Đại Hào Môn

Chương 91: Lại thôi diễn huyết tương




Buổi tối ở trang viên rất vắng vẻ, chỉ có tiếng gió xào xạc.

Thoạt nhìn đình viện Giang Nam bình yên ấm áp, nhưng thật ra nơi đây được canh gác rất nghiêm ngặt. Sáu đệ tử không ai rời đi, tất cả đều ở lại. Văn nhị thái gia đích thân phân phối nhiệm vụ cho bọn họ, mỗi người đều mang theo vũ khí tùy thân, chia ra canh giữ ở những phương hướng khác nhau, canh giữ đình viện này một cách chặt chẽ, ngay cả một con muỗi cũng không thể lọt vào.

Nếu như không phải là một đội tiểu đội nhỏ đến thì cho dù là ai cũng không thể tiến vào đình viện này.

Mấy tên đệ tử cũng có phần lo lắng, ngược lại bọn họ không phải sợ có người nào đến xâm phạm, mà quan trọng là đã nhiều năm như vậy, ông cụ chưa bao giờ bày ra chiến trận như vậy. Những năm trước đây, bởi vì tập đoàn của Tư Viễn gặp một số việc trên phương diện làm ăn, xảy ra xích mích với thổ địa vùng Giang Nam – Thái Khiếu Bách Thái Ngũ gia, đến mức hai bên tuyên chiến, nhưng ông cụ cũng không để ý như vậy.

Thái Khiếu Bách thật sự là người có bối cảnh, nghe đâu hắn còn giao du với hoàng thân quốc thích. Thế lực của hắn ở tỉnh Giang Nam này rất lớn, danh tiếng hưng thịnh, trên thực tế danh tiếng của hắn ngang hàng với Văn nhị thái gia ở Hoàng Hải. Cuối cùng hắn giáp mặt chính diện với lão gia tử đến đầu rơi máu chảy, không thể không ngừng giao chiến, kết quả phải bắt tay giảng hòa với Văn gia.

Thật sự không biết là hôm nay đã xảy ra việc trọng đại đến mức nào?

Không biết là vị “Sư thúc” trẻ tuổi kia đã mang đến tin tức kinh thiên địa gì cho lão gia tử, khiến cho lão gia tử trở nên cẩn thận ngoài sức tưởng tượng như vậy.

Trong mật thất của đình viện, ánh đèn sáng tỏ.

Văn nhị thái gia và Tiêu Phàm ngồi đối diện nhau, Văn Tư Viễn và Tân Lâm ngồi thẳng người ở một bên.

– Ừ, khí sắc của sư đệ đã có chuyển biến tốt, thuốc này không thể hấp thụ hết trong một lần được, càng về sau thì tác dụng càng lớn. Sư đệ hãy cẩn thận lưu ý.

Văn nhị thái gia quan sát sắc mặt của Tiêu Phàm, lại bắt mạch, sau đó gật đầu nói.

Chỉ một viên thuốc thật ra cũng không có nhiều tác dụng, quan trọng là Văn nhị thái gia đã dùng chân nguyên của mình bồi dưỡng nên không thể xem thường. Nói thẳng ra, Văn nhị thái gia đã đem một phần nhỏ chân nguyên của bản thân dời đến trên người Tiêu Phàm, cho nên công hiệu có lẽ sẽ rất lớn.

Tiêu Phàm khom người, lần nữa nghiêm túc cảm tạ nhị sư huynh.

Văn nhị thái gia khoát tay một cái, nói:

– Không cần nói đến những thứ này nữa, Vô Cực truyền thừa của chúng ta lấy tích đức làm gốc, làm nhiều việc thiện tích công đức, hóa giải hung khí. Cho dù gặp phải người không có quan hệ, nếu có thể giúp đỡ được thì đều phải giúp, huống chi chúng ta lại là sư huynh đệ đồng môn, càng không cần phải khách khí làm gì… Sư đệ à! Đệ có mang Càn Khôn Đỉnh đến không?

– Có.

Tiêu Phàm cũng không truy hỏi nguyên nhân, lập tức lấy ra trử đỉnh Càn Khôn màu đỏ, khẽ bày ở trước mặt Văn Thiên.

Văn Tư Viễn cũng bày ra vẻ mặt hiếu kỳ. Hắn đã từng nghe lão gia tử nhắc đến Càn Khôn Đỉnh không chỉ một lần, biết rõ đây là trọng bảo của sư môn. Trong tam đại bảo vật trấn giáo của Vô Cực Môn, Càn Khôn Đỉnh đứng hàng thứ nhất. Hôm nay lại được nhìn thấy lần đầu tiên, trong khoảng thời gian ngắn cũng không nhìn ra có chỗ gì thần kỳ.

– Sư đệ hẳn là rất tinh thông Huyết Tương Thuật chứ? Mấy năm nay, huynh cũng luôn nghiên cứu Huyết Tương, chỉ có điều không có Càn Khôn Đỉnh, nên khi thôi diễn ra mệnh cách tương lý, luôn có chút mơ hồ. Tối nay, huynh sẽ múa rìu qua mắt thợ một lần vậy, mời sư đệ chỉ điểm nhiều hơn.

Văn nhị thái gia nói rất khách khí.

“Huyết Tương Thuật” là truyền thừa độc nhất của Vô Cực Môn, những trường phái tướng thuật khác cũng không có môn bí thuật này. Trên lý thuyết, chỉ cần có thể nghiên cứu bất kỳ một loại tướng thuật nào trong “Vô Cực Cửu Tương Thiên” đến cảnh giới cao thâm thì đều có thể thôi diễn “Huyết tương”. Đương nhiên, nếu có thể đem Luân Hồi Tương tu luyện đến viên mãn thì lúc thôi diễn “Huyết Tương Thuật” sẽ càng chính xác hơn.

Văn Thiên nghiên cứu “Hồng Trần Tương”, trình độ vô cùng cao thâm, có thể thôi diễn Huyết Tương là lẽ dĩ nhiên.

Ngữ điệu khiêm tốn nhã nhặn, vẻ mặt có chút kiêu ngạo.

Ở trong truyền thừa của Vô Cực Môn, thôi diễn huyết tương vốn đại biểu cho một bậc thang cực cao. Cũng không phải là bất kỳ một vị đệ tử Vô Cực Môn nào cũng có thể thôi diễn Huyết Tương Thuật. Nếu như thiên phú hơi thấp, hoặc là ngộ tính không đủ, cho dù có nỗ lực suốt đời cũng không thể nào bước vào cánh cửa Huyết Tương Thuật.

Hai hàng lông mày của Tiêu Phàm cau lại, nói:

– Sư huynh, chỉ điểm thì không dám nhận. Nhưng thôi diễn huyết tương chính là thuật cấm kỵ, nhất định sẽ bị thiên cơ phản hệ. Sư huynh vẫn nên lấy phương thức khác sẽ thích hợp hơn.

Văn nhị thái gia khẽ lắc đầu, nói:

– Sư đệ, không nói gạt đệ, mệnh tương của đệ bây giờ vô cùng hỗn loạn. Lấy thiên tử mệnh ứng kiếp, đây là lần đầu tiên ta nghe thấy chuyện này. Vốn Ẩn Tôn Chi Tương đã cực kỳ khó dò, hiện tại lại cộng thêm lực trời phạt, hơn nữa bản thân sư đệ cũng là một đại thuật sư, lực thiên cơ che đậy vô cùng mạnh mẽ. Lấy phương thức khác để suy tính sẽ không đảm bảo hoàn toàn thu hoạch được gì, chỉ sợ rằng kết quả sẽ vô cùng mơ hồ, tựa như thật nhưng lại là giả. Trước mắt là thời khắc quan trọng như vậy, nếu như đi nhầm dù chỉ một bước thì đều là tai ương. Có lẽ nên thử Huyết Tương Thuật một lần, trừ cái đó ra, sư huynh thực sự không dám thôi diễn thêm nữa.

Tiêu Phàm trầm ngâm không nói.

Lấy tu vi của hắn, vào thời kỳ toàn thịnh thôi diễn huyết tương, lực thiên cơ phản hệ cũng làm cho hắn bị trọng thương nôn ra máu, phải tốn hơn một tháng điều trị mới có thể chậm rãi hồi phục. Tuy công lực của nhị sư huynh vô cùng thâm hậu, nhưng dẫu sao niên thọ đã cao, đã sớm không phải khí huyết thịnh vượng như trước. Nếu bởi vì thôi diễn huyết tương cho mình mà dẫn đến thiên cơ phản hệ, khiến thân thể bị tổn hại thì dù thế nào cậu cũng không yên lòng.

Tặng thuốc đã là một đại ân, đã vậy thì cậu sao dám nhận thêm ân huệ này nữa chứ?

Văn nhị thái gia đã hiểu rõ tâm tư của Tiêu Phàm, cười ha ha một tiếng, nói:

– Sư đệ cũng không cần quá lo lắng, mặc dù Liêm Pha đã già nhưng vẫn còn có thể ăn cơm. Ta chỉ thôi diễn huyết tương cho một mình sư đệ, có lẽ ta còn có thể chịu được lực thiên cơ phản hệ. Yên tâm đi.

Tân Lâm nhỏ giọng nói:

– Trước đây anh ấy đã từng thôi diễn huyết tương một lần cho bốn người, đều là người chí thân.

Cặp mi tuyết trắng của Văn nhị thái gia giương cao, thất thanh nói:

– Một lần thôi diễn huyết tương cho bốn người? Còn là người thân nhất?

– Vâng, ông nội, cha, em trai của anh ấy, còn có thêm tôi.

Tân Lâm đáp một cách đơn giản.

Tiêu Phàm liền vội vàng nói:

– Đệ lúc đó cũng là bắt buộc phải làm một việc nguy hiểm như vậy.

Văn Thiên nhìn Tiêu Phàm, thẩn thờ nửa ngày, một hồi lâu mới thở dài, nói:

– Thảo nào sư phụ coi trọng đệ như vậy, sư đệ đúng là kỳ tài trước nay chưa từng có của Vô Cực Môn chúng ta. Hiện tại, người có thể thôi diễn huyết tương một lần cho bốn người, ngoại trừ sư đệ thì chỉ sợ chỉ có sư phụ mới có thể làm được.

Tiêu Phàm khom người một lần nữa, nói:

– Chỉ là lúc gặp phải nguy nan, gặp được may mắn mà thôi.

Văn nhị thái gia vung tay lên, vừa cười vừa nói:

– Sư đệ cũng không cần phải khiêm tốn như vậy. Sư huynh ta cũng không tự coi nhẹ mình. Một lần thôi diễn cho bốn người, ta tự nghĩ mình khó có thể làm được, nhưng chỉ thôi diễn huyết tương cho một mình đệ chắc là vẫn có thể. Chúng ta lập tức bắt đầu đi.

Nói đến nước này, nếu như Tiêu Phàm lại cự tuyệt lần nữa chẳng khác nào bất kính đối với nhị sư huynh.

– Được, vậy thì làm phiền nhị sư huynh.

– Ừ, đi thôi, đến mật thất dưới đất.

Mặc dù nhìn từ bên ngoài thì cái đình viện này của Văn Thiên không khác nhiều so với Chỉ Thủy Quan, nhưng kết cấu bên trong mật thất lại có hiệu quả giống hệt như của Chỉ Thủy Quan, thực sự có gì đó rất đặc biệt, đều được xây ở dưới lòng đất.

Ở chính giữa gian mật thất ở dưới lòng đất của đình viện có đặt một cái bàn nhỏ làm bằng gỗ tử đàn, một bên bàn gỗ chính là một cái lò hình con rùa, toàn thân có màu tím đen, kiểu dáng cực kỳ xưa cũ. Toàn bộ sàn của gian mật thất đều được lát bằng đá cuội ba màu trắng đen vàng, xếp thành đồ án hỗn độn.

Căn mật thất được xây thành hình lục giác.

Vừa đi vào gian mật thất này, trong nháy mắt, Tiêu Phàm và Tân Lâm đều có ảo giác như mình đang trở lại Chỉ Thủy Quan.

Ngay cả bố trí bên trong cùng với đá cuội ba màu trắng đen vàng xếp thành hình hỗn độn đều giống nhau như đúc.

Điểm khác biệt duy nhất chính là pho tượng màu vàng đất được đặt ở phía chánh bắc của gian mật thất, không phải là thờ cúng tổ sư khai phái đời thứ nhất của Vô Cực Môn – “Vô Cực Thiên Tôn”, mà là thờ phụng pháp tướng của Chỉ Thủy tổ sư.

Pháp tướng được chạm trổ vô cùng công phu, trông vô cùng sống động.

Tiêu Phàm vừa nhìn thì liền có cảm giác thân thiết, quay đầu nói với Văn nhị thái gia:

– Sư huynh, pháp tướng của sư phụ này là chính tay huynh tự điêu khắc sao?

Văn nhị thái gia gật đầu một cái, vuốt hàm râu bạc trắng, có chút tự đắc.

Thuật điêu khắc của Chỉ Thủy sư tổ cực kỳ tinh tế, không ngờ nhị sư huynh cũng nhận được chân truyền của sư phụ. Ở phương diện này, Tiêu Phàm so với nhị sư huynh thực sự kém xa. Lúc cậu rảnh rỗi mới lấy ra chơi một chút thôi, tuyệt đối không thể điêu khắc ra một pho tượng pháp tướng to như vậy.

Ngoại trừ pháp tướng của Chỉ Thủy sư tổ thì trong gian mật thất cũng không có thờ phụng bài vị của những thần linh khác.

Văn nhị thái gia chậm rãi đi đến trước pháp tướng của Chỉ Thủy sư tổ, quỳ xuống, đầu rạp xuống đất, trong miệng lẩm nhẩm khấn cầu, xá ba lạy. Hắn đứng dậy, tự tay đối ba nén hương cắm trước bức pháp tướng.

– Sư đệ đến bái sư phụ đi!

Vẻ mặt của Văn nhị thái gia rất nghiêm túc, trầm giọng nói với Tiêu Phàm.

– Vâng!

Tiêu Phàm cũng bước chầm chậm tới, xá ba lạy, dâng hương.

– Tư Viễn, đến lạy tổ sư gia!

– Dạ vâng thưa sư phụ.

Văn Tư Viễn không dám chậm trễ, cung kính quỳ xuống trước pháp tướng của Chỉ Thủy sư tổ, đầu rạp xuống đất xá ba lạy.

– Tư Viễn, Huyết Tương Thuật chính là tướng pháp tinh thâm nhất của Vô Cực Môn chúng ta, những trường phái tướng thuật khác cũng không có. Công lực của con bây giờ chưa đủ, vẫn chưa thôi diễn được. Chỉ có điều con phải quan sát cẩn thận, có thể lĩnh hội được bao nhiêu thì phải xem duyên phận của con. Chưởng giáo sư thúc cũng ở chỗ này, nếu có cái gì không hiểu thì con phải lập tức thỉnh giáo sư thúc, đây là cơ hội khó có được, hiểu chưa?

Văn Thiên nhìn cháu của mình, trịnh trọng căn dặn.

– Vâng thưa sư phụ, con đã hiểu rồi. Xin sư thúc chỉ điểm nhiều hơn.

Văn Tư Viễn kính cẩn đáp ứng một tiếng, lại hướng Tiêu Phàm xá một xá.

Tiêu Phàm mỉm cười gật đầu, ngược lại cũng không khiêm tốn gì. Đối với tướng thuật mà nói thì Văn Tư Viễn thực sự kém cậu quá xa, nói “Chỉ giáo” thật sự không hề khoa trương. Mấu chốt là xem Văn Tư Viễn có thể lĩnh hội được chỗ tinh diệu của Huyết Tương Thuật hay không.

Văn Tư Viễn bước chầm chậm đến trước bàn gỗ tử đàn, ngồi xếp bằng xuống.

Tiêu Phàm ngồi ở một bên, Tân Lâm đứng yên lặng sau lưng cậu, Văn Tư Viễn thì lại ngồi sau lưng sư phụ.

Trên bàn gỗ tử đàn có một cái đỉnh nhỉ màu đỏ, cơ bản giống với Càn Khôn Đỉnh, chỉ có điều chóp đỉnh lớn hơn một chút. Càn Khôn Đỉnh thực sự cao khoảng ba bốn tất, hình vẽ hỗn độn trên thân đỉnh cũng không linh động như hình vẽ trên Càn Khôn Đỉnh thật sự.

Văn Thiên nói:

– Đỉnh này mô phỏng theo Càn Khôn Đỉnh, là cái thứ ba. Hai cái trước còn thô sơ hơn cái này nhiều lắm, cơ bản không thể dùng được.

Tiêu Phàm nói:

– Thuật chạm trổ của sư huynh thực sự ngang tài với sư phụ.

Văn Thiên khoát tay nói:

– Còn kém xa… Hơn nữa chất liệu cũng không giống nhau. Chỉ có điều ngày thường sử dụng cũng không có nhiều trở ngại.

Lấy độ uyên thâm trong tướng thuật của Văn Thiên, thôi diễn cho người bình thường cũng không cần dùng đến Huyết Tương Thuật, đoán chừng phần lớn là tự mình nghiên cứu. Tướng thuật chi đạo vô cùng vô tận, cho dù là thầy tướng cao minh cũng không dám nói là mình đã đạt đến cảnh giới Vô Cực. Càng nghiên tập chuyên cần thì kết quả càng tinh thuần hơn.

– Dâng hương!

Văn Thiên trầm giọng nói.

Văn Tư Viễn vội vàng lấy đàn hương bên trong lư hương hình con rùa ra.

Văn Thiên dùng hai tay dâng lên Càn Khôn Đỉnh, nhẹ nhàng đặt ở bên trên bàn gổ tử đàn, vẻ mặt vô cùng nghiêm nghị.