Đại Hào Môn

Chương 59: Ma điếu tái thế




Yến Tây Lâu!

Bóng đen đang từ trên đường núi vội vàng chạy đến đây chính là người ca ca điên loạn của Yến Đông Lâu - Yến Tây Lâu.

Giờ phút này, Yến Tây Lâu không còn mang dáng dấp chậm chạp ngày thường nữa, mà chạy với tốc độ rất nhanh. Cho Yến Đông Lâu một cảm giác ngay cả xe jeep của Đặng Thông Thiên cũng không bằng.

Tại sao Yến Tây Lâu lại chạy đến đây?

Hắn làm sao có thể chạy nhanh như vậy?

Không đợi Yến Đông Lâu lấy lại tinh thần thì Yến Tây Lâu đã chạy đến đến trước mắt, vẻ mặt hắn vẫn đần độn như trước, nhưng trong mắt lại giống như có tinh quang lóe lên, tóc đen bay phất phơ trong gió, làm cho thân hình vốn cực kỳ gầy còm của Yến Tây Lâu nhìn qua có chút phong thái quỷ dị.

- Ca à, anh.... Sao anh lại tới đây? Anh đã khỏe rồi sao?

Rốt cuộc Yến Đông Lâu cũng từ trong khiếp sợ tột độ hồi phục trở lại, tức khắc mừng rỡ như điên mà kêu lên. Bất chấp nơi xương sống truyền đến cảm giác đau nhức như kim châm muối xát, mà cố gắng đứng lên.

Yến Tây Lâu không thèm đếm xỉa đến, tốc độ chạy cũng không có giảm xuống chút nào, mượn quán tính từ tốc độ chạy cực nhanh mà nhảy lên tảng đá chỗ Yến Đông Lâu như như giẫm trên đất bằng vậy. Lúc này, hắn mới dừng bước, cũng không thèm nhìn Yến Đông Lâu, hai mắt gắt gao nhìn trên mặt nước.

Giờ phút này, đầm sâu đã không phục lại vẻ yên lặng, nhìn không nhìn ra có nửa điểm bất thường nào. Đoán chừng con Tuyết Oa Oa kiêu ngạo kia đã lặn xuống đáy đầm từ lâu, đi hưởng dụng bữa ăn cá bạc vừa mới giành được.

Kỳ nhông thông thường giống như cá sấu vậy, không thể nhai nuốt thức ăn, mà giống như những con thú khác sau khi đem con mồi cắn chết thì nuốt trọn vào bụng, rồi chậm rãi tiêu hóa. Nếu như săn được con mồi có kích thước lớn thì sẽ xé từng miếng thịt xuống rồi nuốt vào.

Tuyết Oa Oa này thuộc loại kỳ nhông biến dị, không biết ngoại trừ da thịt trong suốt đó ra thì những phương diện khác có xuất hiện điểm khác thường nào nữa không?

Nhưng bất kể thế nào thì con Tuyết Oa Oa hôm nay là một tồn tại vô cùng khác thường, dường như nó vô cùng có linh tính, đoán chừng muốn câu được nó là một chuyện không có khả năng.

Nhưng mà bây giờ, Yến Đông Lâu đâu còn tâm trạng đi quan tâm đến kỳ nhông gì chứ! Chợt vươn tay bắt lấy cánh tay của Yến Tây Lâu, vội vàng kêu lên:

- Ca à! Anh đã khỏe lại rồi đúng hay không? Anh nói chuyện đi, có phải hay không...

Yến Tây Lâu vẫn không thèm đếm xỉa đến, vung cánh tay lên, hất Yến Đông Lâu ra. Sau đó lập tức khom lưng, cầm cần câu làm bằng trúc tương phi bị Yến Đông Lâu vứt trên tảng đá lên.

Đây vốn là cần câu của hắn.

- Vù!

Yến Tây Lâu khua cần câu trúc tương phi trong tay, vung đến phía trước một cái, tiếng xé gió đột nhiên vang lên.

Chuyện khiến người khác trợn mắt há mồm lại phát sinh lần nữa, cần câu trúc tương phi vậy mà có thể kéo dài ra, không chỉ kéo ra một đoạn, mà kéo thêm mấy đoạn mới ngừng. Rất nhiều cần câu được sản xuất bằng công nghiệp hóa, đều rỗng ruột, được ráp thành từ những đoạn ngắn, có thể co dãn. Nhưng Yến Đông Lâu đã dùng cần câu trúc tương phi này mười năm, hắn vẫn luôn cho rằng cần câu này đặc ruột, không ngờ nó cũng là loại rỗng ruột, có thể co dãn.

Nhưng mà từ tiếng xé gió do động tác vung vẫy cần câu có thể nghe được, cái hất này của Yến Tây Lâu mang theo sức lực mạnh thế nào. Yến Đông Lâu chưa từng tập võ, bất kể thế nào cũng không thể phát ra sức mạnh kinh người như thế được.

Từ xa xa nhìn lại, cần câu trúc tương phi đó đã biến thành một cây lao rất dài.

Chót đầu cực nhỏ, dường như rất sắc bén.

Yến Tây Lâu cầm cây lao trong tay, nhảy từ trên tảng đá cao hơn hai thước xuống, tiếp đất vô cùng vững vàng, hơn nữa còn không hề phát ra tiếng động nào.

Hướng lão đầu và đều trợn mắt, líu lưỡi đứng nhìn, nhìn đến ngây dại.

Đêm hôm đó, Tiêu Phàm và Tân Lâm đã sớm diện kiến thân thủ cực mạnh của Yến Tây Lâu, đương nhiên sẽ không hề sợ hãi. Nhưng trong mắt Tiêu Phàm thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, cậu đã từng bắt mạch cho Yến Tây Lâu, xác định Yến Tây Lâu trúng độc rất lợi hại, quả thực tinh thần hắn đã mơ hồ rồi. Nếu như thần trí Yến Tây Lâu tỉnh táo thì buổi tối đó, Tiêu Phàm sợ là khó có thể đứng bất động, dùng một tay đã chế ngự được hắn như vậy.

Ngũ Lôi Chưởng là tuyệt học thiên hạ đệ nhất, thực sự không dễ đối phó như vậy.

Không ngờ Yến Tây Lâu lại đuổi tới nơi này, mặc dù thần sắc hắn vẫn ngây dại, nhưng từ động tác của Yến Tây Lâu có thể nhìn ra được hắn đang rất khẩn trương. Cặp mắt trầm tĩnh lóe lên tinh quang, bình tĩnh quan sát động tĩnh trên mặt nước, đầu nghiêng một bên nhìn khắp đầm sâu, bắt đầu chậm rãi đi về phía trước, dường như đang tìm kiếm vật gì đó.

Thấy cảnh tượng kỳ quái đó, ngay cả Yến Đông Lâu cũng quên cất tiếng gọi, vô cùng khẩn trương, ánh mắt nhìn theo bước di chuyển của Yến Tây Lâu, không biết cuối cùng ca ca hắn muốn làm cái gì.

Yến Tây Lâu đi lòng vòng, quan sát đầm nước, khi đi đến vòng thứ ba thì hắn đột nhiên phóng lên tảng đá mà Hướng lão đầu đang đứng. Khiến Hướng lão giật mình, ngã ngửa về phía sau, thiếu chút nữa đã ngã xuống đất.

Yến Tây Lâu cũng không thèm nhìn Hướng lão một cái, chậm rãi giơ cần câu trong tay lên, thăm dò vào trong nước, đông tác vô cùng cẩn thận, tựa như một đoạn phim quay chậm vậy. Hạ xuống từng tấc từng tấc một.

Nhưng lúc một phần ba cây cần câu dài chìm trong nước thì cánh tay Yến Tây Lâu chợt dừng lại. Sau đó nhấc lên một chút, trên gương mặt chất phác bỗng xuất hiện vẻ khẩn trương, cả gương mặt đều căng lên.

Rõ ràng, hắn đang tích trữ lực, tiếp theo chính là một kích kinh thiên.

Nắm tay của Yến Tây Lâu dần dần giơ lên đến vị trí ngang vai, gầm nhẹ một tiếng, chợt đem cần câu hướng dưới nước mà đâm mạnh tới.

Đúng vào lúc này, tiếng xé gió chói tai lại đột nhiên vang lên, ba đạo ánh sáng như tuyết sắc bén tựa như ba viên đạn, nhắm thẳng đến Yến Tây Lâu mà bắn tới.

Trong nháy mắt ngón tay Tiêu Phàm chợt bắn ra một đạn chỉ thần công, tốc độ còn nhanh hơn so với viên đạn kia!

Ba cây Diệp Tiểu Đao, hai cây bay thẳng đến Yến Tây Lâu, còn một cây nhắm thẳng đến cây câu cần câu kia.

Yến Đông Lâu chỉ thấy hàn quang lóe lên, Diệp Tiểu Đao đã bay đến trước người Yến Tây Lâu, hắn thậm chí không kịp nhắc nhở một câu "Cẩn thận".

Tay trái Yến Tây Lâu xuất ra một chưởng đẩy đao ra, giông tố đột nhiên nổi lên, chưởng phong trực tiếp đánh về phía hai cây Diệp Tiểu Đao.

Chưởng phong là một vật vô hình, Diệp Tiểu Đao lấy tốc độ vô cùng nhanh lao nhanh về phía trước, tốc độ nhanh đến không bình thường. Lẽ ra chưởng phong sẽ không thể gây ra bất kỳ ảnh hưởng gì đến Diệp Tiểu Đao, nhưng mà kết quả lại ngược lại, Diệp Tiểu Đao cư nhiên lại bị gió bão từ chưởng phong phát ra cứng rắn đẩy lệch mục tiêu, vòng qua thân thể Yến Tây Lâu, hướng phương xa mà bay đi.

- Xuy!

Cây Diệp Tiểu Đao thứ ba bắn trúng cây cần câu trúc tương phim, cần câu trong tay Yến Tây Lâu đã nhẹ một chút, thân trúc vô cùng cứng cỏi lại bị nứt làm hai đoạn.

- Yến đại ca à! Tuyết Oa Oa nhất định phải còn sống, chết cũng vô dụng.

Tiêu Phàm đứng dậy, cất giọng nói.

Tiêu Phàm rất rõ thân thủ của Yến Tây Lâu, biết hai cây Diệp Tiểu Đao kia không thể làm tổn thương đến Yến Tây Lâu. Cậu chỉ muốn phân tán lực chú ý của hắn, mục tiêu của cậu chính là cây cần câu trúc tương phi kia.

Yến Tây Lâu không phải đang câu cá mà chính là giết cá.

Tiêu Phàm cần phải ngăn cản hành động của hắn.

Ngay cả Tiêu Phàm cũng bị một màn phát sinh kế tiếp làm cho kinh sợ.

Yến Tây Lâu vậy mà tung người lên, nhảy vào hàn đàm.

- Tủm!

Tựa như một quả cân, trực tiếp chìm vào trong đầm không thấy bóng dáng.

- Ca...

Yến Đông Lâu bị dọa đến mặt mày không còn chút máu, khàn giọng quát to lên. Ngay sau đó hắn cũng liều lĩnh nhảy tủm xuống nước. Nước trong đầm lạnh như băng, Yến Đông Lâu vừa mới xuống nước thì toàn thân hắn lập tức rùng mình một cái, sau đó hướng về phía Yến Tây Lâu đã chìm dưới đáy mà gắng sức bơi đi.

Hắn biết Yến Tây Lâu biết bơi, hơn nữa kỹ thuật bơi lội còn rất giỏi, nhưng hiện tại Yến Tây Lâu là một bệnh nhân, ở trong mắt người khác chẳng khác nào một người bị điên, làm sao có thể căn cứ theo tư duy của người bình thường mà đối xử được chứ?

Nơi Yến Tây Lâu rơi xuống nước, chốc lát đã trở nên yên lặng như lúc ban đầu, không hề có chút động tĩnh nào, thậm chí ngay cả bọt nước cũng không có nổi lên một cái.

- Ca!

Yến Đông Lâu hét to, chợt lặn xuống nước.

Kỹ năng bơi lội của Yến Đông Lâu cũng rất tốt, nhưng mà nước trong hàn đàm này rất lạnh. Giờ phút này, hắn đã sớm trở nên luống cuống, không thể kiên trì trong nước được bao lâu nữa, nhanh chóng nổi lên mặt nước, há mồm thở dốc.

- Ca...

Yến Đông Lâu gào thét, rồi lặn xuống nước một lần nữa.

Liên tục quay trở về ba lần, lần nào Yến Đông Lâu cũng phí công, vừa khẩn trương vừa đau lòng mà khóc rống lên.

Sau đó, giữa hàn đàm đột nhiên nổi lên một chuỗi bọt nước, nước trong đầm cũng kịch liệt sôi trào.

- Ca, em đến cứu anh, anh phải cố chịu đựng nha.

Yến Đông Lâu mừng rỡ, đang muốn bơi tới giữa hàn đàm, nhưng chuỗi bọt nước đó lại bắt đầu di chuyển về phía bờ với tốc độ cực nhanh, sau đó liền ngừng lại.

Chỉ chốc lát, một trận tiếng nước chảy "Róc rách" cùng với tiếng cười khúc khích lại vang lên. Yến Tây Lâu từ mép đầm đứng dậy, hai tay hắn đang gắt gao nắm một con Tuyết Oa Oa nửa trong suốt, dài khoảng ba thước, thân nó cực kỳ to lớn. Ngực bị Yến Tây Lâu bóp chặc, lắc đầu vẫy đuôi, gắng sức vùng vẫy, trong miệng phát ra tiếng kêu "Oa oa" cực kỳ thảm thiết, giống hệt như tiếng trẻ con khóc.

Nhưng dù cho Tuyết Oa Oa có vùng vẫy thế nào cũng vô dụng, dù thế nào cũng không thể trốn thoát khỏi bàn tay của Yến Tây.

Đôi bàn tay này có thể bộc phát ra sức mạnh kinh người, ngay cả Tiêu Phàm cũng phải cực kỳ thận trọng mà đối đãi. Huống chi Tuyết Oa Oa này chung quy chỉ là một con kỳ nhông biến dị.

Toàn thân Yến Tây Lâu ướt đẫm bước từ hàn đàm lên, bước từng bước một đến tảng đá nơi Tiêu Phàm đang đứng.

Tiêu Phàm cùng với Tân Lâm nhảy từ trên tảng đá xuống.

Yến Tây Lâu vươn tay đem Tuyết Oa Oa đưa cho Tiêu Phàm, không hề nói lời nào.

- Yến đại ca, cảm tạ!

Tiêu Phàm cũng không vội vả đón lấy con Tuyết Oa Oa đang sống chết giãy dụa kia, mà bình tĩnh nhìn Yến Tây Lâu một cái, cúi người, dùng giọng điệu rất thành khẩn nói.

Yến Đông Lâu vừa mừng vừa sợ, cố gắng bơi vào bờ, khắp người vươn vãi rất nhiều giọt nước, vô cùng vội vàng, ba bước gom thành hai chạy đến nắm chặc cánh tay của ca ca. Dường như hắn sợ chỉ cần hắn buông lỏng một chút thì Yến Tây Lâu sẽ lập tức biến mất không thấy đâu.

- Ca, anh không sao rồi! Thật tốt, thật tốt...

Phút chốc, Yến Đông Lâu mừng đến chảy nước mắt.

Thật ra thì hắn cũng biết dựa theo tất cả những hành động của Yến Tây Lâu vừa rồi mà nói, tình hình quả thực không thể xem là "Tốt lắm" được. Từ đầu tới cuối, Yến Tây Lâu cũng chưa từng nói câu nào, nhưng Yến Đông Lâu không muốn suy nghĩ đến những thứ đó, hắn tình nguyện tin là ca ca hắn đã tốt lắm rồi, tinh thần đã khôi phục lại như thường.

- Đông Lâu, nếu như chuyện của tôi tiến hành được thuận lợi thì tôi sẽ quay trở về. Anh yên tâm đi, tôi nhất định sẽ nghĩ biện pháp để chữa khỏi bệnh cho ca ca của anh.

Tiêu Phàm trịnh trọng nói.

- Dạ!

Yến Đông Lâu liều mạng gật đầu, nước mắt liên tục chảy xuống.

- Ma điếu!

Hướng lão vẫn luôn lặng người theo dõi tất cả những việc xảy ra, đột nhiên kêu to lên, giọng nói bởi vì kích động mà trở nên khàn khàn, cực kỳ khó nghe.

- Ha ha, ha ha, ma điếu xuất thế...

Một lúc sau, Hướng lão đầu đứng khua tay múa chân trên tảng đá, hình dáng tựa như người bị điên dại.

- Không ngờ trước khi Hướng lão ta xuống mồ còn có thể nhìn thấy ma điếu tái thế!

Xoạt một tiếng, Hướng lão đầu đột nhiên ném cây cần câu màu đen vào trong hàn đàm, cũng không biết cây cần câu này được làm từ chất liệu gì, im lặng không tiếng động mà chìm xuống đáy hồ.

- Đáng giá! Có thể chứng kiến ma điếu thái thế, cuộc đời của ta sống quả thực rất đáng giá!