Đại Hào Môn

Chương 319: Đại phi




Tạ Minh Thu và Lưu Hồngliếc nhau, lòng đầy nghi ngờ.

Nghe ý tứ trong lời nói của Tiêu Phàm, việc này dừng ở đây, cứ như vậy thôi?

Thực sự có việc tốt dễ dàng như thế ư?

- Trưởng phòng Tiêu?

Tạ Minh Thu thử hỏi dò một câu.

Tiêu Phàm khoát tay, người hơi ngả về phía sau, xem ra, Trưởng phòng Tiêu là thật sự "mệt" rồi.

Tạ Minh Thu ngẫm nghĩ một lúc, còn định nói thêm, Lưu Hồng liền khẽ kéo ống tay áo cô, nháy mắt. Tạ Minh Thu hiểu ý, vội vàng đổi giọng nói:
- Thế thì chúng tôi tạm thời không quấy rầy Trưởng phòng Tiêu nữa. Trưởng phòng Tiêu nghỉ ngơi thật tốt đi, ngày mai chúng tôi lại đến.

Tiêu Phàm thản nhiên nói:
- Đa tạ lòng tốt của Trưởng phòng Tạ. Tôi lần này đến Tần Quan, có chút chuyện riêng cần giải quyết, mong Trưởng phòng Tạ và Bí thư Lưu có thể lượng thứ cho.

- Được được, Trưởng phòng Tiêu, chúng tôi hiểu rồi.

Lưu Hồng vội vàng tiếp vào câu chuyện, khom người, nói, lại hướng về phía Lê Lạc nháy mắt. Lê Lạc hiểu ý, chậm rãi bước đến trước cửa, nhưng lại cố gắng nín thở, ngay cả thở mạnh cũng không dám thở.

Lúc này, trong phòng bất kỳ người nào khẽ "hừ" một tiếng, chỉ sợ đã khiến Lê thiếu sợ tới mức rớt mông xuống đất.

May là không ai hé răng.

Từ sau khi Tạ Minh Thu, Lưu Hồng chạy tới khách sạn, thì không còn ai xem chuyện của Lê công tử là chuyện quan trọng nữa rồi.

Mắt thấy Lê Lạc đã dần đi tới cửa, Tiêu Phàm cũng không có ý ngăn anh ta lại. Lưu Hồng và Tạ Minh Thu lại nhìn nhau, lại cúi người hướng về phía Tiêu Phàm, lại mỉm cười chào tạm biệt, song song lui ra ngoài cửa, nhẹ nhàng khép cửa phòng lại.

"Đại Đường vương triều" không hổ là khách sạn năm sao, cửa phòng này coi như rắn chắc. Bị Vương Đại Hải một cú ra chân đá văng, không ngờ vẫn không hỏng hoàn toàn, còn có thể khép lại.

Cửa phòng vừa mới khép lại, Lê Lạc liền tựa mạnh vào vách tường, một tay xoa ngực, từ từ trượt xuống mặt đất, cũng là quá run sợ, rốt cuộc cũng kiên trì không nổi nữa rồi.

- Làm sao vậy?

Tạ Minh Thu hung hăng trừng mắt nhìn anh ta, rất chán ghét nói.

Ngày bình thường, thật ra cô cũng khá nuông chiều cậu em họ này, mà Lê Lạc cũng quả thật rất biết dỗ dành người khác. Chỉ có điều lúc này, tự nhiên thấy thế nào cũng thấy không vừa mắt.

- Không, không có việc gì, chị họ, em... Em thở một hơi...

Lê Lạc sợ chị họ hiểu lầm, vội vàng giải thích một câu, ánh mắt mập mờ, không dám nhìn thẳng Tạ Minh Thu. Lại may mắn thế nào đụng phải ánh mắt Vương Đại Hải.

Chỉ thấy Vương Đại Hải hai tay còng ở sau lưng, má trái sưng vù, khóe miệng cũng rách một miếng lớn, còn không ngừng có tia máu từ trong miệng ngậm chặt trào ra ngoài, nhìn vô cùng nhếch nhác thảm hại.

Hai người đều cười khổ một tiếng.

Đây có thể xem như là một đôi bạn khố rách áo ôm rồi.

Cục trưởng Vương lập tức lại gần, hạ thấp giọng hỏi:
- Bí thư Lưu, Trưởng phòng Tạ, thế nào đây?

Tạ Minh Thu khẽ "hừ" một tiếng, ngẩng cổ lên, không muốn nói nhiều. Nói thật, qua nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên Tạ Minh Thu phải thẽ thọt khúm núm trước mặt người khác như vậy. Cho dù đối diện là con cháu dòng họ lão Tiêu gia, Tạ Minh Thu cũng cảm thấy không thể oan ức hơn nữa.

Việc này quả nhiên là do Lê Lạc gây ra, nhưng Vương Đại Hải nhà ngươi nếu không tùy tiện như vậy, mang theo súng chạy đến đây đến làm loạn, cũng không đến nỗi khiến sự việc làm ầm lên như vậy.

Hiện tại xem ra là Tiêu Phàm không truy cứu nữa, nhưng việc này thật đúng là không thể cứ như vậy cho qua.

Bản thân Tiêu Phàm cũng nói rồi, hắn lần này đến Tần Quan, là có chút "việc riêng" cần giải quyết. Có lẽ "việc riêng" này rất quan trọng, trước mắt Tiêu Phàm không muốn thêm rắc rối. Nhưng đợi hắn sau khi giải quyết xong việc riêng thì sao đây?

Đây cũng không phải là kiểu đắc tội bình thường.

Lê Lạc muốn cướp bạn gái của Tiêu nhất thiếu nhà người ta trước, sau đó huy động cảnh sát mang súng ngang nhiên tìm đến khách sạn bắt người, đây lại là người đắc tội tìm đến chỗ chết rồi. Nam tử trẻ tuổi bình thường ai chịu nổi việc này?

Đợi Tiêu Phàm giải quyết xong việc riêng, có thể không xử lý Lê Lạc sao?

Mắt thấy Cục trưởng Vương gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, Lưu Hồng liền nói:
- Cục trưởng Vương, Trưởng phòng Tiêu đại nhân đại lượng, không chấp nhặt với chúng ta. Việc hôm nay đến đây thôi, chúng ta đừng ở đây quấy rầy Trưởng phòng Tiêu nữa. Việc này, chúng ta sau này sẽ bàn bạc lại.

- Ai ai, được được...

Cục trưởng Vương liên tục gật đầu đồng ý.

Nói thật ra, lúc này người dằn vặt nhất e chính là Cục trưởng Vương. Ông ta chẳng những sợ Tiêu Phàm sau này tính sổ với ông ta, cũng sợ Tạ gia "thí xe giữ tướng". Thật sự nếu Tiêu Phàm không chịu tha thứ, không chắc Tạ gia sẽ mang lão Vương ông ta ra làm "người chịu tội thay". Ai bảo con trai ông ta dám rút súng trước mặt Tiêu nhất thiếu người ta?

Vừa rồi khi Tạ Minh Thu Lưu Hồng ở trong phòng nhận lỗi với Tiêu Phàm, Cục trưởng Vương ở bên ngoài cũng không đứng yên, đã hỏi rõ ràng tình hình cơ bản rồi.

Hỏi xong đến mình cũng trán mồ hôi lạnh.

Nhưng nếu Lưu Hồng đã nói như vậy, Cục trưởng Vương tạm thời cũng không thể có ý kiến khác nữa, chỉ có thể nhận lời thôi. Bất kể như thế nào, chỉ cần Tiêu Phàm không lập tức truy cứu, thì sự việc còn chưa đến mức gay go như thế. Có một chút thời gian hòa hoãn như vậy, còn có thể nghĩ được những cách giải quyết khác.

- Đi thôi!

Lưu Hồng đưa tay dấu ra sau lưng, tiên phong đi thẳng về phía trước.

Rất nhanh, khách sạn vốn một lúc ồn ào náo động, lại trở nên yên tĩnh. Những người khách đứng bên ngoài xem kia nhìn thấy tình hình này, cũng rút đi hết, không còn dám thò đầu vào phòng 3026 nhìn trộm nữa.

Bất cứ ai cũng biết, trong đó có một người rất lợi hại.

Ngay cả Lê thiếu cũng bị khiến cho tè ra quần, đám người vẫn cẩn thận thì tốt hơn, nhưng đừng rước sát thần vào cửa.

- Cứ như vậy là xong ư?

Uyển Thiên Thiên nhìn Tiêu Phàm, hỏi, dường như có chút không cam lòng.

Tiêu Phàm cười cười, nói:
- Chỉ là bài nhạc đệm, việc chính chúng ta đều đã rất bận rồi, làm sao có thời gian cho mấy chuyện vặt này chứ?

Đường Huyên khẽ cười nói:
- Nhất thiếu, tôi đoán, cho dù anh bên này muốn dàn xếp ổn thoả, chỉ sợ bọn họ cũng không chịu.

Uyển Thiên Thiên đảo mắt, cũng cười nói:
- Cũng đúng, bọn họ nếu thật muốn cứ như vậy là xong, thì cũng quá không hiểu chuyện rồi. Nói thế nào cũng phải thể hiện một chút ý tứ chứ.

Tiêu Phàm khẽ lắc đầu, thở dài, nói:
- Tôi còn thực sự hy vọng bọn họ đừng đến làm phiền tôi nữa.

Còn đem Lê Lạc và Vương Đại Hải xử lý một lần, chấp nhận đám người Lưu Hồng, Tạ Minh Thu, Cục trưởng Vương mở tiệc chiêu đãi, cằn nhằn một phen. Trong mắt người bình thường, đương nhiên là giá trị con người tăng gấp bội. Tiêu Phàm sao lại nông cạn như thế được?

- Được rồi, được rồi, xem ra tối nay không có phim gì hay để xem rồi, mọi người tắm rửa rồi đi ngủ thôi.

Uyển Thiên Thiên ưỡn cái lưng mỏi, trong lòng ủ rũ nói, giơ tay dụi dụi mắt. Sau khi bị thương, đã không có nội lực thâm hậu chống đỡ, cô bé liền tương đối dễ kiệt sức.

Tiêu Phàm khẽ mỉm cười, nói:
- Các người đi ngủ trước đi, tôi ở đây, e rằng còn có khách đến?

- Còn có khách, ai vậy?

Hai hàng lông mày của Uyển Thiên Thiên nhướng lên.

Ngay vào lúc này, lại có người gõ cửa phòng, ba tiếng "đạc đạc đạc", không vội vàng không hấp tấp, rõ ràng rất biết kiềm chế.

- Mời vào!

Tiêu Phàm thản nhiên nói.

Cửa phòng chậm rãi đẩy ra, một người nam tử trung niên, chậm rãi đi đến.

- Là ông?

Uyển Thiên Thiên liền mở to hai mắt nhìn, Đường Huyên cũng có chút kinh ngạc, đôi mắt xinh đẹp của Tân Lâm lại hơi bắt đầu híp lại, trong đôi mắt đẹp, tia sáng bắn ra bốn phía.

Người đàn ông trung niên bước vào này, rõ ràng chính là "nhân viên đi theo" ngồi cùng với Lê Lạc trong đại hội giám bảo. Lê Lạc cũng đã vừa lăn vừa bò chạy mất, lại không biết ông ta tìm đến cửa là có ý gì.

- Tiêu tiên sinh, xin chào!

Người đàn ông trung niên làm như không thấy ánh mắt kinh ngạc của ba mỹ nữ, không vội vàng đi đến giữa phòng khách, dừng bước cách chỗ Tiêu Phàm 3-4m. Khóe miệng hiện lên một chút cười mỉm thản nhiên, rất bình tĩnh nói, hơi khom người.

Tiêu Phàm cũng đứng dậy, cúi người đáp lễ, mỉm cười nói:
- Diêm đại sư, xin chào.

Hai hàng lông mày của người đàn ông trung niên tên Diêm đại sư khẽ giương lên, hơi có vẻ ngạc nhiên, nói:
- Tiêu tiên sinh, ngài biết tôi?

- Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, đúng là cơ duyên được gặp mặt một lần.

Diêm đại sư cười ha hả, nói:
- Tiêu tiên sinh, quá khen. Bỉ nhân Diêm Thái Hoa, tuy nhiên chỉ là thôn phu sơn dã, có tên tuổi gì để Tiêu tiên sinh ngưỡng mộ đã lâu?

Uyển Thiên Thiên lại không chút khách khí nói:
- Ai, Diêm đại sư, ông cũng đừng giấu nữa, tôi biết ông cũng là thuật sư, biết pháp thuật!

Diêm đại sư liếc mắt nhìn Uyển Thiên Thiên một cái, lắc đầu, nói:
- Uyển cô nương, tôi không phải thuật sư, tôi chỉ biết coi tướng đoán mệnh thôi.

- Thật không? Ông biết xem tướng đoán mệnh, vậy ông xem cho tôi, tôi là mệnh gì?

Diêm đại sư cười cười, nhìn kỹ Uyển Thiên Thiên vài lần, nói:
- Uyển cô nương, cô là tướng mệnh cực quý, không cần xem nữa. Chỉ cần người hơi tinh thông tướng thuật, đều có thể nhìn thấy được.

Uyển Thiên Thiên lập tức liền hứng thú, nhảy dựng lên, nói:
- Tướng mệnh cực quý? Vậy ông nói xem, tôi mệnh quý như thế nào?

Ngay cả Tân Lâm cũng lộ ra vẻ tò mò.

Cho dù bên cạnh cô có một vị đại thuật sư, nhưng lại chưa bao giờ hỏi Tiêu Phàm. Uyển Thiên Thiên là mệnh lý tướng cách kiểu nào, thậm chí ngay cả mệnh lý tướng cách của chính mình cũng chưa từng hỏi qua.

Bây giờ vị Diêm đại sư này đêm khuya đến nhà, một dáng vẻ tinh thông mọi thứ. Tân Lâm ngược lại cũng rất muốn biết ông ta xem tướng cho Uyển Thiên Thiên như thế nào.

Đại Sư Diêm nghiêm nghị nói:
- Uyển cô nương, mệnh lý tướng cách, người tin có, người không tin cũng có, nhưng không phải là nói đùa đâu. Hơn nữa có bậc thầy như Tiêu tiên sinh ở đây, tôi cũng không dám múa rìu qua mắt thợ.

Uyển Thiên Thiên vội vàng nói:
- Tôi không có nói đùa đâu, tôi là thật lòng muốn thỉnh giáo ông, tôi là mệnh quý như thế nào?

Tiêu Phàm mỉm cười nói:
- Diêm đại sư ông cứ thỉnh giảng, không cần phải khách khí.

- Được, thế thì tôi xin trình bày cái kém cỏi vụng về một lần vậy.

Diêm đại sư lại là người thẳng thắn, không hề nhăn nhăn nhó nhó.

- Uyển cô nương giữa trán đầy đặn, nhất là phục tê cốt thành hình vuông, có thể nhìn thấy rõ ràng, có thể thấy đường viền lờ mờ, đó là tướng đại quý. Đáng tiếc sinh ra là con gái. Nếu sinh ra là đàn ông, thì xem như không thể chủ thiên hạ, cũng là một thế hệ hào hùng. Nếu cơ duyên trùng hợp, thậm chí còn có thể thành vua một nước nhỏ, một đời vinh hoa phú quý, hưởng không bao giờ hết.

Diêm đại sư rất nghiêm túc nói.

Uyển Thiên Thiên kêu lên:
- Ông nói tôi là nữ nhi tướng nam nhi?

Thân là Đại đương gia Yên Chi xã, "nữ ma đầu đệ nhất" tung hoành giang hồ, việc có liên quan đến tướng mệnh, cũng nghe người ta nói qua rồi. Cái gọi là "nữ nhi tướng nam nhi", từ miệng của thầy tướng, có thể cũng không phải là dấu hiệu gì tốt.

Diêm đại sư lắc đầu, nghiêm nghị nói:
- Uyển cô nương sai rồi. Phục tế quả thực là thuần dương chi cốt, nữ nhi phục tê cốt, dĩ nhiên sát khí ngút trời. Nhưng Uyển cô nương không giống người bình thường, tướng mạo âm dương tương tế, cốt tướng này của cô, vạn người có một. Sinh ra là nữ nhi, cho dù hơi kém hơn so với nam nhi, vẫn phú quý vô cùng. Tuy rằng tương lai chưa chắc có thể mẫu nghi thiên hạ, ít nhất cũng có thể phi tần chính vị.

- Chúc mừng Uyển cô nương, không mất vị trí Đại phi!

Nói xong, Diêm đại sư liền hướng Uyển Thiên Thiên cúi người thật sâu, thần sắc trang nghiêm.

Uyển Thiên Thiên không khỏi ngẩn người ra.