Đại Hào Môn

Chương 287: Trại tạm giam




Ở cửa sắt trại trạm giam Cục Công An thành phố, địa vị của Đổng Thiên Lỗi vẫn cao cao tại thượng như trước. Trong số các nghi phạm bị tình nghi kia, dù ngày thường ngang ngược thế nào, nhưng trước mặt vị lão đại này tất cả đều ngoan ngoan như cừu nhỏ, cúi đầu kính cẩn nghe lệnh.

Đây là một ”thế giới nhỏ” ngăn cách với thế giới bên ngòai, thi hành một quy tắc cực kỳ đơn giản-nắm đấm của ai to hơn thì người đó có lý!

Theo thông lệ của cơ quan công an, người bị tình nghi phạm tội quan trọng như Đổng Thiên Lỗi bình thường đều được bí mật giam giữ, hơn nữa còn bị giam giữ ở nơi khác. Mối quan hệ của gã rất phức tạp, kinh doanh ngầm nhiều năm như vậy, những cơ quan đảng chính có người của gã là chuyện rất bình thường. E rằng ngay cả bên trong cơ quan chính trị pháp luật cũng có tay trong của gã. Rất dễ có người thông báo tin mật cho gã. Vì để tránh tình trạng này xảy ra, nên giam giữ bí mật là điều thỏa đáng và cũng là lựa chọn tất yếu.
Một khi Đổng Thiên Lỗi bị bắt, thì vụ án này cũng không nhỏ nữa.

Như vậy thì một cây củ cải lớn bị nhổ lên sẽ kéo theo không biết bao nhiêu “bùn”!

Đối với việc này các lãnh đạo cơ quan chính trị pháp luật Yến Bắc đều biết rất rõ, nhưng lại không rõ tại sao Phương Lê lại giam giữ Đổng Thiên Lỗi ở trại tạm giam Cục Công an thành phố. Dường như ông ta không hề lo sợ sẽ có người mật báo cho Đổng Thiên Lỗi, thông đồng cùng gã “trong ngòai phối hợp” .

Rốt cuộc là do Phương Lê không có kinh nghiệm thực tiễn về công tác pháp luật chính trị, hay là có mưu đồ gì khác?

Phỏng chừng là có mưu đồ khác.

Tôi đã giam Đổng Thiên Lỗi ở một nơi dễ nhìn thấy, ai muốn gặp y nói chuyện thì “ cứ tự nhiên!”

Kế “dụ rắn ra khỏi hang” đơn giản như vậy ai mà không nhìn ra chứ?

Chỉ có người ngốc mới mắc mưu!

Nhưng thật ra lại có người mắc mưu.

Màn đêm buông xuống, trong nhà giam rất yên tĩnh, nhưng không tắt đèn. Ở trại giam cách nói buổi tối “không tắt đèn” có nghĩa là các gian trại giam đều để đèn sáng đến tận sáng hôm sau.

Hai mươi bốn giờ đều có cảnh sát luân phiên đi tuần, giám sát những người này phòng ngừa việc họ đánh nhau, vượt ngục hoặc tự làm tổn thương mình.

Đổng Thiên Lỗi không ngủ mà cứ thế tựa đầu vào giường, hai mắt khép hờ, trằn trọc.

Những người khác đều rất cẩn thận, nói chuyện làm việc cũng không dám lớn tiếng, sợ làm ầm ĩ đến gã. Nếu thực sự đắc tội với “ nhân vật lớn này” thì việc bị ăn đòn chỉ là chuyện tính bằng phút. Chẳng những bị ăn đòn trong trại giam, mà già trẻ nhà mình đều không an tòan.

Tòan bộ trại giam này có ai mà chưa nghe nói đến uy danh Đổng lão đại chứ?

Thế giới này không hề có cái gọi là công bằng.

Khóe miệng Đổng Thiên Lỗi hiện lên một tia cười trào phúng.

Đừng xem những phạm nhân cùng giam trong phòng đều cung kính với gã, “anh cả, anh hai”. Trong lòng Đổng Thiên Lỗi biết rất rõ, gã biết trong trại giam này có ít nhất ba người do cán bộ quản giáo gài vào, chuyên môn phụ trách giám sát gã. Nhất cử nhất động của gã, đừng hòng tránh được đường dây ngầm này.

Trong thời gian một ngày, thậm chí Đổng Thiên Lỗi đã biết, tên nào là gián điệp của cán bộ quản giáo.

Nhưng Đổng Thiên Lỗi không nói gì cả, cũng không làm gì mấy tên kia.

Người ta cũng có chỗ khó xử, làm khó mấy tên này thì có ý nghĩa gì chứ? Hơn nữa, dù có xử lý mấy tên này thì phía trại tạm giam cũng sẽ gài người khác tiếp tục giám sát gã.

Đổng Thiên Lỗi nắm chắc, lần này, xem như gã phạm tội tày trời rồi, kết cục thế nào, chỉ có thể do trời định, không ai có thể thay đổi được.

Không cần nói đến những phạm nhân đang theo dõi gã, dù Tung Tính có khả năng đổi đồn trưởng trại giam cũng không thể thay đổi được vận mệnh của gã. Chỉ hy vọng rằng lời Diêm Đại Sư nói” một kiếp đổi một kiếp” sẽ thành sự thật.

Diêm Đại Sư nói, theo tướng mệnh của gã, gã có họa mất đầu. Nhưng đây là “kiếp sinh” không phải là “ kiếp tử”, tai họa ngập đầu như này, có thể dùng “ đại tai” để thay thế.

Ở tù năm năm trở lên được coi là “ đại tai” rồi.

Đổng Thiên Lỗi nhớ lại những lời Diêm Đại Sư đã từng nói với gã, không kìm nổi giơ tay đè ép lên ngực. Ở đó có đeo một trang sức bằng ngọc, đây là quà Diêm Đại Sư tặng cho gã, để hắn mang theo bên người, thành tâm cung phụng, có thể trừ họa.

Đổng Thiên Lỗi vẫn đeo ở trước ngực, cả ngày dù tắm rửa hay làm gì cũng không tháo ra.

Tối hôm qua vào tù, nhữn đồ mà gã mang theo bên người như di động, thắt lưng, đồng hồ, bật lửa, thuốc lá, đều bị nhân viên trông coi tịch thu lại, tạm thời bảo quản. Chờ lúc gã ra tù sẽ trả lại cho gã. Tất nhiên là cũng có nhiều người đã vào tù rồi, là không thể ra được nữa. Hoặc là bệnh mà chết, hoặc là bị xử tử hình. Trong tình huống này, thì những vật phẩm này sẽ được giao lại cho người thân của họ.

Vượt ngòai dự kiến của Đổng Thiên Lỗi, miếng ngọc gã đeo trên ngực không bị giữ lại mà họ cho phép gã tiếp tục đeo.

Có lẽ các cán bộ trông coi cho rằng miếng ngọc trơn nhẵn và nhỏ bé như thế sẽ không gây uy hiếp gì đến tính mạng các nghi phạm. Nhưng Đổng Thiên Lỗi lại tin tưởng rằng, đây là nguồn “ sức mạnh to lớn” từ Diêm Đại Sư.

“Pháp khí” mà Diêm Đại Sư tặng mình chắc chắn không tầm thường, cán bộ trông coi chắc cũng chịu ảnh hưởng của pháp khí này.

Đổng Thiên Lỗi đang suy nghĩ miên man bỗng nhiên bị một tiếng hét ra lệnh làm bừng tỉnh.

- Đổng Thiên Lỗi, thẩm vấn!

Những người trong trại giam bỗng nhúc nhích. Việc thẩm vấn giữa đêm hôm khuya khoắt trong trại giam là chuyện cơm bữa, ai cũng đã trải qua, huống chi là phạm nhân phạm tội quan trọng như Đổng Thiên Lỗi. Vì thế không ai lấy làm lạ.

Đổng Thiên Lỗi đơn giản sửa sang lại một chút, chậm rãi ra khỏi phòng giam, thần sắc điềm tĩnh.

Đổng đại ca ngày thường ngày là người rất chú ý, cho dù hiện tại gặp xui xẻo, nhưng tinh thần vẫn không hề suy sút.

Đến thẩm vấn gã là hai dân cảnh trẻ tuổi khỏe mạnh, cao to lực lưỡng. Sắc mặt hai người đều vô cùng nghiêm trọng, nhìn thẳng vào gã, sợ gã có hành động gì khác thường.

Đổng Thiên Lỗi không khỏi nhẹ nhàng cười, lắc lắc đầu, tỏ ra bộ dạng khinh thường.

Nhưng mà vừa đi vào phòng thẩm vấn, Đổng đại ca lại không bình tĩnh nữa.

- Là ngươi?

Hai hàng lông mày Đổng Thiên Lỗi nhướn lên, không ngừng kinh ngạc.

Ngồi ở vị trí thẩm vấn lại là Tiêu Phàm, thản nhiên nhìn gã, thản nhiên gật gật đầu, thần sắc bình thản.

Thực ra không chỉ Đổng Thiên Lỗi kinh ngạc, mà ngay cả dân cảnh trẻ tuổi cũng âm thầm kinh ngạc.

Đây là ai?

Dù là Ủy ban Kỷ luật hay cơ quan chính trị pháp luật thì những cán bộ xử lý án trẻ tuổi như Tiêu Phàm không phải là không có. Mấy năm nay đều đề bạt bồi dưỡng cán bộ trẻ tuổi, không ít nhân tài mới xuất hiện.

Quan trọng là hai nhân viên bên cạnh Tiêu Phàm mới gọi là dọa người.

Một người là cảnh giam cấp hai, một người là cảnh giam cấp ba.

Hai dân cảnh trẻ đều biết hai vị “ đại lão” này, một vị là Phó giám đốc sở Trịnh, một vị là Phó Cục trưởng thành phố Lưu, đều là nhân vật lợi hại tiếng tăm lừng lẫy trong hệ thống chính trị pháp luật tỉnh.

Không ngờ hai vị này chỉ là nhân viên đi cùng Tiêu Phàm.

Bởi vì Tiêu phàm ngồi ở giữa, Giám đốc sở Trịnh và Cục trưởng Lưu ngồi hai bên.

Việc này cũng khiến người ta nghĩ không thông.

Chức vụ của Tiêu Phàm không thể cao hơn Phó giám đốc sở Trịnh. Cho dù hắn là cán bộ ở cơ quan trung ương hay bất kỳ đơn vị nào phái đến cũng không thể sắp xếp vị trí ngồi như thế được, những phép tắc này dù thế nào cũng phải chú ý. Dù đề bạt cán bộ trẻ tuổi thế nào thì cũng không thể có chuyện người chưa đến ba mươi tuổi làm cán bộ lãnh đạo cấp giám đốc sở.

Phó giám đốc sở Trịnh hưởng đại ngộ của cấp Giám đốc sở đấy.

Bất luận thế nào cũng không thể hiểu được.

Sau đó việc làm người ta mở rộng tầm mắt đã xảy ra

Tiêu Phàm mỉm cười gật gật đầu với Phó giám đốc Trịnh. Phó giám đốc Trinh liền đứng dậy, chào hỏi Phó cục trưởng Lưu:
- Anh Lưu!
Sau đó cũng không quay đầu lại, đi nhanh ra khỏi phòng thẩm vấn.

Phó cục trưởng Lưu cũng không nói tiếng nào, theo sát đứng dậy, đi theo Phó giám đốc Sở Trịnh ra ngòai.

Lần này thì hai vị dân cảnh trẻ tuổi phải trợn tròn mắt lên.

Hai vị lão đại này, diễn cái gì chứ ?

Tại sao nghi phạm vừa được đưa tới, hai vị cảnh giam lại đều rời đi?

Không thẩm vấn nữa sao?

Vậy thì tốt, chúng ta áp tải phạm nhân đi về.

Phó cục trưởng Lưu đi vào cạnh cửa, quay đầu, liếc mắt ra hiệu với hai anh dân cảnh, ra hiệu cho bọn họ rời khỏi phỏng thẩm vấn. Hai người dân cảnh trẻ tuổi ngơ ngác nhìn nhau, lưỡng lự.

Không thể trách được sự do dự của họ, chuyện như thế này thực sự là rất “quỷ dị”, trước đây họ chưa từng gặp phải. Trong thời gian ngắn chỉ sợ hiểu sai ý của Phó cục trưởng Lưu. Hai chúng ta vừa đi, liệu chỉ còn lại phạm nhân đối chọi với tên “công tử bột” kia liệu có hợp lí không?

Nếu ngộ nhỡ xảy ra chuyện thì phải làm sao?

Đổng Thiên Lỗi thân hình cao lớn, khôi ngô cường tráng, tuy rằng bị còng tay, lại ngồi cố định trên ghế thẩm vấn, nhưng so sánh với Tiêu Phàm vẫn thấy có cảm giác không an toàn.

Thấy hai người không có động tĩnh gì, Phó cục trưởng Lưu lập tức nghiêm mặt, nhướn mày, “hừ” thật mạnh một tiếng, hướng đầu ra phía ngòai.

Nếu như thế mà họ vẫn không hiểu ý mình, thì chỉ còn cách trực tiếp ra lệnh đuổi bọn họ “cút đi”.

Thấy Cục trưởng Lưu tức giận, hai cảnh dân trẻ tuổi cũng không dám do dự nữa, lập tức đi ra ngòai, trong đầu đầy thắc mắc.

Thật ra không chỉ hai bọn họ không hiểu rõ mà ngay cả phó Cục trưởng Lưu cũng không hiểu gì cả. Nhưng nếu Giám đốc sở Trịnh đã phân phó như vậy, y cũng không dám hỏi nhiều. Y là do một tay Phó Giám đốc sở Trịnh cất nhắc lên, hiện tại Phó Giám đốc sở Trịnh quyền cao chức trọng, lời nói rất có trọng lượng. Nếu Phó Giám đốc sở Trịnh đã trực tiếp chạy đến đây, lại còn sắp xếp như vậy thì chắc chắn là có lý do.

Nhìn bộ dạng thản nhiên của Tiêu Phàm, dường như đã biết tất cả là chuyện đương nhiên. Phó Cục trưởng Lưu đóan rằng, chắc chắn lai lịch của vị trưởng phòng Tiêu này không hề đơn giản, nếu không phải là con nhà hào môn thì chắc là nhân viên thân tín của nhân vật quan trọng nào đó.

Trừ trường hợp đó ra thì không còn cách giải thích nào hợp lí cả.

Tất nhiên làm như này cũng không bị tính là làm trái với kỷ luật, vì vụ án này do Phó Giám đốc sở Trịnh phụ trách. Phó Giám đốc sở Trịnh chẳng khác nào tổ trưởng chuyên án, Phó cục trưởng Lưu cũng là thành viên tổ chuyên án, tuân theo chỉ thị Phó Giám đốc sở thì y không hề phạm sai lầm.

Chỉ có điều Phó cục trưởng Lưu không hiểu, một mình Tiêu Phàm thẩm vấn Đổng Thiên Lỗi, rốt cục là hắn muốn hỏi chuyện gì.

Nhưng đây cũng không phải là điều mà gã nên quan tâm, gã nghe nói, sau lưng Đổng Thiên Lôi ẩn dấu “kinh thiên cơ mật”. Cơ mật như thế này thì dính vào càng ít càng an tòan. Dựa vào chức vụ của gã, cơ bản là không có tư cách để tham dự vào quá sâu.

Làm không tốt cả người sẽ đầy thương tích.

- Rầm!

Cửa chính phòng thẩm vấn khép lại thật mạnh.