Đại Hào Môn

Chương 93: Ẩn cư ở thâm sơn




Thành phố núi Khánh Nam nằm giữa dãy núi cao trùng điệp, giữa hai ngọn núi có một thác nước đổ thẳng đứng như một dãy lụa mỏng phát ra tiếng nước chảy róc rách nghe rất vui tai.

Vốn nơi này ở sâu trong núi rất hiếm người lui tới, cạnh đầm nước có xây mấy gian nhà bằng ngói màu đỏ. Nhà rất đơn sơ, chỉ xây một tầng, mái ngói, trên cửa sổ khảm thủy tinh mờ.

Lúc này đã vào mùa rét đậm, ở nơi đỉnh núi phía xa xa phủ tuyết trắng xóa. Chỗ đầm nước bên này lại ngập trong sương mù, có vẻ vô cùng ấm áp.

Tiêu Phàm vẫn mặc một thân đường trang tuyết trắng như cũ, ngồi yên lặng trên một tảng đá lớn bên cạnh đầm nước thổ nạp vận khí. Khuôn mặt vốn tái nhợt thiếu sức sống đã có chút hồng hào, da thịt cũng sáng bóng không còn trắng bệch như trước.

Tân Lâm đứng trên một khối nham thạch khác, khẽ thở phào một cái, một bộ kiếm pháp được thi triển ra, nhuyễn kiếm cực mỏng cực nhỏ liên tục bay lượn dưới ánh thái dương lóe lên hàn mang lóng lánh. Máy tóc đen dài bay lượn trong gió càng tô điểm thêm dáng người xinh đẹp như ngọc, phong thái yểu điệu thiết tha.

Yến Đông Lâu ngồi thả câu bên bờ đầm giống như một khối nham thạch không hề nhúc nhích. Hắc Lân lười biếng nằm bên người hắn tựa hồ như đang chờ đợi điều gì đó. Lông toàn thân nó vốn chỉ có một màu trắng như tuyết thỉnh thoảng xuất hiện một điểm đen, không còn tinh khiết như lúc trước. Sau vài tháng, kỹ thuật câu cá của Yến Đông Lâu lại được nâng cao thêm vài tầng, chỉ chốc lát đã kéo lên được một con cá bạc ngân. Một giây trước, Hắc Lân vốn vẫn mang theo bộ dáng lười biếng không muốn nhúc nhích lúc này lại nhàn nhã nhảy lên một cái, một ngụm đớp lấy con cá bạc ngân to lớn kia, ăn rất ngon miệng.

Có một một người đàn ông cao gầy khác đang đứng bên cạnh đầm nước, tóc đen bay lượn trong gió, hắn đang suy nghĩ xuất thần, vẻ mặt chất phát thật thà, chính là người được xưng là truyền nhân của Ngũ Lôi Chưởng, đồng thời cũng là “Ma Điếu” trong truyền thuyết – Yến Tây Lâu.

Nhìn thật kỹ sẽ phát hiện ánh mắt của Yến Tây Lâu vốn không có thần của mấy tháng trước đã thoáng hiện lên chút thần thái. Người không ở cùng hắn hiển nhiên không nhìn ra.

Cửu thẩm xách một thùng quần áo từ trong gian nhà ngói đỏ đi ra hướng về phía đầm nước. Mấy tháng này, Cửu Thẩm kiên trì dùng thuốc đông y do Tiêu Phàm kê cho bà nên thân thể đã tốt lên rất nhiều, bước chân vững vàng xách theo một thùng y phục lớn, nhưng cũng không hề xuất hiện chút mệt mỏi nào..

Tân Lâm thu nhuyễn kiếm nhảy từ trên tảng đá xuống, mỉm cười nói:

– Cửu Thẩm, để tôi giúp thẩm.

Tiêu Phàm và Tân Lâm đi đến Khánh Nam ẩn cư đã hơn hai tháng, mắt thấy đã sắp đến tết âm lịch rồi. Tân Lâm đã sớm quen với cuộc sống ẩn cư sơn lâm, bắt đầu từ lúc nhỏ cô vẫn luôn sống ở Thất Diệu Cung, tiếp nhận được những huấn luyện nghiêm khắc nhất, nghiên cứu đủ loại truyền thừa tuyệt kỹ của Thất Diệu Cung. Ngoại trừ thời điểm du lịch giang hồ thì đa số thời gian đều trải qua cuộc sống đoạt tuyệt với đời. Sau khi đi theo Tiêu Phàm thì Chỉ Thủy Quan cũng không phải là một nơi náo nhiệt.

Đương nhiên Tân Lâm cũng lên mạng, là một cô gái trẻ tuổi thời hiện đại, Tân Lâm không thể nào thật sự ngăn cách với đời. Người xưa có câu: “Tú tài không ra khỏi cửa nhưng cũng biết hết chuyện thiên hạ”. Những lời này dùng ở trên người Tiêu Phàm và Tân Lâm vô cùng thích hợp.

Trong thời gian hơn hai tháng này, theo thân thể Tiêu Phàm hơi có khởi sắc, tâm tình của Tân Lâm cũng dần dần chuyển biến tốt đẹp. Chỉ cần thương thế của Tiêu Phàm có thể nhanh chóng khỏi hẳn thì dù có kiếp nạn lớn hơn nữa, Tân Lâm cũng có lòng tin có thể tránh thoát.

Đã rất lâu rồi, Tân Lâm thậm chí đã quên mất thân phận của mình – đương đại thánh nữ Thất Diệu Cung, người đầu tiên có thể sẽ thừa kế ngôi vị cung chủ đời kế tiếp.

Tất cả mọi thứ về Thất Diệu Cung dường như đã dần dần lui xa, bị Tiêu Phàm từng bước thay thế. Tâm hồn thiếu nữ non nớt rất dễ bị người đàn ông yêu thích lắp đầy.

– Không cần.. không cần. Tân cô nương cứ lo luyện kiếm của cô đi, những việc lao động chân tay này tôi đều có thể tự làm. Hiện tại thân thể của tôi rất khỏe mạnh…

Cửu Thẩm lập tức cười ha hả lên tiếng.

Đối với cuộc sống hiện tại, Cửu Thẩm vô cùng thỏa mãn. Trước đây, Đặng Thông Thiên xây dựng lên mấy gian phòng lợp ngói đỏ ở trong sơn cốc này, mời Tiêu Phàm; Tân Lâm và toàn bộ gia đình Cửu Thẩm đến nơi này ở, Cửu Thẩm dĩ nhiên không vui. Mặc dù căn nhà ở Tây Trại kia rất đơn sơ, nhưng Cửu Thẩm đã sống mấy chục năm, sớm đã quen với tất cả mọi thứ nơi đó, không thích di chuyển đến chỗ khác. Người già đều như vậy, vô duyên vô cớ dời vào trong núi lớn để làm gì?

Không hề lảm nhảm nhiều lời, ngay câu đầu tiên Đặng Thông Thiên đã khiến Cửu Thẩm thay đổi chủ ý.

“Tiêu tiên sinh có thể trị hết bệnh của Tây Lâu!”

Đặng Thông Thiên đã nói một câu như vậy, Cửu Thẩm tức khắc đồng ý chuyển nhà. Chỉ cần có thể trị khỏi “Bệnh điên” của Yến Tây Lâu thì đừng nói là bảo Cửu Thẩm dời nhà, mà cho dù là bảo bà lên núi đao xuống biển lửa cũng không nhíu mày, bởi vì tiên sinh là một thầy thuốc có bản lĩnh.

Đối với điểm này, Cửu Thẩm vô cùng tin tưởng không hề có chút nghi ngờ. Bệnh của bà đã mắc mười năm, từng xem qua đủ thầy thuốc đông y tây y nhưng cuối cùng vẫn không thấy khá hơn, ngược lại càng ngày càng nặng, mà Tiêu tiên sinh chỉ cần bốc một thang thuốc đã khỏi hẳn. Nghe Tiêu tiên sinh nói đã biết bệnh gì, còn nói là do Yến Tây Lâu lây bệnh, nếu như bệnh của mình và Tây Lâu là cùng một nguồn gốc, mà Tiêu tiên sinh có thể chữa khỏi cho mình thì chắc chắn cũng có thể chữa khỏi cho Tây Lâu.

Hơn hai tháng qua, ở trong mắt người ngoài, Yến Tây Lâu vẫn là một “Người điên”, nhưng ở trong mắt Cửu Thẩm bệnh của con trai đã đỡ rất nhiều, trên người nhiều hơn chút thịt, dần dần trở nên rắn chắc hơn.

Thậm chí mỗi ngày Tiêu tiên sinh đều tán dóc với Tây Lâu chốc lát, tuy rằng Tây Lâu không đáp lại nhưng hắn vẫn im lặng lắng nghe.

Rõ ràng Tiên tiên sinh đã nói cho Cửu Thẩm biết bệnh của Tây Lâu có thể trị hết, chỉ có điều phải cần một khoảng thời gian nhất định. Cửu Thẩm hoàn toàn hiểu rõ.

Tây Lâu bị bệnh cũng đã mười năm, coi như là thần tiên hạ phàm cũng không thể khiến hắn lập tức hồi phục như bình thường được. Có những lời này của Tiêu tiên sinh là được, Cửu Thẩm tràn đầy hy vọng đối với tương lai. Ngoại trừ mỗi ngày làm chút việc nhà, chuẩn bị cho mọi người chút thức ăn thì bà cũng không biết làm gì hơn. Tất cả chi phí sinh hoạt đều do Tiêu Phàm chi trả, cách mấy ngày thì Đặng Thông Thiên sẽ đưa tới một lần. Mỗi ngày Yến Đông Lâu đều câu cá cho con mèo kia, dĩ nhiên số cá vô cùng dồi dào đủ cho người ăn.

Trong đầm nước này có không ít cá bạc ngân, những dòng suối con sông nhỏ xung quanh đây cũng có đủ mọi loại cá, tất cả đều chạy không khỏi lưỡi câu của Yến Đông Lâu. Yến Đông Lâu còn đang khai khẩn mảnh đất ở hai bên nhà, trồng vài luống rau dưa. Thậm chí ngay cả Yến Tây Lâu thỉnh thoảng cũng sẽ động thủ. Tuy nhiên Yến Tây Lâu câu cá không cần cần câu, chỉ dùng một cây trúc thật dài vót nhọn, phóng một lần đều ghim chính xác, chưa bao giờ không trúng đích. Thậm chí vài lần còn ghim trúng mấy chục cân kỳ nhông, vài người ăn no nê.

Thỉnh thoảng Tân Lâm cũng sẽ nói chuyện phiếm với Cửu Thẩm, cô nàng Tân Lâm này đối với người nào cũng lạnh nhạt, duy chỉ có lúc nói chuyện với Cửu Thẩm thỉnh thoảng sẽ mỉm cười. Mặc dù Tân Lâm nói một số chuyện cổ quái bên ngoài thế giới, mà Cửu Thẩm chưa hẳn hiểu hết nhưng Cửu Thẩm rất thích nói chuyện với Tân Lâm.

Cô gái này thật đẹp, lúc cười rộ lên càng xinh đẹp. Thậm chí Cửu Thẩm còn suy nghĩ nếu như Đông Lâu có thể cưới một người con dâu xinh đẹp như vậy thì tốt biết bao nhiêu. Đương nhiên Cửu Thẩm cũng biết chuyện này không thể nào trở thành hiện thực. Tám xã mười dặm quanh đây cũng không có một người con gái nào có thể đuổi kịp Tân cô nương, tuy nhiên Cửu Thẩm có thể hạ thấp tiêu chuẩn xuống, chỉ cần Đông Lâu có thể lấy được vợ thì cho dù đẹp hay xấu cũng được, đến lúc đó Cửu Thẩm có thể ôm cháu rồi.

Thế nhưng đứa trẻ Đông Lâu này thật sự là một đứa cố chấp, nó nhất định phải chờ đại ca của nó trị hết bệnh mới chịu cưới vợ.

Lại nói tiếp, cũng không thể trách Yến Đông Lâu cố chấp, hoàn cảnh của Yến gia hiện tại rất thảm, chẳng những nghèo túng còn có một người anh bị “Bệnh điên”, có con gái nhà nào bằng lòng gả đến đây chứ? Chỉ cần Tây Lâu có thể trị hết bệnh thì tất cả mọi chuyện sẽ khá hơn, Cửu Thẩm vô cùng tin tưởng điều này.

– Tân cô nương, trưa hôm nay muốn ăn cái gì? Chúng ta ăn thịt kho tàu có được không? Tôi thấy Tiêu tiên sinh rất thích ăn.

Cửu Thâm nói, mắt liếc nhìn Tiêu Phàm đang ngồi xếp bằng không nhúc nhích trên tảng đá phía bên kia.

Tiêu tiên sinh cũng là một quái nhân, từ sáng đến tối cứ ngồi như vậy, cũng không thấy người làm việc gì khác. Theo Đông Lâu nói chính là Tiêu tiên sinh đang ngồi luyện công. Cửu Thẩm thật sự không hiểu được cứ ngồi yên như vậy thì có thể luyện công gì được chứ?

Đông Lâu lại nói Tiêu tiên sinh là cao thủ, theo lẽ thường mà nói ngài đang luyện một bộ công phu rất lợi hại. Nhưng có phải công phu lợi hại hay không Cửu Thẩm không biết, nhưng Tiêu tiên sinh ngược lại rất thích ăn thịt.

Nhưng hiện tại còn chút chuyện Cửu Thẩm cảm thấy rất khó hiểu, Tiêu tiên sinh và Tân cô nương rõ ràng là một cặp vợ chồng, hai người đều ở cùng một phòng, nhưng cho đến bây giờ buổi tối đều rất yên lặng, Cửu Thẩm chưa từng nghe được chút âm thanh nào. Lẽ nào hai người này ở chung một chỗ mà lại không làm bất cứ chuyện gì? Bọn họ lại còn trẻ tuổi như vậy. Tuy nhiên Cửu Thẩm tuyệt đối sẽ không hỏi, trên mặt cũng không hề lộ chút tò mò nào.

– Vâng, vậy thì làm thịt kho tàu đi!

Tâm Lâm mỉm cười gật đầu, trong mắt thoáng hiện lên vẻ lo lắng. Khẩu vị của Tiêu Phàm càng tốt lại càng chứng minh cảnh giới của hắn thua xa lúc xưa, vẫn chưa hồi phục. Kể từ mấy năm trước, Tiêu Phàm căn bản chỉ ăn chay, chỉ lúc tiêu hao lượng lớn chân nguyên mới chịu ăn chút thịt để bồi bổ nguyên khí.

Nhưng hiện tại khẩu vị lại tốt như vậy, ăn thịt kho tàu đến mức miệng dính đầy mỡ, xem ra Tiêu Phàm muốn khôi phục đến cảnh giới trước kia cần một khoảng thời gian rất dài.

Cũng may là ở chỗ sâu này chưa bị nền công nghiệp làm ô nhiễm, thiên địa nguyên khí vô cùng tinh khiết, đối với việc hồi phục công lực của Tiêu Phàm vô cùng có ích lợi. Trước đây Tân Lâm từng đề nghị đến tổng đàn Thất Diệu Cung tĩnh dưỡng, nhưng cuối cùng Tiêu Phàm vẫn lựa chọn đến núi Khánh Nam này. Nơi này cách xa trần thế, hầu như đoạn tuyệt với đời, núi rừng vây quanh, rất hiếm xuất hiện dấu chân người, đúng là một nơi tốt để chữa thương, kẻ địch cũng không thể truy lùng đến chỗ này.

Tân Lâm chỉ hy vọng sự yên tĩnh này không bị người khác quấy rối, chờ đến khi thương thế của Tiêu Phàm dần dần hồi phục vậy thì không cần lo lắng nữa. Về phần lực trời phạt, Hồng Trần Đại Kiếp gì đó thì Tân Lâm không thể nào lưu ý được. Mấy thứ ấy đối với Tân Lâm mà nói quá xâu xa, tất cả đều phải nhờ vào Tiêu Phàm thôi.

Nhưng mà chuyện trên đời này lại không thể nào luôn luôn đúng như ý người được. Tân Lâm muốn thanh tịnh nhưng hết lần này đến lần khác cứ có khách tìm đến cửa.

Cửu Thẩm cười ha hả xách thùng nước đi đến bờ đầm, nước trong đầm nước này đa số đều chảy từ sông ngầm trong núi ra, bốn mùa nhiệt độ không thay đổi, dù thời tiết rét đậm cũng không thấy nước lạnh lẽo chút nào.

Một bức phong cảnh nông thôn vô cùng đẹp đẽ.

Nhưng ngay vào lúc này, nụ cười trên mặt Tân Lâm lại không thấy đâu nữa, cô chợt xoay người lại. Chỉ thấy trên đường núi, bốn người đàn ông cao lớn đang từ từ đi tới.

Người dẫn đầu khoảng chừng ba mươi mấy tuổi, tóc ngắn, khuôn mặt ngâm đen, trên mặt đỏ bừng, đây là do sinh sống lâu năm trên thảo nguyên bởi vì thiếu dưỡng khí mà dưỡng nên khuôn mặt “Đỏ cao nguyên” như vậy. Vóc người hắn cao gầy, cánh tay rất dài, bước chân trầm ổn hữu lực. Mà ba người đàn ông vạm vỡ đi sau hắn cũng giống hệt hắn, gương mặt ngăm đen, hai gò má ửng đỏ, bước chân trầm ổn hữu lực như vậy.

– Tuyết Vực Đao Vương?

Cặp mắt xinh đẹp của Tân Lâm khẽ híp thành một đường thẳng, lạnh nhạt nói.