Đại Hào Môn

Chương 90: Tặng thuốc




Văn nhị thái gia trầm ngâm nói:

– Sư đệ, nơi này là miếu thờ Thanh Đế, mượn oai linh của Thái Hạo Phục Hy đại đế, theo lý ta thôi diễn mệnh tướng cho sư đệ ở nơi này là thích hợp nhất. Nhưng khách du lịch đến nơi này rất đông, tai mắt phức tạp. Sư đệ lại có Thiên Tử chi mệnh, ẩn tôn chi tương, lại là chưởng giáo của Vô Cực Môn ta. Ta lo lắng là lúc thôi diễn sẽ dẫn động thiên cơ. Không bằng cứ làm thế này đi, trước tiên chúng ta cứ xuống núi, sau khi đến trang viện của ta sẽ tính tiếp. Sư đệ cảm thấy thế nào?

Tiêu Phàm cúi người nói:

– Tất cả đều làm theo sự sắp xếp của sư huynh.

– Được. Sư đệ à! Chỗ ta có một viên thuốc, là năm đó lúc ta học thành tài xuất sư, sư phụ đã ban cho ta. Trước đây, sự phụ cho ta tổng cộng ba viên. Đã qua nhiều năm như vậy, ta đã dùng hết hai viên, chỉ còn một viên cuối cùng này, ta cho đệ, nó chắc hẳn sẽ mang lại ích lợi cho đệ.

Sau khi nói xong, Văn nhị thái gia hơi khom người, từ cổ kéo ra một sợi dây đỏ, trên dây đỏ có treo một cái hồ lô chạm ngọc. Hồ lô kia rất nhỏ, chỉ cao một tấc, được chạm trổ vô cùng tinh xảo, toàn thân màu xanh ngọc bóng loáng, cực kỳ êm dịu.

Tiêu Phàm lấy làm ngạc nhiên, vội vàng nói rằng:

– Sư huynh, vật này quá quý giá, đệ đã dùng thuốc rồi. Nếu như sư phụ người đã ban thuốc này cho huynh thì đệ không thể nào đoạt đi được.

Thật ra vật này do sư phụ ban tặng chỉ là một nguyên nhân mà thôi, càng quan trọng hơn chính là cái hồ lô bạch ngọc này chính là thứ Văn nhị thái gia mang theo bên người. Hơn mấy chục năm qua, thuốc trong hồ lô ngọc đã được chính chân khí của hắn nuôi dưỡng, dược lực vô cùng mạnh, vượt qua lúc Chỉ Thủy sư tổ mới ban tặng rất nhiều. Đối với Văn nhị thái gia mà nói, viên thuốc này vô cùng quý báo, hơn tất cả mọi thứ trên thế gian này.

Tính từ ngày hắn xuất sư cho đến nay, sợ rằng không dưới bốn – năm mươi năm, viên thuốc này đã được chân nguyên bổn mạng của hắn nuôi dưỡng nhiều năm như vậy, nên nó gần như được xem là thần đan bổn mạng của Văn nhị thái gia, thậm chí đối với hắn còn có kỳ hiệu cải tử hồi sinh.

Thuốc này quý giá như vậy, Tiêu Phàm làm sao có thể nhận được chứ? Cậu thật sự không thể nào nhận nỗi.

Văn nhị thái gia cười một tiếng, nói:

– Sư đệ à! Linh dược dù sao cũng chỉ dùng để cứu mạng. Sư phụ đối với ta ân trọng như núi, ta không cách nào báo đáp công ơn của sư phụ nên trong lòng ta vô cùng hổ thẹn. Hiện nay, sư đệ đang đối mặt với nguy hiểm lớn như vậy, người làm sư huynh như ta làm sao có thể không góp một phần sức nhỏ được chứ? Như vậy rất vô lý không phải sao? Ta và đệ cùng là huynh đệ đồng môn, đừng nói lời khách khí với nhau như vậy nữa. Tương lai mai sau của Vô Cực Môn còn phải trông cậy vào đệ phát dương quang đại, truyền bá vạn thế!

Văn nhị thái gia chậm rãi mở nắp hồ lô ngọc ra, tức khắc một mùi thuốc xộc vào mũi. Văn nhị thái gia đổ từ trong hồ lô ngọc ra một viên đan dược màu đỏ tươi, lớn bằng hạt đậu, sau đó đưa cho Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm thoáng lưỡng lự, sau đó mới vươn hai tay ra nhận lấy viên đan dược, cung kính nói:

– Đa tạ sư huynh đã ban thuốc.

Văn nhị thái gia mỉm cười gật đầu, nói:

– Sư đệ à! Viên thuốc này đối với thân thể của đệ chỉ có chút tác dụng bổ ích mà thôi, về phần lực trời phạt thì còn phải nghĩ biện pháp khác mới có thể hóa giải được.

– Dạ.

Văn nhị thái gia quay đầu căn dặn Văn Tư Viễn:

– Tư Viễn, đi chuẩn bị xe.

– Dạ vâng thưa sư phụ.

Văn Tư Viễn cung kính trả lời, sau đó lập tức lấy điện thoại di động ra sắp xếp.

– Xin mời sư đệ và Tân cô nương!

– Xin mời sư huynh!

Bốn cùng cùng nhau đi ra ngoài cửa, vẫn là Tiêu Phàm đi phía trước, Văn Thiên đi phía sau.

Văn nhị thái gia đặt ra quy tắc rất nghiêm khắc, không chỉ riêng đối với đệ tử mà thậm chí ngay cả bản thân mình càng không thể làm trái quy tắc được.

Mấy tên đệ tử kính cẩn tiến lên nghênh đón.

Văn Tư Viễn căn dặn:

– Quay trở về!

Mấy tên đệ tử hiểu ý, lập tức vây quanh Tiêu Phàm, Tân Lâm cùng với Văn nhị thái gia, đi ra khỏi Thanh Đế Cung. Bốn người đi ở phía trước, hai người đi phía sau, không hề có chút kẽ hở, đem sư phụ và khách quý bảo vệ gắt gao ở giữa.

Văn nhị thái gia vừa rời khỏi thì người phụ trách Thanh Đế Cung liền gở bỏ tấm bảng “Tu sửa” xuống. Một lần nữa hủy bỏ cấm vận đối với du khách đến Thanh Đế Cung này.

Nhìn từ trên đỉnh núi, xe tham quan đã tiến thẳng đến giữa thiên môn, một chiếc Mercedes dòng sedan màu đen sáng loáng và hai chiếc SUV đã sớm đỗ ở bên đường chờ đợi khách, một đám nhân viên đang gấp rút duy trì trật tự.

Khí thế như vậy tất nhiên dẫn tới vô số ánh mắt tò mò của khách du lịch, bọn họ châu đầu ghé tai thì thầm to nhỏ với nhau, nghị luận ầm ỉ.

Văn Tư Viễn cung kính mời sư phụ và chưởng giáo sư thúc lên xe, sánh đôi ngồi ở phía sau xe Mercedes. Văn Tư Viễn đích thân đảm nhiệm chức tài xế, Tân Lâm ngồi vào chỗ kế bên tài xế. Mấy tên đệ tử còn lại cùng với một số nhân viên công tác thì chia ra ngồi trên hai chiếc SUV, một chiếc đi phía trước một chiếc đi phía sau bảo vệ, vội vã đi về hướng chân núi.

Ngày thường, lúc Văn nhị thái gia đi ra ngoài cũng không khí thế như vậy. Lần này là vì tiếp đãi Lang Vương thảo nguyên, hiển nhiên phải bài ra thế trận lớn chút mới được, tất cả sáu đại đệ tử đều đi theo. Bạch Lang dẫn theo sáu đại hán trong mười ba phiêu kỵ đến thì Văn gia của Hoảng Hải cũng không thể yếu thế được.

Hơn một giờ sau, đoàn xe lái vào một trang viện có phong cảnh tươi đẹp.

Trang viện này nằm ở ngoại ô thành phố Hoàng Hải, diện tích cực kỳ rộng lớn, thoạt nhìn mênh mông bát ngát, ước chừng cũng không dưới trăm mẫu. Bên ngoài treo tấm bảng “Vườn ươm”, nhưng trên thực tế chính là nơi Văn nhị thái gia sinh hoạt hàng ngày. Chỗ vườn ươm này cũng là một sản nghiệp trên danh nghĩa của tập đoàn Hoàng Hải Tư Viễn. Văn nhị thái gia đã sống ở nơi từ rất lâu trước đây, về sau lại đem những mảnh đất xung quanh mua lại, dùng làm vườn ươm. Nơi này là ngoại thành cách thành thị không hề gần, dù tốc độ phát triển của thành phố có nhanh hơn nữa, muốn đem nơi này đặt vào khu vực nội thành thì ít nhất cũng cần mười mấy hai mươi năm nữa. Về phần vườn ươm này có bán được nhiều hoa cảnh cây cỏ hay là bình thường có những đơn vị nào lui tới hay không thì người bên ngoài không thể nào biết được.

Đương nhiên, trên thực tế Văn Thiên cũng không dùng một trang viên lớn như vậy làm nơi sinh sống hàng ngày. Chỗ hắn ở thấp thoáng trong rừng cây rộng lớn, lưng dựa vào núi, mặt đối diện với nước. Phía Nam đình viện tựa như một tòa kiến trúc cổ, có cầu nhỏ nước chảy róc rách, núi giả, rường cột chạm trổ tinh khắc, tạo nên phong cảnh vô cùng tươi đẹp.

Ở trong mắt thầy phong thủy như Tiêu Phàm và Văn Tư Viễn, bọn họ đều không quan tâm đến phong cảnh bên ngoài như vậy. Tiêu Phàm vừa liếc mắt một cái là có thể nhìn ra đây là một vùng đất trù phú có phong thủy vô cùng tốt, bố trí của toàn bộ đình viện này là do một người vô cùng am hiểu phong thủy sinh cát chi đạo. Hơn nữa bên ngoài rừng cây, hồ nước; vườn hoa;… tất cả mọi thứ đều bố trí dựa theo “Vô Cực Ngũ Hành Trận”.

Chỗ ở của nhị sư hynh Vô Cực Môn được bố trí như vậy cũng là chuyện đương nhiên.

Theo như Tiêu Phàm biết nhị sư huynh cũng không có con nối dòng, Văn Tư Viễn kế thừa y bát của huynh ấy, cũng là người lo lắng hương hỏa cho huynh ấy sau này. Dựa theo tục lệ dân gian thì Văn Tư Viễn đã được Văn Thiên nhận làm con thừa tự từ lâu, ở trên gia phả của gia tộc Văn thị viết rất rõ ràng, Văn Tư Viễn là con trai của Văn Thiên.

Chỉ có điều ngày thường Văn Tư Viễn cũng không ở tại đình viện phía nam với sư phụ. Lấy tư cách là xí nghiệp lớn nổi tiếng ở tỉnh Hoàng Hải, dù sao thì ở khu vực phồn hoa nhất trong nội thành, Văn tổng cũng có một văn phòng lớn, mỗi ngày hắn đều phải ở nơi đó xử lý nghiệp vụ của xí nghiệp. Mấy vị sư đệ khác, chỉ có hai vị phụ trách giúp đỡ ở công ty của hắn, ngoài ra ba người còn lại đều tự mình đảm đương một phía, thậm chí ở khu vực Hoàng Hải này, tất cả đều là nhân vật nổi tiếng rất có danh vọng.

Bình thường, chỉ có vào ngày sinh nhật của sư phụ hoặc là lễ tết thì tất cả sư huynh đệ mới có cơ hội tề tụ ở trang viên này.

Mọi ngày, ở trang viện lớn như vậy cũng chỉ có Văn nhị thái gia cùng với mấy công nhân sống thôi. Mặt khác, Văn Tư Viễn còn sắp xếp mấy vị bảo an ở vườn ươm của sư phụ, nhiệm vụ chính là trông cửa.

Trước giờ Văn Tư Viễn không hề lo lắng đến sự an nguy của sư phụ. Nếu như người bình thường muốn gây bất lợi đối với sư phụ thì trước tiên hắn phải có năng lực thoát khỏi “Ngũ Hành Trận cấp năm” vô cùng lợi hại đó mới được. Bên cạnh đó Văn nhị thái gia lại càng tinh thông thuật bói toán, hoàn toàn có thể nhìn thấu tiên cơ.

Trên giang hồ, Văn nhị thái gia của Hoàng Hải có uy danh rất hiển hách, tuyệt đối không phải chỉ nhờ vào may mắn mà có được.

– Sư đệ, chỗ này của ta đúng là có thua kém Chỉ Thủy Quan, nhưng mà thiên địa nguyên khí cũng rất dồi dào, trong lòng đất cũng có linh mạch. Trước tiên sư đệ cứ nghỉ ngơi một lúc, luyện hóa hết tất cả dược lực. Đến buổi tối chúng ta sẽ bàn bạc lại.

Văn nhị thái gia trực tiếp dẫn Tiêu Phàm đến mật thất trong trang viên.

Bố trí trong gian mật thất này cũng gần giống với gian mật thất trong Chỉ Thủy Quan. Năm ấy, lúc Văn nhị thái gia theo Chỉ Thủy sư tổ học nghề đã ở tại Chỉ Thủy Quan khá lâu, nên trong lòng cũng chịu sự ảnh hưởng từ sư phụ vô cùng sâu sắc.

Tiêu Phàm mỉm cười nói:

– Sư huynh quá khiêm nhường rồi, thiên địa nguyên khí nơi này rất dồi dào, không hề thua kém Chỉ Thủy Quan. Tuyền thành vốn là vùng đất thiêng sinh ra nhiều hiền tài, tu luyện ở nơi này chắc chắc sẽ làm chơi ăn thật.

Văn nhị thái gia mỉm cười gật đầu.

Lúc ấy, hắn quyết định bám rễ ở Hoàng Hải, tuyệt đối không phải vì Hoàng Hải là quê quán của hắn, quan trọng nhất chính là hắn đã nhìn trúng phong thủy của vùng đất trù phú này. Cái người tu đạo quan tâm nhất chính là phong thủy cát lợi và thiên địa nguyên khí dồi dào.

Ngay sau đó, Văn nhị thái gia cũng không nói thêm nữa mà lập tức cáo từ.

Lúc này, cái Tiêu Phàm cần nhất chính là tỉnh dưỡng, trước tiên phải tiêu hóa hết tất cả dược lực của thuốc, dần dần bổ sung chân khí bổn nguyên, sau đó mới tính đến việc an bài chuyện mai sau. Sau nghi Tiêu Phàm giảng giải tất cả thì Văn Thiên đã sớm âm thầm kinh hãi.

Mặc dù Tiêu Phàm trẻ tuổi hơn hắn rất nhiều, nhưng mấy năm trước, chính miệng Chỉ Thủy sư tổ đã nói với hắn, Tiêu Phàm đã tu luyện Luân Hồi Tương đến cảnh giới viên mãn, Hạo Nhiên Chính Khí cũng đã tu đến đại thành. Trên thực tế đối với Vô Cực Môn mà nói, điều này đã đại biểu cho cảnh giới cao thâm nhất. Sau này còn có thể tiến xa hơn nữa không thì phải xem cơ duyên của mỗi người.

Bản thân Văn Thiên chưa đạt đến trình độ này, nhưng mà hơn mấy chục năm trước, hắn đã bước chân vào giang hồ, từ lâu đã hiếm có đối thủ. Mà bây giờ lại có một người có thể gây thương tổn đến Tiêu Phàm vốn đã tu đến Luân Hồi Tương cảnh giới viên mãn. Đối thủ đang ẩn nấp trong bóng tối kia thực sự không phải là nhân vật có thể xem thường. Hiện nay, Tiêu Phàm đã suy yếu đến bước này, nhất định phải nhanh chóng khôi phục lại cảnh giới trước kia. Bằng không thì dù không bàn đến tất cả lực trời phạt sẽ liên tiếp gián xuống, ngộ nhỡ Tiêu Phàm bị đối thủ lợi hại đó nhận ra được thực hư thì sợ rằng sẽ rơi vào tình huống tai ương ngập đầu.

Nhất định phải nghĩ ra một kế sách vẹn toàn mới được.

Đưa mắt nhìn theo bóng lưng đang khuất dần của Văn nhị thái gia, Tiêu Phàm lập tức đi vào trong mật thất, ngồi xếp bằng, bắt đầu chậm rãi thổi nạp vận khí, từ từ luyện hóa dược lực của viên thuốc mà nhị sư huynh tặng cho cậu.

Viên thuốc này là đích thân Chỉ Thủy Sư Tổ ban tặng, đương nhiên dược tính sẽ phù hợp cho đệ tử Vô Cực Môn dùng. Văn Thiên và Tiêu Phàm là sư huynh đệ đồng môn, mà Văn Thiên lại lấy bổn nguyên nuôi dưỡng nó hơn mấy chục năm, đương nhiên nó sẽ không hề có bất cứ xung đột nào với Tiêu Phàm rồi.

Tân Lâm lẳng lặng ngồi xếp bằng cách Tiêu Phàm không xa, cô ngồi đối diện với Tiêu Phàm, nhưng không hề vận khí luyện công, mà chăm chú nhìn phản ứng của Tiêu Phàm.

Hắc Lân, cả người trắng như tuyết, vẫn lười biếng nằm cạnh Tiêu Phàm, không hề có chút tinh thần nào.

Chỉ chốc lát sau, trên đỉnh đầu Tiêu Phàm chậm rãi thoát ra một luồng sương mù màu trắng ngà, càng ngày cạng dày đặc. Khóe miệng Tiêu Phàm hơi co rút, dường như có chút đau đớn. Tân Lâm chợt đứng lên, sau khi nhận thấy Tiêu Phàm cũng không có gì khác thường mới yên tâm.

Dược lực của viên thuốc này quá mạnh, Tiêu Phàm lại quá suy yếu, đương nhiên muốn luyện hóa phải tốn rất nhiều công sức.

Một canh giờ sau, nhân uân chi khí trên đỉnh đầu Tiêu Phàm dần dần biến mất, Tiêu Phàm chậm rãi mở mắt ra, thở phào một cái. Gương mặt vốn nhợt nhạt thiếu sức sống đến đáng sợ dường như thoáng xuất hiện chút hồng hào, tinh thần cũng có chút chuyển biến tốt.