Đại Hào Môn

Chương 300: Đặc sản địa phương chính thống




Khóe miệng Tiêu Phàm hiện lên một nụ cười, nhìn qua có phần như đang nghiền ngẫm.

Tia cười này không chạy được khỏi đáy mắt của Uyển Thiên Thiên, trên thực tế, từ khi Lê Lạc xuất hiện, Uyển Thiên Thiên liền không ngừng quan sát biến hóa trên mặt Tiêu Phàm. Mặc dù cô và tên Lê Lạc này, cũng chẳng có quan hệ gì. Nhất định nói có quan hệ, chính là đã từng gặp mặt hai lần, Lê Lạc xin số điện thoại của cô, Uyển Thiên Thiên không đồng ý.

Nếu không phải khéo như vậy đụng phải ở chỗ này, giữa cô và Lê Lạc, sẽ không xảy ra bất kỳ một sự gặp gỡ nào.

Bọn họ vốn dĩ không phải là người cùng một "thế giới".
Lê Lạc nếu biết được thân phận thật sự của Uyển Thiên Thiên, không biết trong lòng sẽ có cảm tưởng gì. Cho dù Uyển Thiên Thiên có đẹp hơn nữa, Lê thiếu chỉ sợ cũng chỉ có thể kính nhi viễn chi mà thôi.

Thế nhưng nụ cười đầy thâm ý này của Tiêu Phàm, thật sự có chút làm cho tiểu nha đầu này bốc hỏa.

Tôi và anh ta cái gì cũng không phải, anh trưng vẻ mặt "thì ra là thế" làm cái gì?

- Nói như vậy nghĩa là, anh đặc biệt ở chỗ này chờ tôi trở về sao?

Trên mặt Uyển Thiên Thiên đột nhiên lộ ra một nụ cười dịu dàng, nói với Lê Lạc.

- Đúng vậy, đã lâu không gặp

Không đợi Lê Lạc nói cho hết lời, Uyển Thiên Thiên liền cắt ngang, hỏi: - Đã lâu không gặp, Lê công tử định mời tôi ăn tiệc hả?

Lê Lạc không khỏi sửng sờ một chút. Thái độ của Uyển Thiên Thiên đột nhiên chuyển biến, Lê Lạc làm sao có thể không nhìn ra là cô đang cố ý giận dỗi trước mặt Tiêu Phàm? Nhưng không biết Uyển Thiên Thiên và Tiêu Phàm, rốt cục là loại quan hệ nào, ít nhất hiện tại Uyển Thiên Thiên đã cho Lê Lạc anh một cơ hội.

Như vậy là đủ rồi.
Những thứ khác, cần gì phải để ý nữa?

Tôi quan tâm anh là ai, muốn ôm được mỹ nhân về, vậy phải dựa vào bản lĩnh.

Trong xương cốt của Lê thiếu không phải là tính cách "ôn hòa, hiền lương, cung kính, tiết kiệm và khiêm nhường". Thế giới bây giờ, ai có bản lĩnh, đồ tốt liền thuộc về người đó.

Có bản lĩnh đi cướp, không có bản lĩnh đi chết.

- Không thành vấn đề không thành vấn đề, Uyển tiểu thư, Tiêu tiên sinh, mấy người các vị vẫn chưa ăn cơm phải không? Cũng thật khéo, bây giờ đúng là giờ cơm, vậy thì mong mấy vị nể mặt, cùng nhau ăn một bữa cơm đi?
Quả đầu dưa của Lê Lạc xoay chuyển nhanh như chớp, lập tức bèn tiếp lời Uyển Thiên Thiên, cười có lời mời. Hơn nữa rất hiểu được kỹ xảo cưa gái, cũng không vội vã muốn tách Uyển Thiên Thiên và Tiêu Phàm. Nếu thật sự làm như vậy, khó tránh khỏi quá keo kiệt, mỹ nữ thông thường đều sẽ không thích. Đến mỹ nữ ở đẳng cấp này như Uyển Thiên Thiên, thực sự cho rằng dựa vào một bữa cơm, đưa một chút phú quý, liền có thể đem góc tường này nạy ra, vậy thì quá ngây thơ rồi.

Cho rằng đang cưa gái trên mạng hay sao.

Nhạc tổng ở một bên lập tức phụ họa: - Đúng vậy đó, các vị, khách sạn của chúng tôi bất kể là đồ ăn Tây hay đồ ăn Trung Quốc, đều được xem là khá có đặc sắc đấy.

Nhạc tổng bên cạnh đứng lâu như vậy, sững sốt đến ngay cả một cơ hội giới thiệu cũng không có, nghĩ tất cũng có vài phần buồn bực. Bất kể nói thế nào, Tổng giám đốc của khách sạn Đại Đường Vương Triều, cán bộ lãnh đạo cấp Phó giám đốc Sở, ở trong thành Cố Đô này, không lớn không nhỏ cũng được tính là một nhân vật, còn thực sự bị người ta xem thành không khí hay sao?

Mắt thấy Lê thiếu tỏ vẻ bợ đỡ săn đón với Uyển Thiên Thiên, Nhạc tổng tự nhiên ở bên cạnh phải ra tay trợ giúp. Lão Nhạc là một người hiểu chuyện, biết rằng muốn nhận được sự coi trọng thật sự của Lê thiếu, giúp đỡ trên những chuyện này là đáng tin cậy nhất. Nếu thật sự tác thành chuyện tốt, rất có khả năng từ nay về sau sẽ trở thành "anh em" của Lê thiếu rồi, chỉ cần Lê thiếu ở trước mặt cậu của anh ta nói tốt vài câu, đừng nói đến điều nhiệm một chức Cục trưởng, nói không chừng đi ra ngoài làm một Bí thư Quận , Chủ tịch Quận cũng có khả năng.

Làm cấp Phó chủ tịch thành phố trực thuộc của tỉnh, Bí thư Quận Chủ tịch Quận của thành phố Cố Đô, cũng là cấp Phó giám đốc Sở. Điều nhiệm chức vụ như vậy, cấp bậc của Nhạc tổng là đủ, nhưng thực quyền hiển nhiên không giống nhau.

Lê Lạc giờ mới lên tiếng: - Ồ, quên giới thiệu với mấy vị, vị này là Nhạc tổng, Tổng giám đốc của khách sạn Đại Đường Vương Triều, bạn của tôi.

Nhạc tổng vội vàng giơ tay về phía Uyển Thiên Thiên, luôn miệng nói: - Uyển tiểu thư, xin chào xin chào, hoan nghênh ở lại khách sạn Đại Đường Vương Triều của chúng tôi, tôi đại diện cho toàn bộ nhân viên của khách sạn, biểu thị sự hoan nghênh nhiệt liệt nhất với các vị.

Bất tri bất giác, liền dùng những lời nói khách sáo trên quan trường.
Trên bản chất, Nhạc tổng không phải là thương nhân, mà là cán bộ.

Đối với cánh tay giơ đến của Nhạc tổng, Uyển Thiên Thiên làm như không thấy, chỉ cười gật gật đầu. Tuyệt đối không phải người nào, Uyển Đại đương gia cũng sẽ bắt tay với họ. Có thể đưa ra một bộ mặt tươi cười, thế còn không phải do Uyển Đại đương gia hôm nay tâm tình không tệ hay sao.

Đừng thấy Uyển Thiên Thiên bề ngoài tiêu diêu thanh thoát, thực tế trên chuyện nam nữ, cực kỳ bảo thủ. Cho đến tận bây giờ, ngoại trừ Tiêu Phàm, Uyển Thiên Thiên còn chưa kéo tay bất kỳ một nam tử trẻ tuổi nào, hơn nữa, thân ở trên giang hồ, ngay cả lễ tiết bắt tay như vậy, cũng rất ít dùng đến.

Cũng may Nhạc tổng kinh nghiệm khảo nghiệm phi thường, rất có bản lĩnh nhẫn nhịn, Uyển Thiên Thiên không bắt tay với ông, ông cũng không tức giận, lập tức liền chuyển hướng sang phía Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm vẫn là khách khí bắt tay với ông ta một cái.

- Uyển tiểu thư, hai vị mỹ nữ này là

Đợi Nhạc tổng và Tiêu Phàm bắt tay hàn huyên xong, Lê Lạc rốt cuộc cũng "tranh thủ thời gian" hỏi thăm đến tình hình cơ bản của hai vị đại mỹ nữ còn lại. Không phải nói Tân Lâm, Đường Huyên không đẹp bằng Uyển Thiên Thiên, mà là phàm việc gì đều cần coi trọng "thứ tự trước sau". Tối hôm nay, Lê Lạc chính là hướng về phía Uyển Thiên Thiên.

Chính phụ rõ ràng, hỏa lực cần tập trung.
Giả sử thấy những mỹ nữ khác, lập tức "quyết đoán" ném Uyển Thiên Thiên qua một bên, chỉ sợ anh ta cưa ai cũng không được.

Chuyện cưa gái này, mặc dù thủ đoạn khác nhau, nhưng những "nguyên tắc" cơ bản, vẫn cần phải tuân thủ.

- Vị này là Tân Lâm, đại tỷ của ta; Vị này là Đường Huyên, nhị tỷ.

Sự giới thiệu của Uyển Thiên Thiên, cũng là có sự thú vị khác biệt.

Tân Lâm lập tức liền trừng mắt nhìn cô

Bản thân mình từ lúc nào biến thành đại tỷ của cô ta rồi?
Chị em kết nghĩa hay là thế nào ?

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Uyển Thiên Thiên nghiêm nghị, trang trọng, căn bản không giống như dáng vẻ đang đùa giỡn.

Thế nhưng dựa vào tính tình của Tân Lâm, hiển hiên sẽ không hướng về phía Lê Lạc giải thích cái gì nhiều. Lê Lạc lại không phải bạn của nàng. Hơn nữa Tân Lâm chưa hề cảm thấy mùi nguy hiểm gì từ trên người Lê Lạc, vậy chứng minh anh ta không có khả năng là kẻ địch, nếu đã như vậy, Tân Lâm thậm chí nói thêm vài câu thú vị với Lê Lạc đều là không thể.

Đại tỷ thì đại tỷ.

Đường Huyên hé miệng cười, nhẹ nhàng lắc đầu.
Nàng kỳ thật có thể mơ hồ đoán được tâm tư này của Uyển Thiên Thiên. Đừng nhìn Uyển Thiên Thiên ngày thường làm việc xảo trá tai quái, nhưng Đường Huyên và cô cùng nhau lớn lên, xét cho cùng, Uyển Thiên Thiên cũng là một thiếu nữ hoài xuân.

- Đại tỷ?

Lê Lạc cũng sửng sờ một lát. Uyển Thiên Thiên trang điểm quả thật rất trẻ, nhìn qua, Tân Lâm là lớn hơn Uyển Thiên Thiên một hai tuổi, thế nhưng Đường Huyên làm sao lại là nhị tỷ được? Đường Huyên rõ ràng so với Tân Lâm còn lớn hơn một hai tuổi.

Thế nhưng, Lê Lạc lập tức lại khôi phục lại bình thường, biết chuyện này không thể tìm hiểu sâu. "Giao tình" của anh ta và Uyển Thiên Thiên còn chưa đến mức độ đó. Hôm nay chỉ cần có thể mời bọn họ cùng nhau ăn cơm, có được phương thức liên lạc, chính là "đại thắng lợi". Giả dụ sau bữa cơm có thể mời đi hát giải trí một chút, hiển nhiên không gì có thể tốt hơn nữa.

Nên từng bước từng bước đến.

- Chào hai vị chào hai vị, Uyển tiểu thư, Tân tiểu thư, Đường tiểu thư, Tiêu tiên sinh , mời đi bên này!

Lê Lạc nhiệt tình mời.

Ngay ở khách sạn Đại Đường Vương Triều mời khách, vẫn là thuận tiện.
Hai chân Tân Lâm vẫn đứng nguyên tại chỗ , không nhúc nhích, thản nhiên nói: - Nghe nói thịt dê ngâm bánh bao không nhân của quán "Tốt Lại Đến" làm được rất có hương vị.

- Tốt Lại Đến?

Lê Lạc trố mắt lên. Hiển nhiên, anh ta căn bản là chưa hề nghe nói đến cái tên này. Huống hồ, chỉ nghe đến cái tên này liền biết, sẽ không phải là cái nơi cao cấp gì, làm sao nghe tên lại giống tên một quán ăn hè phố vậy.

Lê thiếu gia từ nhỏ đến lớn, thực sự chưa hề ăn đồ ở tiệm quán ăn hè phố bao giờ. Có lẽ lúc nhỏ ăn qua, thế nhưng hiện tại tự nhiên sớm đã quên rồi.

Trên mặt Nhạc tổng cũng lộ ra thần sắc cổ quái, dường như lần đầu đụng phải một "chuyện lạ" như vậy. Có người mời cơm ở Đại Đường Vương Triều, kết quả khách lại đề xuất muốn đi ăn ở một quán ăn hè phố.

Đây không phải là đánh vào mặt Tổng giám đốc Đại Đường Vương Triều ông trước mặt mọi người sao?

Tân Lâm thần sắc tự nhiên, không hề có cảm giác lời đề nghị của bản thân có gì không ổn. Nàng vốn dĩ chính là tính cách như thế này, cái gọi là " đại khí cao cấp" trong thế tục có liên quan gì đến nàng?

Tiêu Phàm mỉm cười nói: - Nếu như đã đến Cố Đô rồi, quả thực nên nếm qua một chút hương vị của địa phương.
Lê thiếu lúc này mới hồi phục tinh thần lại, lập tức nói: - Tân tiểu thư thích ăn thịt dê ngâm bánh bao không nhân sao? Không thành vấn đề, Nhạc tổng, đầu bếp khách sạn của ông, hẳn là biết làm thịt dê ngâm bánh bao không nhân chứ?

Nhạc tổng cười nói: - Lê thiếu yên tâm, chỉ cần là khách sạn ở Cố Đô, sẽ không có đầu bếp nào không biết làm thịt dê ngâm bánh bao không nhân.

Thịt dê ngâm bánh bao không nhân vốn dĩ chính là món ăn vặt đặc sắc nổi tiếng nhất của Cố Đô, thậm chí của cả tỉnh Tần Quan, cả đại Tây Bắc, đều là vang danh lẫm liệt. Muốn ăn thịt dê ngâm bánh bao không nhân, đến Cố Đô được xem là đến đúng nơi rồi.
- Biết làm là biết làm, làm có đúng hương vị hay không, vậy thì chưa chắc.

Mắt thấy Tân Lâm vẫn không hề có động tĩnh gì, Uyển Thiên Thiên ở bên cạnh liền nói.

Nếu như cái tiệm "Tốt Lại Đến" được nói ra từ miệng của Tân Lâm này, tối hôm nay hoặc là mọi người đều không ăn cơm, nếu muốn ăn cơm, vậy thì không thể đi nơi khác, không phải quán "Tốt Lại Đến" thì không được.

Nói thật lòng, Uyển Thiên Thiên trước mặt Tiêu Phàm xảo trá tai quái, trong lòng lại thật sự chó chút "khiếp" Tân Lâm. Cũng không biết là lí do gì, có lẽ, cũng bởi Uyển Thiên Thiên đã xem Tân Lâm như " đại tỷ" rồi!

Nghe Uyển Thiên Thiên cũng nói như vậy, Lê thiếu gia không chần chừ thêm nữa, lập tức nghiêng đầu về phía Nhạc tổng nói: - Nhạc tổng, nếu mấy vị đây đều muốn đi Tốt Lại Đến ăn món đặc sản, vậy không phiền đến đầu bếp lớn của ông rồi.Ông có biết "Tốt Lại Đến" ở nơi nào không? Tôi có chút không nhớ rõ rồi.

Làm sao có thể nhớ được, khi mà chưa từng qua đó.

Mấy bà mẹ trẻ này thật khó hầu hạ.

Nhạc tổng âm thầm cười khổ một tiếng, trong lòng oán ngầm không thôi, trên mặt lại hiện ra nụ cười rạng rỡ, nói: - Xem ra các vị đối với quán ăn trăm năm của Cố Đô chúng tôi rất hiểu rõ. Món thịt dê ngâm bánh bao không nhân của "Tốt Lại Đến" quả thật được làm rất đặc sắc. Đến đây, các vị, mời bên này!
Nhạc tổng đưa tay ra, lưng khẽ cúi, làm một tư thế mời, nhưng cũng tính toán làm người dẫn đường cho bọn họ.

Nhắc đến cũng khó trách, hôm nay cùng với Lê thiếu ở đây ngu ngốc đợi hơn một tiếng đồng hồ, mới đợi được mấy vị bà cô này, nói thế nào cũng cần phải cùng nhau ăn bữa cơm. Không vì cái khác, nhất định phải tranh thủ lưu lại trong lòng Lê thiếu một ấn tượng tốt "có thành ý".

Bằng không, thật sự là hỏng kế hoạch.

Nhìn thấy dáng vẻ biết rõ ràng của Nhạc tổng, Lê Lạc âm thầm thở phào một cái.

Không cần phải tóm người khác hỏi đường nữa rồi.