Đại Hào Môn

Chương 49: Cao thủ câu cá chân chính




- Ô, là điếu thần... Ha ha, điếu thần đến thật đúng lúc, cậu giúp tôi xem một chút đi, mấy con này có phải là xá lợi kinh ngư chính cống không?

Người đàn ông trung niên dường như có quen biết với Chu Khánh Nam, cười ha hả nói.

Ai dè Chu Khánh Nam không thèm trả lời, lạnh lùng liếc hắn một cái, không thèm để ý tới hắn mà trực tiếp đi đến trước mặt người bán cá, cười khẩy, nói:

- Yến Đông Lâu! Lại là cậu!

Dĩ nhiên Yến Đông Lâu chính là người đàn ông bán cá, hắn nhìn thấy Chu Khánh Nam đi về phía mình thì có chút khẩn trương, luống cuống đứng lên, cười xòa nói:

- Chu sở trưởng...

Chu Khánh Nam vươn một tay lên chống nạnh, tay còn lại chỉ thẳng vào mặt của Yến Đông Lâu, lấy dáng vẻ của một kẻ từ trên cao nhìn xuống nói:

- Yến Đông Lâu! Tôi đã cảnh báo cậu bao nhiêu lần rồi, nơi này là lối đi giành cho người đi bộ, không phải là nơi để bày sạp bán hàng. Sao nói mãi mà cậu không nghe vậy?

Yến Đông Lâu nói:

- Chu sở trường, anh xem, chỉ là mấy con cá nhỏ thôi mà, cũng không tính là bày sạp bán?

- Hừ, cậu còn cãi sao? Nếu người nào cũng giống như cậu, bày bán mấy bán con cá chỗ này thì không phải là loạn lên hết sao? Vậy chúng tôi làm việc ở chợ nông sản này còn nghĩa lý gì chứ? Chính phủ tiêu mấy ngàn vạn là để cho loại người không biết gì như cậu chiếm lợi sao? Tịch thu!

Yến Đông Lâu vừa nghe hai chữ "Tịch thu!" thì vô cùng sốt rột, vội vàng nói:

- Đừng.. Đừng mà Chu sở trưởng, tôi đi, tôi đi, tôi đi ngay...

- Đi? Cậu nói đến là đến đi là đi sao, chỗ này là nhà của cậu hả? Cậu đang kinh doanh phi pháp, phải tịch thu!

Chu Khánh Nam càng thêm hống hách, đưa tay cầm cái thùng nước.

- Chu sở trưởng... Chu sở trưởng, đừng vậy mà. Anh cũng biết là mẹ tôi, anh tôi đều bị bệnh, phải nhờ tôi câu cá kiếm tiền... Tôi biết sai rồi, tôi đi ngay mà...

Yến Đông Lâu vội vàng đoạt lại thùng nước, luôn miệng nói.

- Làm gì, làm gì vậy? Còn muốn đánh người sao?

Hai nhân viên công tác ở sở công thương cùng đi với Chu Khánh Nam lập tức chia ra đứng hai bên trái phải ngăn cản Yến Đông Lâu, người nhân viên trẻ tuổi bắt được cánh tay của Yến Đông Lâu, trừng mắt lên, bộ dáng như nói :

- Mày còn dám di chuyển thì tao sẽ đánh mày ngay.

Chu Khánh Nam đã xách thùng nước đi xa.

Tân Lâm khẽ vỗ tay bàn, đứng lên, cặp lông mày khẽ nhếch lên, gương mặt càng trở nên rét lạnh.

Tiêu Phàm mỉm cười, nói:

- Lâm Nhi! Yên tâm đi, đừng nóng vội.

Ngay vào lúc này, một người đàn ông vạm vỡ chợt xuất hiện, một bàn tay to lớn mạnh mẽ chụp lấy bả vai của Chu Khánh Nam, quát to một tiếng:

- Làm gì thế? Buông lão tử ra!

- Trời ơi...

Hai chân Chu Khánh Nam nhất thời mềm nhũn, liếc nhìn người đàn ông đứng bên cạnh, mặt mũi tràn đầy sự thống khổ.

- Khốn kiếp! Dám ỷ thế hiếp người hả? Cút sang một bên!

Người đàn ông vạm vỡ tức giận quát lớn, thuận tay đẩy một cái. Chu Khánh Nam mất đi chỗ dựa, lảo đảo ngã xuống đất.

- Đặng Thông Thiên?

Hai mắt Tân Lâm thoáng hiện lên một tia kinh ngạc.

Người đàn ông vạm vỡ đột nhiên xuất hiện này chẳng phải là người hái thuốc Đặng Thông Thiên, người đã từng trao đổi Ô Dương Mộc với bọn họ sao? Đầu tóc vẫn đen nhánh như trước, hai mắt trợn tròn, mạnh mẽ đứng nơi đó, chẳng qua là da dẻ của hắn không còn đỏ bừng như lúc trước nữa, tuy so với người bình thường vẫn có chút khác biệt nhưng đã tốt hơn nhiều so với lần gặp ở khách sạn Khánh Nguyên.

Tiêu Phàm mỉm cười gật đầu.

- Này, mày là ai... Trời ơi, ôi....

Hai cán bộ trẻ tuổi đứng trái phải Yến Đông Lâu vừa mở miệng quát một tiếng đã liên tục la hét thảm thiết, bọn họ cũng bị Đặng Thông Thiên bắt lấy cổ tay, khẽ lật một cái thì hai người đã bị quăng về phía Chu Khánh Nam, thiếu chút nữa đã té ngã rồi.

- Đồ ranh con, có chút bản lĩnh như vậy mà cũng dám đi bắt nạt người khác sao?

Đặng Thông Thiên cười khẩy, khinh thường nói.

Chu Khánh Nam luống cuống tay chân bò dậy, lùi về phía sau hai bước, giương mắt nhìn Đặng Thông Thiên, cố gắng nặng ra một nụ cười khó coi, nói:

- Đặng đại ca, ngươi làm gì vậy? Chúng tôi chỉ đang thi hành pháp luật thôi...

- Nói láo! Thi hành pháp luật gì chứ? Pháp luật của quỷ hả? Chu Khánh Nam, nếu mày muốn nịnh nọt người khác, có bản lĩnh thì tự đi câu xá lợi linh ngư đi. Bản thân mày không có bản lĩnh đó thì đừng ở chỗ này giở trò ma quỷ. Nói cho mày biết, bệnh của huyện trưởng Lương đó rất nặng, không phải là ngươi câu mấy con cá liền có thể trị hết bệnh. Nếu như lão tử không kê đơn cho ông ta thì mày có đưa cho ông ta mấy trăm con xá lợi linh ngư cũng phí công thôi. Cút! Đừng để cho lão tử gặp ngươi lần nữa, bằng không thì lão tử gặp ngươi một lần sẽ đánh một lần!

Chu Khánh Nam hống hách vênh váo trước mặt người khác nhưng đụng phải Đặng Thông Thiên thì không dám hó hé. Hai mắt bò của Đặng Thông Thiên vừa trừng lên một cái thì đã dọa hắn sợ đến mức lui về sau mấy bước, e dè nhìn gương mặt hung ác lúc đỏ lúc trắng của Đặng Thông Thiên, không dám lên tiếng.

Cái tên mọi rợ đó nói được làm được, sức của hắn mạnh như trâu, lại là khách quý của huyện trưởng, Chu Khánh Nam thật sự không dám đắc tội hắn.

Lúc này, Đặng Thông Thiên mới hăng hái xách cái thùng nước đi tới trước mặt Yến Đông Lâu, nói:

- Này, cầm lấy đi. Sau này đừng sợ tên khốn này, nếu hắn dám khi dễ cậu thì cậu cứ nói cho anh biết, anh nhất định sẽ trừng trị hắn thích đáng.

Mặt mũi Yến Đông Lâu tràn đầy vẻ xấu hổ, nhận lấy thùng nước, ngập ngừng nói:

- Đặng đại ca! May mà có anh...

- Nói linh tinh, anh đã nói với cậu rồi mà, nếu gặp khó khăn gì thì cứ tìm anh, sao cậu không nghe lời anh chứ?

Yến Đông Lâu liền gãi gãi đầu, cười hắc hắc.

- Đặng đại ca!

- Ai?

Đặng Thông Thiên bỗng nhiên rùng mình một cái, chợt xoay người lại, tức khắc trợn to mắt, trên mặt tràn đầy vẻ bất ngờ.

Tiêu Phàm đang mỉm cười đứng sau lưng hắn.

- Trời ơi! Đúng là Tiêu tiên sinh, Tiêu tiên sinh, tôi đang rầu rĩ không biết tìm ngài ở đâu đây... Xin nhận một lạy của Đặng Thông Thiên ta.

Chưa nói hết lời thì Đặng Thông Thiên đã chắp hai tay khom người, bộ dáng vô cùng kính cẩn, giọng nói cũng có chút run run.

- Đặng đại ca khách sáo rồi, tôi không dám nhận!

Tiêu Phàm nhẹ nhàng đưa tay ra, một cổ lực đạo nhu hòa tức khắc bao lấy Đặng Thông Thiên. Đặng Thông Thiên bất giác đứng thẳng lưng, nhìn vào hai mắt của Tiêu Phàm, vừa kính nể vừa khâm phục, nhếch mép cười, chẳng biết phải nói cái gì.

Loại thần công thần kỳ như vậy thì Đặng Thông Thiên chỉ từng nghe cha hắn nói thôi, không ngờ hôm nay chính mình lại có thể tự mình trải nghiệm.

- Thân thể của đại ca tốt hơn một chút so với tôi dự đoán, thật là đáng mừng.

Tiêu Phàm tỉ mỉ quan sát tướng mạo của Đặng Thông Thiên, mỉm cười gật đầu, rất vui mừng.

Đặng Thông Thiên cười ha hả nói:

- Tiêu tiên sinh, cậu đúng là thần mà, tôi căn cứ theo phương thuốc của cậu uống ba lần, lại luyện tập nửa tháng theo phương pháp dẫn khí của cậu thì những bệnh tật đã hoàn toàn hết từ tháng trước. Ha ha, đúng là quá lợi hại mà!

Đặng Thông Thiên vừa nói vừa đưa ngón tay cái đỏ như củ cà rốt của mình ra.

Tiêu Phàm cười nói:

- Cũng không có thần kỳ như vậy đâu, chủ yếu là Đặng Đại ca có khả năng khán bệnh, lại là người nhân hậu, dương khí trước sau không có thương tổn đến mạch tự của anh, nên hiệu quả thực sự tốt hơn dự liệu.

Tân Lâm nhếch miệng cười khẽ, nói:

- Cái này gọi là người tốt có hảo báo.

Đối với Tân Lâm mà nói, có thể nói ra những lời như vậy với người ngoài coi như là thật sự phá lệ rồi. Tuy bên ngoài Đặng Thông Thiên rất hung hãn, nhưng tính tình lại là một người rất nhân nghĩa đấy, Tân Lâm rất thích cách và thái độ làm người của Đặng Thông Thiên.

- Đúng rồi, Tiêu tiên sinh à! Sao hai vị lại tới Khánh Nam vậy? Có chuyện gì cần tôi giúp một tay không, cứ nói. Lão Đặng ta dù có liều mạng cũng phải giúp cậu.

- Đặng đại ca, nhắc tới mới nói e rằng chuyện này phải nhờ anh giúp một tay. Tôi muốn tìm một cao thủ câu cá để giúp câu một con cá. Vốn tôi tìm vị Chu sở trưởng này, nhưng mà nhìn kỹ thì Chu sở trưởng không phải là người tôi muốn tìm.

- Cao thủ câu cá? Ha ha, Tiêu tiên sinh, đúng là cậu tìm nhầm người rồi... Hắn chỉ là một tên khoát lác thôi, hắn mà biết câu cá cái rắm gì chứ! Với trình độ thấp kém của hắn mà cũng dám tự xưng là cao thủ?

Chu Khánh Nam liếc mắt nhìn Chu Khánh Nam đang đứng đằng xa kia, phun một bãi nước bọt trên mặt đất, trên mặt tràn đầy sự khinh thường.

Chu Khánh Nam liền cảm thấy rất xấu hổ, nhưng không dám mở miệng phản bác.

- Tiêu tiên sinh, tôi không nói gạt cậu, cái khác tôi không chắc chắc giúp được, nhưng chuyện lần này thì thật trùng hợp người này là Yến Đông Lâu - Yến huynh đệ mới thật sự là cao thủ. Nói đến kỹ thuật câu cá thì ở Khánh Nam này, cậu ta đứng thứ hai, chắc chắn không ai dám nói mình đứng thứ nhất!

- Đông Lâu qua đây, ra mắt Tiêu tiên sinh cùng Tân cô nương đi, đây chính là đại ân nhân mà anh nói với em mấy ngày trước!

Tính cách của Yến Đông Lâu dường như là hay mắc cỡ, hắn vừa nghe Đặng Thông Thiên nói như vậy liền vội vàng nói:

- Đặng đại ca, em, em cũng không dám xưng danh hiệu đệ nhất đâu...

- Nói nhảm cái gì vậy? Mau tới đây chào hỏi với Tiêu tiên sinh và Tân cô nương đi!

Đặng Thông Thiên có chút mất hứng.

Muốn giới thiệu một nhân vật vô cùng lợi hại cho hắn biết mà người này lại cứ ngơ ngác.

Yến Đông Lâu vội vã tiến lên hai bước, ngại ngùng cười cười, cúi chào Tân Lâm và Tiêu Phàm, ngập ngừng nói:

- Tiêu tiên sinh, Tân cô nương...

Tiêu Phàm mỉm cười nói:

- Yến điếu thần.

Yến Đông Lâu nhất thời luống cuống tay chân, gương mặt ngăm đen thoáng ửng hồng, liên tục gãi đầu, nói:

- Không dám không dám, Tiêu tiên sinh, tôi không phải là điếu thần đâu, tôi không làm nổi.

Tân Lâm đứng một bên lặng lẽ quan sát, cô cảm thấy hơi ngạc nhiên.

Tiêu Phàm gọi hắn người này là "Yến điếu thần" chẳng qua chỉ bày tỏ sự tôn trọng của mình thôi. Không ngờ cái tên Yến Đông Lâu này dường như vô cùng hoảng sợ, vội vàng phủ nhận, tựa như cái danh hiệu "Điếu thần" này có một ý nghĩa đặc biệt nào khác.

Đặng Thông Thiên cười nói:

- Tiêu tiên sinh, bọn người câu cá cũng có đẳng cấp, nghe nói "Điếu thần" phải là một người vô cùng lợi hại, không phải ai cũng dám xưng cái danh hiệu này đâu. Ha ha, chuyện cụ thể thì tôi cũng không rành, thôi để cho Đông Lâu nói rõ ràng cho hai vị nghe... Đi thôi, đi uống vài chén rượu, chúng ta vừa uống vừa nói chuyện. Ha ha, bây giờ tôi thực sự rất là cao hứng!

Tiêu Phàm cười nói:

- Uống rượu thì miễn đi, tôi vừa mới ăn cơm xong. Yến tiên sinh à! Đây là cá gì vậy? Hình như là đắt lắm.

- Hả! Đây là xá lợi linh ngư, nghe nói là sau khi phật tổ niết bàn thì xá lợi từ biến thành... Có thể trị bách bệnh.

Yến Đông Lâu vội vàng giải thích.

- Phật tổ di cốt huyễn hóa?

Tiêu Phàm thoáng kinh hãi, cẩn thận quan sát mấy con cá nhỏ đang bơi lội trong thùng nước, quả nhiên không giống bình thường, trên lưng có màu xanh nhạt, xen lẫn màu xanh da trời, vô cùng hiếm thấy.

Đặng Thông Thiên toét miệng cười, nói:

- Tiêu tiên sinh đừng nghe hắn thổi phồng, đúng là loại cá này có thể trị hết bệnh, nhưng không thần kỳ đến vậy đâu. Chỉ là khó câu thôi, ở Khánh Nam, người có thể câu được cá này rất ít, Đông Lâu được tính là một cao thủ. Còn cái tên Chu Khánh Nam kia... Cậu cho hắn câu một trăm năm thì hắn cũng chưa chắc câu được một con nữa là.

Đặng Thông Thiên vừa nói vừa liếc nhìn Chu Khánh Nam, vẻ mặt càng biểu hiện sự khinh thường.

Hèn chi vừa rồi Chu Khánh Nam không nói nhiều lời đã tịch thu xá lợi linh ngư của Yến Đông Nam, thì ra là có nội tình.

Xem ra hôm nay, Tiêu Phàm đúng lúc gặp cao thủ câu cá chân chính rồi.