Đại Hiệp, Đừng Sợ!

Chương 13: Bữa sáng phong ba




Thấy Mộ Dung Vân Thiên che chở Thịnh Bảo Hoa, sắc hồng trên mặt Viên Mộ đã có xu thế biến thành màu đen, há hốc miệng, nhưng vẫn không thể nói lên lời, hắn có thể nói cái gì? Hắn có thể nói cái gì được giờ! Buổi chiều hôm qua, sau khi tiểu thư nhà hắn trở về cùng Thịnh Bảo Hoa, liền trở nên thập phần cổ quái, mở miệng là ‘Viên đại ca’, gọi khiến hắn lông tơ dựng đứng, lại dùng ánh mắt quỷ dị đánh giá hắn. Những chuyện đó cũng còn thôi, sáng sớm nay tiểu thư nàng lại có thể… Lại có thể… Nghĩ đến đây, Viên Mộ có chút không được tự nhiên đưa tay sờ sờ hai má, giống như nơi đó vẫn còn lại xúc cảm mềm mại. Tuy nói Tần phủ là võ lâm thế gia, nhưng Tần La Y cũng luôn luôn bị nuôi giữ trong khuê phòng, thoạt nhìn thì có vẻ ngang ngược một chút, nhưng bản tính nàng đơn thuần, căn bản không biết lòng người hiểm ác, Viên Mộ nhìn Thịnh Bảo Hoa tránh ở phía sau Mộ Dung Vân Thiên đang mím chặt môi cười trộm, trong mắt cơ hồ sắp phun ra lửa, nhất định là nàng ta dạy hư tiểu thư! Thấy Viên Mộ đen mặt không nói lời nào, Mộ Dung Vân Thiên cười một chút, “Tuy rằng không biết làm sao Bảo Bảo lại đắc tội với công tử, bất quá thỉnh công tử nể tình nàng còn nhỏ tuổi, tha thứ nàng lần này đi.” Còn nhỏ? Phía sau, Thịnh Bảo Hoa bất mãn nghiến răng, nàng không nhỏ, nàng đã mười sáu tuổi! Hồ Tử thúc thúc nói mười sáu tuổi là có thể lập gia đình sinh em bé rồi! Mộ Dung Vân Thiên nói như vậy, Viên Mộ tự nhiên cũng không muốn thật sự tính toán với một tiểu cô nương, nói lại, nếu người ta truy vấn xem chuyện gì xảy ra, hắn cũng không thể nói, sáng sớm tới nổi điên là bởi vì bị tiểu thư nhà mình hôn một cái đi. Lo lắng đến danh dự của Tần La Y, Viên Mộ đành phải hung hăng trừng mắt nhìn Thịnh Bảo Hoa một cái, “Thỉnh Thịnh cô nương từ giờ cách xa tiểu thư nhà ta một chút.” Dứt lời, không đợi nàng mở miệng, xoay người bỏ đi. Thịnh Bảo Hoa tránh ở phía sau Mộ Dung Vân Thiên, nhếch nhếch miệng, A Thất, ngươi lại chọc tới ta nha. “Làm sao cô lại chọc tới hắn?” Mộ Dung Vân Thiên quay đầu nhìn về phía Thịnh Bảo Hoa, có chút nghi hoặc. Thịnh Bảo Hoa lập tức hạ ánh mắt, cúi đầu nói, “Ta cũng không biết, đại khái… Đại khái là bởi vì thời gian ở Duyệt Lai khách sạn…” “Sao?” Mộ Dung Vân Thiên có chút tò mò. Vì thế Thịnh Bảo Hoa liền mang theo ba phần ủy khuất đem chuyện tranh vị trí ở Duyệt Lai khách sạn nói lại một lần, cuối cùng, lại bổ sung một câu, “Ta đã ngồi ở chỗ đó đợi huynh năm ngày…” Mộ Dung Vân Thiên thở dài, đưa tay xoa xoa đầu nàng, lòng bàn tay truyền tới xúc cảm thập phần mềm mại, giống như đang xoa đầu một con vật nhỏ vô cùng đáng yêu. Thấy nàng cúi đầu để mặc hắn chà đạp, trong lòng Mộ Dung Vân Thiên chợt cảm thấy mềm mại, sau đó lại cảm thấy áy náy, bảo nàng đợi, nàng lại thật sự đợi năm ngày, nàng không nhận ra hắn chỉ là tìm cớ để bỏ nàng lại sao? Không nói rõ đáy lòng cảm thấy áy náy thế nào, hắn thu tay về, lạnh nhạt nói, “Rửa mặt đi, tới giờ dùng bữa sáng rồi.” Quả nhiên, hai chữ ‘bữa sáng’ vẫn thực hữu hiệu, Thịnh Bảo Hoa lập tức chạy vào phòng rửa mặt. Rửa mặt sạch sẽ xong, chạy ra ngoài phòng, thấy Mộ Dung Vân Thiên vẫn còn đang chờ nàng, hai mắt to tròn của Thịnh Bảo Hoa cười híp lại thành một đường nhỏ. Mộ Dung Vân Thiên bị ánh mắt tươi cười thuần khiết của nàng nhìn, chỉ ngây người một lúc, liền cảm giác được một bàn tay nhỏ bé núc ních nhét vào tay mình, đúng là móng vuốt của Thịnh Bảo Hoa cô nương. “Đi thôi đi thôi, Bảo Bảo thật đói.” Không đợi Mộ Dung Vân Thiên nói gì, Thịnh Bảo Hoa thúc giục. Mộ Dung Vân Thiên nhìn nàng một cái, không nói gì thêm, nắm tay nàng đi về phía Lan Hoa sảnh. Thịnh Bảo Hoa một đường cười đến thấy răng không thấy mắt, giống như nhặt được bảo bối. Mộ Dung Vân Thiên thấy nàng như vậy, cũng cảm thấy hết sức buồn cười, không biết trong lòng Thịnh Bảo Hoa cô nương nghĩ chính là… Trận đầu giành thắng lợi! “Ai nha, mọi người phải tin tưởng ta, ta thật sự nhìn thấy Thịnh cô nương ấn Mộ Dung đại hiệp vào tường…” Vừa mới đi tới bên ngoài Lan Hoa sảnh, liền nghe được bên trong truyền đến tiếng bát quái của quản gia Khâu Đường. “Khâu quản gia, có phải ngài nói ngược hay không vậy…” Có người nghi ngờ hỏi. “Làm gì có, tại hạ tận mắt nhìn thấy, quyết không phải là giả, không phải là giả.” “Nha, thì ra Vân Thiên thích những cô gái cường hãn một chút.” Minh chủ Vương Cảnh Ngôn húp một ngụm cháo hoa, cười nói tiếp. Mộ Dung Vân Thiên không bước tiếp, khóe miệng co quắp, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Thịnh Bảo Hoa một cái, quyết đoán buông lỏng tay ra. Cảm giác được hắn buông tay ra, Thịnh Bảo Hoa sải bước vào cửa phòng, nũng nịu trách mắng, “Không cho phép các ngươi hủy hoại danh tiết Mộ Dung đại hiệp!” Danh tiết… Không phải các cô nương mới có cái đó sao, mọi người trong sảnh đồng loạt hít sâu một hơi. “Thịnh cô nương, đây chính là tại hạ tận mắt nhìn thấy.” Khâu Đường quản gia chậm rì rì quay đầu nhìn thoáng qua Thịnh Bảo Hoa đứng ở cửa, thập phần chính trực kiên trì tố cáo chân tướng. “Ta sẽ phụ trách!” Thịnh Bảo Hoa cô nương quay đầu lại nhìn thoáng qua Mộ Dung Vân Thiên đứng phía sau mình, nắm chặt bàn tay nhỏ, hào tình vạn trượng nói. “Phụt!” một tiếng, Võ lâm minh chủ thực không có hình tượng phun cháo. Vì thế mọi người nhìn thấy, gương mặt Mộ Dung đại hiệp… đổi màu xanh. “Thịnh cô nương thật đáng yêu.” Một thanh âm ôn nhu dễ nghe vang lên phá vỡ bầu không khí quỷ dị. Mở miệng chính là cô gái mặc áo váy dài màu trắng, Thịnh Bảo Hoa lặng đi một chút, buột miệng nói, “Khúc Thanh Thương!” Giang hồ đệ nhất mỹ nhân Khúc Thanh Thương, Mai Ngạo Hàn đã nói qua với nàng, Thịnh Bảo Hoa tuy rằng tỏ vẻ chẳng hề để ý, nhưng không phải là không có cảm giác thấy nguy cơ, hơn nữa hiện tại nhìn người ta mi thanh mục tú, lại sờ sờ hai má phúng phính của mình, Thịnh Bảo Hoa cô nương buồn bực. “Thịnh cô nương biết ta?” Khúc Thanh Thương có chút kinh ngạc. “Ừm, giang hồ đệ nhất mỹ nhân Khúc Thanh Thương, Mai công tử đã nhắc tới với ta.” Thịnh Bảo Hoa đảo mắt, cười híp mắt nói. Ngồi một bên xem náo nhiệt, Mai Ngạo Hàn thấy mình bị điểm danh, không nhịn được nhíu mày, thầm nghĩ tiểu cô nương tinh quái này là muốn hắn đi phá đường nhân duyên của người ta sao, hay là muốn dùng hắn làm tấm chắn cản đóa hoa đào nát của Mộ Dung Vân Thiên. Thấy Khúc Thanh Thương nhìn qua, Mai Ngạo Hàn cười hì hì đứng lên, thong thả đi đến bên cạnh Thịnh Bảo Hoa, kéo kéo bím tóc đuôi sam của nàng, “Ừ, Bảo Bảo nhà chúng ta lần đầu tiên nhìn thấy Khúc cô nương hẳn là rất kinh ngạc đi.” Sau đó tươi cười chân thành quay đầu nhìn về phía Thịnh Bảo Hoa, tay ngứa ngáy nhéo nhéo hai má phúng phính của nàng, “Ai da, Bảo Bảo, trong mắt ta, nàng đáng yêu nhất.” Thịnh Bảo Hoa trợn tròn mắt nhìn Mai Ngạo Hàn, trong cặp mắt đen lúng liếng đều là phi đao, vèo vèo bay về phía Mai Ngạo Hàn, rồi lại bởi vì bị nắm quai hàm mà “ưm ưm” không dứt. Thấy nàng trừng mắt tỏ vẻ chết không nhắm mắt, nụ cười trên mặt Mai Ngạo Hàn càng lớn, kéo nàng quay về chỗ ngồi, “Đến, Bảo Bảo đói bụng đi, ăn bánh bao, ăn bánh bao.” Nói xong, cầm một cái bánh bao lớn nhét vào miệng Thịnh Bảo Hoa. Thịnh Bảo Hoa nhanh chóng quay đầu lại nhìn Mộ Dung Vân Thiên, đã thấy Mộ Dung Vân Thiên ngồi bên cạnh Khúc Thanh Thương, đành căm giận cúi đầu, hung hăng cắn một miếng bánh bao trút căm phẫn, lại trừng mắt nhìn Mai Ngạo Hàn, mưu toan dùng ánh mắt giết chết hắn. “Ai nha, Bảo Bảo, nàng dùng ánh mắt chăm chú đó nhìn ta, ta sẽ thẹn thùng.” Mai Ngạo Hàn bụm mặt thẹn thùng vô hạn. Thịnh Bảo Hoa “phốc” một tiếng nghẹn bánh, mắt trợn trắng, rốt cục nàng cũng nhìn thấy một kẻ so với nàng còn không biết xấu hổ hơn…