Đại Hào Môn

Chương 94: Gặp lại đao vương




– Tân cô nương!

Tuyết Vực Đao Vương Đan Tăng Đa Cát dừng bước, yên lặng nhìn về phía Tân Lâm, âm thanh trầm thấp. Ba người đàn ông cao lớn phía sau hắn lập tức tản ra mơ hồ tạo thành thế bao vây vây kín Tân Lâm. Đan Tăng Đa Cát không mặc tăng bào, bốn người đều mặc trang phục thông thường của người Hán, cộng thêm gương mặt ngăm đen, da dẻ thô ráp, nhìn qua rất giống dân chúng tầng dưới thấp. Hiển nhiên là để tiện cho việc hành động.

Thử nghĩ ở trong nội địa mà có bốn gã đàn ông mặc tăng bào thầy tu của Tây Tạng rêu rao gây sự chú ý thì thực sự quá hấp dẫn ánh mắt của người khác. Bốn nhà sư Tây Tạng đột nhiên xuất hiện ở huyện Khánh Nam hẻo lánh, chỉ sợ là ngay cả chính quyền của huyện và cục tông giáo đều bị kinh động.

– Làm sao ngươi biết ta họ Tân?

Tân Lâm vẫn đứng rất tùy ý như trước, bình tĩnh hỏi.

– Gia Cát Ánh Huy nói cho tôi biết.

– Gia Cát Ánh Huy nói cho ngươi biết sao?

Trên mặt Tân Lâm nhanh chóng xuất hiện vẻ kinh ngạc.

– Tân cô nương, lần này chúng tôi đến Khánh Nam không hề có ý tứ gì khác, chỉ là muốn Tiêu tiên sinh đem quyển kinh văn giao lại cho tôi, cấp cho Lạt Ma một cái công đạo.

Đan Tăng Đa Cát lắp bắp nói, giọng điệu của hắn đều đều không hề nhấp nhô lên xuống.

– Kinh văn quyển thượng? Đây cũng là do Gia Cát Ánh Huy nói cho ngươi biết? Hắn nói cho ngươi biết kinh văn quyển thượng nằm trong tay ta?

Tân Lâm tức khắc hiểu rõ là chuyện gì đang xảy ra. Hóa ra Gia Cát Ánh Huy lại đổi trắng thay đen thả cho bọn họ một vật ngáng chân.

– Đúng vậy. Lần trước Tân cô nương đã cứu Gia Cát Ánh Huy ở bãi đổ xe, Gia Cát Ánh Huy nói hắn đã giao quyển kinh văn thượng cho Tiêu tiên sinh rồi.

Đan Tăng Đa Cát nói chuyện rất đâu ra đấy.

Trên khóe miệng Tân Lâm liền hiện lên một nụ cười châm biếm, cái tên Gia Cát Ánh Huy này lại là một người không biết ân nghĩa lấy ơn báo oán, cư nhiên lại có thể trợn mắt nói dối với Đan Tăng Đa Cát như vậy.

Tiêu Phàm đã thu lại công pháp, chậm rãi đi tới đứng ở bên cạnh Tân Lâm, mỉm cười nói:

– Đao Vương!

– Không dám, tên của tôi là Đan Tăng Đa Cát. Tiêu Tiên sinh, quyển kinh văn thượng ấy là trấn giáo chi bảo của Mật Tông Hoàng Giáo chúng tôi. Tiêu tiên sinh không phải là truyền nhân mật tông, xin hãy đem kinh văn trả lại cho chúng tôi.

Đan Tăng Đa Cát tương đối khách sáo với Tiêu Phàm.

Mặc dù đây là lần đầu tiên hắn gặp Tiêu Phàm nhưng cũng nghe nói qua từ miệng Gia Cát Ánh Huy về quan hệ giữa Tiêu Phàm và Tân Lâm. Tiêu Phàm là chủ, Tân là phụ. Đan Tăng Đa Cát đã từng giao thủ với Tân Lâm, hắn hiểu rất rõ lợi hại của cô, một “Tùy tùng” đã giỏi như vậy thì “Chủ nhân” không cần hỏi cũng biết.

Đứng bên mái hiên, Cửu Thẩm cũng nhìn thấy mấy người đàn ông cao lớn lạnh lùng như băng sương, bà đã sớm bị dọa đến sợ hãi đang kinh ngạc đứng ở nơi đó nhìn sang, lúng ta lúng túng không biết phải nên làm thế nào. Yến Đông Lâu lập tức tiến lên đỡ lấy mẹ, khẽ trấn an.

Yến Tây Lâu vẫn đứng cạnh đầm nước thừ người ra như người gỗ, tựa hồ như không nhìn thấy những chuyện ở bên này.

Tiêu Phàm hứng thú hỏi:

– Làm sao Đa Cát thượng sư biết chúng tôi ở nơi này?

– Tôi vẫn luôn theo dõi hành tung của Tiêu tiên sinh.

Đan Tăng Đa Cát thật thà đáp. Gia Cát Ánh Huy kể với hắn rất rõ ràng, Tiêu Phàm là cán bộ Cục Tôn Giáo, dường như có chút quan hệ với Tiêu lão gia. Những lời này đã khiến cho Đan Tăng Đa Cát bỏ ý định trực tiếp đi tìm lãnh đạo Cục Tôn Giáo. Bởi vì nếu như Tiêu Phàm chỉ là một cán bộ bình thường của Cục Tôn Giáo thì chỉ cần tìm lãnh đạo Cục Tôn Giáo cấp cho hắn một chút áp lực là có thể khiến cho Tiêu Phàm giao ra quyển kinh văn thượng. Xét theo quan hệ tế nhị giữa thủ lĩnh Đại Lạt Ma và cục trưởng Cục Tôn Giáo, Cục Tôn Giáo tuyệt đối sẽ không chọc đến loại phiền toái này. Nhưng người của Tiêu lão gia lại là một trường hợp ngoại lệ.

Lãnh đạo của Cục Tôn Giáo không có khả năng chỉ vì một tuyển kinh văn mà đi uy hiếp con cháu của Tiêu gia, lãnh đạo Cục Tôn Giáo không có gan lớn như vậy. Huống hồ thông thường cán bộ Cục Tôn Giáo bình thường làm sao có một “Tùy tùng” như Tân Lâm được chứ.

Thảo nào dọc đường đi, lúc nào Tân Lâm cũng cảm thấy có người theo dõi, không ngờ đúng là Tuyết Vực Đao Vương.

– Tiêu tiên sinh, kinh văn là do Gia Cát Ánh Huy lấy trộm.

Đan Tăng Đa Cát lại nhắc nhở một câu. Ngươi đã là người có thân phận lớn vậy thì phải chú ý tác phong hành động của mình, không nên “Chứa chấp tang vật”.

Tiêu Phàm gật đầu, nói:

– Đa Cát thượng sư, tôi quả thực có bảo quản quyển kinh văn thượng do chính tay Tông Khách Ba Đại Lạt Ma viết một đoạn thời gian, vì muốn cùng Gia Cát Thâu Vương làm một cuộc giao dịch, nên đã cầm nó đem trao đổi một vật trong tay hắn ta. Từ mấy tháng trước, tôi cũng đã đem quyển kinh văn ấy trả lại cho Gia Cát Ánh Huy, tôi cũng không ngờ rằng Gia Cát Ánh Huy lại bịa chuyện như vậy với thượng sư.

Đan Tăng Đa Cát nghiêm mặt, gằng từ chữ:

– Tiêu tiên sinh, đã thế thì tôi đành phải đắc tội rồi.

Mặc dù những lời Tiêu Phàm nói là sự thật nhưng Đan Tăng Đa Cát lại đâu chịu tin! Hắn vì muốn thu hồi quyển kinh văn ấy mà phải từ xa xôi vạn dặm chạy đến nơi đất khách quê người, còn không tiếc lấy kinh văn quyển hạ làm mồi dụ dỗ thâu vương mắc câu, thật vất vả mới đuổi kịp Gia Cát Ánh Huy. Nhưng cuối cùng lại thất bại trong gang tấc, bị Tân Lâm cản trở khiến cho Gia Cát Ánh Huy bỏ trốn mất dạng. Nếu như suy tính kỹ lưỡng thì Tiêu Phàm và Tân Lâm đều là kẻ địch của hắn.

Nếu không phải vì kiêng kỵ đối thủ thì Tuyết Vực Đao Vương cũng sẽ không nói những lời thừa thải làm gì, mà trực tiếp đánh rồi. Hắn vốn là một kẻ kiệm lời, hôm nay lại nói nhiều như vậy đã là chuyện hiếm thấy rồi.

– Nói cho ngươi biết sự thật ngươi lại không tin, lại cứ khăng khăng tin lời khích bác ly gián của người khác. Thật là một kẻ ngu đần mà!

Tân Lâm hừ một tiếng, lạnh lùng nói.

Một người đàn ông cao lớn đứng sau lưng Đan Tăng Đa Cát lập tức lộ ra vẻ mặt giận dữ, quát lên:

– Đại sư huynh đừng theo chân bọn họ nói lời thừa thãi nữa, lập tức động thủ đi.

Một tiếng “Xẹt” vang lên, trong tay hắn đã xuất hiện một thanh chiết đao dài hơn một thước, hàn quang bắn ra bốn phía.

Xem ra người nọ là một kẻ nóng tính, hắn giơ cây đao sáng bóng lên cao. Hai gã còn lại cũng lập tức lấy ra vũ khí, tất cả đều là chiết đao dài hơn một thước vô cùng sắc bén.

– Tiêu tiên sinh, ba vị này đều là sư đệ đồng môn của tôi. Tôi biết rõ tiên sinh và Tân cô nương đều là cao thủ nên cố ý mời ba vị sư đệ đến đây hỗ trợ. Tiêu tiên sinh à! Vẫn là câu nói kia, tôi cũng không muốn đắc tội tiên sinh, xin Tiêu tiên sinh đừng nên ép tôi.

Lại nói tiếp lần này Tuyết Vực Đao Vương vô cùng thận trọng, sau khi lần ra được hành tung của Tiêu Phàm thì cũng không vội vã động thủ mà đặc biệt mời ba vị sư đệ đến đây trợ giúp.

– Ngươi cho rằng mời vài người đến trợ giúp thì có thể nắm chắc phần thắng?

Tân Lâm lạnh lùng hỏi.

Đan Tăng Đa Cát nói:

– Tân cô nương, tôi biết cô là cao thủ, nếu như đơn đả độc đấu thì tôi không nắm chắc phần thắng. Tiêu tiên sinh chắc chắn cũng là cao thủ, tuy nhiên hiện tại Tiêu tiên sinh dường như bị thương. Tân cô nương có thể nắm chắc ngăn cản được bốn người chúng tôi sao?

– Nói như vậy ngươi định lấy đông hiếp ít sao? Đáng tiếc cho uy danh hiển hách của Tuyết Vực Đao Vương!

Trên khóe miệng Tân Lâm thoáng hiện lên ý giễu cợt.

Đan Tăng Đa Cát cảm thấy có chút xấu hổ, đã nhiều năm qua hắn thật sự chưa từng ỷ đông hiếp yếu. Tuyết Vực Đao Vương danh chấn trên thảo nguyên, đệ nhất cao thủ của Mật Tông Hoàng Giáo làm sao có thể tự đánh mất uy danh như vậy chứ?

– Nói nhiều quá, kinh văn của chúng ta là thánh vật, rõ ràng các ngươi biết Gia Cát Ánh Huy trộm lại không trả lại cho chúng ta, là do các ngươi sai trước. Bây giờ còn dám đứng ra nói đạo lý với chúng ta sao? Hãy bớt nói nhảm đi, rốt cuộc các ngươi giao nộp hay là không?

Tên Đạt ma tính tình kích động kia đã không nhẫn nhịn được nữa lạnh lùng nói, tiếng Hán của hắn rất là trôi chảy.

Tiêu Phàm thở dài, nói:

– Vị thượng sư này, kinh văn quả thật không nằm trong tay chúng tôi, đã trả lại cho Gia Cát Ánh Huy rồi.

– Ngươi còn dám nói như vậy? Ngươi tưởng chúng tôi là con nít dễ lừa gạt sao? Ai tin lời các ngươi chứ?

Tên Đạt Ma nóng nảy cười lạnh nói.

– Tiêu tiên sinh, kinh văn tôi nhất định phải lấy về, nếu như Tiêu tiên sinh đã không chịu hợp tác vậy thì chỉ đành phải đắc tội thôi. Đao kiếm không có mắt, ngộ nhỡ thương tổn đến Tiêu tiên sinh và Tân cô nương thì đó không phải là chủ ý của Đan Tăng Đa Cát.

Hàn quang chợt lóe lên, trong tay Đan Tăng Đa Cát cũng xuất hiện một thanh chiết đao.

Tên Đạt ma tính tình nóng nảy tiến lên một bước đứng sóng vai với Đan Tăng Đa Cát, hai mắt trừng to giống như chuông đồng vậy nhìn chằm chằm vào Tân Lâm. Hai gã Đạt ma khác chia ra đứng hai bên trái phải nhìn chằm chằm vào Tiêu Phàm.

Xem ra Đan Tăng Đa Cát phân công rất rõ ràng, hai người cuốn lấy Tân Lâm, hai người đối phó với Tiêu Phàm. Nếu như không phải trước đó Đan Tăng Đa Cát biết trước Tiêu Phàm bị thương thì e rằng sẽ không an bài chiến thuật như vậy, mà sẽ là một mình hắn đối phó với Tân Lâm còn ba sư đệ hắn thì hợp lực đối phó với Tiêu Phàm.

Đan Tăng Đa Cát đã từng cùng Tân Lâm giao thủ, lần trước đó Tân Lâm chẳng qua chỉ muốn ngăn cản hắn, chờ sau khi Gia Cát Ánh Huy thừa cơ trốn thoát thì cũng tức khắc rút lui, cho nên đôi bên vẫn chưa phân thắng bại. Mặc dù như vậy nhưng Đan Tăng Đa Cát vẫn hết sức kiêng kỵ Tân Lâm, hắn cũng không nắm chắc phần thắng.

Tân Lâm liếc nhìn Tiêu Phàm một cái, tiến lên một bước đứng chắn trước người Tiêu Phàm. Trong lúc này, Tân Lâm tuyệt đối sẽ không để cho Tiêu Phàm xuất thủ. Hắn chữa thương hơn hai tháng, vất vả lắm mới có thể có chút khởi sắc, cô quyết không thể để cho nó bị hủy hại trong chốc lát.

Đan Tăng Đa Cát nhíu mày. Mặc dù hắn tuyệt đối không dám khinh thường Tân Lâm, nhưng bốn tên Đạt ma vây công một cô gái xinh xắn, dù thế nào cũng khiến cho người khác cảm thấy có vấn đề. Tuyết Vực Đao Vương hắn cũng không có mặt mũi gặp người khác.

Cửu Thẩm nhìn thấy cây đao nhỏ sáng loáng thì nhất thời bị dọa đến khắp người mềm nhũn, sắc mặt tái nhợt nói với Yến Đông Lâu:

– Sao lại đánh nhau? Đông Lâu à, việc này…. việc này… Đặng đại ca của con lại đi vắng, phải làm sao bây giờ?

Đặng Thông Thiên có thể đánh nhau, Cửu Thẩm cũng biết việc này.

Đặng Thông Thiên cũng là một người cao to lực lưỡng, những người đàn ông bình thường căn bản không phải là đối thủ của hắn, Nhưng bây giờ, người duy nhất có thể đánh lại đi vắng, Tiêu Phàm là người bệnh, Tân Lâm là con gái, Yến Tây Lâu là “Người bệnh điên”. Đối phương lại có đến bốn người đàn ông cao to vác theo một thanh đao, cục diện này có biết bao nguy hiểm chứ!

Yến Đông Lâu cũng vô cùng khẩn trương.

Tuy rằng hắn tận mắt thấy được Tiêu Phàm dùng phi đao chặt đứt cần câu trúc tương phi của đại ca, nhưng cảnh tượng chỉ lóe lên rồi biến mất, đã vài tháng trôi qua, sự việc cũng sớm trở nên mơ hồ. Yến Đông Lâu không phải là người tập võ, cũng không hiểu ất giáp trong này. Bất quá hiện tại bốn thanh đao sáng bóng của bọn người Đan Tăng Đa Cát cũng đang bày ra thật rõ ràng trước mắt hắn. Nếu như thật sự động thủ thì nhất định sẽ xảy ra án mạng. Chỉ là trong lúc này hắn thật sự không nghĩ ra biện pháp gì tốt.

Yến Đông Lâu cắn răng cầm lấy cần câu lên đi về phía trước. Bất kể thế nào cũng không thể để cho Tiêu Phàm và Tân Lâm đối mặt với bốn tên hung thần ác sát cầm chiết đao lăm lăm như vậy được. Là một người đàn ông phải có kiêu ngạo của đàn ông, dù biết rõ sẽ lành ít dữ nhiều cũng phải tiến lên.

– Đông Lâu à! Con làm gì vậy?

Cửu Thẩm nhất thời sợ hãi, nắm chặc lấy cánh tay của Đông Lâu, toàn thân đều đang run rẩy. Hai đứa con trai của bà, một đứa đã điên rồi, chỉ còn một đứa này thôi, nếu như nó xảy ra chuyện gì thì bà cũng không muốn sống nữa.

Yến Đông Lâu khẽ giãy giụa tránh khỏi bàn tay mẹ, tiến nhanh về phía trước.

Nhìn thấy Yến Đông Lâu bước lên, ánh mắt Đan Tăng Đa Cát bỗng sáng ngời. Hắn nhìn ra được Yến Đông Lâu không có võ công, nhưng cho dù thế nào thì đối phương cũng là một người đàn ông chân chính, tựa hồ không muốn để cho bốn người bọn họ ức hiếp một cô gái yếu đuối.

Tiêu Phàm đưa tay ngăn cản Yến Đông Lâu, mắt nhìn Đan Tăng Đa Cát, mỉm cười nói:

– Đa Cát thượng sư, lần này chỉ sợ ngươi đã tính sai rồi. Chúng ta bên nà không chỉ có hai người…