Thịnh Bảo Hoa chạy thẳng vào đại sảnh, quả nhiên liền thấy Quý Ngọc Anh một thân áo xanh, lưng đeo Long Ngâm kiếm đang đứng trong phòng khách. “Quý đại hiệp, sao huynh lại tới đây?”
Quý Ngọc Anh xoay người, nhìn Thịnh Bảo Hoa chạy vào, ánh mắt phức tạp. Đêm hôm qua, con chim bồ câu đưa thư của hắn rốt cuộc cũng trở về, chỉ là, chuyện mà hắn một mực muốn biết vẫn chưa có kết quả. Lúc trước, khi tìm được Thịnh Bảo Hoa ở Duyệt Lai khách sạn tại Phụng Tiên trấn, nàng giữ kín như bưng những chuyện đã xảy ra khi nàng mất tích, không chịu nói thẳng. Hắn cảm thấy trong chuyện này chắc chắn có điều gì cổ quái, tuy nhiên lại không thể tra được, hắn cho rằng việc này cùng Mộ Dung Vân Thiên không khỏi có liên quan, nếu không, Thịnh Bảo Hoa trước giờ vẫn luôn quấn quít lấy y, không thể nói là không cần y được. Nhưng sáng sớm, hắn lại nghe Tài Như Mệnh nói Thịnh Bảo Hoa đã đi theo Mộ Dung Vân Thiên tới Mộ Dung phủ. Nghe được tin này, không hiểu sao hắn chợt cảm thấy mất hứng, không quản được chân của mình, liền chạy tới. Ở trên đường, hắn cẩn thận phân tích tâm lý của chính mình một chút, cuối cùng rốt cục nghĩ thông suốt, cô gái kia là nương tử của hắn. Nương tử của mình, đương nhiên mình phải che chở bảo vệ, sao có thể để nàng bị người khác khi dễ. Khi đó, Quý Ngọc Anh đã hoàn toàn quên mất chuyện bản thân mình là kẻ trốn nhà đào hôn, nhưng lúc này, khi hắn nhìn thấy Thịnh Bảo Hoa đứng trước mặt mình, không khỏi hết hồn một trận, hắn lại có thể… cảm thấy tiểu gia hỏa đang cười trước mắt mình đây… xinh đẹp. Huyện thái gia cha hắn thường nói, ‘trong mắt thì người tình hóa ra Tây Thi.’ Hay là hắn… hắn… hắn… Quý Ngọc Anh lảo đảo suýt ngã, bị chính suy nghĩ của mình dọa sợ. Hắn sao có thể… Tỉnh táo một chút a tỉnh táo một chút, Quý Ngọc Anh, ngươi phải tỉnh táo một chút, đừng để vẻ bề ngoài thuần lương của nàng lừa gạt chứ, nhìn xem, dưới lớp da cừu đó là một con sói a, một ác ma mà nếu không cẩn thận sẽ bị ăn hết cả xương cốt, nàng luôn luôn khi dễ ngươi làm vui a, nếu bị nàng biết ngươi chính là công tử của Huyện thái gia, ngươi nhất định sẽ chết thực thảm a a a… Ừm, kỳ thật bị nàng khi dễ cũng không sao… Lắc đầu, tiếp tục lắc đầu, Quý Ngọc Anh ngươi bị váng đầu sao. Kỳ thật lúc nàng khi dễ người khác, dáng vẻ đặc biệt khả ái a… Này này, Quý Ngọc Anh, ngươi thấy ngu chưa, đầu óc ngươi bị hỏng rồi sao… Lúc này, Quý Ngọc Anh đại hiệp đang tiến hành đấu tranh tư tưởng kịch liệt, tuy rằng hắn đấu tranh tư tưởng như vậy, nhưng Quý đại hiệp đã bị thời thơ ấu thấm đẫm máu và nước mắt ép thành một kẻ mặt than, cho nên hiện tại vẫn giữ vẻ bình tĩnh lạnh lùng của một kẻ mặt than, không kẻ nào có thể nhìn ra nội tâm giãy giụa phía sau của hắn. “Đại hiệp? Quý đại hiệp?” Thấy Quý Ngọc Anh mặt không chút thay đổi đứng ngẩn người ở đó, Thịnh Bảo Hoa quơ quơ móng vuốt trước mắt hắn, “Hồi hồn ~ “ Quý Ngọc Anh phục hồi tinh thần lại, liền nhìn thấy gương mặt phóng đại của Thịnh Bảo Hoa trước mặt mình, có chút mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng, lui về phía sau một bước, “Cô tới Mộ Dung phủ làm gì?” Thịnh Bảo Hoa mở to hai mắt, tỏ vẻ ‘Không phải huynh biết rồi sao’, nghe được tiếng bước chân phía sau, nàng cười hì hì nói, “Đương nhiên là vì tìm Mộ Dung đại hiệp a.” Quý Ngọc Anh mặt không chút thay đổi, “Cô sẽ ở đây bao lâu?” “A, còn chưa biết nữa.” Thịnh Bảo Hoa buồn rầu, bởi vì nàng còn không biết khi nào mới có thể chỉnh chết Khúc Thanh Thương. Quý Ngọc Anh gật gật đầu, sau đó nhìn về phía Mộ Dung Vân Thiên đứng phía sau Thịnh Bảo Hoa, “Làm phiền Mộ Dung gia chủ chuẩn bị giúp tại hạ một gian khách phòng, tiếp tục làm phiền Mộ Dung gia chủ phái người tới Duyệt Lai khách sạn lấy hành lý của tại hạ đem tới đây.” Khóe miệng Mộ Dung Vân Thiên co quắp, “Khó được Quý đại hiệp nể mặt, tại hạ nhất định sẽ tận tình tiếp đón.” Bên này mới nói xong, bên kia đã “Oành” tiếng, thanh âm bất đắc dĩ của quản gia truyền tới, “Tần tiểu thư, Tần tiểu thư cô chậm một chút… Để tiểu nhân thông báo với gia chủ một tiếng…” Lời còn chưa dứt, Tần La Y đã hung hăng vọt vào phòng khách, phía sau còn có Viên Mộ theo sát hộ giá. Vừa vọt vào, Tần La Y liền túm lấy hai má Thịnh Bảo Hoa, hung hăng nhéo, kéo đến mức mặt Thịnh Bảo Hoa thay đổi hình dạng, “Muội là đồ vô lương tâm, ta một đường theo muội chạy đến thành Quy Hưu, kết quả muội lại có thể không rên một tiếng đi cùng Mộ Dung Vân Thiên, ngay cả chào hỏi cũng không!” Thịnh Bảo Hoa “ô ô” bất mãn, thật vất vả mới đẩy được Tần La Y đang nổi giận ra, “Ô, Tần tỷ tỷ, tỷ ra tay nhẹ một chút…” “À, ông kia… giúp ta chuẩn bị một gian…” Tần La Y vênh váo tự đắc nói. Viên Mộ ho nhẹ một tiếng. “… Hai gian khách phòng” Tần La Y nhỏ tiếng. Quản gia cúi đầu cười trộm. “Cười cái rắm ấy!” Tần La Y đạp lão một cước. “Càn rỡ, ngươi là dã nha đầu từ nơi nào đến mà dám vô lễ như vậy!” Bích Vân phân phó nha hoàn chuẩn bị nước trà mang vào, vừa vặn chứng kiến, không khỏi gõ quải trượng, cả giận nói. “Dã nha đầu? Ngươi là người phương nào, dám can đảm giáo huấn ta như vậy?” Tần La Y nhướng mày. “Ta…” Bích Vân nghẹn lời, tuy rằng từ sau khi Tam công tử trở thành gia chủ, mọi người trong phủ đều kính bà ta một tiếng Bích Vân phu nhân, nhưng rốt cuộc bà ta vẫn chỉ là một thị tỳ. “Đường đường Mộ Dung phủ, sao lại có thể có thị tỳ không biết cấp bậc lễ nghĩa như vậy?” Tần La Y ngang ngược có tiếng, lập tức vung roi ngựa trong tay quất qua. Bích Vân kinh hãi kêu lên một tiếng, bình nước trà trong tay rơi xuống vỡ tan tành. Mắt thấy roi ngựa kia sắp quất lên mặt Bích Vân, Mộ Dung Vân Thiên ngăn phía trước, bắt lấy, “Tần đại tiểu thư hạ thủ lưu tình, Bích Vân là lão nhân trong phủ, cũng coi như trưởng bối, Bích Vân, đây là đại tiểu thư của Tần gia ở Giang Nam, mau xin lỗi Tần đại tiểu thư.” Bích Vân oán hận nhìn Tần La Y, “Thất lễ.” Kỳ thật Tần La Y cũng không định đánh bà ta thật, chỉ là ban nãy thấy bà ta tỏ vẻ ngạo mạn, không nhịn được muốn dạy dỗ một phen, lúc này cũng thu roi, quay đầu hừ một tiếng. Cứ như vậy, trong Mộ Dung phủ lập tức có thêm bốn người không liên quan tới ở. Mộ Dung phủ rất lớn, còn lớn hơn Bạch Hồ sơn trang của Võ Lâm minh chủ, Thịnh Bảo Hoa hăng hái đi dạo trong phủ một vòng, sau đó mệt mỏi ngồi phịch xuống một góc trong hoa viên không muốn cử động, nhìn lại, Quý Ngọc Anh đi theo nàng vẫn mặt không đổi sắc, hô hấp vững vàng, gương mặt trắng trẻo vẫn mang vẻ lạnh lùng như cũ. “Huynh không thấy mệt sao…” Thịnh Bảo Hoa liếc mắt nhìn hắn một cái, buồn bực hỏi, quả nhiên vẫn là Tần La Y liệu sự như thần, trốn trong phòng nói thế nào cũng không chịu ra. “Bình thường.” Quý Ngọc Anh bình thản trả lời. Thịnh Bảo Hoa thật buồn bực. Quý Ngọc Anh liếc mắt nhìn Thịnh Bảo Hoa một cái, trời nóng như vậy, nàng đi lòng vòng quanh Mộ Dung phủ suốt hai canh giờ, trên trán lại không có nửa giọt mồ hôi, sắc mặt chẳng những không nóng đến mức đỏ bừng, mà lại có vẻ tái nhợt, không khỏi nhíu nhíu mày, nhớ tới Thịnh trại chủ từng nói qua, lúc nàng bị tên buôn người bắt đi đã mắc bệnh, thân thể không được khỏe. Lúc này nhìn lại nàng, so với khi mới gặp ở Phụng Tiên trấn đã gầy hơn rất nhiều, gương mặt tái nhợt càng làm nổi bật đôi mắt đen lúng liếng, điềm đạm đáng yêu. Thịnh Bảo Hoa thấy Quý Ngọc Anh nhìn mình chằm chằm, vội lấy từ bên hông ra một cái gương đồng nhỏ, soi trái soi phải, sau đó “Ai nha” kêu một tiếng, vội lấy ra một hộp son đỏ thẫm, bôi bôi lên mặt, tiếp theo dường như cảm thấy màu đỏ kia chưa đủ bắt mắt, lại thoa một tầng thật dày, tới tận khi gương mặt kia đỏ ửng lên giống như mông khỉ, mới vừa lòng gật đầu, nhìn Quý Ngọc Anh, “Xinh đẹp không?” Khóe miệng Quý Ngọc Anh liên tục run rẩy, thật sự không thể nói được những lời trái với lương tâm. “Cô định khi nào thì quay về Phi Thiên trại?” Quý Ngọc Anh quyết định đổi đề tài. Thịnh Bảo Hoa nhe răng, “Chờ ta báo thù rồi nói sau.” “Lúc trước cô nói muốn báo thù, là bởi vì giang hồ tung tin cô trộm Thu Thủy Tập, nhưng hiện tại Mộ Dung Vân Thiên đã thay cô làm sáng tỏ sự thực, vì sao cô còn khăng khăng muốn báo thù?” Quý Ngọc Anh bỗng nhiên nhìn chằm chằm nàng, “Cô muốn báo mối thù gì? Đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra?” Thịnh Bảo Hoa cúi đầu. “Không muốn nói thì thôi, ta đã nhận lời Thịnh trại chủ sẽ bảo vệ cô, tự nhiên là sẽ đứng về phía cô.” Quý Ngọc Anh cũng không cố chấp hỏi, mà đi đến bên cạnh nàng, ngồi xổm người xuống đưa lưng về phía nàng, “Đi thôi, ta cõng cô.” Thịnh Bảo Hoa không nói hai lời, nằm úp sấp lên lưng hắn, vẫn không quên nịnh nọt, “Quý đại hiệp, huynh thật sự là người tốt.” “Ta nhớ, cô nói cô có một tiểu tướng công.” Quý Ngọc Anh bước đi, bỗng nhiên phun ra một câu. Thịnh Bảo Hoa “Ủa” một tiếng, sau đó gật gật đầu, lại phát hiện ra mình đang nằm trên lưng hắn, hắn không thấy mình gật đầu được, cho nên trả lời một câu, “Ừm, đúng vậy.” “Cô không muốn gả cho hắn sao?” Quý Ngọc Anh dường như hơi chần chờ một chút, lại hỏi. “Cái này sao…” Thịnh Bảo Hoa suy tư một chút, “Đã nhiều năm ta chưa gặp lại hắn, nhưng mà lần này quay về Phi Thiên trại, tám phần là sẽ thành thân với hắn đi.” “Thành thân?” Bước chân Quý Ngọc Anh bỗng nhiên ngừng một chút. “Ừm, kỳ thật ngẫm lại cũng không có gì là không tốt, ta nhớ là hắn rất khả ái nha, lại yếu ớt nho nhỏ, cái gì cũng đều nghe ta, lúc trước, khi hắn rời khỏi Phi Thiên trại ta còn khóc một trận ấy.” “Cô… khóc?” “Ừm, hắn đi rồi sẽ không có người chơi với ta, để cho ta khi dễ nữa, thật sự là nghĩ tới liền thấy đau lòng.” Thịnh Bảo Hoa mím miệng. Quý Ngọc Anh một đầu hắc tuyến. Thịnh Bảo Hoa cười hắc hắc, “Nếu thành thân cùng hắn, ta sẽ bắt hắn sinh cho ta hai đứa nhỏ, một nam một nữ, con trai sẽ uy vũ giống như ta, con gái sẽ xinh đẹp giống như hắn…” Bước chân Quý Ngọc Anh lảo đảo, thiếu chút nữa ngã cắm mặt xuống đất. “Ai nha, huynh cẩn thận một chút!” Quý Ngọc Anh đổ mồ hôi, tiếp tục đi, “Sinh con không phải là chuyện của phụ nữ sao?” “Hừ, ta bắt hắn sinh! Hắn dám không nghe sao!” Trên lưng, tiểu gia hỏa tự xưng là uy vũ đang giương nanh múa vuốt kêu gào. Quý Ngọc Anh tiếp tục yên lặng đổ mồ hôi, đây không phải vấn đề có dám hay không, nếu hắn có thể sinh được đứa nhỏ thì đúng là gặp quỷ rồi. “Sau đó ta sẽ làm cha ~” Thịnh Bảo Hoa cô nương còn đắm chìm trong tưởng tượng tốt đẹp không thể tự kềm chế. Nàng là nương, ta mới là cha, Quý Ngọc Anh yên lặng oán thầm, nhưng không phát hiện vẻ mặt của mình đang dần dần trở nên dịu dàng. “Ta sẽ dạy bọn nhỏ ngâm thơ!” Thịnh Bảo Hoa cô nương hoan hỉ, phấn chấn, ngây ngất nói. Ngâm thơ cái gì? Ngâm ‘Mắt như điểm nước sơn phu nõn nà’, để cho bọn chúng đi khắp nơi đùa giỡn người khác giống như nương của chúng sao? Quý đại hiệp tiếp tục yên lặng oán thầm. “Ta còn có thể dạy bọn chúng y thuật!” Thịnh Bảo Hoa cô nương tiếp tục YY, “Để cho bọn chúng hành tẩu giang hồ, coi cứu người là thiên chức của mình ~ “ Nàng xác định không phải là tai họa giang hồ đấy chứ? Khóe môi Quý Ngọc Anh hơi hơi nhếch lên một chút, đáng tiếc Thịnh cô nương của chúng ta đang nằm trên lưng hắn cho nên không nhìn thấy, nếu không nhất định sẽ giật nảy mình. Một chút ý cười ôn nhu kia từ khóe môi tràn ra, dâng lên cặp mắt đen như điểm nước sơn kia, giống như ánh sáng xua tan bóng tối. Thịnh Bảo Hoa vô duyên chứng kiến nụ cười này, nhưng có người nhìn thấy. Người này không phải người khác, chính là Mộ Dung Tam công tử Mộ Dung Vân Thiên. Y đến tìm Thịnh Bảo Hoa, lại phát hiện nàng không ở trong phòng, đang định đi tới chỗ khác tìm xem, liền thấy Quý Ngọc Anh cõng Thịnh Bảo Hoa chậm rãi đi tới. Đương nhiên, y không bỏ qua nụ cười nhẹ nhàng kia của Quý Ngọc Anh. Nụ cười kia làm y bất giác cau chặt mày. Thịnh Bảo Hoa đang nằm trên lưng Quý Ngọc Anh, hoa chân múa tay nói gì đó, Quý Ngọc Anh nhẹ nhàng mỉm cười, mang theo vẻ bất đắc dĩ cùng dung túng. Vẻ ôn nhu dung túng đó, làm cho Mộ Dung Vân Thiên có cảm giác nguy cơ, y tiến lên một bước, vừa vặn che ở cửa. Vì thế Quý Ngọc Anh ngẩng đầu, liền thấy y. “Bảo Bảo làm sao vậy?” Mộ Dung Vân Thiên lo lắng hỏi, “Trặc chân sao?” “Đi dạo mệt mỏi.” Quý Ngọc Anh thản nhiên nói. “Vậy sao.” Mộ Dung Vân Thiên cười một chút, tiến lên đỡ Thịnh Bảo Hoa xuống, lúc này mới nhìn Quý Ngọc Anh nói, “Làm phiền Quý công tử.” “Nên làm.” Quý Ngọc Anh không mặn không nhạt trả lời một câu. “Quý đại hiệp có quen biết với cha ta, đặc biệt theo sát bên cạnh bảo vệ ta.” Thịnh Bảo Hoa đứng bên cạnh Mộ Dung Vân Thiên, ngây ngô cười. “Bên cạnh?” Mộ Dung Vân Thiên nhíu mày. “Bên cạnh.” Quý Ngọc Anh mặt không chút thay đổi khẳng định. Mộ Dung Vân Thiên nhẹ nhàng nở nụ cười, “Thế nào mới tính là bên cạnh đây? Không biết tại hạ có thể nói chuyện riêng với Bảo Bảo một lát hay không?” Quý Ngọc Anh liếc mắt nhìn Thịnh Bảo Hoa một cái, xoay người đi. Thịnh Bảo Hoa mở to hai mắt, nhìn Quý Ngọc Anh rời đi, tiếp tục quay đầu lại nhìn Mộ Dung Vân Thiên, là ảo giác sao? Trong nháy mắt vừa rồi, nàng lại cảm thấy có sát khí…