phía đỉnh đầu Tiết nương.
Tiết nương lạnh lùng cuồng tiếu, quát lên một tiếng: "Cẩu tiện tỳ, mặc dù lão nương võ công tầm thường, nhưng đối với loại người thấp kém như ngươi, chưa bao giờ xem vào trong mắt."
Trong tiếng quát lớn, đoản kiếm nhanh chóng giương cao, một chiêu "Phát Hỏa Thiêu Thiên" trực tiếp đón đỡ Ngọc Câu đang đánh tới.
Chỉ nghe thấy một tiếng "Đinh đương", kiếm câu giao kích, ngọc thiết ngang nhau, nhanh như tia chớp, hai người đã giao thủ ba chiêu. Ba chiêu vừa xong, cả hai đều biết đã gặp phải kình địch, lập tức, cả hai đồng thời thi triển hết tài nghệ, tranh đoạt tiên cơ, đánh chém không ngừng. Hoa Vân Long ở một bên, đã sớm lui ra sau ôm tay làm khán giả quan sát trận chiến, trên mặt đầy ý cười, chợt nghe Tiết nương hét lớn một tiếng, đoản kiếm vung lên vừa nhanh vừa mạnh, chống đỡ Ngọc Câu, tay trái vươn ra thành trảo, đột ngột chụp tới. Chỉ phong sắc lạnh, lúc đánh ra truyền đến tiếng xé gió, cực kỳ lăng lệ và ác liệt. Nguyễn Hồng Ngọc chưa từng nghĩ đến đối thủ lại lợi hại như thế, mắt thấy quỷ trảo đen sì như mực vừa nhọn vừa dài bất thình lình tập kích đến thắt lưng, bất tri bất giác đã thất kinh, trong lúc nhất thời nội tâm loạn lên, chân tay luống cuống.
Chợt nghe được Hoa Vân Long cao giọng gọi tới: "Phong bãi dương liễu, nguyệt tại đương đầu." - "Đưa mông như cây dương liễu, mặt trăng còn đang rơi xuống."
Nguyễn Hồng Ngọc vừa nghe được hai chữ "Phong bãi", theo bản năng uốn éo vòng eo, Ngọc Câu thuận thế đánh trúng, vừa lúc chống đỡ một chiêu "Nguyệt tại đương đầu", rất nhẹ nhàng đã phá giải được thế công hiểm trở của Tiết nương.
Cầu chư vị đậu hũ phóng tay tiếp sức, like chương, bình luận tương tác, donate và đẩy KP chính là energy, là viagra cho DG ra chương, bạo chương!