Đại Hào Môn

Chương 70: Lấy thiên tử mệnh ứng kiếp




- Làm xong rồi sao?

Tiêu Phàm trở lại xe thì Tân Lâm cất giọng hỏi.

- Ừ.

Tân Lâm có chút bất ngờ:

- Tư tưởng của Tiêu lão gia thật đúng là sáng suốt.

Cô vốn tưởng rằng Tiêu Phàm phải tốn rất nhiều công sức, thậm chí phải áp dụng một số thủ đoạn, dù sao thì bố trí pháp trận trong phòng bệnh của Tiêu lão gia cũng là một chuyện khiến thế tục kinh hãi.

Tiêu Phàm mỉm cười, nói:

- Hơn năm mươi năm trước, ông nội có gặp qua sư phụ anh một lần, hơn nữa còn có chút giao tình.

- Hả?

Tân Lâm cũng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Còn có loại chuyện như vậy sao?

- Đi thôi, chúng ta cũng nên trở về chuẩn bị.

Tâm Lâm có chút do dự, dường như có chuyện muốn nói, cuối cùng vẫn nhịn xuống, khởi động xe, trực tiếp quay trở về Chỉ Thủy Quan.

- Mộc dục trai giới ba ngày, giờ tý ngày rằm mở lò luyện thuốc!

Về đến Chỉ Thủy Quan thì Tiêu Phàm liền phân phó ngắn gọn một câu.

Tân Lâm không giống như ngày thường, yên tĩnh tiếp nhận chỉ thị của cậu mà dừng bước, yên lặng nhìn về phía cậu, vẻ mặt cô vô cùng nghiêm túc trước nay chưa từng thấy qua.

Tiêu Phàm khẽ cười một tiếng:

- Lâm Nhi, thế nào?

Tâm Lâm nghiêm túc nói:

- Có phải anh đã quên mất một chuyện quan trọng nhất?

- Chuyện gì?

Tiêu Phàm giả vờ không hiểu.

- Người ứng kiếp!

Tân Lâm nói gằng từng câu từng chữ.

- Anh vì Tiêu lão gia mà luyện chế Càn Khôn Đại Hoàn Đan, nghịch thiên cải mệnh, vậy người ứng kiếp của anh ở nơi nào?

Nghiêm Kim Sơn tự tiện sửa đổi phong thủy phần một tổ tiên của Tiêu gia, lấy thân ứng kiếp, cho đến bây giờ vẫn còn nằm trong bệnh viện nhân dân Tam Giang, ngày đêm đau đớn kêu rên, vợ và con thì bị chết một cách thảm thiết. Tiêu An và Lão bí thư cũng người trước tiếp nối người sao ứng kiếp.

Hiện tại, Tiêu Phàm muốn cứu Tiêu lão gia, thậm chí còn muốn đem vận số đã bị thay đổi của toàn bộ Tiêu gia đoạt trở về, như vậy thì sẽ lần nữa dẫn đến trời phạt. Muốn nghịch chuyển thiên cơ thì nhất đi phải có người ứng kiếp.

Trong khoảng thời gian này, Tân Lâm vẫn luôn đi theo Tiêu Phàm chạy ngược chạy xuôi, không rời cậu nữa bước. Nhưng Tiêu Phàm chỉ thu thập đủ loại dược liệu cùng với Trường Xuân An Hồn Hương, lại không thấy cậu bố trí người ứng kiếp cho mình.

Tiêu Phàm bình thản nói:

- Anh chính là người ứng kiếp. Hôm nay, anh sẽ tiếp nhận trời phạt!

- Anh điên rồi sao?

Tân Lâm rốt cuộc cũng gào lên, khuôn mặt trắng noãn tức giận đến đỏ bừng. Cô cùng chung sống với Tiêu Phàm đã hơn ba năm, nhưng đây là lần đầu tiên Tâm Lâm kích động đến như thế.

- Trời phạt như thế, anh làm sao có thể chống đỡ nổi chứ? Sẽ chết mất!

Tiêu Phàm xoay người, đối mặt với Tân Lâm đang kích động, khẽ nói rằng:

- Lâm Nhi, anh càng rõ ràng trời phạt đáng sợ thế nào hơn so với e. Nhưng trừ anh ra thì không người nào có thể ứng kiếp.

- Không thể nào! Nghiêm Kim Sơn thì thế nào?

Tân Lâm cũng không phải người ngốc nghếch dễ dàng bị lừa gạt như vậy.

Kẻ địch đang núp trong bóng tối kia không phải đã đem lực trời phạt đổ lên người của Nghiêm Kim Sơn và Tiêu An sao? Vợ chồng con cái của Tiêu An và vợ chồng con cái Nghiêm Kim Sơn đều có tướng mệnh phú quý, đặc biệt con trai của Nghiêm Kim Sơn càng có tướng mệnh đại phú đại quý; vạn kim chi sinh; kỳ di chi thọ, nhưng tất cả lại chết trong một buổi sáng.

Tất cả đều làm người chết thay.

Tiêu Phàm thở dài, nói:

- Lâm Nhi, môn quy của Vô Cực Môn là làm nhiều việc thiện, tích nhiều công đức, mà chúng tôi đều là đệ tử chính tông, không phải là tà ma ngoại đạo. Nếu như anh giết hại người khác để kéo dài tính mạng của ông nội, xóa bỏ tai họa cho Tiêu gia thì anh có khác gì tà ma ngoại đạo chứ? Giết hại người vô tội để đoạt lấy sự bình an phú quý thì làm sao có thể dài lâu được chứ?

- Quá nguy hiểm...

Hai mắt Tân Lâm thoáng ngấn lệ.

Tiêu Phàm gật đầu một cái, nói rằng:

- Anh biết rõ rất nguy hiểm, cho nên mới chuẩn bị đầy đủ, em cứ yên tâm đi...

- Thế nhưng Ngô Thạc Xương đã từng suy đoán qua tướng mệnh của Tiêu lão gia và ba người đều là cực phú cực quý. Trước không nói đến việc này, chỉ riêng Tiêu Thiên cũng có đủ cả thiên tử mệnh chí tôn tướng, cướp đoạt tạo hóa nghịch thiên như vậy, một mình anh có thể chịu được sao?

Trên mặt Tiêu Phàm xuất hiện biểu hiện rất kỳ lạ, chậm rãi nói:

- Chính là bởi vì như vậy nên người ứng kiếp cũng phải là thiên tử mệnh... Lấy thiên tử mệnh ứng kiếp, chém hết chí tôn phúc lộc, bất kể là tạo hóa nghịch thiên thế nào cũng có thể cướp được.

- Anh đã quyết tâm rồi sao?

- Ừ.

- Được, vậy hãy cộng em vào luôn. Em và anh cùng nhau ứng kiếp.

Tâm Lâm chậm rãi nói, từng câu từng chữ đều vô cùng rõ ràng.

Tiêu Phàm liền mỉm cười, đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt mềm mại của Tân Lâm, cười nói:

- Em không thể ứng kiếp, em phải làm hộ pháp cho anh, lúc chế thuốc không thể để cho ngoại lực quấy rối, bằng không sẽ thất bại trong gang tấc.

Cuối cùng một giọt nước mắt nho nhỏ lướt qua hai gò má của Tân Lâm.

Tiêu Phàm nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt, vươn tay ôm thân thể mềm mại của cô vào ngực mình, ôm thật chặt, sau đó buông tay ra, mỉm cười nói:

- Lâm Nhi, giúp anh mộc dục (tắm gội).

Tân Lâm giơ tay lên lau nước mắt, yên lặng đi sau lưng Tiêu Phàm.

Ba ngày sau, giờ tý ngày rằm.

Vầng trăng tròn sáng tỏ treo cao phía chân trời, tỏa ánh sáng dìu dịu màu bạc vô tận khắp bầu trời đêm vô biên vô tận, toàn bộ Chỉ Thủy Quan cũng được bao phủ bởi một tầng ánh sáng tựa như thủy ngân vậy.

Ở giữa phòng luyện đan của Chỉ Thủy Quan có để một lò luyện đan kỳ lạ, toàn thân nó có màu trắng bạc, có một cái lỗ nhỏ, bốn phía đều có một cây trụ nho nhỏ, giữa cây trụ hơi hõm xuống.

Phần dưới của lò luyện đan được chôn vùi dưới lòng đất, bên trong lò có một ngọn lửa đỏ thắm không ngừng lấp lóe, sáng tắt bất định.

Tiêu Phàm chậm rãi đi tới cửa phòng luyện đan, vẫn là đường trang màu xanh nhạt.

Tân Lâm bưng một chậu nước làm bằng đồng đỏ, bày ở trước mặt Tiêu Phàm. Tiêu Phàm liền thò hai tay vào trong chậu, dùng nước trong vắt rửa hai tay. Tân Lâm bỏ chậu nước xuống, từ trên kệ làm bằng gỗ tử đàn bên cạnh cầm lấy một chiếc áo cừu có hình đan hạt bát quái, mặc cho Tiêu Phàm, cẩn thận sửa sang một lần. Hình bát quái được thêu bằng tơ vàng, kim quang lấp lánh.

Sau đó Tân Lâm cúi người xuống, đem một đôi đăng vân như ý âm dương mang vào chân Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm hơi cúi đầu, Tân Lâm cầm một chiếc mũ tử kim cao chót vót bằng hai tay, đội lên đầu Tiêu Phàm, cột chắc quai đeo. Sau cùn Tân Lâm đem một thanh ngọc như ý thất tinh để vào hai tay Tiêu Phàm.

Vẻ mặt cô vô cùng nghiêm trang, cẩn thận tỉ mỉ.

Hắc Lân lẳng lặng nằm ở án kỷ làm bằng gỗ tử đàn bên cạnh, đôi mắt xanh biếc trừng tròn vo, nhìn chăm chú không hề chớp mắt. Trong ba ngày Tiêu Phàm mộc dục trai giới này, Hắc Lân cũng không hề nhàn rỗi. Nó vẫn luôn ăn!

Thứ nó ăn không phải là cá mà chính là những đan dược do chính tay Tiêu Phàm luyện chế.

Đó là những đan dược luyện chế riêng cho Hắc Lân.

Ngay cả Tân Lâm cũng không biết những đan dược này được luyện chế từ nguyên liệu gì.

Hắc Lân là linh sủng bổn mạng của Tiêu Phàm, cùng tương thông với tâm thần của Tiêu Phàm, không phải những sủng vật bình thường có thể so sánh.

Tiêu Phàm cầm ngọc như ý trong tay, chậm rãi đi vào phòng luyện đan, lượn quanh phòng luyện đan một vòng, cúi đầu hành lễ với bốn vách tường, lại hướng lò luyện đan Huyền Vũ Tứ Tượng đặt ở giữa phòng cúi đầu một cái, sau đó chân cậu đạp bác đẩu, bắt đầu đi quanh lò luyện đan, miệng lẩm bẩm, khí sắc trong suốt như ngọc, bảo quang lưu chuyển. Nghiễm nhiên giống hệt như một vị cao nhân đắc đạo.

Lần trước cậu thôi diễn huyết tương bị thiên cơ phản hệ hao tổn chân nguyên, trong hai tháng tu luyện đã sớm hồi phục như lúc ban đầu. Bây giờ tình trạng của Tiêu Phàm, từ trong ra ngoài tinh thần sung mãn, thần thái trầm tĩnh, đang ở trạng thái đỉnh phong.

Sau khi đi vòng quanh lò luyện đan bảy vòng thì Tiêu Phàm đứng yên ở hướng chánh bắc của lò luyện đan, mặt nhìn sang hướng chánh nam, lần nữa cúi đầu.

Càn Khôn đỉnh màu đỏ có hình dáng theo phong cách cổ xưa được Tiêu Phàm tế hiện ra, nhẹ nhàng đặt ở ngay phía trên bốn cây trụ của lò luyện đan. Huyền Vũ Tứ Tượng lô này vốn được chế tạo riêng cho Càn Khôn Đỉnh.

Tân Lâm hưng một mâm gỗ đen sì đi tới bên cạnh Tiêu Phàm.

Trên mâm gỗ có để sáu bình dương chi bạch ngọc dài sáu tấc, dàn thàng hai hàng ngang. Từng bình bạch ngọc đều là linh dịch do Tân Lâm đích thân đôn đốc thủ hạ luyện chế.

Linh dịch bên trong bình bạch ngọc này chứa tinh hoa của hơn trăm loại dược liệu quý hiếm, là nguyên liệu để luyện chế Càn Khôn Đại Hoàn Đan.

Tiêu Phàm cầm lấy bình ngọc, mở hết nắp bình, tức khắc hương thơm mát tỏa khắp phòng, không phải loại mùi thuốc nồng nặc mà là hương nhàn nhạt, khiến người khác vừa ngửi được lập tức cảm thấy tâm trạng thoải mái, một cảm giác dễ chịu lan tỏa khắp người khó có thể nói thành lời.

Tiêu Phàm lần lượt đem sáu loại linh dịch trong sáu bình ngọc nhỏ vào trong Càn Khôn Đỉnh, vừa vặn đổ đầy Càn Khôn Đỉnh.

Hào quang chợt lóe lên, trong tay Tiêu Phàm xuất hiện một thanh Liễu diệp đao, thân đao đỏ sẫm. Một giọt máu óng ánh nhỏ linh dịch bên trong Càn Khôn Đỉnh, lập tức dung hợp vào trong linh dịch.

Đây chính là máu tươi lấy từ người Tiêu lão gia.

Lấy máu ông cụ làm thuốc, sau khi luyện thành Càn Khôn Đại Hoàn Đan thì nó chỉ có tác dụng với một mình ông cụ. Đối với những người khác mà nói cũng chỉ là linh dược có tác dụng bổ dưỡng mà thôi, hiệu quả không hề giống nhau.

Tân Lâm bưng mâm gỗ lui ra ngoài.

Tiêu Phàm khoanh chân ngồi xếp bằng, tay trái cầm ngọc như ý, tai phải bóp bí quyết, hai mắt buông xuống, trong miệng lẩm nhẩm niệm chú.

- Nhanh!

Kiếm quyết từ tay phải của Tiêu Phàm chợt bay đến lò luyện đan.

Ngọn lửa đỏ thắm ở giữa Huyền Vũ Tứ Tượng Lô đột nhiên bừng lên, nhảy nhót liên hồi. Tay phải của Tiêu Phàm liên tục huy động, thi triển Đan Chỉ thần công. Trong tiếng "Phốc phốc", bốn vách tường của phòng luyện đan đột nhiên vang lên tiếng "Vù vù", bốn chậu rửa mặt lớn tràn đầy hình vẽ hỗn độn dần dần hiện ra ở bốn góc, ở giữa mỗi cái đều được khảm một viên minh châu lớn bằng quả trứng.

- Nhanh!

Tiêu Phàm lại quát một tiếng.

Bốn hình vẽ hỗn độn đồng thời run lên, bốn viên minh châu đột nhiên phóng ra bốn cột sáng, quy tụ đánh vào bốn linh quy hộ lô trên lưng của Huyền Vũ Tứ Tượng Lô.

Ngọn lửa đỏ thắm bên trong tứ lượng lò dần dần cháy hừng hực.

Càn Khôn Đỉnh ở ngay phía trên đó nhưng lại không hề có chút phản ứng nào, chỉ có hình vẽ hỗn độn sáng bóng ở thân đỉnh chậm rãi lưu chuyển, linh dịch bên trong đỉnh không hề gợn sóng. Tiêu Phàm không ngừng thúc giục khí, rót vào bên trong lò luyện đan, ngọn lửa đỏ thắm dần dần chuyển sang màu trắng bạc. Hình vẽ hỗn độn sáng bóng trên thân đỉnh cũng tăng nhanh tốc độ lưu chuyển, mùi thuốc bên trong phòng luyện đan cũng trở nên nồng nặc hơn.

Thiên địa nguyên khí bên trong phòng luyện đan cũng bắt đầu chậm rãi tập trung lại.

Cùng lúc đó, ở trong một tòa tứ hợp viện cách hơn mười dặm, Ngô Thạc Xương cũng khoát áo choàng kim quan, chân đạp thất tinh bát đẩu, bắt đầu làm pháp bên trong mật thất.

Đang sửa sang mật thất, bố trí thành một Tử Vi Trận to lớn, kết cấu vô cùng phức tạp, không gì có thể sánh bằng.

- Nhanh!

Ngô Thạc Xương ở chính giữa cửu cung, hai mắt nhắm lại, miệng lẩm bẩm, chợt trừng mắt hét lớn một tiếng, hai tay bóp bí quyết, vẽ một hình vẽ kỳ lạ trên ngực, phân ra bắn về bốn phía.

Tức khắc có ánh sáng màu trắng lưu chuyển ở toàn bộ đại trận, từng viên thiên tinh ở xung quanh Ngô Thạc Xương lần lượt sáng lên, phát ra ánh sáng chói mắt. Chỉ chốc lát sau, mười tám phi tinh đều sáng lên, thiên địa nguyên khí bốn phía đột nhiên trở nên lồng lộn.

Mười tám cột sáng phóng lên cao, bắn thẳng lên trời!

Vào thời khắc này, tinh tú trên bầu trời cũng đột nhiên sáng tỏ, tử vi tinh lấp lánh rực rỡ, cùng phối hợp chặt chẽ với thập bát phi tinh đại trận.

Loại thiên địa dị tượng to lớn thế này, dù có ở xa nghìn dặm cũng có thể cảm ứng được.

Ở một vùng ngoại ô phía tây của thủ đô, trong mật thất của một biệt thự, một ông già đang nhắm mắt tĩnh tọa, thân thể lão chợt run lên một cái, đột nhiên mở hai mắt ra, hàn quang lóe ra từ đôi mắt óng ánh âm hiểm.