Đại Hào Môn

Chương 294: Đồ rơi vãi




Chuyến này Tiêu chân nhân “đi tuần” ở Cổ Đô, mang theo phái đoàn lớn.

Lại có ba đại mỹ nhân ở bên cạnh.

Tân Lâm, Uyển Thiên Thiên và Đường Huyên.

Âm khí trong người Uyển Thiên Thiên chưa hề được loại trừ hết, nên thời gian này bắt buộc phải ở cạnh Tiêu Phàm, mỗi ngày đều phải làm phép một lần, Đường Huyên thì vẫn luôn đi cùng.

Một thanh niên điềm đạm nho nhã sắc mặt hơi thiếu sức sống, trên người mặc bộ trang phục đời Đường màu trắng, chân đi một đôi giày vải màu đen, trước ngực ôm một chú mèo bụ bẫm màu đen trắng, đi cùng ba cô gái xinh đẹp, cứ thế xuất hiện ở chợ đồ cổ Huyền Vũ của thành phố Cổ Đô.

Cũng may, cách trang điểm và ăn mặc của bốn người Tiêu Phàm đều rất bình thường, ngoại trừ chiếc váy đỏ rực rỡ xinh tươi của Uyển Thiên Thiên thu hút sự chú ý của người khác ra, thì tổng thể mà nói đều rất khiêm tốn.

Cái này rất phù hợp với tác phong của Tiêu Phàm.

Là con ông cháu cha ở chốn kinh đô, Tiêu thiếu gia đương nhiên phải dùng đồ hàng hiệu, đây là nhu cầu của những nhân vật tầm cỡ. Nhưng khi ra ngoài thì không cần thiết nữa. Trước đây khi cùng sư tổ Chỉ Thủy đi du lịch, hai thầy trò đều quần áo mộc mạc, trông rất giản dị.

Cổ Đô là tỉnh lị của tỉnh Tần Quan, là thành phố trung tâm lớn nhất khu vực Tây Bắc Trung Quốc, đã từng rất huy hoàng trong lịch sử. Được coi là thành phố văn vật nổi tiếng nhất Trung Quốc. Cổ Đô có bề dày lịch sử, ảnh hưởng và địa vị của thị trường đồ cổ ở Cổ Đô xưa nay vẫn hết sức quan trọng, cũng đã có mấy thị trường đồ cổ văn vật rất phát triển, quy mô không nhỏ, đủ để sánh ngang với thị trường đồ cổ ở thủ đô.

Như chợ đồ cổ Huyền Vũ, tuy không phải chợ đồ cổ lớn nhất của Cổ Đô, nhưng lại là chợ đồ cổ được xây dựng sớm nhất, mỗi ngày đều tấp nập người ra vào, rất náo nhiệt.

Tân Lâm cau mày.

Cô vốn thích yên tĩnh, không thích môi người náo nhiệt này lắm. Trước khi xuất sư vẫn ở Thất Diệu Cung tổng đàn học nghệ, sau khi thành tài, lại sống cùng Tiêu Phàm ở Chỉ Thủy Quan, cuộc sống cứ thế yên bình, hạnh phúc.

Chợ đồ cổ ồn ào huyên náo thế này, thiếu chút nữa làm Tân Lâm choáng váng.

Uyển Thiên Thiên lại hừng hực khí thế, kéo tay Đường Huyên trêu đùa vui vẻ. Với tính cách của cô sẽ không chịu ngồi yên lấy nửa khắc. Vì lí do đang trị thương, hơn nửa tháng nay ở Chỉ Thủy Quan bị Tiêu Phàm “nhốt” ở một xó, hằng ngày không trị thương cũng là luyện khí công, căn bản là không đi ra ngoài, làm cho Uyển Thiên Thiên sắp phát bệnh đến nơi rồi.

Cuối cùng bây giờ có thể thỏa thích chơi rồi.

Thế giới thật tươi đẹp!

Uyển Thiên Thiên không phải lần đầu đến chợ đồ cổ Huyền Vũ. Bất kể là trước đây đi cùng sư phụ cô, hay là sau này tiếp quản Yên Chi xã, thì vùng đất vàng Tần Quan cũng làm cho cô quan tâm nhất, trên danh nghĩa là đi làm việc lớn, không mười lần thì cũng tám lần, gần như mỗi lần đều không có chuyện tay không ra về. Sau khi có thứ mình muốn trong tay rồi, một phần bán cho Lưu bát gia, còn một phần thì thông qua nhiều con đường tiêu thụ ra toàn quốc.

Chợ đồ cổ Huyền Vũ cũng là nơi xuất hàng thường xuyên của Yên Chi xã.

Ở đây, Yên Chi xã có một mạng lưới quan hệ rất bí ẩn.

Suy cho cùng giao dịch của họ không thích hợp để nói ra ngoài.

Chiều hôm qua họ đến Cổ Đô, sáng sớm hôm nay đã đi dạo ở chợ đồ cổ, chính là do Uyển Thiên Thiên đề xuất. Mới sáng sớm, cô đã chạy đến phòng Tiêu Phàm, cũng không để ý đến Tân Lâm cùng phòng với Tiêu Phàm có vui hay không, trực tiếp hỏi Tiêu Phàm đã có “chỉ dẫn” gì chưa.

Khi ở Chỉ Thủy Quan, không phải Tiêu Phàm đã nói, sau khi đến Tần Quan sẽ có chỉ dẫn tiếp sao?

Nghe như là ông trời sẽ cho hắn manh mối gì đó.

Với chuyện này, Uyển Thiên Thiên nửa tin nửa ngờ.

Tiêu Phàm hỏi lại cô có đề nghị gì không, cô liền nói muốn đi dạo phố. Quả thật, ít nhiều gì cũng có chút dò xét, khó chịu, nếu Tiêu Phàm thật sự không đồng ý, cô cũng chịu. Ai ngờ Tiêu Phàm lại cười rồi gật đầu.

Uyển Thiên Thiên lập tức nhảy lên vui sướng.

Chợ đồ cổ Huyền Vũ căn bản là phát triển từ chợ buôn bán hàng hóa thường ngày, có mấy trăm cửa hàng văn vật buôn bán cố định, còn có những đại sảnh giao dịch quy mô lớn.

Ngoài ra còn có rất nhiều quầy hàng tạm thời.

Ở chợ đồ cổ Huyền Vũ, đồ gốm sứ, đồ bằng ngọc, tranh chữ, huy hiệu, sách vở, tiền cổ… đều có cửa hàng chuyên bán riêng, đương nhiên còn có rất nhiều cửa hàng nhỏ nhưng lại bán đủ thứ. Trong những cửa hàng này, hầu như hàng nào cũng bán gốm sứ cổ, đồ đồng thau, đồ ngọc, gốm màu đời Đường, gốm sứ thời nhà Tống, Nguyên, Minh, Thanh, có cửa hàng lâu năm thậm chí còn có cả tranh chữ, cái gì cần đều có.

Với những tiệm đồ cổ bình thường, Uyển đại đương gia và Đường nhị đương gia thật sự không để ý tới.

Hai cái người này, thế nào mới vừa mắt đây?

Ai biết được cái gọi là chợ đồ cổ lại là hàng giả nhiều hơn hàng thật, phàm những ai thích và hiểu về đồ cổ sẽ không bị lừa. Như Tiêu Phàm, những chuyện này đều đã được rèn luyện từ sư tổ Chỉ Thủy, chắc chắn sẽ không bị qua mặt.

Có điều, xem ra Tiêu Phàm lại có hứng thú với mấy quán ven đường, thỉnh thoảng lại dừng lại ngó qua một chút, nhân tiện còn trả giá. Trong mười phút ngắn ngủi, không ngờ Tiêu chân nhân lại chuẩn bị ra tay, định mua một món đồ nhỏ với giá năm trăm đồng.

Uyển Thiên Thiên không khỏi ngạc nhiên, đưa tay ra giật lấy món đồ trong tay Tiêu Phàm, tò mò hỏi.
- Đây là cái gì vậy? Hình như bùa hộ mệnh bằng gỗ… Ôi, Tiêu Phàm, anh bị lừa rồi.

Đường Huyên cũng lại gần, chăm chú nhìn cái bùa hộ mệnh đen thui kia, rồi cũng gật đầu, có vẻ đồng ý với ý kiến của Uyển Thiên Thiên.

- Tôi nói anh nè, đây không phải đồ cổ đâu, cái này nhiều nhất không thể quá ba mươi năm, làm cũng không tinh xảo, rất thô… Nếu anh muốn mua chơi thôi thì trả người ta năm mươi đồng là được rồi, làm gì mà đáng giá năm trăm đồng?

Uyển đại đương gia cũng không để ý đến Tiêu chân nhân, coi như không có trở ngại, bắt đầu cằn nhằn thao thao bất tuyệt.

- Này, ông chủ, tôi nói ông nghe, ông đừng nghĩ sẽ lừa được người, cái bùa này nhiều nhất là năm mươi đồng, có bán không?

Vừa trách Tiêu chân nhân xong, Uyển Thiên Thiên lại quay ra kêu la với ông chủ.

Khuôn mặt cô xinh xắn, trang điểm nhẹ nhàng, giọng nói lại lanh lảnh, nhưng cũng không làm mất đi vẻ yêu kiều. Một trận ồn ào như vậy nhanh chóng thu hút không ít khách du lịch có hứng thú xung quanh đến quan sát ba đại mỹ nữ.

Thật là bổ mắt!

Chủ quán vỉa hè kia là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, ăn mặc rất giản dị, mặt mũi vô cùng thật thà, chất phác, nếu là mở sạp bán hàng ở chợ đồ cổ thì xem chừng gia cảnh cũng không khá lắm. Bị Uyển Thiên Thiên “bắn” một trận liên hồi như thế, thì chỉ có thể cuống quýt cúi người xuống cười hiền hậu, đợi cô “bắn” xong mới nói.
- Được, được. Cô thấy được là được mà…

Chợ đồ cổ có câu tục ngữ: “một năm không mở hàng, mở hàng ăn một năm”.

Nếu gặp được “kẻ ngốc lắm tiền” mà bán được hàng giả thì cũng đủ ăn cả năm rồi. Đương nhiên, lãi nhiều chủ yếu là ở mấy loại đồ cổ giả, chứ không phải là mấy cái đồ nho nhỏ như cái bùa hộ mệnh gỗ này.

Còn có mấy thứ như huy hiệu, sách cổ, kỷ niệm chương đã từng làm náo động một thời, mấy năm nay tuy một số lượng lớn đồ cổ văn vật đã xuất hiện trên thị trường, buôn bán cũng rất sôi nổi, nhưng lợi nhuận lại không được cao lắm.

Suy cho cùng cũng không phải đồ cổ chính cống.

Làm cho lão chủ quán kia trở nên “biết điều” như thế, Uyển Thiên Thiên mới thỏa mãn gật đầu, dương dương đắc ý nói với Tiêu Phàm.
- Trả tiền đi, năm mươi đồng.

Tiêu Phàm khẽ mỉm cười, lấy ví tiền trong cặp ra, đếm ra năm tờ một trăm đồng, đưa cho chủ quán.

- Tiên sinh, là năm mươi đồng mà…

Ông chủ quán ngạc nhiên, vội khoát tay, có chút sợ hãi nói.

- Này…

Uyển Thiên Thiên cũng trợn hai mắt lên nhìn Tiêu Phàm, không hiểu ra sao cả.

Vị thiếu gia này là tiền nhiều tiêu hoang phí hay là thế nào đây?

Du khách xung quanh cũng cười lớn, có vẻ như thấy rất thú vị.

Tiêu Phàm cười nói.
- Ông chủ, tôi cho rằng cái bùa này đáng giá năm trăm đồng. Ông cầm lấy đi.

- Cái này…

Ông chủ vẫn không dám nhận, hai mắt kinh ngạc có lẫn chút hoảng sợ.

Có gì đó khác thường.

Ở đâu có chuyện muốn đưa thêm tiền cho người ta thế kia? Cho dù cái bùa này thực sự là đồ tốt đi nữa cũng chỉ năm mươi đồng, chẳng thế mà nó được gọi là đồ rơi vãi chứ.

Cái cậu công tử điềm đạm nho nhã này nếu không phải thần kinh có vấn đề thì là có âm mưu, bí mật gì đó lớn lắm.

Số tiền này cũng không phải đưa tùy tiện được.

Tân Lâm thản nhiên nói.
- Cho ông thì ông nhận lấy đi.

Giọng điệu bình tĩnh, mang theo chút nghiêm nghị không thể kháng cự được.

- Ôi, cảm ơn, cảm ơn.

Ông ta không dám chần chừ, vội vàng đưa hai tay nhận lấy năm trăm đồng, liên tục khom lưng cúi đầu về phía Tiêu Phàm.

- Anh!

Uyển Thiên Thiên tức giận không làm được gì.

Đây không phải vấn đề tiền, mà là vấn đề thể diện.

Theo Uyển Thiên Thiên, là Tiêu Phàm cố ý chống đối cô. Điều không thể nhất với cô gái trẻ như cô chính là chữ nhẫn, nếu bạn trai dám cố ý đối nghịch với mình, thì là khinh đấy

- Đi thôi.

Tiêu Phàm tiện tay cầm lấy cái bùa hộ mệnh bằng gỗ đen sì kia trong lòng bàn tay, xoa nhẹ, gọi Tân Lâm một tiếng rồi từ từ đi tiếp.

Uyển Thiên Thiên đứng đó, trừng mắt vểnh miệng lên, nghiến răng nghiến lợi nhìn theo bóng dáng cao cao của Tiêu Phàm, sắc mặt thay đổi thất thường.

Đường Huyên cười một cách tự nhiên, kéo cánh tay cô, hạ giọng nói.
- Thiên Thiên, đừng có nghiến răng nữa, đi thôi. Anh ấy không giống với những người đàn ông khác đâu.

- Có cái gì không giống chứ? Tôi không tin!.

Uyển Thiên Thiên miệng thì nói như vậy, thấy Tiêu Phàm đi càng lúc càng xa lại không hề có ý dừng lại đợi, cô đành hung hăng dậm chân một cái, giận dỗi đi theo sau.

- Này, anh giải thích rõ ràng cho tôi.

Uyển Thiên Thiên sải bước đuổi theo, thở hồng hộc, đôi mắt đen láy trợn thật to.

- Có phải anh kiếm được nhiều tiền quá rồi không, đại thiếu gia?

- Không phải.

Tiêu Phàm cũng không giận, mỉm cười lắc đầu.

- Rốt cuộc là tại sao nhất định phải đối đầu với tôi.

Uyển Thiên Thiên càng thêm tức giận.

Tiêu Phàm lại lắc đầu, nhẹ giọng nói.
- Đó là bởi vì, đối với giá trị thực sự của cái bùa hộ mệnh này, năm trăm đồng hoàn toàn không đáng kể. Dù đưa cho ông ta năm mươi nghìn đồng cũng vẫn là rất nhỏ. Năm mươi đồng, thực sự quá ít, tôi có chút không phải rồi.

- Cái gì?

Lần này, chẳng những Uyển Thiên Thiên trừng mắt mà ngay cả Tân Lâm, Đường Huyên cũng có chút kinh ngạc.

- Ý của anh cái này là bảo vật vô giá ư? Không thể nào, tôi dám khẳng định, cái này không quá ba mươi năm. Một món đồ nhỏ bé thế này có thể đáng giá một triệu sao?

Uyển Thiên lập tức hạ giọng nói, vẻ mặt có ý không tin.