Đại Hào Môn

Chương 32: Trời phạt




Nghiêm Kim Sơn đang nằm trên giường bệnh, đau đến chết đi sống lại.

Đừng nói là người thân, bằng hữu, thậm chí ngay cả y tá trưởng tuổi nghề già nhất cũng không muốn đến gần giường bệnh của hắn.

Toàn thân Nghiêm Kim Sơn đều rỉ ra máu mủ, bất kể dùng thuốc gì cũng không có tác dụng, từ trong xương khớp đến bên ngoài đều đã thối rữa, dù là thần tiên cũng không có phương pháp cứu. Bệnh viện Tam Giang đã vì bệnh tình của Nghiêm Kim Sơn mà đã lập ra ba lần hội chẩn, bác sĩ tham gia toàn là chuyên gia nổi tiếng nhưng cuối cùng cũng không thể điều tra ra nguyên nhân phát sinh bệnh, chỉ có thể xếp vào chứng nan y hỗn tạp.

Tuy nhiên, có một việc khiến cho các bác sĩ thấy rất khó hiểu, đó chính là bệnh nhân này đã ở trong bệnh viện ba tháng rồi, bệnh tình thì càng ngày càng chuyển biến xấu nhưng đầu óc bệnh nhân trước sau vẫn luôn minh mẫn, cho đến bây giờ cũng chưa từng phát sinh hiện tượng hôn mê.

Việc này có phần không hợp lô-gic.

Thông thường cơ thể người có một giới hạn chịu đựng đau đớn nhất định, một khi vượt quá giới hạn này thì sẽ bị ngất đi, đây chính là một cơ chế tự nhiên để chúng ta tự bảo vệ mình. Trong ti vi thường chiếu rất nhiều phim miêu tả bè lũ phản động, thường xuyên có thể thấy những phân đoạn như: Người bị tra tấn đau nhức đến hôn mê, người thẩm tra hay dùng nước lạnh hất vào mặt bè lũ phản động để chúng tỉnh lại, rồi tiếp tục tra khảo.

Đây mới là điều hợp lý. Tình hình của Ngiên Kim Sơn rất không hợp lý.

Còn có một hiện tượng khác cũng không hợp lý.

Nghiêm Kim Sơn lại có thể sống đến bây giờ, mặc dù kết quả kiểm tra chứng tỏ các cơ quan trên người hắn đã xảy ra vấn đề, nhưng hắn lại không chết. Thật ra thì từ hơn một tháng trước, bởi vì tình trạng bệnh nhân quá túng thiếu, không trả nổi tiền chữa bệnh nên bệnh viện đã không cho hắn dùng thuốc, cho dù có cho cũng toàn là những loại thuốc giảm nhiệt bình thường nhất.

Như vậy mà hắn vẫn cứ kiên trì được đến bây giờ!

Sở dĩ bệnh viện Nhân Dân Tam Giang không có đuổi Nghiêm Kim Sơn khỏi cửa, để cho hắn tự sinh tự diệt, nguyên nhân thứ nhất là tuân theo tinh thần chủ nghĩa nhân đạo, thứ hai là bệnh viện cũng muốn giữ Nghiêm Kim Sơn lại làm một đối tượng nghiên cứu.

Bên cạnh đó cũng muốn nhìn xem đến cuối cùng hắn có thể chống đỡ đến lúc nào?

Loại bệnh nghiêm trọng đi ngược lại sinh lý thông thường và y học này cũng không phải thường xuyên gặp được.

Có lẽ chờ khi Nghiêm Kim Sơn chết thì mới có thể mang xác đi giải phẫu để tra rõ nguyên nhân.

Một mình Nghiêm Kim Sơn ở một phòng bệnh, không có bệnh nhân nào đồng ý ở chung phòng với hắn. Người vốn không có bệnh mà nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng này đều bị hù dọa đến bệnh tim mất.

Trong phòng bệnh tràn đầy mùi tanh hôi.

Tân Lâm mới vừa đi vào phòng bệnh thì chịu không nổi, thiếu chút nữa đã bị mùi tanh hôi này làm cho ngất đi, vội vàng lấy tay bưng kín mũi miệng, lập tức vận khí đến tam chu thiên, lại liên tục điểm lên vài huyệt đạo trên người ngăn cản triệt để khứu giác của bản thân hoạt động mới dám tiếp tục bước về phía trước.

Nhưng trái lại thần sắc Tiêu Phàm vẫn như cũ, chậm rãi đi đến giường bệnh của Nghiêm Kim Sơn.

Nghiêm Kim Sơn căn bản không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ không ngừng la hét nhưng thân thể lại vẫn nằm im trên giường bệnh không có cách nào di chuyển. Mỗi lần cơn đau nhức ập tới, toàn thân hắn không có một chút sức lực nào, ngay cả ngón tay cũng không thể nhúc nhích được, chỉ có thể một tiếng rồi lại một tiếng kêu rên.

Tiêu Phàm cứ như vậy mà đứng cạnh giường bệnh, lạnh lùng nhìn hắn, không có một chút căm giận, cũng không có một chút cảm thông nào cả.

Tân Lâm đứng cách giường bệnh rất xa.

Nhìn toàn thân Nghiêm Kim Sơn không ngừng chảy ra máu lẫn mủ, Tân Lâm lại lần nữa cảm thấy một cảm giác buồn nôn đang từ dạ dày xộc lên. Đối với Tân Lâm mà nói, đây tuyệt đối là một tình trạng không bình thường. Lấy tư cách truyền nhân của Thất Diệu Cung, cô đã từng trải qua vô số khóa huấn luyện tàn khốc nhất, thấy qua vô số cảnh tượng khiến người khác sởn gai óc, không dám nói là thần kinh đã được rèn luyện cứng như sắc thép, nhưng ít nhất cũng giống như lò xo.

Mà hiện tại, Tân Lâm nhìn thấy bộ dáng này của Nghiêm Kim Sơn thì cô không cảm thấy sợ hãi mà là ghê tởm đến buồn nôn.

Nghiêm Kim Sơn một mực kêu rên.

Tiêu Phàm giơ cổ tay phải lên, ngón trỏ hư không bắn ra một dòng Hạo Nhiên Chính Khí không tiếng động chui vào huyệt Thiên Trung của Nghiêm Kim Sơn. Nghiêm Kim Sơn chợt cố gắng vặn vẹo thân thể, tiếng kêu rên từ từ dừng lại.

- Ngươi, là... Là người nào đó?

Sau một lúc lâu, Nghiêm Kim Sơn mới đem cặp mắt vô thần có chút hoảng loảng nhìn về phía Tiêu Phàm, giọng khàn khàn, gằn từng chữ từng chữ hỏi, dường như mỗi lần hỏi ra một chữ đều phải cố gắng ngưng tụ khí lực toàn thân.

Đã lâu rồi không có ai đến thăm hắn.

Sáu tháng trước, lúc thân thể hắn không thoải mái phải nằm viện, vợ và con trai của hắn vẫn còn ở bệnh viện chăm sóc hắn. Nhưng từ bốn tháng trước, con trai của hắn không hề xuất hiện ở bệnh viện nữa. Ngay lúc ấy, hắn hỏi vợ là con trai đã đi đâu? Vợ hắn nói con trai đã lấy vợ, đi nơi khác làm ăn rồi. Vừa qua hai tháng nữa thì vợ của hắn cũng không thấy tung tích.

Lúc này, Nghiêm Kim Sơn đã không thể hỏi ai, cả người hắn đều chảy mủ, ngay cả phòng điều trị cũng không đi ra được, bác sĩ cũng không có cho hắn một câu trả lời thuyết phục.

Nghiêm Kim Sơn biết rõ tình huống của mình đã vô cùng xấu, nhưng lại không biết làm sao.

Người đến gần giường bệnh của hắn trong hai tháng qua không phải là nhân viên y tế mà chính là Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm vẫn mang bộ dáng cùng trang phục của Hình đại sư.

Tình hình kẻ địch không rõ, thậm chí ngay cả một chút manh mối cũng không có, Tiêu Phàm không thể không cẩn thận. Tân Lâm cũng hỏi qua hắn vì sao không tiến hành thôi diễn, Tiêu Phàm chỉ có thể lắc lắc đầu, cười khổ.

Đối phương đã hoàn toàn che đậy thiên cơ, công lực lại không có thua kém hắn.

Ngay cả việc tìm được Nghiêm Kim Sơn cũng phải dựa vào "Quy trình phá án" mà đến chứ không phải là thuật pháp.

Trước tiên, Tiêu Phàm cùng Tân Lâm đi bệnh viện Nhân Dân huyện La Châu để thăm lão bí thư thôn Hồng Sơn, lúc đó Lão bí thư đã sắp xuống quan tài, miễn cưỡng treo một hơi thở cuối cùng mà thôi. Ngày mộ viên tổ tiên Tiêu gia hoàn thành thì lão bí thư cũng trút hơi thở cuối cùng ở bệnh viện.

Sau đó, hai người đi đến Tam Giang, tìm được ông chủ lớn Tiêu An ở thành phố Tam Giang. Cái người tự xưng là đại sư phong thủy họ Nghiêm chính là do Tiêu An dẫn đến thôn Hồng Sơn.

Thời điểm Tiêu Phàm tìm được Tiêu An, tình hình Tiêu An đã không xong rồi, từ khi mộ viên tổ công tổ ba xây xong thì việc làm ăn của hắn càng ngày càng không thuận lợi, liên tiếp sáu tháng qua đều thua lỗ, ngay cả tiền vốn cũng gần như cạn sạch rồi. Vợ, con hắn cũng lần lượt sinh bệnh nằm viện, cứ hết rồi lại tái lại, làm thế nào cũng không chữa dứt được, hơn nữa bệnh tình càng ngày càng nghiêm trọng.

Nửa tháng trước, Tiêu An cũng bắt đầu ho khan nhưng hắn không dám đi bệnh viện xem bệnh, sợ lại tra ra bệnh gì đó, chỉ dám khám ở những phòng khám nhỏ, tùy tiện uống thuốc, châm cứu chữa trị cảm mạo thông thường.

Trước mắt, Tiêu An thật sự đã bệnh không dậy nổi, không chỉ vấn đề tiền bạc mà thời gian và nghị lực cũng tiêu hao đến không dậy nổi. Nếu như hắn lại nằm viện thì ai sẽ đến chăm sóc cho vợ cùng với con của hắn đây?

Mỗi ngày, Tiêu An đều mượn rượu giải sầu, uống say mèm. Bởi vì nếu hắn không uống sai thì hắn căn bản là không thể yên giấc.

Từ miệng Tiêu An, Tiêu Phàm đã biết tung tích của Nghiêm Kim Sơn. Tiêu Phàm vốn biết tình huống của Nghiêm Kim Sơn nhất định bết bát hơn so với lão bí thư và Tiêu An nhưng bết bát đến mức độ như vậy thì có phần ngoài dự diệu của Tiêu Phàm.

- Ta là bằng hữu của Tiêu gia, ta họ Hình.

Giọng nói của Tiêu Phàm vẫn ôn hòa như cũ.

Mục đích Tiêu Phàm tìm Nghiêm Kim Sơn không phải là muốn cùng Nghiêm Kim Sơn tính sổ, bởi vì chuyện này không cần thiết.

Ông trời nghiêm khắc trừng phạt là cái mà con người không thể tránh được, mà nó chắc chắn là cực hình tàn khốc nhất thế gian.

Tiêu Phàm chỉ muốn từ Nghiêm Kim Sơn tìm được một chút manh mối.

Vừa nghe nói là bằng hữu của Tiêu gia thì trong mắt Nghiêm Kim Sơn vừa có vẻ hổ thẹn vừa căm giận, gương mặt cũng bị bóp méo cả.

- Nghiêm Kim Sơn, ngươi là người của môn phái nào?

Đối với Nghiêm Kim Sơn, Tiêu Phàm gọi thẳng tên, không có chút thái độ khách khí nào cả.

Nghiêm Kim Sơn thở hổn hển mấy cái, đột nhiên cười quái dị, hỏi ngược lại:

- Thế nào? Có phải là Tiêu gia đã xảy ra chuyện gì rồi không?

Tiêu Phàm lạnh nhạt nói:

- Tiêu gia có thâm cừu đại hận gì với ngươi? Tại sao ngươi phải làm như vậy?

- Thâm cừu đại hận à? Đương nhiên là có rồi! Ngươi không thấy bộ dáng bây giờ của ta sao?

Nghiêm Kim Sơn cười khẩy, nói. Vừa nhìn qua, hắn đã khôi phục được vài phần khí lực, hiển nhiên đây đều nhờ công của Tiêu Phàm. Lúc này, cả phòng bệnh đều tràn ngập Hạo Nhiên Chính Khí ngăn cách tất cả sát khí ở bên ngoài. Nghiêm Kim Sơn tạm thời thoát khỏi sự giày vò đau đớn.

Tiêu Phàm nhíu mày, nói:

- Hóa ra là chính ngươi cũng đã sớm biết mình sẽ bị trời phạt à!

- Không! Ta không biết! Nếu ta biết ta sẽ không làm chuyện này!

Nghiêm Kim Sơn la hét ầm lên.

Tiêu Phàm không nói gì.

Một lát sau, mặt mũi Nghiêm Kim Sơn lại lần nữa bị móp méo, hoảng sợ nói:

- Ngươi nói cái gì? Trời phạt? Đây chính là trời phạt sao? Chẳng lẽ đúng là trời phạt?

Tiêu Phàm cau mày nói:

- Nếu như ngươi là truyền nhân của môn phái phong thủy kham dư thì chẳng lẽ không có nghe qua lực trời phạt sao?

Nghiêm Kim Sơn sững sờ rất lâu, cười khổ một tiếng, nói:

- Ta mà là thầy phong thủy chó má gì chứ? Ta chỉ biết sơ sơ thôi, hồ đồ ăn hồ đồ uống... Nếu như ta biết sửa đổi phong thủy phần một tổ tiên của nhà người khác sẽ bị trời phạt thì cho dù có cho ta nhiều tiền hơn nữa, ta cũng sẽ không làm.

- Ai cho ngươi tiền?

Nghiêm Kim Sơn lại liếc nhìn Tiêu Phàm một cái rồi nói:

- Tại sao ta phải nói cho ngươi biết? Ta đã thành cái bộ dạng này rồi, nói cho ngươi biết thì ngươi có thể cứu ta một mạng sao? Ngươi có bản lĩnh đó sao?

Tiêu Phàm khẽ lắc đầu, nói:

- Ta không cứu được ngươi. Trên thế giới này, không có bất kỳ người nào có thể cứu được ngươi.

Nếu có thể dễ dàng phá giải thì cũng không gọi là trời phạt.

- Nếu đã như vậy thì ngươi đi đi. Ta sẽ không nói cái gì cả.

Nghiêm Kim Sơn cắn răng nghiến lợi nói, sáu tháng giày vò đã khiến tâm lý của hắn hoàn toàn bị bóp méo không còn như lúc trước nữa rồi, không thể căn cứ theo tiêu chuẩn của người bình thường để đánh giá nữa.

Tiêu Phàm khẽ vuốt cằm, xoay người rời đi, quả nhiên không thèm ở lại nữa.

Tiêu Phàm chưa đi tới cửa phòng bệnh thì Nghiêm Kim Sơn lại bắt đầu kêu rên, từ trong cổ họng cố nói ra mấy chữ:

- Đừng đi... Cầu xin ngươi, nếu như ngươi có bản lĩnh lớn như vậy thì hãy giết ta đi. Chỉ cần ngươi đồng ý giết ta thì ta sẽ nói cho ngươi biết ai đã sai khiến ta làm như vậy....

Tiêu Phàm quay đầu, liếc nhìn hắn một cái, bình tĩnh nói:

- Không cần, ngươi cũng không biết hắn là ai. Ngoài ra, ta còn muốn nói cho ngươi biết không ai có thể cứu ngươi, cũng không thể giết ngươi, ngươi có thể sống nửa năm nửa. Một năm này ngươi nhất định phải chịu đựng cho đến hết tội mới có thể chết...

- Ngươi, ngươi nói cái gì? Ngươi chính là ma quỷ... A...

Tiếng kêu rên thống khổ lại lần nữa vang lên trong bệnh viện, truyền ra đến bên ngoài.

Đi thẳng đến cửa bệnh viện, Tân Lâm mới hít một hơi thật dài, khẽ hỏi:

- Nhất định phải chịu đựng hết một năm sao?

- Ừ, đây là việc trời định, hắn muốn trốn cũng không thoát.

Tân Lâm khẽ rùng mình một cái.

Loại giày vò thống khổ như thế mà Nghiêm Kim Sơn còn phải chịu thêm nửa năm nữa.

- Nhưng mà tại sao lại chọn hắn? Hắn dường như chỉ là một tên bịp bợm trên giang hồ.

Tân Lâm chỉ cảm thấy trong đầu tràn đầy nghi ngờ.

- Người đó chọn hắn có hai nguyên nhân: thứ nhất chính là Nghiêm Kim Sơn có quen biết với Tiêu An mà Tiêu An coi hắn là đại sư nên tương đối dễ lừa gạt. Tiêu An lại là người thôn Hồng Sơn, cùng chúng ta có quan hệ máu mủ rất gần, thông qua Tiêu An thuyết phục lão bí thư sẽ tương đối nắm chắc phần thắng hơn. Nhưng đây không phải là nguyên nhân chủ yếu, chủ yếu là bản thân Nghiêm Kim Sơn và con trai của hắn đều có tướng mệnh phú quý, hơn nữa vừa rồi chúng ta cũng thấy con của hắn ở một phòng bệnh khác, hắn đúng là có tướng mệnh đại phú đại quý, vạn kim chi sinh, kỳ di chi thọ...

- Kỳ di chi thọ? Hắn đáng lẽ có thể sống đến một trăm tuổi sao?

Tân lâm có chút giật mình.

Một trăm tuổi đối với cô mà nói thì không phải là thọ dài lắm, vì cao thủ luyện nội gia công pháp sống rất lâu so với người bình thường. Nhưng mà đối với một người bình thường mà nói như vậy đã là rất giỏi rồi, huống chi là có vạn kim sinh chi.

Tiêu Phàm từng nói trong Cổ Thoại có ghi lại: trước khi chết, bản thân mình có tài sản trăm vạn cũng đã tính là giàu sang. Về phần vạn kim chi sinh gần như có thể nói là giàu có nhất thiên hạ.

Giàu sang lại được sống thọ chính là mục tiêu cao nhất của đời người mà ai ai cũng mong muốn đạt được trong mấy ngàn năm qua.

- Ừ. Nhưng mà bây giờ mệnh phú quý cùng với tuổi thọ đều đã bị đánh rớt, con trai của Nghiêm Kim Sơn tối đa chỉ có thể sống được bảy ngày, còn cả gia đình Tiêu An vốn cũng có tướng mệnh rất tốt. Bọn họ chính là người ứng kiếp tốt nhất, nếu không có những kẻ đại phú đại quý như vậy chết thay thì lực thiên cơ phản hệ sẽ ứng trên người của người đó, hắn nhất định sẽ không chịu nổi.

Tân Lâm âm thầm hớp một ngụm khí lạnh.

- Vậy chúng ta làm thế nào bây giờ? Đi nơi nào tìm người đó chứ? Rốt cuộc người này cùng Tiêu gia có bao nhiêu thâm thù đại hận chứ?

Có một đối thủ kinh khủng vẫn đang núp trong bóng tối, chờ đợi thời cơ ra tay với Tiêu gia, nếu như không lập tức giải quyết triệt để thì khó mà sống yên ổn được.

Tiêu Phàm khẽ lắc đầu, nhíu mày, giữa đôi lông mày hiện lên một vẻ ưu sầu.

- Lâm Nhi à! Sợ là chúng ta không có thời gian tra ra người kia, chúng ta phải lập tức trở về thủ đô.