Đại Hào Môn

Chương 279: Họa phúc vô thường




Tiêu Phàm Phương Do Mỹ Đường Huyên ba người bọn họ vừa rời khỏi Hội Kim kiều, Phó giám đốc sở Trịnh liền ngay lập tức ra lệnh tiến hành lục soát.

Trên thực tế, lúc này toàn bộ Hội Kim Kiều cũng đã bị bao vây triệt để rồi, vô số cảnh sát và người mặc thường phục đã vây kín Hội Kim Kiều đến mức nước cũng không thấm qua được, bày ra một thế phòng thủ không để lọt khỏi lưới con cá nào.

Chỉ là Hội Kim Kiều khá lớn, dù cảnh sát có nhiều đến đâu, nhất thời vẫn chưa có cách nào một lúc lục soát hết toàn bộ được, muốn bắt hết tất cả phần tử phạm tội, cũng cần có chút thời gian.

Bên ngoài đã loạn hết cả lên rồi, nhưng Đổng Thiên Lỗi lại không có chút lo lắng gì, một mình ngồi trong phòng hội nghị, nhấc máy điện thoại cố định đặt lên bàn trà lên, gọi một cú điện thoại.

Phòng hội nghị vốn lộn xộn, giờ đã được thu dọn một cách gọn gàng, lão Thường, lão Địch và Nhân Đan Hồ lão Cửu đang nằm la liệt dưới đất cũng đã được khiêng ra ngoài. Mấy tên này, hẳn là cũng có thể câu thêm thời gian cho Đổng Thiên Lỗi. Ở thành phố Thiết Môn, cái danh lão Thường hung thần của trạm xe lửa không ai là không biết, hai tay dính đầy máu phạm tội, có thể nói là một con "cá lớn" thực thụ.

Theo lời dặn dò của Đổng Thiên Lỗi, lão Hạ đã biết phải làm thế nào để đối phó với đám cảnh sát đó.

- Diêm Đại Sư!
Rốt cục cũng đã thông được điện thoại, Đổng Thiên Lỗi lập tức đổi một giọng điệu khác nói, cung kính vạn phần, giống như biến thành một người khác vậy. Nếu mà vợ của gã ở đây, nhất định sẽ ngạc nhiên đến mức nhảy dựng cả lên.

Không ngờ Đổng Thiên Lỗi lại gọi người ở đầu giây bên kia là "Diêm Đại Sư".

Đây, đây đúng là khiến người ta cảm thấy khó hiểu mà?

Đổng Thiên Lỗi xưa nay đâu có tin vào những thứ này đâu.

- Ừ.

Đâu giây bên kia truyền đến một giọng nói bình thản, hết sức điềm tĩnh.
- Diêm Đại Sư, tình hình là như vậy đó, tôi đã hoàn toàn dựa theo chỉ bảo của ngài mà làm rồi

Đổng Thiên Lỗi hơi hơi khom lưng, báo cáo lại toàn bộ tình hình qua điện thoại. Mặc dù nói khá ngắn gọn, nhưng những điều trọng yếu lại nói rất rõ ràng, không mơ hồ chút nào.

- Diêm Đại Sư, kế tiếp tôi nên làm như thế nào?

Đổng Thiên Lỗi bề ngoài điềm tĩnh khác thường, nhưng giọng nói đã có chút hơi run, có thể thấy ở bên trong của gã thật ra không được điềm tĩnh tự nhiên như bề ngoài.

Diêm Đại Sư hơi trầm tư một chút, mới chậm rãi nói:
- Thiên Lỗi, ta vẫn là câu nói đó, đây là kiếp nạn lớn, rất khó hóa giải. Một kiếp đổi một kiếp, đã là cách tốt nhất rồi. Kiếp nạn này, cậu tránh không được đâu

- Tôi biết, tôi biết mà, Diêm Đại Sư, tôi chỉ muốn biết là, kiếp nạn lớn này, có thể đổi được hay không?

Đổng Thiên Lỗi nhanh nhảu nói, mồ hôi trên trán chảy không ngừng, không còn vẻ bình tĩnh khi đối mặt với Tiêu Phàm lúc nãy nữa.

- Có thể đổi hay không, ta cũng không dám đảm bảo. Nhưng cậu nhất định phải nhớ rằng, đến đó, chỉ được nói chuyện của mình, đừng liên lụy đến người khác. Đây là mấu chốt mạng sống của cậu, cũng là mấu chốt để đổi kiếp nạn này, không thể nào làm bừa được.
Giọng nói của Diêm Đại Sư, bổng chóc trở nên cực kỳ nghiêm trọng.

- Vâng vâng, tôi nhớ kỹ tôi nhớ kỹ rồi, xin Diêm Đại Sư yên tâm, tôi tuyệt đối không làm bậy đâu.

Đổng Thiên Lỗi gật đầu không ngừng.

Thật ra không cần Diêm Đại Sư dặn dò, Đổng Thiên Lỗi cũng tự biết tính toán rồi, việc này thật sự không thể nào làm liều được, không ít người biết gã là người "môi giới" của Tiết gia, nhưng người khác biết là một chuyện, việc gã cung khai hay không lại là một chuyện khác. Gã không khai, Tiết gia liền "ném chuột sợ vỡ đồ", trăm phương ngàn kế đi bảo vệ tính mạng của gã. Nhưng một khi gã mà khai ra, tình hình lập tức thay đổi 180 độ, người đầu tiên muốn lấy mạng gã chính là Tiết gia.
Chỉ có người chết mới có thể giữ bí mật.

Càng tiếp xúc nhiều với những hào môn quý tộc này, Đổng Thiên Lỗi càng hiểu rõ sự đáng sợ của họ. Với khả năng của gã là tuyệt đối không thể nào đối phó được. Nhiều năm nay, gã có thể đứng vững ở Thiết Môn này, hưởng thụ vinh hoa phú quý, hơn phân nửa là vì trên đầu gã có khắc chữ "Tiết". Còn về phấn gã tự mình mở rộng mạng lưới quan hệ, tất nhiên cũng rất tài giỏi, nhưng so với Tiết gia, quả thực là không thể sánh nổi.

Tiết gia có thể đưa gã lên, cũng có thể đạp gã xuống.

Phú quý vinh nhục thậm chí là họa phúc sinh tử, đều ở trong ý niệm nhất thời của một người.
Diêm Đại Sư quả nhiên là cao nhân, mặc dù không hiểu rõ mấy tình hình của gã và Tiết gia, chỉ với quẻ bói quái tượng mà đã có thể bói ra được hết tất cả một cách rõ ràng rành mạch.

- Vậy thì tốt. Vị Tiêu tiên sinh đó yêu cầu cậu làm những gì, cậu nhất định phải làm cho tốt. Cứ như bọn lão Thường ở trạm xe lửa, thật sự là không thể tưởng tượng nổi, cậu đi chung với loại người này, sớm muộn gì cũng bị chúng liên lụy đến chết. Nhân cơ hội, nhổ cỏ tận gốc đi, có thể trừ được thì cứ trừ bỏ hết. Cậu ở đây cũng yên tâm hơn được một chút. Nếu không, bọn chúng thế nào cũng lại gây ra chuyện nữa cho xem.

Diêm Đại Sư nặng giọng dặn dò, giọng điệu càng thêm trịnh trọng.

- Vâng vâng, Diêm Đại Sư cứ yên tâm, tôi đã viết sẳn danh sách rồi, đều là những tên theo lão Thường làm loạn mấy năm nay, chết không có gì đáng tiếc. Tôi trước kia "ném chuột sợ vỡ đồ", lần này có Phương gia đích thân ra tay, chính là cơ hội tốt nhất.

Đổng Thiên Lỗi lại vội vàng nói.

Lão Thường ngạo mạn không chịu thuần phục, mấy năm nay tụ tập thành một đám toàn những kẻ thích liều mạng, ở trạm xe lửa hoành hành bá đạo vô pháp vô thiên, Đổng Thiên Lỗi e ngại quan hệ lâu năm với bọn họ, sợ "nhổ củ cải sẽ mang theo bùn", bấy lâu vẫn cứ chống lưng cho bọn họ. Tình hình lúc này ngược lại là một thời cơ tốt, trực tiếp mượn dao của Tiêu Phàm trừ khử bọn chúng.

Những tên quê mùa này, làm sao mà biết được sự đáng sợ của hào môn thế gia?
Muốn giết chết bọn chúng, Tiêu Phàm căn bản còn không cần phải tự mình ra tay, chỉ cần một câu nói, thậm chí là chỉ cần một cái liếc mắt, cũng đủ rồi. Tự động sẽ có người thu thập bọn chúng một cách gọn gàng sách sẽ, không để sót lại bất cứ thứ gì.

Giống như những gì Diêm Đại Sư đã nói, trừ bỏ hết những tên này, Đổng Thiên Lỗi cho dù ở trong đó cũng có thể yên tâm hơn. Chờ sóng gió qua đi, mới tìm nguyên cớ của căn bệnh, không phải là dễ dàng thoát tội hơn sao?

Điều may mắn là mấy năm nay, bấy lâu vẫn luôn giữ lại đường lui cho bản thân.

Đề phòng trước, đây đều là nhờ chỉ điểm của Diêm Đại Sự.

Cho dù sau khi ra tù không thể nào uy phong như trước nữa, ít ra cũng có thể sống an nhàn vô tư. Một đời người như vậy, uy phong được hai mươi năm, còn không đủ sao?

Làm người không nên quá tham lam!

- Diêm Đại Sư

- Thiên Lỗi, cậu không cần nói thêm nữa, cứ việc chiếu theo chỉ bảo của ta mà làm, có thể thoát khỏi kiếp nạn này hay không, phải xem tạo hóa của cậu thôi. Ta cũng chỉ có thể giúp cậu đến đây, nghịch lại ý trời, ta thật sự không có bản lĩnh đó.

- Diêm Đại Sư khiêm tốn quá rồi, ngài chính là thần tiên sống, tôi thật sự vô cùng cảm kích, vô cùng cảm kích.
Đổng Thiên Lỗi cầm điện thoại cúi đầu khom lưng, gương mặt cảm kích, thật sự là xuất phát từ nội tâm, không giống như là đang giả vờ.

Diêm Đai Sư dăn dò thêm một hai câu, sau đó liền cúp điện thoại.

Cũng vào lúc này, cánh cửa gỗ lim lớn của phòng hội nghị bị đạp ra, rất nhiều khẩu súng đen ngòm chĩa về phía trước.

- Không được nhúc nhích!

Nhiều tiếng nói đồng loạt vang lên.

Trên miệng của Đổng Thiên Lỗi hiện lên một nụ cười trào phúng, không vội không vàng từ từ cúp điện thoại, giơ thẳng hai tay lên, ngược lại không để mất khí chất của một "thảo mãng hào kiệt".

Cả phòng hội nghị chỉ có mình Đổng Thiên Lỗi, Phó giám đốc sở Trịnh vẫn đứng sau nhóm cảnh sát phòng chống bạo động trang bị đầy đủ súng đạn, nhìn Đổng Thiên Lỗi một cách lạnh lùng.

Phòng hội nghị này rất lớn, ai mà biết được bên trong còn có đồng bọn nào mai phục sẵn?

Phía sau những chiếc sô-pha đó đều có thể núp được.

Đổng Thiên Lỗi ở trong thế giới ngầm của Thiết Môn đỉnh đỉnh đại danh, ai cũng nghe qua "uy danh" của "Đổng lão đại".
Phó giám đốc sở Trịnh và Đổng Thiên Lỗi không xa lạ gì nhau, trước đây còn ăn cơm với Đổng Thiên Lỗi không chỉ một lần, chỉ là giờ tình hình đã khác, tất nhiên là phải cẩn thận một chút. Phó giám đốc sở Trịnh không tin hạng người như vậy có thể nói nghĩa khí được. Chẳng may ngoan cố chống cự, tình thế cấp bách, bị gã chơi xỏ thì sao? Cho dù không bị thương, cũng sẽ biến thành trò cười cho thiên hạ.

- Phó giám đốc sở Trịnh, không cần khẩn trương như vậy, đây chỉ có mình tôi. Xin lãnh đạo cứ yên tâm, tôi sẽ phối hợp tốt, tuyệt đối không gây sự đâu.

Đổng Thiên Lỗi giơ hai tay lên, từ từ bước đến, trên miệng vừa mới biến mất nụ cười châm chọc, giờ lại hiện lên trở lại. Sắc mặt của những người như vậy, Đổng Thiên Lỗi đã gặp không ít.

Trên danh nghĩa, một người đi đường Dương Quan, một người đi cầu Độc Mộc, băng với than không thể chung lò. Về bản chất, mọi người thật ra không có gì là khác biệt, đều là cùng một loại người. Nếu Đổng Thiên Lỗi lúc trước đi con đường thể chế, có lẽ đứng sau lưng nhóm cảnh sát đặc công diệu võ dương oai bây giờ, là Phó giám đốc sở Đổng mới đúng!

Đời không như mơ, thế sự như thế cờ, có mấy ai có thể nói trước được?

Nhìn thấy Đổng Thiên Lỗi từng bước tiến lại gần, bên trong phòng hội nghị im phăng phắc, không có biến đổi khác thường gì, Trịnh thính trưởng cuối cùng cũng ngầm thởi phào nhẹ nhõm, mặt nghiêm trở lại, vung tay lên, quát lớn,

- Giải đi!

- Dạ!
Vài tên cảnh sát đồng thanh trả lời, tiến lên còng tay Đổng Thiên Lỗi.

Đổng Thiên Lỗi quả nhiên rất hợp tác, không có chút phản kháng gì, chỉ là trên nụ cười châm chọc trên miệng, càng lúc càng rõ ràng.

Bên Hội Kim Kiều đang náo động lớn, Tiêu Phàm lúc bấy giờ lại đang lái chiếc Mercedes Benz, chậm rãi chạy về phía nhà khách ở tỉnh ủy Yến Bắc. Thường thì, nếu hắn lấy thân phận cá nhân đến Yến Bắc, sẽ không ở nhà khách của tỉnh ủy.

Quá câu nệ.

Tuy nhiên lần này, hắn lại là người đại diện cho Tiêu gia đến Yên Bắc để "hòa giải", tất nhiên là có sự khác biệt lớn, cái gì nên câu nệ thì phải câu nên một chút.
Nhà khách của tỉnh ủy cách viện tỉnh ủy thường vụ không xa lắm, đi xe vài phút là đến, xe hơi vẫn chưa đến nhà khách, thì di động vang lên.

- Nhất thiếu gia?

Đầu giây bên kia vang lên giọng nói hơi khan khan, nhưng vẫn mang vẻ cực kỳ tao nhã mê người của Cơ Kinh Sa

- Cơ tổng.

Tiêu Phàm cười nhẹ, Cơ Kinh Sa lúc này gọi đến, hẳn là có ý muốn nói chuyện bên Hội Kim Kiều đã kết thúc rồi.

Quả nhiên, tiếp đó Cơ Kinh Sa nói:
- Nhất thiếu gia, Phó giám đốc sở Trịnh đã thu đội. Tất cả đều sa lưới, không để thoát tên nào. Tôi vừa mới nhận được tin tức, bên trạm xe lửa cũng đã bắt đầu hành động rồi, danh sách mà tên Đổng Thiên Lỗi đưa ra, có lẽ cũng sẽ không để tên nào lọt khỏi lưới.

Cơ Kinh Sa tuy không có tham giam "hành động" đêm nay, nhưng lại nắm rất rõ tình hình.

"Đệ nhất thế lực dân gian" của Yến Bắc, quả nhiên là danh bất hư truyền.

- Tôi tin những đồng chí của Yến Bắc nhất định có thể lo tốt việc này. Nhưng mà Cơ tổng, tôi có kiến nghị này

- Mời Nhất thiếu gia cứ nói.
- Khoảng thời gian này, cô đi thủ đô nghỉ ngơi một lúc đi, qua hai ngày tôi cũng về đó, đến lúc đó cùng uống trà đi.

Tiêu Phàm nói không vội vàng hấp tấp, giọng điệu không chút sợ hãi.

- Cũng được, đề nghị của Nhất thiếu gia tôi hoàn toàn đồng ý, tôi bây giờ sẽ đi ngay, đến thủ đô đợi Nhất thiếu gia uống trà.

- Được, như vậy tốt lắm.