Đại Hào Môn

Chương 270: Một kiếp đổi một kiếp




Đêm xuống, những biệt thự và khu nhà trong Thính Đào sơn trang đều lần lượt sáng đèn.

Trong bếp vọng ra những tiếng lích kích của nồi niêu, một mùi thơm hấp dẫn bay ra.

Trong gian bếp sạch sẽ trắng tinh, một cô gái mặc áo đen, váy đen yểu điệu, đeo chiếc tạp dề màu vàng, mái tóc dài đen tuyền búi đơn giản cùng chiếc kẹp tóc. Theo động tác trên tay cô, từng lúc từng hồi làm người ta lo lắng suốt, lo cái búi tóc to này sẽ tuột khỏi cái cặp tóc mà bất ngờ xõa xuống.

Trong phòng khách yên tĩnh chỉ có một người khách.

Người khách này hình như cũng là người cực kỳ trầm tĩnh, yên lặng ngồi ở chiếc sofa vải trang nhã, không xem ti vi, cũng không nghịch điện thoại mà cầm một quyển sổ rất cũ, bìa đã ố vàng lật xem rất hứng thú.

Bây giờ ít thấy những thanh niên như vậy.

Tất nhiên, nếu người khách này là chưởng giáo đương đại của Võ Cực Môn thì lại không phải nói.

Tiêu chân nhân có thói quen ngồi như vậy

- Nhất thiếu, đợi chút nhé, sắp ăn được rồi.

Chỉ chốc lát, cô gái yểu điệu áo đen váy đen bưng một mâm thức ăn từ trong bếp ra, mỉm cười nói.

May mà trong phòng khách chỉ có một người khách là Tiêu Phàm, nếu người khác nhìn thấy dáng vẻ Cơ Khinh Sa lúc này, chắc rơi cả con ngươi xuống đất?

Ngọc Quan Âm Cơ Khinh Sa danh chấn thành Yến lại đích thân vào bếp làm tiểu nương tử?

Nào là áo đen, váy đen, lại thêm cái tạp dề nhỏ màu vàng, nhìn thật đúng là giống hệt.

Đây hẳn là người khách cực kỳ tôn quý mới đáng để Cơ tổng đích thân vào bếp? Cho dù là vị hôn phu tương lai của Cơ Khinh Sa, trụ cột lớn tương lai của tập đoàn Cơ thị, chỉ sợ cũng chẳng được đón tiếp đặc biệt thế này?

Chỉ cần Cơ Khinh Sa gật đầu, không biết có bao nhiêu đàn ông giỏi giang tuấn tú sẵn sàng vào bếp thể hiện tay nghề vì Cơ tổng.

Quan trọng là, Cơ Khinh Sa còn biết nấu ăn, xem ra dường như dáng vẻ còn rất quen thuộc.

Thật sự làm cho người ta không thể tin nổi.

Nhưng Tiêu chân nhân dường như xem đó là điều đương nhiên, mỉm cười gật đầu.

Lần này, sự điềm tĩnh tự nhiên của Tiêu chân nhân hoàn toàn không phải giả vờ. Cơ Khinh Sa đã coi hắn là bạn thì có bạn từ xa đến như thế, chủ nhân đích thân vào bếp làm một bữa ngon tiếp đãi, chẳng phải cực kỳ bình thường sao?

Chỉ cần không phải kiểu tình cảm như Uyển Thiên Thiên và Phương Do Mỹ thì với những người đẹp, Tiêu chân nhân có thể giao thiệp rất bình thường, không phải suy nghĩ đau đầu đến nỗi muốn nổ tung.

Cơ hội đối diện với Cơ Khinh Sa quý giá như vậy, Tiêu chân nhân cũng có thể điềm tĩnh.

Đối với phong thái điềm tĩnh thong thả của Tiêu Chân nhân mà nói, Cơ tổng lại hơi buồn bực.

Từ lúc cô thay quần áo ở nhà, đích thân vào bếp nấu nướng, Tiêu Phàm chỉ ngồi chăm chú xem quyển sách cổ cô sưu tầm, không hề liếc trộm nhận xét cô.

Chẳng lẽ sức hấp dẫn của mình thật sự là như vậy?

Đối với người đẹp kiểu Cơ Khinh Sa, cư xử của Tiêu Phàm nam nhân tao nhã như thế thực là một hình thức khiêu khích. Trong mắt Cơ Khinh Sa, Tiêu Phàm thể hiện càng nam tính, thì mức độ khiêu khích càng mãnh liệt.

Nhưng nghĩ đến thời gian này Tiêu Phàm chắc chắn bị Uyển Thiên Thiên quấn lấy làm đầu óc choáng váng, Cơ Khinh Sa cũng “tha thứ” cho hắn một lần.

Cũng là Tiêu Chân nhân dũng cảm, tài trí mới có thể trụ được, đổi người khác hơi có nhược điểm, chỉ e là đã sớm bị Uyển Thiên Thiên và Tân lâm nuốt mất “cả da lẫn xương” không còn lại tý bã thừa nào.

Hai cô nha đầu đó không ai là dễ chọc.

Rất nhanh, Cơ Khinh Sa đã làm xong ba món ăn, một món canh, bưng lên bàn ăn gỗ hồ đào tinh xảo.

- Thơm quá...

Tiêu Phàm bỏ quyển sách xuống, hếch mũi hít hít, khen một câu.

Cơ Khinh Sa tự nhiên cười, nói:
- Những món này đều làm theo khẩu vị của tôi, nếu không hợp khẩu vị anh, cũng đừng giận nhé.

- Được ăn là tốt rồi, còn dám kén chọn nữa sao?

Tiêu Phàm cũng cười.

- Đúng thế, nếu kén chọn thì tự anh đi làm lấy thôi.

Cơ Khinh Sa hé miệng cười, trong phút chốc cực kỳ hấp dẫn, xinh đẹp vô cùng, giống như đến cả ánh đèn sáng rực của phòng ăn cũng bỗng chốc bị lu mờ. Kiểu trang điểm của tiểu nương tử ở nhà, cái kiểu nheo mắt mỉm cười, trêu đùa tự nhiên làm không khí phòng ăn lập tức trở nên cực kỳ ấm áp.

Biết Tiêu Phàm phải đến Thiết Môn, Cơ Khinh Sa đích thân đến đón ở lối vào đường cao tốc, cũng không đến khách sạn lớn mà đón thẳng Tiêu Phàm về ở biệt thự của mình. Điều này thể hiện rõ ràng cử chỉ gần gũi của bạn bè thân thiết. Dù cho đến bây giờ, số lần hai người tiếp xúc với nhau không phải quá nhiều, nhưng mỗi lần tiếp xúc dường như đều xảy ra chút chuyện bất đồng khác nhau, nhất là chuyến đi Tần Quan trước đó không lâu, hai người cũng coi như đã cùng trải qua khó khăn gian khổ, có thể nói là bạn bè đồng cam cộng khổ.

Tiêu Nhất Thiếu đến Thiết Môn, Cơ tổng tự nhiên phải tiếp đãi thật tốt.

Có điều Cơ Khinh Sa cũng không ngờ là Tiêu Phàm sắp xếp Đường Huyên làm “lái xe”.

Trên bàn ăn này, không nhìn thấy bóng dáng của Đường Huyên, ngay cả Phạm Nhạc như hình với bóng của Cơ Khinh Sa cũng không thấy xuất hiện một cách ngoại lệ. Cơ Khinh Sa chỉ mời một mình Tiêu Phàm, cũng không ngại Đường Huyên có ý kiến gì.

Cũng không phải Cơ Khinh Sa xem thường Đường Huyên, quan trọng là cả hai đều là phái nữ, điệu bộ này của Cơ Khinh Sa, Đường Huyên hoàn toàn có thể hiểu được. Nếu Cơ Khinh Sa mời Đường Huyên và Tiêu Phàm cùng ngồi đợi ở phòng khách, lại thể hiện là Cơ tổng đang trổ tài nấu nướng của mình cho Đường nhị đương gia.

Để Phạm Nhạc đích thân tiếp đãi Đường Huyên, cũng không tính là bôi nhọ thân phận Nhị đương gia của Yên Chi xã.

Trên bàn ăn bằng gỗ hồ đào chỉ bày bốn món, nhưng xem ra mỗi món đều tinh tế khác thường.

Tiêu Phàm vừa thấy liền mỉm cười.

Toàn là đồ chay.

Một món song nấm nở rộ, một món bí đao om, một món đậu phộng, một món canh đậu phụ.

Dù chưa ăn, không biết mùi vị thế nào, nhưng màu sắc và hương thơm quả thật không cần phải nói. Đặc biệt điều hiếm thấy là Cơ Khinh Sa làm mấy món này không mất quá nhiều thời gian, cứ như thế vào bếp, cứ như thế bưng ra rồi. Bởi vậy có thể thấy những món này đều là những món cô thường làm.

- Cơ tổng, bình thường thích nấu ăn ở nhà sao?

Tiêu Phàm cũng không khách khí, ngồi xuống một bên bàn ăn, cười hỏi.

Hai người ăn cơm, cũng chẳng phân biệt cái gì là chủ khách.

- Đúng vậy, tôi thích nấu ăn ở nhà, cũng không phải sợ ra ngoài ăn uống mất vệ sinh, quan trọng là nghiên cứu thực đơn cũng là một cách hưởng thụ, nhất là đồ ăn chay. Nấu nhiều món ăn rất đa dạng, phải chú ý nhiều hơn làm món ăn mặn. Từ từ tìm hiểu, từ từ mày mò thưởng thức, thích thú vô cùng, còn có thể tu tâm dưỡng tính rất tốt, hóa giải tính xốc nổi, nóng nảy.

- Nói như vậy thì một việc được nhiều mục đích rồi.

- Cứ cho là như thế.

Cơ Khinh Sa mỉm cười, tự tay xới cho Tiêu Phàm một bát cơm.

Đây là lần đầu Tiêu Phàm ăn cơm ở nhà Cơ Khinh Sa, không có rượu cũng không có đồ uống mà đã xới cơm rồi. Tiêu Phàm cười nói một tiếng “cảm ơn”, bưng bát lên, cũng không thấy có gì đó không ổn.

Cơ Khinh Sa cũng xới cho mình một bát cơm nhỏ, ngồi xuống đối diện Tiêu Phàm lặng lẽ ăn cơm, không nói thêm câu nào.

Không khí nhà ăn, càng thêm ấm áp.

Biệt thự ở Thính Đào sơn trang đâu đâu cũng ấm áp, trong một ngõ hẻm cách Nam trạm Thiết Môn không xa, lại là một cảnh tượng hoàn toàn khác. Khi mới lên đèn, một chiếc Audi bảy chỗ từ từ dừng lại cạnh quảng trường không xa ngõ hẻm Nam trạm Thiết Môn.

Nơi này là Nam Trạm cũ, tuy không hoàn toàn bỏ hoang, nhưng cũng không còn là bến xe quan trọng trước đây nữa. Cùng với việc đưa vào sử dụng nhiều bến xe mới, tầm quan trọng của Nam trạm lập tức bị giảm xuống rất nhiều. Xung quanh đây vàng thau lẫn lộn, đủ loại người qua lại, ồn ào không ngớ , mơ hồ đã thấy mùi của xóm nghèo.

Đầu mùa hạ, thời tiết phương Bắc cũng không còn mát mẻ, đã hơi nóng nực. Trên quảng trường người qua lại chen chúc, khá náo nhiệt. Người dân gần đó sau khi ăn tối đều ra khỏi nhà đến quảng trường đi dạo.

Xung quanh quảng trường có không ít hàng quán, còn có một số xe bán hàng lưu động rao bán theo ô tô, treo lên bán cho những đôi tình nhân và những người ăn quà vặt.

Người thiếu phụ trung niên xinh đẹp bước xuống chiếc Audi, đi vào trong hẻm dưới sự hộ tống của hai thanh niên cường tráng.

Người phụn nữ trung niên ăn mặc cực kỳ bình thường, không gây sự chú ý của người khác. Ngay cả chiếc Audi bảy chỗ mới cứng cũng đỗ cạnh quảng trường, không đỗ ở ngoài đầu hẻm.

Diêm đại sư ở trong ngõ hẻm này, người phụ nữ trung niên không muốn gây sự chú ý của người khác.

Ánh sáng trong ngõ hẻm mờ mờ, trước ngõ có đèn đường, nhưng cũng đã hỏng gần hết, chỉ có thể nhờ vào ánh sáng hắt ra từ nhà dân hai bên mà lần mò đi.

Người phụ nữ trung niên bước thấp bước cao rẽ mấy khúc cua rồi vào một ngôi nhà riêng đen tuyền cũ kỹ.

May là có hai thanh niên to lớn đi theo hộ tống, không thì người phụ nữ trung niên một thân một mình cũng không dám đến đây buổi tối. Việc này cũng khó trách Đổng Thiên Lỗi đánh chết cũng không thể tin “Diêm đại sư”. Chỗ ở của đại sư này không tránh khỏi hơi mất mặt, thật sự có bản lĩnh “tiên tri bói toán” lại có thể chịu lăn lóc thảm hại như vậy?

Người sáng suốt vừa thấy liền hiểu ngay cái gọi là “Diêm đại sư” chẳng qua chỉ là trò bịp bợm giang hồ. Thân phận địa vị của người phụ nữ trung niên như thế, đường đường tốt nghiệp đại học danh tiếng, không biết tại sao lại tin Diêm đại sư như vậy.

Người phụ nữ trung niên lần mò, đi lên tầng ba vấp lên vấp xuống, mở một cánh “Cửa chống trộm” loang lổ rỉ sét, cần thận bước vào.

Căn phòng kiểu cổ xưa, phòng khách chật chội cũ kỹ.

Những căn nhà bên ngõ hẻm Nam trạm này vốn là ký túc xá cho lớp công nhân viên chức đường sắt đầu tiên được xây từ thập niên 89 của thế kỷ trước, thời đó những căn nhà này đều là mẫu nhà điển hình rất thời thượng, trải qua bao nhiêu năm như vậy, dĩ nhiên là đã lỗi thời, cũ kỹ không thể cũ kỹ hơn nữa.

Nhưng trong phòng khách cũ kỹ lại không giống như mọi người phỏng đoán, mốc mốc meo meo, ngược lại thấy mùi đàn hương thoang thoảng, làm người ta vừa ngửi đã thấy thanh thản, dễ chịu.

- Đến rồi à?

Một giọng đàn ông có vẻ già nua vang lên, bình tĩnh ôn hòa, không vội vàng hấp tấp.

- Diêm đại sư..

Người phụ nữ trung niên cúi thấp người, cung kính chắp lễ bóng người mơ mơ hồ hồ ngồi ở salon phòng khách.

- Thật ra cô không cần đến nữa, có những chuyện đã định rồi, không thể thay đổi được.

Không đợi người phụ nữ trung niên nói gì, Diêm đại sư đã nói.

- Diêm đại sư, lần này nhất định nhờ ông giúp cho, giúp Lão Đổng nhà chúng tôi, cầu xin ông đấy!
Người phụ nữ trung niên lại cúi rạp người, giọng càng khẩn khoản:
- Chỉ cần ông giúp cho lần này, điều kiện gì tôi cũng đáp ứng.

Bóng người mơ hồ im lặng, một lúc mới chậm rãi nói:
- Sao cô cứ mê muội thế? Ta đã nói với cô rồi, họa lao ngục lần này của người đàn ông của cô chưa hẳn đã là chuyện xấu. Y thật sự thoát khỏi kiếp nạn này, đối với y cũng chưa chắc đã là chuyện tốt. Kiếp nạn này đổi kiếp nạn khác, càng về sau, kiếp số càng nặng..