Đại Hào Môn

Chương 263: Chủ tiệc




Phong Vãn Nương tiến vào Chỉ Thủy Quan ở không lâu, Tiêu Phàm lại một lần nữa đi ra ngoài.

Lần này, lại là Từ Chấn Nam gọi điện thoại cho hắn, rất cẩn thận hỏi xem Tiêu đại thiếu gia có thời gian dùng một bữa cơm với ông ta hay không. Nói rằng đã rất lâu không hề nghe thấy đại thiếu gia chỉ bảo, trong lòng liền nhấp nhổm không yên.

Đối với sự khách khí của Từ Chấn Nam, Tiêu Phàm quả thật vẫn chưa thích ứng được.

Tuy rằng Từ Chấn Nam là nên đối với hắn khách khí một chút, thế nhưng giọng điệu đó, Tiêu chân nhân quả thật cảm thấy rất “buồn nôn”, còn nhớ cách đó không lâu, Từ Chấn Nam ở trước mặt Tiêu đại thiếu gia , còn là thái độ kiêu ngạo cỡ nào.

Thế nhưng Tiêu Phàm vẫn là không cự tuyệt lời mời của Từ Chấn Nam.

Trong bố cục của Tiêu Phàm, Từ Chấn Nam sau này sẽ là một con cờ tương đối quan trọng. Từ Chấn Nam và ngân hàng Đại Sinh có lẽ không phải quan trọng như thế, nhưng lại có tác dụng tạo nên một cây cầu nối. Bất luận là loại thế lực nào, luôn cần có lúc phải tiếp xúc với ngân hàng.

Nhất là ngân hàng góp vốn đầu tư, có rất nhiều việc sẽ càng thuận tiện hơn so với ngân hàng nhà nước.

Mercedes Benz rời khỏi Chỉ Thủy Quan, đến thẳng khách sạn Trung Thiên.

Lần này, Từ Chấn Nam không mời khách ở hội sở Hoa Nhài nữa. Bình thường, chiếu theo thông lệ chiêu đãi khách quý, không thể luôn cố định ở một nơi, bất kể là ai, vẫn cần một chút cảm giác mới mẻ.

Hội sở tư nhân Hoa Nhài mặc dù tốt, số lần đi quá nhiều, cũng sẽ có chút chán.

Khi chiếc Mercedes Benz đến gần khách sạn Trung Thiên, chợt giảm tốc độ, rất nhanh liền dừng lại bên vệ đường, Tiêu Phàm từ trên xe bước xuống, ngẩng đầu lên, nhìn về phía tầng cao nhất của khách sạn Trung Thiên.

Tạo hình của khách sạn Trung Thiên cũng không kỳ lạ, tuân theo quy củ, cao ba mươi sáu tầng, có thể coi là kiến trúc điển hình của khu vực xung quanh. Tầng cao nhất của khách sạn, lại là nơi không hề thu hút sự chú ý đặc biệt của người khác.

Cũng không ai chú ý đến động tác bất thình lình này của Tiêu Phàm.

Chỉ có Tiêu Phàm tự mình biết, hắn ở trên tầng cao nhất của khách sạn Trung Thiên, cảm giác được một cỗ sát khí cực kỳ mãnh liệt. Cỗ sát khí mãnh liệt này, với cỗ sát khí mà ngày đó hắn ở nhà nghỉ Dương Tây chữa thương cho Uyển Thiên Thiên cảm nhận được, gần như giống nhau y đúc. Tiêu Phàm cơ bản có thể kết luận, là phát ra từ cơ thể của cùng một người.

Đối thủ hùng mạnh đến cực điểm kia, lại xuất hiện thêm một lần nữa.

Đây đã là lần thứ tư Tiêu Phàm cảm giác được hơi thở của Diệp Cô Vũ.

Lần đầu tiên là ở tòa cao ốc Trung Thiên bốn mươi chín lầu, vườn hoa trên không trung của Cơ Khinh Sa ; lần thứ hai là ở nhà nghỉ Dương Tây ; lần thứ ba lại là ở miếu Đông Hoa Đế Quân.

Nếu như nói lần đầu ở vườn hoa trên không trung của Cơ Khinh Sa cảm giác được hơi thở của Diệp Cô Vũ , chỉ là trùng hợp , thế thì qua lần ở nhà nghỉ Dương Tây đó, Tiêu Phàm có thể trăm phần trăm khẳng định, sự xuất hiện của Diệp Cô Vũ, tuyệt đối có sự liên quan hiển nhiên nào đó với Tiêu Phàm.

Người hùng mạnh như vậy, tuyệt đối không thể vô duyên vô cớ chạy linh tinh khắp nơi, liên tiếp mấy lần “trùng hợp” cùng xuất hiện với hắn.

Trong một số trò chơi nào đó, có quy tắc “vua không thấy vua”, hiện thực cuộc sống thực ra cũng giống như vậy. Người cực kỳ hùng mạnh, thông thường đều vô tình cố ý tránh “chạm trán”, miễn cho xảy ra chuyện khó có thể khống chế ngoài ý muốn.

Bất kể là ai cướp đi sự nổi bật của ai, người còn lại đều sẽ không hài lòng.

Thế nhưng Tiêu Phàm vẫn rất nhanh quay lại trong xe Mercedes Benz, lái ô tô đến khách sạn Trung Thiên. Chuyện này, khẳng định không có liên quan gì đến Từ Chấn Nam. Loại sát khí vừa cực kỳ hùng mạnh vừa cực kỳ nguy hiểm của Diệp Cô vũ như thế này, vốn không phải là thứ mà người bình thường có thể cảm giác được. Cũng chỉ có Tiêu Phàm tu vi thuật pháp cao thâm, nội công tuyệt đỉnh mới có thể ở một cự li xa như vậy phát giác ra.

Từ Chấn Nam mời hắn đến khách sạn Trung Thiên dùng cơm, chỉ là một trùng hợp.

Cùng lúc đó, vốn dĩ đang ngồi trên sô pha, hưởng thụ sự xoa bóp vuốt ve của hai nữ tử, Diệp Cô Vũ bỗng mạnh mẽ đứng dậy, bước nhanh đến cửa sổ, giơ tay vén chiếc rèm nhung thiên nga rất nặng, vừa hay nhìn thấy Tiêu Phàm quay trở lại chiếc Mercedes Benz, giống như trước khi lái xe, Tiêu Phàm còn giơ tay lên, giống như chào hỏi với gã.

Đương nhiên, cách xa như vậy, Tiêu Phàm có phải thật sự lại chào hỏi với gã nữa hay không, ai cũng không thể xác định, có lẽ chỉ là một động tác vô ý, thậm chí chỉ là ảo giác nhất thời của Diệp Cô Vũ.

Sắc mặt của Diệp Cô Vũ, trở nên có vài phần âm trầm, nhẹ nhàng "hừ" một tiếng.

Ngoài Từ Chấn Nam, còn có một người cũng ngồi ở đại sảnh chờ Tiêu đại thiếu gia.

Nhiêu Ngọc Sinh.

Xét theo quan hệ giữa Từ Chấn Nam và Nhiêu Ngọc Sinh, Tiêu Phàm nhìn thấy ông ta ở đại sảnh khách sạn, một chút cũng không cảm thấy bất ngờ. Từ Chấn Nam mời hắn ăn cơm, gọi Nhiêu Ngọc Sinh đi cùng, rất bình thường. Nếu chỉ có hai người ăn cơm, loại cảm giác đó vẫn là có chút là lạ.

- Tiêu đại thiếu.

Nhiêu Ngọc Sinh thậm chí còn đoạt quyền lên trước của Từ Chấn Nam, chủ động bước lên bắt tay hàn huyên với Tiêu Phàm, thần thái niềm nở trên mặt cũng là có lợi ích, bất kỳ ai nhìn thấy cũng đều cảm thấy bọn họ là bạn tốt, có giao tình không cạn.

- Nhiêu tổng!

Tiêu Phàm đối với Nhiêu Ngọc Sinh rất khách khí, vừa nhìn thấy Nhiêu Ngọc Sinh, Tiêu chân nhân lập tức nhớ đến Phương Do Mỹ xảo trá tai quái đó. Nha đầu này, sau lần ở bữa tiệc đính hôn tự nhận là bạn gái của anh Tiêu Phàm, cư nhiên mỗi ngày đều gọi điện hoặc nhắn tin cho hắn. Xem tình hình này, nếu như không xảy ra cái gì ngoài ý muốn, việc làm này của cô nàng sẽ còn tiếp tục.

Vẫn may Phương Do Mỹ gọi điện và gửi tin nhắn, nội dung vẫn là “bình thường”, bằng không Tiêu đại thiếu cũng không dễ trả lời.

Ba người cũng không ở đại sảnh hàn huyên quá lâu, Nhiêu Ngọc Sinh và Từ Chấn Nam đều biết tính cách của Tiêu Phàm, Không thích khoa trương, rất nhanh liền dẫn Tiêu Phàm đi về phía phòng đồ ăn Trung Quốc của khách sạn Trung Thiên.

Đồ ăn Trung Quốc của khách sạn Trung Thiên nằm ở lầu ba, quy mô rất lớn, chiếm hẳn một tầng lầu, buôn bán cũng cực kỳ thịnh vượng.

Có vẻ như đầu năm nay, kinh doanh của khách sạn sang trọng cũng không được thịnh vượng như vậy.

Tất cả ngọn nguồn, hiển nhiên chẳng qua là vì hai chữ “công khoản”, có tiền công quỹ không biết tiêu, lẽ nào là kẻ ngốc hay sao? Quan tâm đó là mỡ của dân hay máu của dân, tiêu đã rồi nói!

Dù sao không phải là mỡ của quan gia, càng không phải là máu của quan gia.

Ba người ngồi ở phòng bao lớn nhất , có vẻ hơi trống trải. Từ Chấn Nam có chút ngại, lại không có cách nào khả thi hơn. Mời Tiêu Phàm không giống như mời người khác, có thể gọi tiếp viên đến để tăng thêm hứng thú. Mánh lới này, cho Từ Chấn Nam thêm ba lá gan nữa, cũng không dám sử dụng trước mặt Tiêu Phàm.

Buộc lòng phải vắng ngắt như thế này.

Vẫn may chủ tiệc của hôm nay, kỳ thực là Nhiêu Ngọc Sinh muốn mời, chẳng qua mượn danh nghĩa của Từ Chấn Nam mà thôi, nói trắng ra, tối nay Nhiêu Ngọc Sinh là chủ tiệc , Từ Chấn Nam ông chỉ là tiếp khách mà thôi.

Hiển nhiên, chuyện sắp xếp rượu sắp đồ ăn này, vẫn phải cần Từ Chấn Nam ra mặt.

Rất nhanh, rượu và đồ ăn như nước chảy đưa lên, đều là các món ăn tương đối thanh đạm. Lấy món chay làm chủ đạo. Hai ba món ăn mặn có hạn, cũng vô cùng sang trọng, tuyệt đối không phải thịt to cá lớn.

- Đại thiếu, chuyện đính hôn của Diệp Linh, tôi có nghe nói rồi, ha ha , thanh danh của đại thiếu gia thật chấn động…Không ngờ đối với y học cũng tinh thông như vậy. Những năm này, lương y chân chính càng ngày càng ít, không có mấy người nữa. Trình độ này của đại thiếu gia, thật tuyệt vời, quả thật rất tuyệt vời đó ! Nhiêu Ngọc Sinh tôi thật khâm phục. Đây, đại thiếu gia, tôi kính cậu một chén !

Nhiêu Ngọc Sinh đích thân rót đầy chén rượu, cười hỉ hả nói.

Từ Chấn Nam ở một bên gom góp , phụ họa nói:
- Đúng vậy đúng vậy, tôi cũng nghe nói rồi, khuê nữ Diệp gia nghe nói vốn dĩ ngay cả lời cũng nói không ra, uống vào một toa thuốc của Diệp đại thiếu gia, hiệu quả như dựng sào thấy bóng. Hây, so với tiêm của Tây y hiệu quả còn nhanh hơn…Nghe nói vị giáo sư Cao kiêu ngạo gì đó, ngay tức khắc liền chạy mất, sững sờ không dám ở lại thêm nữa, ha ha…

Từ trước đến nay, mọi người luôn có suy nghĩ theo thói quen, cho rằng Tây y có hiệu quả nhanh, Đông y hiệu quả chậm. Thực ra đây là một cách hiểu sai, Đông y chỉ cần chẩn đoán chính xác, dùng thuốc đúng bệnh, kết quả tuyệt đối không chậm hơn Tây y.

Thế nhưng những thứ này, Tiêu Phàm không có ý định nói nhiều với Nhiêu Ngọc Sinh và Từ Chấn Nam, nhầm đối tượng rồi.

Hai vị này chỉ là muốn tâng bốc Tiêu đại thiếu gia lên. Tuyệt đối không phải là có ý muốn thảo luận Đông y Tây y với hắn.

Tiêu Phàm nâng chén lên cụng với Nhiêu Ngọc Sinh một cái, uống cạn một hơi. Trong hào môn thế gia Bắc Kinh, tin đồn về tài uống rượu như nước của Tiêu đại thiếu gia sớm đã truyền ra ngoài, Tiêu Phàm thậm chí còn được không ít những người hiểu chuyện phong làm “tửu thần” mới của hào môn thế gia thành Bắc Kinh.

Nhưng ngày bình thường, Tiêu Phàm rất tiết chế, cũng không thích uống.

- Ha ha, Tiêu đại thiếu, tiểu nha đầu tiểu Mỹ kia, ha ha, tôi thật không ngờ nó sẽ to gan như vậy, ha ha….

Qua ba tuần rượu, Nhiêu Ngọc Sinh bỗng đem chủ đề câu chuyện chuyển đến người Phương Do Mỹ, bật cười ha hả, hàm hàm hồ hồ nói, ý tứ kia lại là rất rõ ràng.

Hai hàng lông mày của Tiêu Phàm nhẹ nhàng dương lên, liếc Nhiêu Ngọc Sinh một cái, không biết người cậu này của Phương Do Mỹ, làm sao tự nhiên lại nhắc tới chuyện này, phỏng chừng là không có chuyện tìm chuyện để nói, khẳng định là bên trong có nguyên nhân. Từ biểu hiện của Nhiêu Ngọc Sinh và Từ Chấn Nam tối nay, Tiêu Phàm có thể dễ dàng nhận ra, kỳ thực chủ tiệc hôm nay chính là Nhiêu Ngọc Sinh.

Nhiêu Ngọc Sinh tránh đi ánh mắt của Tiêu Phàm, toét miệng rộng cười ha hả nói:
- Đại thiếu gia, hôm nay vốn dĩ Cơ tổng cũng muốn qua, có điều cô ấy tạm thời có việc, nhờ tôi đền tội cho Tiêu đại thiếu…

Tiêu Phàm liền cười.

Nhiêu Ngọc Sinh quen biết với Cơ Khinh Sa, có lẽ trước hắn, thế nhưng Cơ Khinh Sa thật sự muốn mời hắn ăn cơm, tuyệt đối không cần thiết mượn tay Nhiêu Ngọc Sinh, càng sẽ không nói ra lời phải “đền tội”.

Tuy nhiên Tiêu Phàm hiển nhiên sẽ không “vạch trần” Nhiêu Ngọc Sinh, Nhiêu tổng đây chỉ là dùng một kỹ xảo giao tiếp nho nhỏ thường dùng mà thôi, không đáng để ý.

- Cơ tổng lần này à, làm cho một chuyện phiền phức đến tận mấy ngày.

Nhiêu Ngọc Sinh tiếp tục nói.

Tiêu Phàm vẫn là từ chối cho ý kiến, xem chừng tối nay Nhiêu Ngọc Sinh mời hắn, xem chừng là có liên quan đến “chuyện phiền toái” này, nhưng không biết là “phiền toái” của Cơ Khinh Sa hay là phiền toái của bản thân Nhiêu Ngọc Sinh, cố tình đổ lên đầu Cơ Khinh Sa.

Từ lần trước Nhiêu Ngọc Sinh đặc biệt mời Cơ Khinh Sa đến dùng cơm với Tiêu Phàm, có thể thấy quan hệ của hai người họ khá mật thiết.

Thấy Tiêu Phàm từ đầu đến cuối không hề tiếp chuyện này, Nhiêu Ngọc Sinh cũng không có cách nào, ngượng ngùng cười, liếc Từ Chấn Nam một cái, hiển nhiên là hi vọng Từ Chấn Nam nhanh chóng ra mặt giải vây, không cần làm cho quá xấu hổ.

Từ Chấn Nam ngầm hiểu, lập tức liền nâng chén rượu hướng về phía Tiêu Phàm mời rượu.

Tiêu Phàm và ông ta cụng một chén.

- Đại thiếu gia, không biết Đổng Thiên Lỗi người này, đại thiếu có chút ấn tượng nào hay không ?

Lại uống thêm vài chén rượu, gắp vài miếng, Nhiêu Ngọc Sinh rốt cuộc mở miệng nói vào chủ đề chính, trên mặt tuy rằng vẫn là nụ cười, ánh mắt sớm đã trở nên vô cùng nghiêm túc.

- Đổng Thiên Lỗi ư? Hình như là một chủ xí nghiệp ở Thiết Môn…

Hai hàng lông mày của Tiêu Phàm hơi hơi nhíu lại, nói.

Đối với người tên Đổng Thiên Lỗi này, Tiêu Phàm quả thật không có ấn tượng sâu sắc lắm, không biết Nhiêu Ngọc Sinh tại sao lại nhắc tới y.

Đúng đúng, chính là anh ta. Thực ra Đổng Thiên Lỗi này, ở Thiết Môn vẫn là rất có thực lực, quan hệ với mọi người đều tương đối mật thiết, chỉ là tính tình có chút nóng nảy, thích gây họa…

Nhiêu Ngọc Sinh liên miệng nói, lại liên tục lắc đầu, dường như không đồng tình với tính cách nóng nảy của Đổng Thiên Lỗi .