Đại Hào Môn

Chương 87: Nhị sư huynh




Những người đàn ông Mông Cổ chợt đứng lên, dùng ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm vào Tân Lâm, vừa giận vừa sợ. Một người đàn ông có vóc dáng tương đối nhỏ bé trong đó chợt hành động, cổ tay hắn vừa lật một cái, trong tay đã sinh ra nhiều hơn một con dao nhỏ.

A Cổ Lạp là võ sĩ nổi danh nghìn dặm ở thảo nguyên mông cổ rộng lớn, là người đứng đầu trong mười ba phiêu kỵ. Ai dè vừa ra trận đã bị một cô nương nhỏ nhắn như vậy đánh ngã, nửa ngày cũng không đứng lên nổi. Điều này khiến cho mấy tên đồng bọn của hắn vô cùng kinh sợ. Người đàn ông thấp lùn đang cầm đoản đao kia dường như đang rất gấp gáp, trong miệng liên tục nói mấy câu không mạch lạc, ai cũng không nghe rõ lời hắn nói là gì, sau đó hắn lập tức tiến lên muốn đánh Tân Lâm.

- Đặc Mục Nhỉ!

Một giọng nam hùng hồn khàn khàn chợt từ bên trong chính điện vọng ra.

Người đàn ông Mông Cổ đang cầm đao bỗng nhiên đứng lại, không dám tiến lên nữa.

- Thua chính là thua, con cháu của Thành Cát Tư Hãn muốn thắng cũng phải thắng thật đẹp mắt, dù có thua cũng phải thua một cách quanh minh chính đại. Ngươi náo loạn cái gì chứ?

Người đàn ông kia chậm rãi nói, giọng nói cũng không lớn lắm, nhưng truyền vào tai mọi người lại không khác nào tiếng sấm sét ầm ầm vang dội. Khí thế vang dội khiến cho mấy tên đệ tử của Văn nhị thái gia đều biến sắc. Ngay cả Văn đại ca thâm trầm chững chạc cũng không kềm được mà nhíu mày.

"Kẽo kẹt"

Cửa chính điện lần nữa mở ra, một người đàn ông cao lớn vạm vỡ cùng với một ông lão râu tóc bạc trắng sóng vai đi ra.

- Sư phụ!

- Đại ca!

Đội ngũ đứng hai bên đồng loạt khom người.

Người đàn ông đó ước chừng bốn mươi tuổi, vóc dáng cơ bản xấp xỉ người đàn ông mặc áo đen được gọi là Hàn tứ ca vừa rồi, ngực màu đồng, lông mày rậm rạp, hai mắt to lóe lên tinh quang lấp lánh. Mặc dù quần áo cực kỳ bình thường nhưng cũng là long hành hổ bộ, chỉ tùy ý đứng đó đã lập tức tỏa ra uy phong lẫm lẫm, khiến kẻ khác không dám nhìn.

Lang Vương nổi danh ở thảo nguyên Mạc Bắc, uy chấn vang dội khắp trong ngoài Mông Cổ, quả nhiên không hề bình thường!

Ông lão râu tóc trắng toát đi bên cạnh lại khiến cho người ta không đoán ra tuổi tác, toàn thân đường trang màu tím, râu tóc bạc trắng, dù có nói hắn chín mươi thậm chí một trăm tuổi cũng không hề có người nào hoài nghi, hơn nữa trên mặt lại tràn đầy hồng quang, da dẻ trơn bóng, nhìn không ra có bao nhiêu nếp nhăn. Có nói hắn không đến năm mươi tuổi cũng có người tin tưởng.

Trong tay ông lão có hai quả cầu bằng thiết sáng bóng liên tục chuyển động, làn da trên mu bàn tay rất chắc nịch, hoàn toàn không hề giống một ông lão. Phong thái bình tĩnh ung dung, giống hệt như một vị thế ngoại cao nhân.

Ánh mắt của Bột Nhi Thiếp Xích đảo qua A Cổ Lạp, sau đó lập tức rơi trên mặt Tân Lâm, trên mặt hắn cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên. Rõ ràng hắn cũng không ngờ được người đánh bại A Cổ Lạp lại là một cô gái trẻ tuổi xinh xắn như vậy.

- Tân cô nương, Bạch Lang thất lễ rồi!

Hai tay Lang Vương ôm quyền , hướng Tân Lâm cao giọng nói.

Vừa rồi Lang Vương ở trong chính điện, cũng đã nghe rõ ràng nội dung cuộc đối đáp giữa Tân Lâm và Văn đại ca "Vạn Nhân Địch" vừa rồi.

Tân Lâm ôm quyền hành lễ, lạnh nhạt nói:

- Không dám nhận lễ này, đã nghe danh Lang Vương từ lâu.

Bạch Lang cười ha ha một tiếng, nói:

- Cái danh Lang Vương chẳng qua chỉ là bằng hữu trên giang hồ nể mặt mũi ta nên gọi vậy thôi. Tên Mông Cổ của ta là Bột Nhi Thiếp Xích, tên tiếng Hán là Bạch Lang. Lần này đến phía nam, không chỉ gặp được Văn nhị thái gia uy chấn Hoàng Hải, mà còn có thể gặp được một cao thủ tuyệt đỉnh như Tân cô nương, xem ra vận khí của ta không tệ. Tân cô nương à, những người đàn ông Mông cổ chúng tôi đều có tính tình thẳng thắn. A Cổ Lạp không hiểu chuyện nên đã đắc tội cô, mong rằng Tân cô nương không nên phiền lòng.

- Lang Vương quá khách khí rồi, chúng tôi chẳng qua chỉ so tài võ nghệ một phen thôi. Sức mạnh của A Cổ Lạp quả thực khiến người khác kinh ngạc, tôi chẳng qua chỉ sử dụng chút tiểu xảo mà thôi.

Tân Lâm đáp, giọng điệu vẫn nhàn nhạt như cũ.

Hai mắt Bạch Lang chợt lóe lên tinh quang, lên tiếng:

- Tân cô nương quá khiêm nhường rồi, hôm nay mọi người đều là khách của Văn nhị thái gia. Sau này nếu có cơ hội thì Bạch Lang rất muốn lĩnh giáo cô nương.

Tân Lâm gật đầu, bình tĩnh nói:

- Nếu như có cơ hội thì ta cũng không ngại.

- Được lắm, Tân cô nương rất sảng khoái.

Bạch Lang lại cười ha ha, ôm quyền, lập tức quay sang Văn nhị thái gia.

- Lão gia, cảm tạ ngài đã chỉ điểm sai sót. Sau này nếu có gì cần Bạch Lang thì xin lão gia chỉ cần nói một tiếng là được.