Đại Hào Môn

Chương 85: Quy tắc của Văn nhị thái gia




Bất hạnh của người đàn ông áo đen chính là ở chỗ hắn có thể đánh trúng loại người trâu bò như A Cổ Lạp, nhưng chỉ có thể đánh khi đối thủ đứng bất động.

Đương nhiên A Cổ Lạp có thể đứng yên cho hắn đánh thì nhất định có thể đánh trúng, dù sao thì vóc dáng của hắn và A Cổ Lạp cũng không đến mức quá chênh lệch, chiêu Thông Ti Phách Quải Quyền vốn là lấy sở trường chiêu trầm mang theo lực đạo cực lớn, đồng thời còn phải chú ý từng tấc vuông khi phát lực, so sánh với Vĩnh Xuân Quyền tuy có kỹ thuật khác nhau nhưng lại có hiệu quả giống nhau một cách kỳ diệu, nhưng mà cả hai đều mang theo sự tinh túy khác nhau.

Vấn đề là A Cổ Lạp cũng không phải đứng bất động.

Một quyền của người đàn ông áo đen chưa kịp đánh ra đã phải vội vàng tránh né bàn tay to lớn tựa như một cái quạt của A Cổ Lạp, nếu như để cho người này bắt được thì mọi việc coi như xong rồi.

Một quyền đánh trúng lồng ngực của A Cổ Lạp, một tiếng "Bụp bụp" vang dội, thân thể A Cổ Lạp chỉ hơi ngửa ra sau, lập tức đứng yên như tượng giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra vậy. Hắn buồn bực rống lên một tiếng, quơ bàn tay to lớn như quạt, quét qua người đàn ông áo đen.

Trận đấu của hai người này lại mất thêm một khoảng thời gian uống cạn chung trà, nhưng vẫn khó phân thắng bại.

- Thông Tí Phách Quải Quyền chú trọng khả năng phát lực ở từng tấc vuông, nhưng lại chưa tu luyện tới, nếu như cứ tiếp tục đánh như vậy thì sớm muộn gì cũng thua.

Trận đánh đang đến hồi náo nhiệt bỗng nhiên có một giọng nữ lạnh lẽo chợt vang lên. Tất cả mọi người đều kinh ngạc, quay đầu nhìn lại nhưng chỉ thấy nơi cửa chính của Thanh Đế Cung có một nam một nữ trẻ tuổi đang đứng lặng yên ở đó, người lên tiếng chính là Tân Lâm.

Vừa rồi tất cả mọi người đều chuyên tâm theo dõi trận so tài bên trong, nên không ai phát hiện ra hai người bọn họ đến khi nào. Tại sao những vệ sĩ canh giữ ngoài cửa lại không ngăn cản bọn họ?

Nghe thấy lời bình luận của Tân Lâm, người đàn ông áo đen có hơi phân tâm, thiếu chút nữa đã bị một chưởng của A Cổ Lạp quét trúng, hắn bất đắc dĩ phải đánh bừa một chiêu, sau đó lùi lại ba bước, dáng vẻ có chút chật vật, nhất thời vô cùng tức giận.

- Người nào?

Người đàn ông áo đen lập tức nhảy ra ngoài vòng tròn, trợn mắt nhìn, nổi giận đùng đùng quát lên.

- Các người làm sao xông vào đây được?

Tân Lâm liếc hắn một cái, lạnh nhạt nói:

- Chiêu "Dạ Xoa Thăm Dò Đại Dương" vừa rồi, ngươi chỉ cần thêm ba phần lực nữa là đã thắng rồi. Cần gì phải đánh đến tận bây giờ?

Nhìn dáng vẻ của Tân Lâm nhiều nhất cũng chỉ hai mươi mươi tuổi, cô lạnh lùng đứng ở nơi đó, gió núi thổi máy tóc đen tung bay, vừa xinh đẹp vừa đáng sợ, nhưng dáng người cô rất nhỏ còn không bằng phân nửa người đàn ông áo đen, nhưng lại lớn giọng bình luận khiến cho mọi người vừa tức giận vừa buồn cười.

Người đàn ông áo đen giận dữ, quát lên:

- Cô hiểu cái gì chứ? Nói vớ vẩn!

Tân Lâm thản nhiên nói:

- Vừa rồi ngươi rõ ràng đã đánh trúng hắn, nhưng xuất lực chưa đủ, không đả thương được người ta. Xem ra chiêu thức Thông Tí Phách Quải quyền này, bình thường ngươi chỉ luyện chém xuống thôi, cũng không hề hiểu được tinh túy của hai chữ "Thông tí"... Bỏ đi, chắc chắn Văn nhị thái gia đã nói đạo lý này cho ngươi, nhưng chính ngươi luyện không tới nơi tới chốn, cho dù có nói nhiều hơn nữa cũng không có tác dụng.

- Ha ha, theo như cách nói của cô thì Thông Tí Phách Quải Quyền của cô đã luyện thành công rồi phải không? Nếu như có bản lĩnh thì đến đây chỉ dẫn ta một chút xem.

Người đàn ông áo đem tức giận đến mức đầu tóc ngắn đều dựng lên.

Phải biết rằng đời này thứ hắn kiêu ngạo nhất chính là võ thuật, lục đại Kim Cang dưới trướng của Văn nhị thái gia có thể tay không vật lộn, ngoại trừ đại sư huynh ra thì hắn chính là người giỏi nhất. Đại sư huynh bận ở chính điện cùng sư phụ trò chuyện với Bạch Lang, nên các sư huynh đã đề cử hắn đứng ra so tài với A Cổ Lạp.

A Cổ Lạp này như là trâu bò vậy, cực kỳ khỏe mạnh, nếu như dùng tay không vật lộn thì những vị sư huynh khác càng không nắm chắt phần thắng.

Hắn đánh nhau với A Cổ Lạp nửa buổi, nhưng từ đầu đến cuối không có cách nào chiến thắng, vẫn luôn rơi xuống thế hạ phong, người đàn ông áo đen đã sớm tức giận đầy bụng. Bây giờ ngay cả một cô bé cũng dám lên mặt dạy dỗ hắn, còn dám nhắc tới sư phụ của hắn, nghiễm nhiên dùng giọng điệu như một bậc trưởng bối, bảo sao hắn không tức giận bùng nổ được chứ?

Đương nhiên hắn biết rõ chiêu "Dạ Xoa Thăm Dò Đại Dương" vừa rồi, nếu như thêm ba phần lực nữa là có thể đánh bại A Cổ Lạp rồi. Nhưng lúc hắn đánh trúng A Cổ Lạp, đã dùng hết lực rồi, cho dù muốn tăng thêm một chút lực nữa cũng đã khó rồi, cho dù hắn có cố gắng thế nào cũng không được.

Nếu như là Văn nhị thái gia lên tiếng chỉ điểm như vậy thì người đàn ông áo đen hiển nhiên sẽ kính cẩn nghe theo, không dám có nửa câu phản đối. Nhưng người mở miệng lại là một cô bé miệng còn hôi sữa, dù có nghe thế nào thì đó cũng là một câu nói châm chọc.

- Hai vị là ai? Đến chỗ này làm gì?

Nhìn thấy người đàn ông áo đen nổi giận như phát điên thì một người đàn ông người trung niên đang ở bên cạnh theo dõi trận đấu bỗng tiến lên hỏi, vẻ mặt rất nghiêm túc. Thoạt nhìn, người đàn ông trung niên này lớn hơn người đàn ông áo đen vài tuổi, phong thái trầm ổn, lời lẽ khách sáo, một đôi mắt sắc bén tinh quang bắn ra bốn phía, đảo qua đảo lại trên mặt Tân Lâm và Tiêu Phàm, vẻ mặt hắn vô cùng cảnh giác.

Hai tay Tiêu Phàm ôm quyền làm lễ, mỉm cười nói:

- Khương nhị ca, chúng tôi tới từ thủ đô, có việc gấp muốn bái kiến Văn nhị thái gia, xin Khương nhị ca thay ta truyền đạt một tiếng.

Người đàn ông trung niên vô cùng kinh hãi, lần nữa quan sát Tiêu Phàm một cách tỉ mỉ, sau đó nghi ngờ nói:

- Tiên sinh biết tôi? Xin hỏi quý danh của tiên sinh...

- Nhị ca à! Nói chuyện với bọn tàn tật làm gì chứ? Khà khà, ngay cả mèo chó cũng muốn gặp sư phụ, sư phụ người cũng không rãnh rỗi như vậy. Này, nhóc con kia, có phải cô muốn gặp sư phụ ta hay không? Nếu như cô có thể đánh ngã ta thì ta sẽ giúp cô chuyển lời!

Người đàn ông trung niên được gọi là Khương nhị ca đó còn chưa nói dứt lời thì người đàn ông mặc áo đen đã nhịn không được mà lên tiếng cắt lời hắn, nói to với Tân Lâm.

Người đàn ông vạm vỡ Mông Cổ - A Cổ Lạp đã sớm lui qua một bên, cùng với mấy vị dũng sĩ Mông Cổ khác thờ ơ đứng nhìn. Nói cho cùng thì bọn họ là khách từ xa đến đây, đây là "Việc nhà" của Văn nhị thái gia, bọn họ hiển nhiên không thể nào xem vào rồi. Chỉ có điều trông biểu tình kia của A Cổ Lạp, cũng không phục lắm. Mặc dù Tân Lâm bình luận về người đàn ông áo đen, nhưng đối tượng mà cô ấy nói "Đánh bại" kia chính là A Cổ Lạp.

A Cổ Lạp nhìn dáng vẻ mềm mại của Tân Lâm, từ trong lòng ngực hắn thở ra một ngụm trọc khí, vô cùng buồn bực.

Cứ như vậy, A Cổ Lạp đứng bất động ở đó, mặc cho cô có đánh thế nào, cho dù đánh đến hai bàn tay nhỏ bé sưng lên cũng không thể nào tổn thương đến một cộng lông măng của A Cổ Lạp!

Những này thật sự chỉ biết khoác lát mà thôi.

Khóe miệng Tân Lâm hơi cong lên, hỏi:

- Lời này của ngươi là thật hay giả?

- Đương nhiên là thật, chỉ có điều ta phải nói trước việc hôm nay là do cô chủ động đứng ra, nếu như lát nữa ta có lỡ tay tổn thương cô thì cô cũng không được đẩy trách nhiệm lên người ta, tất cả đều tại cô tự tìm.

- Lão Tứ!

Người đàn ông trung niên - Khương nhị ca nhướng mày, khẽ quát một tiếng.

Sự việc rõ ràng là có lẽ cô gái nhỏ này đã học qua chút công phu khoa chân múa tay, biết được chút đạo lý quyền pháp, nhưng lại dám ở chỗ này ăn nói lung tung, "Chỉ điểm giang sơn". Nếu như thật sự đánh nhau thì làm sao có thể là địch thủ của lão tứ được chứ? Chỉ sợ là chỉ một quyền của lão tứ cũng đủ đánh đến nội thương rồi.

Mặc dù tất cả mọi người đều không phải là thiện nam tín nữ gì, nhưng sư phụ ở ngay bên trong, lão Tứ lại ỷ lớn ăn hiếp nhỏ, lấy thân phận nam nhi ăn hiếp nữ nhi, đả thương tiểu cô nương nhà người ta, chỉ sợ là sư phụ sẽ trách móc.

Trên giang hồ người nào không biết quy tắc của Văn nhị gia của Hoàng Hải rất nghiêm khắc chứ?

- Nhị ca, anh đừng cản em. Em thật sự không phải tranh hơn thua với cô ấy, tất cả mọi người đều biết quy tắc của sư phụ, người đã sớm không gặp người lạ, người nào muốn gặp phải cũng phải thông qua cửa ải của huynh đệ chúng ta. Em chỉ là chiếu theo quy tắc mà làm việc mà thôi.

Người đàn ông áo đen thở phì phò, dù thế nào thì hắn cũng không thể nào nuốt trôi cục tức này được, vẫn còn nghẹn ở cổ, nói. Sau đó hắn chuyển mắt sang Tân Lâm.

- Đến đây, tiểu nha đầu, ra tay đi, ta cũng không phải ức hiếp cô...

Nói xong người đàn ông áo đen giơ tay ba ngón tay lên:

- Ba phút! Chỉ cần cô có thể cầm cự đúng ba phút thì xem như cô thông qua cửa ải. Ta liền giúp cô đi thông truyền.

Tâm Lâm mỉm cười, nói:

- Được, ai cũng nói Văn nhị thái gia có quy tắc riêng, lục đại hộ pháp Hoàng Hải đều là người hào hiệp, quả nhiên là danh bất hư truyền.

Mặc dù người đàn ông áo đen nổi giận đùng đùng, nhưng trước sau vẫn luôn cố gắng kềm chế lửa giận trong lòng. Có thể thấy môn quy của Văn nhị thái gia rất nghiêm khắc, lời này của Tân Lâm là lời nói ra từ đáy lòng, không tính là khen nhầm.

Thấy Tân Lâm đã bước chầm chậm tới thì Khương nhị ca cũng không ngăn cản nữa, chậm rãi lui sang một bên.

Nói thật thì trong lòng hắn vô cùng hiếu kỳ, rất muốn tìm ra đáp án, ngoài mặt tiểu cô nương này nói năng lung tung, nhưng biết đâu lại là chân nhân bất lộ tướng.

Lão Tứ nói đúng, chỉ cần không làm trái quy tắc của sư phụ, vậy thì không sao cả.

Tân Lâm đi đến trước mặt người đàn ông , cứ như vậy tùy tiện đứng đó, lạnh nhạt nói:

- Nghe danh Văn nhị thái gia tinh thông Thông Ti Quyền đã lâu, ngày thường ngươi lãnh giáo Văn nhị thái gia, có thể kiên trì bao lâu?

Người đàn ông áo đen quát lên:

- Ngươi hỏi thăm tình huống của sư phụ ta làm gì? Lúc sư phụ chỉ bảo chúng ta, nếu như người thật sự động thủ thì chúng ta ngay cả một chiêu cũng không đỡ nổi!

- Ừ, ta không phải là vô cùng tinh thông Thông Ti Quyền, đồng dạng dùng Thông Ti Quyền, hắn dùng một chiêu thì ta phải dùng sáu bảy chiêu mới có thể đánh ngã ngươi. Chỉ có điều đây không phải là Thông Ti Quyền kém, mà là tự ta không tinh thông. Việc này, ngươi không nên hiểu nhầm!

Tân Lâm không nhanh không chậm nói.

Tất cả mọi người nghe xong đều sửng sốt, sau đó bật cười rộ lên. Cô gái này quá lớn lối rồi.

Tiếng cười của A Cổ Lạp đặc biệt giống hệt sấm nổ vậy. Ngay cả một người trầm ổn như Khương nhị ca cũng không kềm được mà liên tục lắc đầu. Có phải là cô gái này xem quá nhiều tiểu thuyết võ hiệp rồi hay không?

Lão Tứ tinh thông Thông Ti Quyền, mười lăm tuổi đã làm đồ đệ của sư phụ, Thông Ti Quyền của đệ ấy đã khổ quyện hơn hai mươi năm, tinh thông quyền pháp, ngay cả đại sư huynh cũng gật đầu tán dương.

Một tiểu nha đầu mà cũng dám nói như vậy, hơn nữa còn rất nghiêm trang, dường như những lời cô ấy nói đều là sự thật. Nhưng thực tế chính là nói giỡn.

- Ha ha, xem ra hôm nay ta gặp phải cao thủ rồi!

Người đàn ông áo đen không hề tức giận ngược lại còn cười, hắn ngửa mặt lên trời cười ha ha, trong mắt lóe lên tinh quang:

- Được lắm, tiểu cô nương ta đây sẽ thỉnh giáo cô một chút, xem Thông Ti Quyền trong tay cô đến tột cùng thần kỳ đến độ nào?

- Ừ, ngươi ra chiêu đi.

Tân Lâm vẫn cứ lạnh lùng thản nhiên:

- Lão Tứ, ra tay phải có chừng mực.

Khương nhị ca đối với tính nết của lão Tứ hiểu rõ như lòng bàn tay, lúc này hắn thật sự nổi giận, chỉ sợ rằng hắn ra tay không biết phân nặng nhẹ. Sợ rằng hắn thật muốn đem cô gái nhỏ nhắn yêu kiều này đánh đến hấp hối thì thật sự phiền phức. Nếu như lan truyền ra bên ngoài thì chẳng những danh tiếng của lão Tứ bị tổn hao, mà ngay cả Lục đại kim cang Hoàng Hải, thậm chí ngay cả danh tiếng của Văn nhị thái gia cũng bị ảnh hưởng.

Giang hồ hiểm ác, cần phải đề phòng là một chuyện, nhưng tuân thủ quy tắc thì chắc chắn phải tuân thủ, phải chú ý đến đại thể, vẫn phải nói đến điểm mấu chốt.

- Em biết!

Người đàn ông áo đen không nhịn được hừ một tiếng, chợt nhướng thân người lên, quả đấm to lớn màn theo kình lực trực tiếp lao đến đối thủ trước mặt.

Hắn đã hạ quyết tâm, cho dù thực sự đánh cô trọng thương cũng phải dạy dỗ cô thật tốt, để cho cô biết hai chữ giang hồ thực sự viết như thế nào. Dám xuất thủ cuồng ngôn ở trước mặt đệ tử của Văn nhị thái gia thì phải trả giá thật lớn.