Đại Hào Môn

Chương 64: Nữ phi tặc và phiền toái lớn




- Xẹt!

Tiếng kim loại va vào nhau vang lên.

Suy cho cùng Gia Cát Ánh Huy cũng là vua trộm, đầu óc vừa xoay chuyển, hắn chỉ sửng sờ trong chốc lát thì đã khôi phục lại như cũ, lập tức lấy tay quẹt mồ hôi rịn trên trán, vội vàng kêu lên:

- Này, ngừng tay, hiểu lầm....

Tân Lâm không thèm để ý đến hắn, ngay lúc kiếm quang vừa lóe lên thì tấm rèm cửa đắt giá đã biến thành một đống vải vụn. Nhuyễn kiếm liên tục nhảy múa như linh xà, lao thẳng đến một cái bóng đen đang đứng trên ban công.

Đó là một cô gái, mặc một thân quần áo màu đen, mặt che kín, hai tay vung vẫy một đôi vũ khí dài khoảng một thước, cô ta đang cố gắng chống đỡ. Nhìn thân hình rất duyên dáng, đoán chừng tuổi tác không lớn lắm.

Tiêu Phàm nhìn thấy rất rõ ràng, thứ đang vung vẫy trong tay cô gái áo đen che mặt chính là một đôi Nga Mi Thích, thân thủ cô ta cũng không kém. Chẳng qua dưới công kích như mưa rào của Tân Lâm, cô nàng chỉ có thể cố gắng chống đỡ, hoàn toàn không có sức đánh trả.

- Uy uy, mau dừng tay, là người một nhà.

Gia Cát Ánh Huy nổi giận, lập tức xông về phía trước.

Cô gái này thế nhưng có thể ngăn cản cái tên Đan Tăng Đa Cát biến thái kia, nhiêu đó cũng đủ chứng minh võ công của cô ta cao đến thế nào rồi.

- Gia Cát tiên sinh không cần khẩn trương, Lâm Nhi ra tay rất có chừng mực.

Tiêu Phàm ngồi ngay ngắn ở trên chiếc ghế nhựa thủy tinh, mỉm cười nói với Gia Cát Ánh Huy, ngược lại cũng không có ngăn cản Gia Cát Ánh Huy.

Nếu như cái tên này nhất định muốn đi thì cần gì phải ngăn cản?

Để cho hắn chịu một chút thiệt thòi cũng tốt.

Quả nhiên là như vậy, Gia Cát Ánh Huy vừa mới tiến lên trước một bước thì trước mặt bỗng nhiên lóe lên kiếm quang lóe mắt. Ngay lúc đó, Tân Lâm đã chặn đòn công kích của đối thủ.

- Này, làm gì vậy? Cô có biết nói nói đạo lý hay không....

Gia Cát Ánh Huy tức khắc bị dọa đến luống cuống tay chân, hay tay múa loạn xạ, ống tay áo hàng hiệu thoáng chốc biến thành vô số mảnh vải bay tán loạn, nhìn hắn lúc này vô cùng nhếch nhác thảm hại.

- Ôi chao, mẹ nó... Trời ơi...

Ở thời khắc mấu chốt như vậy, miệng Gia Cát Ánh Huy vừa la lên vài tiếng thì kết quả là trên hai tay của hắn lập tức xuất hiện hai lỗ hỏng, da thịt lẫn lộn, máu tươi chảy đầm đìa.

- Gia Cát tiên sinh, tôi quên không nhắc nhở anh, Lâm Nhi không thích người khác nói những lời thô tục.

Gia Cát Ánh Huy vội vàng lui về phía sau, vừa nghe Tiêu Phàm nhắc nhở, thì hai chữ "Mẹ nó" vốn đã đi đến bên mép lập tức bị nuốt trở vào, kìm nén đến mức vô cùng khó chịu.

Tân Lâm bức lui Gia Cát Ánh Huy, kiếm phong đảo ngược, lại đem cô gái áo đen che mặt bao phủ dưới kiếm quang.

Cô gái áo đen thét kinh hãi một tiếng, lụa đen che mặt nhất thời bay mất, lộ ra một gương mặt sửng sốt, mũi kiếm lạnh như băng đã kề lên chiếc cổ tuyết trắng của cô nàng. Toàn thân cô gái áo đen rung động, trong nháy mắt đã bình tĩnh lại đứng tại chỗ, ngẩng đầu nhìn, không hề có một cử động nhỏ nào.

- Này, đây là người nhà của tôi đấy? Quá dã man!

Bất chợt trúng hai kiếm, Gia Cát Ánh Huy đã tức giận đến mặt mày trắng bệch, kêu la ầm ĩ.

Gia Cát Tướng Quân thật sự không hề thích bạo lực, những người này lúc nào cũng chỉ biết đánh đánh giết giết, không hề có chút hàm lượng kỹ thuật nào cả, quá khiếm nhã. Dáng vẻ vua trộm này của hắn được gọi là "Đầu trộm đuôi cướp"!

- Đó là đồ đệ của tôi, không phải là người xấu, là người nhà.....

Tân Lâm dùng ánh mắt lạnh lùng quét tới.

Trong lòng Gia Cát Ánh Huy run lên, tức khắc ngậm miệng lại.

Thật sự mà nói, hắn không hề sợ Tiêu Phàm, người hắn sợ là Tân Lâm. Ít nhất Tiêu Phàm nhìn qua còn giống người biết nói đạo lý, còn Tân Lâm quả thật giống như một nữ sát thủ vậy, không hề nói một lời nào, ngay lúc cứa lên người hắn hai nhát cũng vậy.

- Vào đây!

Tân Lâm lạnh lùng nói với cô gái áo đen.

Cô gái áo đen nhìn qua cũng chỉ mới hai mươi mấy tuổi, da dẻ trắng nõn nà, mi thanh mục tú, dáng dấp nhìn rất khá. Mặc dù bị mũi kiếm của Tân Lâm chỉa vào cổ, không dám phản khán, ngoan ngoãn đi vào phòng, nhưng ánh mắt lại vô cùng hung tợn, mặt mũi quật cường.

- Như Mi, sao con lại núp trên ban công không lên tiếng hả? Có nguy hiểm gì à, có phải là?

- Haizzz, tôi đã nói với cô rồi, Tân Lâm cô nương à! Đây thật sự là đồ đệ của tôi, tên là Liễu Như Mi.

Gia Cát Ánh Huy đứng rất xa, vạch ra một khoảng cách với Tân Lâm, lúc này mới bồi thêm một câu giải thích.

Hắn không biết rốt cuộc Tiêu Phàm và Tân Lâm có lai lịch gì, nhưng với tình huống trước mắt mà nói, tốt nhất là không nên chọc giận Tân Lâm.

Tay Tân Lâm run run, thu nhuyễn kiếm lại, thản nhiên nói:

- Võ công của đồ đệ ngươi giỏi hơn ngươi nhiều.

- Đó là... Vốn ta không có dạy võ công cho nó, là một đứa con gái của một người bạn của tôi dạy cho nó, là võ thuật gia truyền.

Gia Cát Ánh Huy có chút đắc ý.

Liễu Như Mi đi đến bên cạnh Gia Cát Ánh Huy, vẫn hung hăng nhìn chằm chằm vào Tân Lâm như trước, thở phì phò nói:

- Sư phụ, đây là ai? Sao lại dữ dằn như vậy chứ? Ở trong nhà người khác, không thể nói đánh là đánh như vậy được!

- Khụ khụ, Như Mi, việc này con đừng hỏi, nói chung không phải là người tốt lành gì, đều là người ngang ngược bá đạo hơn ta.... Các người nhanh nghiệm hàng một chút đi, nếu không thì máu của ta chảy khô mất.

Gia Cát Ánh Huy sầu khổ nhíu mày nói, đau đến nhe răng toét miệng.

Liễu Như Mi bĩu môi, thuận tay kéo hai tay áo rách bươm của Gia Cát Ánh Huy xuống, dán băng lên miệng vết thương trên tay sư phụ. Vết thương không sâu, chỉ bị thương ngoài da, Tân Lâm coi như đã hạ thủ lưu tình rồi.

Nếu không phải nhìn thấy võ công của Tân Lâm thực sự quá cao, thì Liễu Như Mi sẽ không thành thật như vậy. Đừng xem tuổi cô còn trẻ, mà xem thường, bởi vì cô chính là Nữ Phi Tặc khá có danh tiếng trên giang hồ. Hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy, cô vẫn chưa từng chịu thua thiệt như vậy, lần này lại bị người ta cầm kiếm chỉa vào cổ, thật là quá mất mặt mà.

Tân Lâm mở nắp hộp bằng gỗ trầm hương ra, tức khắc một mùi hương thoang thoảng tràn ngập khắp không gian. Trong hộp gỗ trầm hương, xuất hiện ba sợi tơ màu đỏ nhạt dài hơn một thước nằm yên ắng bên trong, được chế tác cực kỳ tinh xảo.

Sau đó Tân Lâm cầm hộp gỗ đưa cho Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm nhận lấy chiếc hộp, thò tay vào cầm một sợi tơ tinh tế lên, đặt ở chóp mũi, nhẹ nhàng ngửi một cái, mỉm cười gật đầu, nói:

- Không sai, đây chính là Trường Xuân An Thần Hương!

- Được rồi, hàng cũng đã nghiệm qua, giao kinh văn cho ta.

Gia Cát Ánh Huy không khách khí chìa tay phải ra trước mặt Tiêu Phàm, tức giận nói.

Lúc này, hai ống tay áo của vua trộm đã biến thành vải vụn, trên cánh tay máu chảy đầm đìa, hình dáng muốn có bao nhiêu thảm hại thì có bấy nhiêu, đâu còn nửa điểm kiêu ngạo; phong độ của một vị cao nhân chứ!

Hiển nhiên sắc mặt hắn rất khó coi!

Đáng tiếc cho một bộ đồ Louis Vuitton đắt giá a, là hàng Pháp chính thống. Lần trước Gia Cát Ánh Huy đi Châu Âu "Công tác", tiện đường mua ở Paris, mới mặc được mấy lần.

Một lần kia, Gia Cát Ánh Huy trộm trong hành cung của một tù trưởng Ả Rập ở Paris, nghiêm chỉnh mà nói hành động của Gia Cát Ánh Huy không gọi là trộm, mà phải gọi là "Cướp sạch". Nhắc đến mới nói một tù trưởng Ả Rập chính tông không khác gì một thổ hào. Gia Cát Ánh Huy cảm thấy bản thân hắn không cần thiết phải khách sáo với tên đó, càng không có chút áy náy nào. Tất cả dầu mỏ ở trong sa mạc đều là của gia đình hắn.

Tiêu Phàm lấy kinh văn ra, giao cho Gia Cát Ánh Huy.

Gia Cát Ánh Huy tiếp nhận, tỉ mỉ kiểm tra một lúc. Thật ra hắn tin tưởng Tiêu Phàm tuyệt đối không có lừa hắn, tuy hai người này nhìn rất khó ưa, nhưng cái phong thái cao quý đó không phải giả vờ. Nói chung hai người này nhất định có thân phận cao quý, người có thân phận nhất định thì khi làm việc đều có quy tắc riêng. Gia Cát Ánh Huy làm như vậy, chẳng qua chỉ muốn chọc tức Tiêu Phàm một chút mà thôi.

Nhưng thực tế, biện pháp chọc tức của hắn không hề có hiệu quả.

Tiêu Phàm thật sự không để ý đến thái độ của hắn, chỉ có người rất có thực lực mới dám biểu hiện ra phong thái vân đạm phong khinh như vậy.

- Được rồi, tiền hàng đã thanh toán xong, xin mời hai vị.

Càng như vậy, Gia Cát Ánh Huy càng thấy khó chịu, trong lòng dâng lên cảm giác bực bội, lập tức hạ lệnh tiễn khách.

Nhưng Tiêu Phàm cũng không có ý định lập tức rời đi, tiếp tục ngồi vững vàng ở nơi đó, mắt nhìn Gia Cát Ánh Huy, bình thản nói:

- Gia Cát tiên sinh, lần này đi Mạc Bắc, ngoại trừ Trường Xuân Hương, anh còn cầm thứ gì khác không?

Gia Cát Ánh Huy giật nẩy người, gắt gao nhìn chằm chằm vào Tiêu Phàm, trên mặt tràn đầy vẻ nghi ngờ.

- Cậu nói cái gì?

Tiêu Phàm tỉ mỉ nhìn mặt hắn một chút, khẽ lắc đầu, nói:

- Gia Cát tiên sinh, có một số thứ không nên cầm, sẽ khiến anh rước lấy phiền phức lớn đấy.

Ở trong mắt Tiêu Phàm, cái phiền toái rất lớn này hầu như khắc rõ ràng ở trên mặt Gia Cát Ánh Huy.

- Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì? Tôi không hiểu ý của cậu...

Trong chớp mắt, mồ hôi lạnh đã thấm ướt sóng lưng của Gia Cát Ánh Huy.

Hắn không quan tâm cái gọi là "Phiền toái lớn" ấy trong miệng Tiêu Phàm, cái hắn quan tâm là làm sao Tiêu Phàm biết hắn cầm thứ khác. Gia Cát Ánh Huy có thể chắc chắn trăm phần trăm là lúc hắn vào phòng ngủ của Bạch Lang trộm Trường Xuân Hương, tuyệt đối không có ai nhìn thấy cả. Bằng không thì hắn không thể nào còn sống mà rời khỏi thảo nguyên.

Nhưng bây giờ, lại bị một câu của Tiêu Phàm vạch trần.

Chẳng lẽ lúc hắn ra tay, thật sự có người đứng ở một bên nhìn trộm.

Cái kia.... cái kia thật sự là một cái phiền phức lớn sao?

Bội Nhi Thiếp Xích mà biết hắn trộm đi Trường Xuân Hương và chiếc vòng ngọc kia, nhất định sẽ đuổi giết hắn đến chân trời góc bể. Vừa nghĩ tới bản thân mình bị Lang Vương thảo nguyên để mắt tới, Gia Cát Ánh Huy không thể tự chủ được mà ứa ra mồ hôi lạnh.

Một Đan Tăng Đa Cát cũng đủ cho hắn nhức đầu rồi!

Lại còn thêm một Bột Nhi Thiếp Xích kia nữa, hắn còn có thể sống được hay không?

Tiêu Phàm lắc đầu lần thứ hai, nhưng không có nói tiếp nữa. Cho dù nói thế nào thì đây cũng là chuyện của Gia Cát Ánh Huy, phiền phức này cũng là phiền phức của Gia Cát Ánh Huy. Tiêu Phàm nhắc nhở hắn một câu đã đủ nhân đạo rồi.

Ít nhất cho tới bây giờ, hắn và Gia Cát Ánh Huy cũng chưa có giao tình bằng hữu, chỉ có quan hệ giao dịch thôi.

- Gia Cát tiên sinh, giao ra đây đi.

Tiêu Phàm hướng Gia Cát Ánh Huy đưa tay ra.

- Thứ gì?

Gia Cát Ánh Huy kìm lòng không đặng lui về sau một bước, vô cùng cảnh giác hỏi.

Cái vòng tay đó, Gia Cát Ánh Huy không hề có ý định giao cho Tiêu Phàm, mặc dù đến bây giờ hắn vẫn không có phát hiện ra chiếc vòng ngọc đó có chỗ đặc biệt gì, nhưng hắn cũng không thể tùy tiện giao ra được. Ngộ nhỡ giống như lời Tiêu Phàm nói, Bột Nhi Thiếp Xích muốn gây sự với hắn, thì hắn còn có thể trông cậy vào việc cầm chiếc vòng này cò kè mặc cả với Bạch Lang. Nếu như hắn giao cho Tiêu Phàm thì chẳng phải đồng nghĩa với việc phiếu đàm phán cuối cùng cũng bị mất sao?

Tiêu Phàm cười cười, nói:

- Trên người anh có một món khác, cũng không phải thuộc về anh, chính là cái ví mà vừa rồi anh mượn gió bẻ măng trộm được ở quán bar Tinh Ngữ!

- Đó cũng không phải là của cậu!

Gia Cát Ánh Huy càng hoảng hốt, nhưng vẫn còn mạnh miệng cãi bướng.

Người này dường như đối với hành tung của hắn nắm rõ trong lòng bàn tay. Làm một kẻ trộm, lại bị người khác giám sát hành động thì cuộc sống sau này của hắn quả thật không có cách nào vượt qua.

Như có một cái gai tồn tại ở lưng!

Cặp lông mày của Tiêu Phàm có hơi nhíu lại, tựa hồ có vẻ không vui.

Trong lòng Gia Cát Ánh Huy tức khắc lạnh run, hắn chợt phát giác, bản thân mình sợ sệt Tân Lâm chắc chắn đã lầm đối tượng. Cái người trước đây vẫn luôn hiền lành nho nhã, dáng vẻ thư sinh, nói chuyện không nhanh không chậm trước mắt này, mới chính là nhân vật đáng sợ.

- Cho cậu!

Gia Cát Ánh Huy móc cái ví tiền ra, ném cho Tiêu Phàm.