Đại Hào Môn

Chương 6: Thiên hạ chí dương thứ hai




Đại Hào Môn

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​

Chương 6: Thiên Hạ Chí Dương Thứ Hai​

Biên tập: Vân Du

Nguồn: Truyen.org

Đáng ngạc nhiên là kết quả vẫn ngoài dự đoán của mọi người, Đặng Thông Thiên vươn bàn tay to lớn ra, khi Vương Chí Cương chưa hồi phục lại tinh thần thì Đặng Thông Thiên đã đoạt lại noãn ngọc rồi đặt lên bàn trà một cái "Bộp", sau đó hắn ngẩng đầu lên, mắt cũng không thèm liếc Vương Chí Cương một cái.

Vừa rồi, ít nhất Đặng Thông Thiên còn nói hai câu với người đàn ông chín chắn nhưng từ đầu đến giờ, Đặng Thông Thiên chưa hề nói câu nào với Vương Chí Cương cả.

Vương Chí tức giận nuốt xuống vài ngụm nước bọt, gương mặt béo phì đỏ bừng lên, hung hăng trừng mắt liếc Đặng Thông Thiên. Nếu như đây là Lĩnh Nam thì cho dù tên họ Đặng kia có lợi hại đến đâu đi nữa thì Vương Chí Cương cũng nhất định phải khiến hắn mất mặt.

Đã liên tục có hai ông chủ lớn bị mất mặt nên những người khác không dám lên tiếng để tránh phải nếm mùi thất bại như vậy. Nếu như viên noãn ngọc này thật sự giống như những gì người đàn ông chín chắn và Vương Chí Cương nói, linh lực thật sự chỉ còn lại hai phần thì năm vạn khối đã là mức giá cao nhất rồi, cũng sẽ không có người nào đưa ra mức giá cao hơn. Chỉ có những kẻ ngốc mới tham gia loại giao dịch này, ai lại vô duyên vô cớ quăng tiền trong nước chứ. Tên đầu trọc Đặng Thông Thiên này tốt số vậy sao? Sao lại cho hắn ưu đãi lớn như vậy chứ!

Lúc này, Tiêu Phàm đang chậm rãi đi đến, cũng không thèm nhìn viên noãn ngọc, cậu ta cầm trong tay Ngũ Phẩm Diệp Sơn Tham lấy từ trên người Tân Lâm qua rồi nhẹ nhàng đặt ở trên bàn, mỉm cười nói với Đặng Thông Thiên:

- Muốn đổi không?

Ngay tức khắc xung quanh vang lên nhiều tiếng kinh hô.

- Ô ....

Vừa rồi, Vương Chí Cương với Trần tổng đã ra giá đến hai mươi lăm vạn để mua cây Diệp Dã Sơn Tham này, nhưng Tiêu Phàm một chút cũng không động tâm. Bây giờ cậu ta lại đem nó đổi lấy Hỏa Nham Noãn Ngọc, giá trị cao nhất là năm vạn tệ.

Có phải là hắn bị điên rồi không? Hay là người đàn ông chín chắn cùng với Vương Chí Cương đều nhìn nhầm, trên thực tế viên noãn ngọc này đúng là một thứ tốt?

Nhưng suy nghĩ lại dường như có chỗ không đúng. Người đàn ông chín chắn với Vương Chí Cương cũng không phải là người mới, bọn họ đã ngắm nhìn dược liệu bao nhiêu năm rồi, làm sao có thể ngay cả noãn ngọc cũng không thể phân biệt được chứ? Nếu chỉ là một người thì có khả năng nhìn nhầm, nhưng cả hai người có kinh nghiệm đồng thời nhìn nhầm thì đúng là chuyện không thể xảy ra.

Không biết cuối cùng sẽ có kết quả như thế nào?

- Đổi

Đặng Thông Thiên không nhiều lời, từ trong cổ họng hắn chỉ bật ra một chữ như vậy rồi cầm lấy cây Ngũ Phẩm Diệp. Hắn là người hái thuốc lão luyện nhiều năm, dù rằng Miêu Cương không có Diệp Dã Sơn Tham nhưng Ân Chính Trung đã đích thân giám định qua thì tuyệt đối không phải là đồ giả.

Tiêu Phàm cười cười, khom người cầm lấy viên noãn ngọc, cậu ta vừa mới đưa tay đến gần cái hộp màu vàng đất dự định cầm lấy cất vào túi, thì một bàn tay đỏ thắm vươn ra nhanh như cắt bắt cái hộp trở lại, người đó chính là Đặng Thông Thiên, hắn từ trên cao nhìn xuống Tiêu Phàm, lạnh lùng nói:

- Ngũ Phẩm Diệp chỉ đổi lấy noãn ngọc, không bao gồm cái hộp này.

Tiêu Phàm bật cười, chậm rãi đi thẳng đến trước mặt Đặng Thông Thiên, nhẹ nhàng nói:

- Đặng đại ca, dùng Ngũ Phẩm Diệp đổi lấy cái hộp này thì quả thật không đủ, anh còn muốn đổi lấy thứ gì nữa không? biết đâu tôi có thể đổi cho anh thì sao?

Tiêu Phàm không nhanh không chậm nói, giọng điệu không mang theo chút tức giận nào.

Đám người xung quanh lập tức mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt vừa hoảng hốt vừa hưng phấn, hóa ra bảo vật thật sự là cái hộp màu vàng đất viền đen kia sao? Nhiều người như vậy mà không ai nhìn ra được? Tuy những người này đến xem náo nhiệt nhưng họ cũng không phải là kẻ nhàn rỗi, họ đều là những thương nhân trong ngành dược liệu, ai ai cũng khôn khéo cả, chẳng lẽ hôm nay họ gặp được cao thủ thật sự?

Đặng Thông Thiên rất nghiêm túc đánh giá Tiêu Phàm, hắn nhìn từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, quét cặp mắt mấy vòng trên người Tiêu Phàm, sau đó mới lạnh lùng nói:

- Ngươi không lấy được, thứ ta muốn chính là một cân dược liệu thượng hạng Long Đầu Phượng Vĩ Thảo hoang dã phơi khô.

- Một cân Long Đầu Phượng Vĩ Thảo hoang dã loại thượng hạng? Hắn đùa à?

Ngay lập tức, tất cả mọi người trừng mắt nhìn Đặng Thông Thiên giống như nhìn thấy một kẻ điên, ai cũng cho rằng hắn bị điên thật rồi nhưng không phải điên thường mà là vô cùng điên, điên đến không có thuốc chữa.

Long Đầu Phượng Vĩ Thảo có tên gọi khác là Hoắc Sơn Thạch Hộc, mọi người thường gọi là Mễ Hộc, phần lớn chúng sinh trưởng ở khe đá tại vách núi dựng đứng, cao chót vót, nơi mà mây mù lượn lờ bao quanh, thuộc loại sắt lá Thạch Hộc thượng hạng.

Tác phẩm kinh điển "Đạo Tàng" của Đạo Gia từng có nhắc đến: Hoắc Sơn Thạch Hộc, Thiên Sơn Tuyết Liên, Tam Lưỡng Nhân Tham, Hà Thủ Ô một trăm hai mươi năm, Phục Thung sáu mươi năm, cỏ Linh Chi trong núi sâu, Ngọc Trai dưới biển, Đông Trùng Hạ Thảo là những loại dược liệu thượng hạng được xếp vào nhóm "Cửu Đại Tiên Thảo" của Trung Hoa, mà Hoắc Sơn Thạch Hộc lại được xếp vào nhóm đứng đầu, đủ cho thấy nó quý giá đến cỡ nào. Hoắc Sơn Thạch Hộc từng được ghi chép trong lịch sử là loại thuốc chuyên dùng của Hoàng Thất, rất nhiều hoàng đế vì muốn trường sinh bất lão đã dùng Hoắc Sơn Thạch Hộc để luyện chế Trường Sinh Đan.

Nguyên nhân chính là vì Long Đầu Phượng Vĩ Thảo là dược liệu vô cùng quý giá, qua các triều đại từ xưa đến nay luôn bị mọi người điên cuồng ngắt lấy nên Hoắc Sơn Thạch Hộc hoang dã thật sự đã cực kỳ hiếm thấy, tất cả mọi người thuộc giới thượng lưu của thành phố đều đã từng dùng qua những dược liệu có giá trị cao nhưng so với Long Đầu Phượng Vĩ Thảo hoang dã thì còn kém xa.

Từ năm mươi năm trước, Long Đầu Phượng Vĩ Thảo hoang dã đã trở thành dược liệu được chính phủ quản lý chặt chẽ, ngay cả sư phụ kinh kịch Mai Lan Phương muốn một quả Hoắc Sơn Thạch Hộ để bảo dưỡng giọng hát cũng phải xin phép, sau khi được bí thư tỉnh ủy Giang Hoài phê chuẩn mới được đến nơi Long Đầu Phượng Vĩ Thảo sinh trưởng. Đến bây giờ thì lại càng hiếm thấy, chỉ sợ là đào cả núi Hoắc Sơn Huyền lên cũng không chắc chắn tìm đủ một cân Long Đầu Phượng Vĩ Thảo hoang dã nữa huống chi là phơi khô.

Long Đầu Phượng Vĩ Thảo thật sự là vật báu vô giá, là thứ mà dù cho bạn có tiền cũng không mua được.

Đặng Thông Thiên đúng là có công phu sư tử ngoạm. Cái hộp màu vàng đất của hắn, rốt cục là loại bảo bối gì, sao có thể so với vật báo vô giá như Long Đầu Phượng Vĩ Thảo chứ?

Tiêu Phàm vẫn mỉm cười nhã nhặn như trước, khẽ nói:

- Đặng đại ca, ta thật sự không có một cân Long Đầu Phượng Vĩ Thảo hoang dã thượng hạng, cho dù ta có thể đem ra đi nữa thì cũng không đủ để trao đổi với anh.

- Cái gì?

- Nói đùa sao?

- Hai người đều điên hết rồi sao?

Đặng Thông Thiên còn chưa trả lời, đám người xung quanh đã kêu to, nhốn nháo cả lên. Trong chốc lát, tinh thần quần chúng xung quanh phản đối mãnh liệt, bàn số hai mươi ba trở thành tâm điểm náo nhiệt nhất trong hội giao dịch, ngay cả những khách mời đang mặc cả trả giá cũng dừng lại hẳn rồi quay sang nhìn đám đông, phút chốc vây kín bàn số hai mươi ba, đến nỗi con muỗi cũng không chui lọt, một đám người vươn cổ cao lên để xem bên trong đã xảy ra chuyện gì.

Đối với đám người đang ồn ào xem náo nhiệt, Đặng Thông Thiên và Tiêu Phàm coi như không thấy. Chẳng qua Đặng Thông Thiên đang gắt gao dán mắt vào Tiêu Phàm, cặp mắt mở to như chuông đồng, dường như hắn nhìn thấy trên mặt Tiêu Phàm nở một đóa hoa vậy, một lúc lâu sau mới trầm giọng hỏi:

- Cậu thật sự biết rõ đây là cái gì sao?

Tiêu Phàm mỉm cười, nói thầm:

Sợ rằng tại hội giao dịch này, ngoài hắn cùng Tân Lâm thì không có người thứ ba nào biết rõ bí mật này, cho dù Đặng Thông Thiên là chủ nhân của cái hộp này cũng chưa chắc biết được bí mật.

Nhưng mà Tiêu Phàm vẫn chưa vội giải thích lí do, cậu ta mỉm cười nói:

- Đặng đại ca, anh bị bệnh rất nặng, chỉ dựa vào một Long Đầu Phượng Vĩ Thảo thì không đủ đâu, nếu như đại ca không ngại thì tôi sẽ giúp anh bắt mạch xem sao?

Nói xong, Tiêu Phàm liền cầm lấy cổ tay của Đặng Thông Thiên, bàn tay của Tiêu Phàm cũng giống như sắc mặc của cậu ta, làn da tái nhợt thiếu sức sống, không có bao nhiêu máu cộng với mười ngón tay thon dài làm cho người ta có cảm giác cậu ta vô cùng yếu đuối.

Từ đầu đến giờ, Đặng Thông Thiên luôn đối với người khác lạnh lùng thản nhiên, không thèm quan tâm đến ai, bỗng nhiên sắc mặt đột biến, như là gặp phải kẻ địch lớn vậy. Trong nháy mắt bàn tay thô to, đỏ như máu, tựa như điêu khắc từ một khối mã não màu đỏ, mơ hồ có máu tươi nhỏ xuống, cổ tay run lên, bàn tay thành hình hổ trảo nhanh chóng bắt lấy cổ tay của Tiêu Phàm.

Nhìn thấy một màn như vậy, người xem đồng loạt im lặng, nín thở, trừng hai mắt, gắt gao xem xét diễn biến bên trong.

- Như thế nào mà một chút dấu hiệu cũng không có, nói đánh là đánh vậy?

- Người ta rõ ràng có lòng tốt, bắt mạch xem bệnh, sao tên họ Đặng kia đột nhiên trở mặt vậy?

Tuy là phần đông khách mời vây xem đều không hiểu gì về võ thuật, nhưng thấy tư thế của Đặng Thông Thiên cùng với bàn tay của hắn trong phút chốc biến đổi kinh khủng, không thể tưởng tượng được, Đặng Thông Thiên tuyệt đối là một cao thủ võ thuật, luyện tập một môn công phu bá đạo nào đó. Hơn nữa, Đặng Thông Thiên cao to lực lưỡng, vốc người tráng kiện to gấp đôi so với người bình thường như Tiêu Phàm. Ở trước mặt hắn, Tiêu Phàm giống như một đứa trẻ bình thường. Nếu như bị hắn bắt được thì e rằng xương cổ tay đều bị bóp nát.

Đặng Thông Thiên cũng không giống hạng người có thể nhân từ nương tay. Đối mặt với hổ trảo nhanh như chớp của Đặng Thông Thiên, Tiêu Phàm thoáng như không thấy, tay phải cậu ta không nhanh không chậm mà dò xét phía trước, ngón út kéo dài hơi vểnh lênh, hướng về phía vị trí mạch tượng bên trong cổ tay của Đặng Thông Thiên điểm chỉ.

Đặng Thông Thiên ngạc nhiên giật nảy người. Hắn vẫn không có xem thường Tiêu Phàm, cho dù công phu hắn tu luyện chính là nội gia công phu cực kỳ bá đạo, trình độ còn kém xa Ân Chính Trung, nhưng cũng có thể nhìn ra được Tiêu Phàm không phải là "Tiểu bạch kiểm" (con thỏ trắng nhỏ), nhưng mà hắn không nghĩ tới trong giây phút đó, Tiêu Phàm có thể dễ dàng đánh trả được chiêu số của hắn, hơn nữa chỉ dùng một ngón út là có thể phá được hổ trảo. Nếu như không phải hắn ỷ mình có tu vi cao hơn, thì sao dám hành động như thế chứ?

Tuy Tiêu Phàm vẫn chưa tận lực ra chiêu với hắn, nhưng mà động tác của cậu ta quá nhanh, chỉ trong nháy mắt, muốn né tránh cũng không còn kịp nữa rồi, chỉ nghe thấy hắn bực bội rên rỉ một tiếng, ngón tay út của Tiêu Phàm vừa chạm vào bàn tay của Đặng Thông Thiên liền làm cho cả cánh tay của hắn cứng ngắc không di chuyển được, Tiêu Phàm đã thật sự điểm lên hai huyệt vị trên cánh tay của hắn.

Đỉnh đầu bóng loáng của Đặng Thông Thiên trong nháy mắt đã phủ một tầng mồ hôi, nhưng hắn không dám giãy dụa. Cả cánh tay hắn trở nên tê tê không còn cảm giác, đây rõ ràng là do bí thuật chế huyệt cực kỳ cao siêu khống chế. Loại thuật chế huyệt này, Đặng Thông Thiên chỉ là vô tình nghe cha hắn nhắc qua, hắn ta cũng không phải là cao thủ luyện nội gia công phu đến trình độ cao nhất, nghe nói đây là võ thuật cao siêu đã sớm bị thất truyền và cũng là công phu rất khó luyện đến thông thạo.

Hai bên căn bản là không cùng một cấp bậc, huống chi bây giờ, hắn lại bị Tiêu Phàm điểm mạch, Đặng Thông Thiên đâu dám lỗ mãng chứ.

Tiêu Phàm tiếp tục giúp Đặng Thông Thiên bắt mạch, hai hàng lông mày cong dài của cậu ta khẽ nhíu lại, khẽ nói:

- Đặng đại ca, xin đổi lại tay phải.

Lúc này, Đặng Thông Thiên không còn làm ra vẻ ta đây, không nhiều lời liền đưa tay phải qua, chậm rãi thu hồi cánh tay trái cứng ngắc về thả bên người, cánh tay trái vẫn tê tê mất cảm giác, cánh tay vốn đỏ như máu trước kia đã sớm không còn.

Tiêu Phàm tập trung bắt mạch cho Đặng Thông Thiên, lát sau cậu ta chậm rãi thu tay phải về, giữa đôi lông mày đang nhíu lại từ từ giãn ra, nghiêm túc nói:

- Đặng đại ca, anh tu luyện Hồng Sa Chưởng là loại công phu chí dương. Nhưng lại luôn mang trên người loại cây chí dương - Ô Dương Mộc …

- Đợi một chút ...

Tiêu Phàm còn chưa nói hết, Đặng Thông Thiên đã kêu lên, vẻ mặt bối rối.

- Ô Dương Mộc là cái gì hả? Đây là Chính Dương Mộc ….