Đại Hào Môn

Chương 311: Tặng cho cô ấy




Vừa nghe thấy thanh âm này, sắc mặt của ông chủ Long liền sụp đổ.

Lại là Lê Lạc!

Dường như ông chủ Long hôm nay phạm sát, Lê thiếu đặc biệt hướng tới ông ta ra tay vậy. Mặc dù đây là đại hội bán đấu giá, bất cứ ai cũng có thể trả giá, Lê Lạc làm như vậy cũng không phạm vào quy định. Nhưng trong trường hợp bình thường, Lê Lạc nhìn trúng chiếc vòng ngọc Phỉ Thúy đó thì nên sớm ra giá. Hiện tại những người khác không theo thì tất nhiên chiếc vòng sẽ thuộc về ông chủ Long, đằng này Lê thiếu lại bỗng nhiên đâm xiên ra, một tiếng đã hô lên “một triệu”, đây không phải đánh vào mặt ông ta thì là cái gì?

Nhất định là gã nhìn lão Long không thuận mắt, trước mặt nhiều ông chủ lớn như vậy tát lão Long một bạt tai lớn.

- 1 triệu 10 ngàn!

Ông chủ Long chỉ cảm thấy không vừa ý trong lòng, nghiến răng nghiến lợi nhả ra một con số. Cô gái trẻ bên cạnh ông ta lập tức ngửa đầu nhìn ông ta, mặt mày hớn hở, mang theo ý ngưỡng mộ sùng bái.

Nam nhân chính là nên có khí khái.

Tuy nhiên loại “anh hùng khí khái” như ông chủ Long rõ ràng không kiên trì được bao lâu.

Lê Lạc cười lạnh một tiếng, tùy tay giơ một tấm biển, thản nhiên báo ra một cái giá mới :
- 1 triệu 20 ngàn!

Nhìn tư thế và vẻ mặt không ra sao kia liền biết, mặc kệ ông chủ Long ra giá thế nào, Lê Lạc đều theo tới cùng, tuyệt không lùi bước. Không phải tiền sao, anh đây chơi với chú. Ông chủ Long vốn muốn Lê thiếu phải dập đầu, từ nay về sau, ở trong cố đô này thề không đội trời chung với Lê Lạc.

Ông chủ Long rốt cuộc vẫn làm đại sự, vừa nghĩ tới đây, vừa mới máu nóng sôi sục liền sau đó nghiêm túc trở lại. Mồ hôi lạnh trong lúc vô ý túa ra ướt lưng.

Chơi không nổi!

Vừa mới nghe đồn bối cảnh khủng bố của Lê thiếu, ông chủ Long liền anh hùng khí đoản, không cứng thêm được nữa!

Thật sự chơi không nổi y!

- Ha ha, nếu Lê thiếu nhìn trúng chiếc vòng Phỉ Thúy này, tôi cũng không tranh nữa, chiếc vòng này là của Lê thiếu rồi đấy.

Mặt ông chủ Long biến hóa một trận, rốt cục thay đổi thành cười ha ha, đưa tấm biến nhẹ nhàng để lại bên mặt bàn. Nâng tách trà chậm rãi uống.

- Hừ!

Cô gái trẻ ngồi cạnh ông chủ Long thất vọng, hất mạnh đầu, không nhìn ông ta cái nào.

Thực mất mặt mà!

Một cỗ xấu hổ và nghẹn uất trào lên trong mắt ông chủ Long, chỉ có điều bị chén trà che lại, Lê thiếu không nhìn thấy được. Dĩ nhiên nếu y có thấy cũng không thèm để ý.

Điều y để ý chính là, không thể tùy tiện đánh vào mặt ông chủ Long được.

Đôi bên cơ bản cũng không ở cùng một cấp bậc.

- 1 triệu 20 ngàn lần thứ 3!

“BA!”!

Nam chủ trì cầm chùy nhỏ gõ mạnh trên bàn.

- Chúc mừng quý khách Lê thiếu bàn số 1, chiếc vòng ngọc Phỉ Thúy đã thuộc về Lê thiếu!

Nữ MC hai tay nâng hộp đựng chiếc vòng ngọc Phỉ Thúy, khoan thai bước xuống. Dựa vào quy trình đấu giá, phải đợi sau khi khoản tiền được trả thì chiếc vòng Phỉ Thúy này mới có thể chân chính đổi chủ. Nhưng quy củ là chết, người là sống, chỉ cần có hai chữ “Lê thiếu” là vô giá, không chỉ 1 triệu 20 ngàn là có thể đổi lấy được.

Mấy đại hội giám bảo trước, Lê thiếu cũng đã xuất thủ qua, nhiều nhất một lần. Chi ra hơn 5 triệu để lấy được một kiện Thanh Hoa cũng không chớp mắt lấy một cái.

1 triệu 20 ngàn dùng để đánh vào mặt ông chủ Long, vậy đó được coi là gì?

- Khoan đã!

Nữ MC mới đi được vài bước, Lê thiếu liền đứng dậy, tay nâng lên dừng nữ MC lại.

Mọi ánh mắt đều chăm chú nhìn mặt Lê thiếu, không biết vị đại thiếu này muốn xuất ra con thiêu thân gì. Có vẻ tối nay, chiếc vòng ngọc Phỉ Thúy kia đã bị Lê thiếu che lấp không còn tỏa sáng được.

Lê thiếu ngạo nghễ nhìn xung quanh, khóe miệng thoáng lên một tia cười thản nhiên, chậm rãi nói:
- Chiếc vòng ngọc Phỉ Thúy này không phải là muốn lấy cho tôi, tôi muốn tặng kiện lễ này cho quý cô Uyển Thiên Thiên bàn số 31!

Nói xong, ánh mắt Lê thiếu liền hướng về phía bàn số 31.

Mọi ánh mắt lập tức đồng loạt chuyển hướng theo ánh mắt của Lê thiếu, đi tìm người may mắn “thần bí khó lường” kia.

Rốt cuộc là ai, nhân tài nào mà có thể nhận một lễ vật quý trọng như vậy?

Hay là Lê thiếu có ý tặng vật trước mặt moi người rồi thổ lộ trước mặt mọi người a?

Nhìn bộ dạng Lê thiếu hoành tráng hò hét, cho dù không quen người đó, cũng có thể biết vị đại thiếu này không đơn giản, là một đại nhân vật khó lường. ông chủ Long là một kẻ đắc ý vậy mà trước mặt y lại giống như chuột thấy mèo, bị mèo đánh cho “BA BA” mấy tiếng, cũng chỉ có thể nén giận, đến rắm cũng không dám xả một cái!

Cô gái kia rốt cục là có bộ dạng gì mà khiến Lê thiếu ở trước mặt nhiều người như vậy thổ lộ?

Thật hạnh phúc quá đi!

Trong vô số ánh nhìn nóng rực, Uyển Thiên Thiên chậm rãi đứng dậy, khóe miệng mỉm cười.

- Oaaaaaaaaaaaaaaa…………..

Hội trường lập tức truyền ra một trận kinh hô.

Chẳng những nam nhân kinh hô mà ngay cả nữ nhân cũng phải hô lên. Uyển Thiên Thiên kiều mỵ diễm lệ, ngay cả phái nữ trong phút chốc cũng có cảm giác “ta thấy còn yêu”.

- Thiên Thiên tiểu thư, món đồ chơi nhỏ này tặng cô chơi đùa, hi vọng cô thích nó!

Lê thiếu hơi cúi đầu, nho nhã lễ độ nói với Uyển Thiên Thiên, mang theo phong độ của kẻ nhân sĩ. Đồng thời vẻ mặt lưu quang tràn ngập màu sắc, tựa hồ đối không thể nói ra được sự thưởng thức với biểu hiện của chính mình.

Nữ MC vô cùng thông minh, cũng không quan tâm Uyển Thiên Thiên có nhận lời hay không, xoay người đi về phía bàn số 31.

Sắc mặt Đường Huyên đại biến, liên tục nháy mắt với Uyển Thiên Thiên, ra hiệu cô ngàn vạn lần cũng không được nhận món lễ vật này. Cho tới giờ, Tiêu Phàm chưa từng coi trọng Lê thiếu nhưng không có nghĩa là Tiêu Phàm không tức giận. Sự khoan dung độ lượng của nam nhân, gặp phải chuyện này cũng phải xẹp lép lại.

Ai có thể ngăn cản cái đại khí rầm rộ này được a?

Thật không hiểu tại sao lại chui ra một cái tên Lê thiếu, đắc tội với Tiêu Phàm, đây mới chính là mất nhiều hơn được. Những thứ khác thì không nói, nhưng thương thế bên trong cơ thể Uyển Thiên Thiên đã trầm tích âm khí. Nếu không có Tiêu Phàm thì sau biết làm thế nào?

Uyển Thiên Thiên cười hì hì, tựa hồ không trông thấy sự nhắc nhở của Đường Huyên.

Đường Huyên khẩn trương nhìn trộm sắc mặt của Tiêu Phàm, lại chỉ thấy sự điềm tĩnh trên mặt hắn, không có nửa điểm tức giận. Trong lòng Đường Huyên “lộp bộp” một tiếng liền trầm xuống.

Xem ra, Tiêu Phàm thực sự có chút tức giận.

Không biết là tức giận Lê Lạc, hay là tức giận Uyển Thiên Thiên.

Có lẽ có cả hai người đi.

Không đợi Đường Huyên nghĩ cách giải quyết cho thỏa đáng, nữ MC đã cầm chiếc hộp tới trước mặt Uyển Thiên Thiên. Tự nhiên cười nói vô cùng dễ nghe hỏi cô:
- Cô là Thiên Thiên tiểu thư ư?

Uyển Thiên Thiên khẽ vuốt cằm, lập tức ngẩng đầu, nhìn về phía Lê Lạc cười nói:
- Lê công tử, chiếc vòng này là tặng cho tôi thật sao?

- Đúng vậy. Hi vọng Thiên Thiên tiểu thư thích nó.

Lê Lạc cười khẽ, vuốt cằm, phong độ càng thêm tao nhã.

Tiểu tử, ta đây không tin không thể làm ngươi choáng váng mặt mày!

Ngày xưa Chu U Vương vì muốn Bao Tự cười một tiếng mà không tiếc khói lửa diễn chư hầu, hôm nay Lê thiếu vì muốn có được trái tim nữ nhân mà không tiếc vạn kim.

Cổ kim đồng lý!

- Cảm ơn!

Uyển Thiên Thiên cười hì hì đáp, giơ tay lấy chiếc vòng Phỉ Thúy xanh mơn mởn đi ra. Chiếc vòng tay này là bang địa, có thể nói là tinh phẩm, từ trong hộp cầm ra đã thấy tản mát một cỗ ánh sáng xanh dịu dàng, chiếu rọi bàn tay trắng như tuyết của Uyển Thiên Thiên. Quả nhiên hợp lại với nhau tươi đẹp không gì sánh được.

Tất cả mọi người đều ngẩn người nhìn cô.

Người con gái bên ông chủ Long lại ghen tỵ khôn cùng. Khuôn mặt đẹp vặn vẹo biến hình.

- Nhất thiếu, anh thấy chiếc vòng này thế nào?

Uyển Thiên Thiên cầm chiếc vòng ngọc Phỉ Thúy khoa thay múa chân, bỗng nhiên không sợ hãi quay đầu lại hỏi Tiêu Phàm, vẫn cười hi hi như cũ.

- Thiên Thiên!

Đường Huyên không kìm nổi mà gọi to một tiếng, hai hàng lông mày nhíu chặt, lắc đầu liên tục.

Cô bé này thực nghịch ngợm quá trớn rồi!

Đây không phải là đang cố ý gây hấn với Tiêu Phàm sao?

Tiêu chân chân mà phát hỏa, cái đại hội giám bảo này coi như toi luôn rồi.

- Cũng tàm tạm.

Tiêu Phàm cũng không tức giận, nghiêm túc nhìn chiếc vòng ngọc Phỉ Thúy rồi mỉm cười đánh giá.

- Cũng được a.
Uyển Thiên Thiên gật đầu, bỗng nhiên quay đầu nhìn về một bên, kêu lên:
- Ài, vị đại tẩu kia, mời đại tẩu qua đây chút.

Ánh mắt của mọi người lại theo ánh mắt cô nhìn sang, dừng trên người một nữ nhân mặc đồng phục nhân viên. Vị nữ phục vụ này ước chừng 30 tuổi, tướng mạo bình thường, vẻ mặt thật thà chất phác, vừa nhìn liền biết là người thành thật. Nữ nhân viên phục vụ như vậy ở đây có 4 người, phụ trách bưng trà rót nước trong hội trường.

- Tiểu thư, tiểu thư gọi tôi sao?

Nữ nhân viên phục vụ không ngờ Uyển Thiên Thiên lại gọi mình, sau một lúc mới định thần lại được.

Trong mắt không ít khách nhân hiện lên vẻ tò mò, không biết Uyển Thiên Thiên muốn làm gì.

- Đúng vậy, chính là gọi chị đấy, mời chị tới đây một chút.

Nụ cười trên môi Uyển Thiên Thiên rất đẹp.

- Tiểu thư có gì chỉ bảo ạ?

Nữ nhân viên phục vụ vẫn không hiểu gì cả, chậm rãi đi tới, sắc mặt hoang mang còn mang theo ba phần cảnh giác.

Uyển Thiên Thiên cười khẽ vươn tay ra bắt lấy cổ tay nữ nhân viên phục vụ, lập tức đeo cái vòng ngọc Phỉ Thúy lên tay cô gái ấy rồi khoa chân múa tay hai cái, gật gật đầu nói:
- Tốt, khá đẹp nha. Chiếc vòng này rất hợp với da chị, tặng chị luôn đó!

Nói xong, không nói thêm lời nào nữa liền đưa tay bọc lại cổ tay nữ nhân viên phục vụ.

- Á?

Trong đại sảnh đại hội giám bảo lập tức vang lên tiếng kinh hô, cùng lúc đó tròng mắt cũng “bộp bộp” rơi hết ra ngoài. Thật sự không ai nghĩ Uyển Thiên Thiên sẽ chơi một đòn “bịp bợm” như vậy.

- Cái này… cái này… tiểu thư, tôi không thể nhận…

Nữ nhân viên đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó lập tức thất kinh lắc đầu nguầy nguậy, mặt mũi trắng bệch.

Cái này không thể trách cô ấy quá nhát gan, mặc cho ai ở chỗ này, bỗng nhiên có người vô duyên vô cớ đưa cho cô chiếc vòng Phỉ Thúy trị giá 1 triệu 20 ngàn, không bị hù chết mới là lạ đó!

- Cái này thì có gì mà không thể nhận, chị sợ cái gì chứ? Dù sao chiếc vòng này là người ta tặng cho tôi, tôi tặng lại cho chị, hợp tình hợp lý, cũng hợp pháp, chị nhận đi. Đúng rồi, Lê công tử, tôi xử lý vậy anh không có ý kiến gì chứ? Tất nhiên, nếu như anh luyến tiếc, tôi cũng không miễn cưỡng.

Uyển Thiên Thiên lập tức chUyển hướng sang bàn số 1 khách quý, cười hì hì hỏi, khuôn mặt rất “ngây thơ vô tà”.

- Há!

Lê Lạc vốn cười khanh khách, nhưng gương mặt trong phút chốc trở nên xanh mét.

- Ô, xem ra công tử thực sự luyến tiếc rồi? Được rồi, được rồi, không phải chỉ là một cái vòng tay sao? Được, nếu anh luyến tiếc thì thôi vậy, trả lại anh!

Uyển Thiên Thiên làm như không thấy sắc mặt xanh mét của Lê Lạc, cười càng vui vẻ.

- Ha ha, thiên thiên, cô lại nghịch ngợm rồi. Cái vòng này tôi tặng cô, vậy thì nó chính là của cô rồi. Cô muốn cho ai, tôi không can dự a…

Sắc mặt Lê Lạc không ngừng biến đổi, hít sâu mất ngụm khí, lúc này mới đem một khoang lửa giận cưỡng ép đi xuống, trên mặt cố nở nụ cười điềm tĩnh nói.

Bất kể như thế nào, trước mặt nhiều người như vậy, thể diện của Lê thiếu nhất định phải giữ lấy.

Vì một 1 triệu 20 ngàn mà tự cho mình một cái bạt tai tuyệt đối không thể làm.

- Tốt!

Uyển Thiên Thiên hài lòng gật đầu, lại quay sang cô phục vụ chân tay luống cuống vẫn đang mơ mơ màng màng kia.

- Đại tẩu, chị nghe rồi chứ? Lê công tử nói, vòng ngọc này là anh ta tặng chị đó… không đòi lại đâu. Cũng nói luôn, chiếc vòng này là của chị rồi đấy, chị cứ vui vẻ đi.

- Vâng… của tôi sao?

Nữ nhân viên phục vụ vẫn ù ù cạc cạc, không phục hồi lại được tinh thần, ánh mắt trợn lên thật lớn, bị hạnh phúc bất ngờ làm hôn mê luôn rồi.

Đường Huyên mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu.

Thiên Thiên luôn thích náo loạn như vậy!

Ngay cả khóe miệng Tân Lâm cũng hiện lên nụ cười thoáng qua.

- Đúng vậy, là của chị!

Uyển Thiên Thiên vô cùng khẳng định nói, gật đầu trịnh trọng với nữ nhân viên phục vụ.

- Oa……

Trố mắt trong chốc loát, nữ nhân viên bỗng hét chói tai, nghiêng ngả chạy ra ngoài cửa, “ầm” một tiếng đem cánh cửa gỗ lim của đại sảnh mở ra, trong khoảnh khắc bỏ chạy không thấy bóng dáng đâu cả. Nữ nhân viên phục vụ này gia cảnh bần hàn, từ thành phố lên làm công, dựa vào bà con xa làm kíp trưởng ở khách sạn, thật vất vả mới được làm bưng trà rót nước ở khách sạn Vương triều Đại Đường này. Một tháng cực khổ mới kiếm được 2 ngàn tiền lương, bình thường muốn nuôi sống gia đình, phải ăn mặc rất tiết kiệm, trang sức quan trọng nhất cả đời chính là chiếc dây chuyền vàng. Bỗng nhiên có 1 triệu 20 ngàn cứ vậy nằm trên tay, bảo cô bình tĩnh thế nào được?

Không cần nói cô, cho dù là một khách quý ở đại hội này đột nhiên có một cái bánh nhân to tướng rơi xuống người mình, chỉ sợ cũng không bình tĩnh nổi.

Sau một lúc, ở xa truyền tới một tiếng cười lớn, trong nháy mắt lại khóc rống lên, làm người nghe thấy cũng cảm thấy bỡ ngỡ. Xem ra nữ phục vụ này không biết mình nên khóc hay nên cười nữa.

Hội trường vốn hoàn toàn yên tĩnh, đột nhiên lại phát ra một trận cười vang.

Tiếng cười của ông chủ Long dường như phá lệ, cười vang dội.

Về phần Lê thiếu, thời khắc này là loại tâm tình gì thì có trời mới biết. Mặc cho da mặt của Lê thiếu thế nào, ai cũng có thể đoán tâm tình Lê thiếu bây giờ không hề vui vẻ gì cả.